Thê Điều Lệnh

Chương 66

Đầu Thường Sơn bị chim ưng làm loạn, hai bên thái dương có vài sợi tóc rũ xuống, vì thế dù khuôn mặt tươi cười nhưng mà không có sức thuyết phục.

Đám Bích Xuân và Bích Hạ kìm nén không nổi, che miệng cười rộ lên.

Thường Sơn đỏ mặt nhưng chỉ có thể mặt dày nói tiếp: "Khúc cô nương, con ưng nhỏ này rất thông minh, chỉ cần chăm sóc cẩn thận thì nó sẽ thân thiết với cô nương." Nói xong, hắn trộm nhìn thiếu nữ yên lặng đứng đó, sợ cô nương gia không thích con ác điểu mà để hắn đem về thì đến lúc đó hắn phải chịu tội rồi.

Tối hôm qua, Thế tử lại biến đổi, âm trầm phân phó hắn đem con chim ưng nhỏ này đến cho Khúc tiểu thư, hắn không dám nghi ngờ mệnh lệnh. Đến sáng hôm nay, khi Thế tử khôi phục bình thường thì hắn đã dò hỏi lại, thấy Thế tử cũng đồng ý bèn nhanh chóng mang tới đây. Cả hai nhân cách của chủ tử đều sai hắn đưa tới cho Khúc cô nương thì chứng minh việc này chỉ cho phép thành công, không được thất bại.

May mắn Khúc Liễm cũng không làm khó dễ hắn, hỏi: "Con ưng này gọi là gì?"

"Thế tử gọi nó là Kim Ô." Thường Sơn vừa nói thì con ưng trong l*иg kêu lên một tiếng, thanh âm trầm thấp, không lảnh lót, giống như chỉ lười biếng đáp một tiếng khi có người gọi tên nó.

Khúc Liễm chăm chú nhìn nó, ưng nhỏ này đang thu cánh đứng một chỗ khiến người ta cảm thấy âm lãnh, tư thế rất cao ngạo. Nhúm lông vàng kim nổi bật trên bộ lông đen nhánh khiến Khúc Liễm đột nhiên hiểu ra vì sao Kỷ Lẫm lại đặt tên cho nó là Kim Ô rồi.

Sau khi thả Thường Sơn về, Khúc Liễm sai người đem l*иg sắt chuyển đến viện của mình. Con ưng kia đứng gần l*иg sắt khiến bà tử cầm cái l*иg run run tay, chỉ sợ con chim cao ngạo này đột nhiên mổ mình. Nhưng may mắn đến hậu viện, treo l*иg trên hành lang xong mà nó vấn đứng yên, không có ý định công kích người, vừa mở cửa l*иg liền vỗ cánh bay cao.

Khó có dịp được dưỡng ưng nên trong lòng Khúc Liễm vẫn thực hưng phấn, vội sai hạ nhân đi chuẩn bị thịt tươi để cho nó ăn. Nhưng mà bất luận nha hoàn bà tử nào cầm thịt để đút thì nó đều không chịu, mãi đến khi Khúc Liễm tự mình ra trận thì nó mới lười biếng kêu một tiếng, duỗi đầu há miệng.

"Ai nha, nhất định là nó biết cô nương là ai nên mới ăn thịt cô nương đút."

Bích Xuân lập tức bổ não, che miệng cười nói: "Đây là cô gia nuôi, chẳng lẽ đã dạy nó chỉ nghe lời tiểu thư?"

Bọn nha hoàn khác nghe xong thì đều cảm thấy có lý, hướng Khúc Liễm cười cười, có ý trêu chọc.

Da mặt Khúc Liễm rất dày nên cảm thấy không sao cả, ngoài miệng còn oán trách: "Cười cái gì, con ưng này tính tình hư hỏng, bắt người ta hầu hạ như tổ tông vậy. Nhất định là do ta xinh đẹp thôi." Trong lòng cũng thầm nghĩ, chẳng lẽ do Kỷ Lẫm đã huấn luyện?

Câu nói tự luyến này khiến đám nha hoàn trong phòng cười không khép miệng được. Đang cười, phát hiện ưng nhỏ nhìn qua, sau đó chổng mông vào mặt nàng.

Khúc Liễm: "......." Thật muốn vặt trụi lông nó đem đi nướng quá.

Mọi người đều cảm thấy con ưng này rất mới mẻ, rất thú vị. Khúc Thấm từ thư phòng đi ra nhìn thấy ưng nhỏ thì nói: “Nghe nói Thường Sơn đến đây thay Kỷ công tử tặng muội con chim này để giải sầu?”

Bích Xuân và đám nha hoàn đều cười gật đầu.

Khúc Thấm bật cười, cảm thấy Kỷ Lẫm thật có lòng, hai đời hắn đều như thế khiến nàng cảm thán không thôi, trên thế gian này vẫn có thứ tình cảm thuần túy khiến người người hâm mộ, không có lẫn một tia tạp chất nào.

“Kỷ công tử săn sóc như vậy, muội cũng chớ nên câu nệ, nên biểu hiện gì thì cũng cần phải làm.” Khúc Thấm gợi ý cho muội muội, nàng ước gì đôi hôn phu thê này bồi dưỡng tình cảm thâm hậu, như vậy chờ đến khi thành hôn thì chính là nước chảy thành sông.

Khúc Liễm dưới lời dặn dò của tỷ tỷ, chỉ phải đồng ý, sau khi về phòng thì bắt đầu cân nhắc nên đáp lễ Kỷ Lẫm thế nào.

Khi nàng đang đứng trước cửa sổ khắc hoa văn thì đột nhiên lách cách một tiếng, con chim ưng bay đến cửa sổ, sau đó thực bình tĩnh ngồi xổm nơi đó nhìn nàng.

Khúc Liễm: “..............”

Vì cái lông gì mà nàng cảm thấy con ưng này đang thay người nào đó giám sát mình?

Mà loại cảm giác này càng mãnh liệt khi hôm nay Khúc Liễm đi đâu nó cũng bay theo, thậm chí trong lòng nàng đã bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Đến chạng vạng Khúc Loan trở về, tỷ đệ mấy người cùng nhau đến chỗ Quý thị dùng bữa tối. Con ưng nhỏ kia cũng bay theo, nó đậu trên nhánh hoa ngọc trâm trong viện.

Quý thị và Khúc Loan đều nhìn thấy con ưng này, chờ biết là Kỷ lẫm đưa tới cho Khúc Liễm giải sầu thì Khúc Liễm lại bị mẫu thân với đệ đệ trêu chọc một phen. Bọn họ cảm thán Kỷ Lẫm đúng là người chu đáo săn sóc, là nam nhân tốt hiếm có, tương lai nàng gả qua nhất định phu thê hòa thuận.

Khúc Liễm nháy mắt không có lời gì để nói, nếu nàng không biết Kỷ Lẫm có hai nhân cách thì cũng sẽ cảm thấy Kỷ Lẫm là người tốt, nhưng mà trong hắn còn tồn tại một nhân cách hung tàn yêu nghiệt khiến nàng không xác định được. Lúc này thấy con ưng đang chăm chú nhìn mình, Khúc Liễm chỉ có thể trầm mặc.

Không nói chuyện này nữa, trước tết Trung Thu hai ngày thì Bình Dương Hầu phủ sẽ tổ chức thu yến, mở tiệc chiêu đãi một số gia đình có quan hệ thông gia và bạn cũ đến ăn cua thưởng cúc.

Khúc gia rất coi trọng thu yến này, thậm chí Khúc đại bá còn xin nghỉ để đến Bình Dương Hầu phủ.

Từ sau khi biết nguyên nhân đệ đệ chết cùng với nguyên nhân quan lộ của mình và nhị đệ suôn sẻ thì hắn rất áy náy với tam phòng, cho nên ngày thưởng cúc sẽ đến dự, muốn nhìn xem tông tử Dư gia thế nào, có hợp với chất nữ không, hơn nữa Khúc đại lão gia làm đại gia trưởng Khúc gia nên về đạo nghĩa không thể chối từ.

Buổi tối trước thu yến, tỷ đệ Khúc gia ngồi trong phòng Quý thị bàn chuyện này.

“Đại bá nói ngày mai sẽ cùng bà thím tới, đến lúc đó hắn sẽ kiểm tra tài học và tính cách của Dư công tử.” Khúc Loan nói, liếc nhìn đại tỷ một cái.

Khúc Thấm bình đạm ngồi một chỗ, không có xen vào.

Quý thị nghe xong thì cười nói: “Có hắn ra mặt thì tốt nhất, hy vọng Dư công tử là người tốt.”

Hàn huyên một lát thì mọi người trở về phòng mình, quyết định hôm nay sẽ nghỉ sớm một chút, ngày mai mới có tinh thần.

Khúc Liễm về phòng ngủ của mình, vừa mới đi tịnh phòng rửa mặt chải đầu xong liền nghe thấy thanh âm bên ngoài, nàng quay đầu nhìn thì thấy con ưng kia không biết bay ra từ chỗ nào mà đang đứng ở cửa sổ kêu lên với mình.

Từ sau khi đến nhà nàng, ban ngày nó sẽ nhìn chằm chằm nàng, nhưng đại đa số thời điểm sẽ xuất quỷ nhập thần. Khúc Liễm cũng không có hạn chế tự do của nó mà để nó thích bay đi đâu thì đi, thậm chí nàng cảm thấy nếu nó không chịu nổi nơi này quá nhỏ thì bay đi chỗ khác cũng không liên quan đến nàng.

Đáng tiếc, con ưng này đúng là làm hết phận sự, lạc cư ở chỗ này, không có ý định rời đi.

Khúc Liễm vốn không định quan tâm tới nó, muốn lên giường đi ngủ nhưng ai biết con ưng này thấy nàng không để ý thì lại kêu vài tiếng, thanh âm có chút to nên nàng sợ nó khiến người khác chú ý, chỉ đành phải đi qua.

Chờ nàng đến trước cửa sổ thì con ưng này cao ngạo nhìn nàng một cái, sau đó nâng móng vuốt lên.

Khúc Liễm: “........”

Khúc Liễm chưa bao giờ nuôi ưng, thậm chí trước kia chưa bao giờ quan tâm hay tìm hiểu về loài chim này cho nên lúc đầu nàng mới không nhận ra nó là loài chim gì, càng không biết thói quen của chúng. Nhưng hôm nay hành vi nâng vuốt lên, mẹ nó khiến nàng nghĩ thành bồ câu đưa tin.

Vì vậy nàng thử nhìn nhìn móng vuốt của nó, không ngờ thật sự có cái gì đó.

Khúc Liễm căng mặt, rút một tờ giấy nhỏ được cuốn gọn gàng ra.

Chất liệu giấy thượng hạng, sau khi nàng mở ra, nhìn thấy hàng chữ bên trong thì mày giật giật, tức khắc nghệt mặt.

Này xem như “Hồng nhạn truyền thư” sao? Không, chính xác là phi ưng truyền thư mới đúng.

Tờ giấy không lớn cho nên chữ rất ít, chỉ có một câu: “Cuối giờ Tỵ ngày mai, Bình Dương Hầu phủ, rừng trúc ngoài Gia Thiện đường.

Đây là hẹn nàng gặp mặt sao?

khi nàng đang trừng mắt nhìn từ giấy thì con ưng kia kêu một tiếng, Khúc Liễm ngẩng đầu nhìn nó, chỉ thấy nó giương cánh bay ra khỏi cửa sổ, sau đó hoàn hoàn ẩn vào bóng đêm.

Khúc Liễm kệ nó, đem tờ giấy này cất vào trong tráp, trong lòng chắc chắn con ưng là Kỷ Lẫm hung tàn đưa, không chỉ muốn giám sát vị hôn thê mà còn tùy thời thư từ qua lại với nàng, quả thực chính là phái gián điệp đến đây mà!

Nàng hừ một tiếng, lại bò lên giường ngủ.

*********

Hôm sau, người Khúc gia dùng đồ ăn sáng xong liền xuất phát.

Hôm nay Khúc Loan cũng xin nghỉ để bồi bọn họ đến Bình Dương Hầu phủ, tuy Khúc Thấm cảm thấy hắn không cần thiết vì chuyện này mà trì hoãn việc học nhưng một câu của Khúc Loan đã làm nàng bại trận.

“Đệ là nam nhân duy nhất trong nhà nên tất nhiên phải có trách nhiệm chống đỡ gia đình, chuyện hôm nay liên quan đến chung thân đại sự của đại tỷ nên đệ nhất định phải nhìn một cái thì mới an tâm.” Khúc Loan nghiêm túc nói, khuôn mặt non nớt thành thục hơn nhiều so với những người cùng tuổi.

Khúc Thấm ngơ ngác, sau đó vỗ vỗ bả vai đệ đệ, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy được rồi, nghe Loan đệ hết.”

Khúc đại lão gia thực sự rất vui mừng, cảm thấy Khúc Loan ngày càng trưởng thành, càng có cố gắng, tương lai tam phòng nhất định phải từ hắn vựng dậy, trường hợp hôm nay dẫn hắn đi cũng coi như là rèn luyện.

Chờ Khúc nhị lão phu nhân đến, đoàn người liền hướng Bình Dương Hầu phủ mà đi.

Bình Dương Hầu phủ hôm nay tổ chức thu yến, tuy nói chỉ là mở tiệc chiêu đãi thông gia với bạn bè cũ nhưng ở kinh thành quan hệ thông gia với Bình Dương Hầu phủ rất nhiều, chỉ cần trong nhà không có chuyện quan trọng thì đều nể tình tới đây. Chờ bọn họ vào Bình Dương Hầu phủ liền thấy ở nhị môn có rất nhiều xe ngựa đang xếp hàng dài, có thể thấy được hôm nay sẽ thập phần náo nhiệt.

Lạc đại phu nhân dẫn Lạc đại thiếu phu nhân đến nghênh đón, lễ phép cười chào hỏi Khúc nhị lão phu nhân: “Lão phu nhân ngài cũng tới rồi, mau mau vào thôi, bà bà ta đang chờ mọi người đấy.” Thập phần nhiệt tình.

Hàn huyên mấy câu, nhóm nữ quyến đều đi đến Gia Thiện đường, còn nam nhân thì được dẫn tới thính đường ngoại viện.

Tới Gia Thiện đường, lại một trận náo nhiệt. Khúc nhị lão phu nhân bối phận lớn nên được nghênh tới ngồi dưới Lạc lão phu nhân, hai lão thái thái khách khí nói chuyện với nhau, không khí rất hài hòa.

Khúc Liễm nhìn quanh Gia Thiện đường, ngoại trừ vài người thì hầu hết nàng đều nhận ra. Hôm nay Lạc Kha cũng trở lại, trang điểm đoan trang mỹ lệ nhưng giữa lông mày lại có chút mỏi mệt, giống như dạo gần đây nghỉ ngơi không tốt, nàng ấy đang nói chuyện với vị phu nhân bên cạnh, nụ cười xa cách khách khí. Mà Lạc Cận diễm lệ ngồi cạnh Lạc Kha, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, khi tỷ muội Khúc gia đi vào thì liếc mắt nhìn một cái.

Lạc Cận đây là đang đắc ý.

Lạc Anh kéo Khúc Liễm đến một góc nhỏ nói chuyện, đầu tiên là oán giận Khúc Liễm không ở Lạc phủ nên không có người đi học cùng nàng, nhàm chán muốn chết, sau đó nhắc đến Lạc Cận.

“Muội nhìn nàng ta đi....” Lạc Anh hất cằm về phía Lạc Cận, “Suốt ngày trưng vẻ mặt đắc ý, không biết vị trí Trắc phi của Hoàng tử thì có gì mà cao quý. Đại hoàng tử hiện tại còn không phải.... mà đã kiêu ngạo như này, tương lai nếu thành đại sự thì chẳng phải cằm nàng ta hất lên tận trời sao? Hơn nữa tự đắc như vậy là nghĩ mình đã hơn Thấm biểu tỷ một cái đầu đấy.”

Sau đó lẩm bẩm lầm bẩm bát quái với Khúc Liễm chuyện của Lạc phủ.

Tuy chuyện của Lạc Cận cùng Đại hoàng tử không có công khai nhưng Đại hoàng tử hẳn là đã có ước định với Bình Dương Hầu phủ, chờ đến thời cơ thích hợp thì sẽ công bố việc này, sau đó chọn ngày nâng Lạc Cận vào phủ.

Mà chuyện này chính là Lạc Kha tiết lộ cho nhà mẹ đẻ biết trước nên phụ tử Lạc tứ lão gia đã nhanh chân dự mưu. Cố tính, Anh Quốc Công phủ cũng có tâm tư muốn đem cô nương nhà mình qua, ai ngờ cô con dâu Lạc Kha này nhớ đến nhà mẹ đẻ trước tiên nên sợ trong lòng họ cũng không thoải mái, Lạc Kha chắc phải nhìn sắc mặt người nhà chồng trong khoảng thời gian này rồi.

Đây cũng là nguyên nhân sắc mặt Lạc Kha thoạt nhìn không tốt lắm.

“Đại tỷ tỷ đang bị Anh Quốc Công phủ oán trách đấy.” Lạc Anh nói, có chút bất đắc dĩ: “Rõ ràng đại tỷ là người rất thông minh, làm sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như này chứ? Dù muốn mang lợi ích cho nhà mẹ đẻ thì cũng không nên nóng vội như vậy vì người sau này đi cùng tỷ ấy đến hết đời chính là đại tỷ phu, hẳn nên thương lượng với đại tỷ phu trước mới đúng.”

Khúc Liễm nghĩ một chút, nói: “Có lẽ đại biểu tỷ cảm thấy nhà mẹ đẻ tương đối đáng tin cậy, chỉ khi nào nhà mẹ đẻ có tiền đồ thì nhà chồng sẽ tôn trọng tỷ ấy hơn, địa vị cũng vững chắc hơn.”

Lạc Anh sửng sốt, sau đó bĩu môi: “Muội nói cũng có lý, nhưng nếu sau này tỷ phải gả cho nhà chồng coi trọng gia thế của tỷ thì tỷ không thèm, vị hôn phu tương lai không thể đối xử tốt với tỷ vì nhà mẹ đẻ được mà phải thật lòng. Dù nhà mẹ đẻ tỷ không tốt thì hắn cùng phải che chở và yêu thương tỷ.”

Khúc Liễm chân thành nói: “Yên tâm, nương tỷ thương tỷ như vậy thì nhất định sẽ tìm cho tỷ vị hôn phu tốt thôi.”

Ai ngờ Lạc Anh uể oải nhìn nàng, nói: “Để nói sau đi.”

Hai người hàn huyên một lát, Khúc Liễm nhìn thời gian, trong lòng cũng băn khoăn do dự không biết nên hay không nên ra ngoài. Nhưng sợ Kỷ Lẫm thực sự đứng đó chờ nàng mà nàng không đi thì..... nếu là Kỷ Lẫm manh manh, hẳn sẽ thương tâm lắm? Nếu Kỷ Lẫm yêu nghiệt hung tàn...nàng không muốn đi đâu.

“Làm sao vậy? Có chuyện hả?” Lạc Anh nhìn nàng, “Muội muốn đi nhìn xem Dư Trường Hạo là người thế nào?”

Khúc Liễm gật đầu nói: “Nếu có thể thì tất nhiên muội muốn đi rồi.”

“Quá đơn giản, để ta đi tìm Thất ca giúp đỡ.”

“Không được!” Khúc Liễm nhanh chóng lắc đầu, nàng không muốn gặp Lạc Thừa Phong, đỡ làm hắn ý niệm không dứt.

Lạc Anh cũng chợt nhớ Thất ca mình có tâm tư với Khúc Liễm, thở dài, chỉ có thể từ bỏ.

Khi khách nhân tới nhiều hơn, trong đó không thiếu tiểu cô nương bằng tuổi nên Lạc Anh không có cách trộm lười biếng nữa, phải cùng nhóm tỷ muội chiêu đãi khách nhân, vì thế Khúc Liễm nhân cơ hội này thoát thân.

Đến cuối giờ Tỵ, nàng vẫn quyết định đến rừng trúc.

Khúc Liễm mang theo Bích Xuân ra khỏi Gia Thiện đường, đi vào rừng trúc.

Rừng trúc không lớn nhưng cách bố trí khiến người xem hứng thú. Nơi này được chia làm nhiều khu vực, trúc được trồng ở đây có rất nhiều loại, có thanh trúc, trúc tía, trúc hoa, trúc Tương phi*, đi trong này cũng có thể ngăn cách tầm mắt bên ngoài, đó cũng là nguyên nhân Kỷ Lẫm chọn nơi đây.

*tương truyền Vua Thuấn cai quản thiên hạ làm rất nhiều việc tốt, người ta rất yêu mến ông. Khi Thuấn tuổi đã cao thì đi về phương Nam thị sát, bất hạnh thay trên đường đi thì từ trần, người ta than khóc mãi không thôi; mà hai bà vợ của Vua Thuấn thì lại càng bi thương tuyệt vọng, vừa khóc vừa đi đến phương Nam để tế trước mộ của Thuấn, nước mắt của họ chảy ra tưới trên các cây tre của phương Nam, lưu lại vết hằn tích, người ta sau đó đã đem các cây tre có vết hằn này gọi là trúc Tương phi.

Khúc Liễm chậm rãi dạo bước, ánh mắt nhìn quanh rừng trúc nhanh chóng phát hiện thân ảnh đứng sâu bên trong, nàng dừng bước, có chút chần chờ. Khi người nọ xoay người lại mỉm cười nhìn nàng như ánh mặt trời ngày xuân, trong lòng Khúc Liễm vui mừng cảm thấy trái tim đập có chút nhanh, trên mặt hơi nong nóng.

“Liễm muội muội.”

Kỷ Lẫm mỉm cười nhìn nàng, chờ nàng đến gần thì đem con chuồn chuồn được làm từ lá trúc đưa cho nàng, thẹn thùng nói: “Lúc đợi muội tới không có việc gì làm nên ta đã bện nó, nhưng không có được đẹp như Liễm muội muội làm.”

Khúc Liễm cúi đầu nhìn con chuồn chuồn sinh động như thật, cảm thấy người này thật khiêm tốn.

“Dạo gần đây Liễm muội muội có khỏe không? Có thích Kim Ô không?” Hắn ôn hòa nói, thanh âm như châu như ngọc, khuôn mặt thì ấm áp như ánh mặt trời, quả thực rất giống thiếu niên tinh mỹ bước ra từ trong truyện tranh, “Kim Ô từ khi mới sinh ra thì vẫn luôn là ta chăm sóc, nó cực kỳ thông minh và có linh tính, hiểu được một ít động tác đơn giản nên ta liền đưa qua cho muội để muội khuây khỏa.”

Nhìn mỹ thiếu niên ấm áp trước mặt, Khúc Liễm không có cách nào nói Kim Ô giống như đang giám thị nàng, sợ là phụng mệnh người nào đó, tuyệt đối không phải mỹ thiếu niên manh manh này.

Chính là đối mặt với cặp mắt thanh nhuận vui vẻ kia thì Khúc Liễm không nhẫn tâm ăn ngay nói thật, cho nên trái lương tâm nói: “Nó khá tốt, muội rất thích.”

“Vậy sao, muội thích là tốt rồi, Kim Ô rất dễ chăm sóc.”

Hai người nói thêm mấy câu, Kỷ Lẫm không thể ở nơi này quá lâu, vì thế đành lưu luyến cáo từ rời đi.

Khúc Liễm thấy hắn phải đi thì sực nhớ đến Dư Trường Hạo, vội gọi: “Kỷ ca ca, chờ một chút.” Khi Kỷ Lẫm quay đầu nhìn qua thì nàng đem mục đích Khúc gia đến đây nói ra, cuối cùng nói: “Muội không biết Dư công tử kia như thế nào nên muốn nhờ Kỷ ca ca giúp muội nhìn một chút.”

Kỷ Lẫm biết nàng với tỷ tỷ tình cảm rất tốt nên cũng nhanh chóng đồng ý, “Muội yên tâm, việc này cứ giao cho ta.”

Sau khi Kỷ Lẫm rời đi, Khúc Liễm đứng trong rừng trúc nhìn theo bóng lưng hắn biến mất, lại thất thần suy nghĩ: Nếu không có hai nhân cách thì mỹ thiếu niên này quả thực có thể nói là hoàn mỹ.

Chẳng lẽ ông trời thấy hắn quá hoàn hảo cho nên mới ưu ái tặng cho hắn một khuyết điểm?