Tiếng bánh xe kêu lọc cọc như tiếng của ròng rọc kéo nước, thẳng tiến đến trấn Đào Khê.
Khúc Liễm hơi mất tập chung, nhiều lần nhìn về phía cửa xe đang được tấm mành hoa ngũ sắc che kín, nàng lại không dám vén rèm lên nên không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Tuy không nhìn thấy nhưng nàng nghe được âm thanh của ngựa, vì vậy cũng biết vị trí thiếu niên.
"A Liễm, muội không cao hứng sao?" Lạc Anh kỳ quái nhìn nàng, nếu nàng mà có vị hôn phu vừa tuấn tú, vừa quan tâm mình, là nhân trung long phượng như thế thì chỉ hận không thể gặp nhau mỗi ngày, dù không nói chuyện, chỉ ngắm hắn thôi cũng tuyệt vời. Làm sao thần sắc của Khúc Liễm lại không quá tốt vậy nhỉ?
Khúc Liễm quay đầu nhìn nàng ấy, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Tỷ lại đùa bỡn ta, nói đi, có phải hai người đã bàn với nhau từ trước không?"
"Tuyệt đối không có!" Lạc Anh nhanh chóng giơ tay thề thốt, "Tỷ là một tiểu thư khuê các, làm sao có thể cùng người ngoài có liên hệ? Chỉ là lúc tỷ đi tìm muội thì có đi ngang qua khách viện, vô tình nghe thấy Kỷ công tử với Chu Thế tử thương nghị chuyện ra ngoài đi dạo nên đã sai người vô tình tiết lộ chuyện chúng ta cũng muốn ra cửa mà thôi. Tỷ cũng không biết hắn sẽ đi theo nha, như vậy xem ra hắn thực để ý muội đó."
Khóe miệng Khúc Liễm giật giật, gục đầu xuống bàn. Còn không phải có tâm sao? Tối hôm qua hai người đi rình xem Đại hoàng tử và Lạc Cận, người nọ còn đem chuyện mình có hai nhân cách thẳng thắn nói cho nàng nên có lẽ Kỷ Lẫm ban ngày biết được lo sợ nàng sẽ ghét bỏ hắn. Cho nên, dù không có Lạc Anh thì hắn cũng sẽ tìm mọi cách để gặp nàng.
Không biết vì sao Khúc Liễm lại rất chắc chắn với suy đoán của mình.
Vốn nàng còn định sau khi ngủ một giấc dậy sẽ suy nghĩ cẩn thận việc ngày hôm sau, ai ngờ Kỷ Lẫm không cho nàng thời gian suy nghĩ mà trực tiếp bức tới. Xem ra, dù là Kỷ Lẫm manh manh thì trong xương tủy vẫn có sự kiêu ngạo thủ đoạn của nam nhân, không cho phép nàng có một phút do dự, luôn suy nghĩ mãi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Khúc Liễm thả lỏng, bình tĩnh dựa vào gối trúc, lười biếng nằm.
Lạc Anh có chút mê mang nhìn nàng, không hiểu vì sao cảm xúc của muội ấy lại thay đổi nhanh chóng đến vậy. Mình cũng cọ cọ qua, tựa vào đầu vai nàng: "A Liễm, tuy nói đính hôn vẫn phải tị hiềm nhưng cũng không thể quá tuân thủ quy tắc mà đem vị hôn phu đẩy ra ngoài, chỉ gặp mặt thôi cũng được, đỡ để hắn đến tuổi mà nhân lúc vị hôn thê chưa vào cửa lại thân mật với tỳ nữ trong nhà, đây là việc cực kỳ ngu xuẩn."
Khúc Liễm giật mình nhìn Lạc Anh.
Lạc Anh cười hì hì nghịch túi thơm bên hông, không để bụng nói: "Muội cho rằng ta là một người ngây thơ ngốc nghếch việc gì cũng không biết sao? Đừng quên cha với huynh trưởng của ta, còn có đại tỷ tỷ nữa, loại chuyện này ta nhìn riết quen rồi. Bạch di nương trong phòng cha ta hầu hạ ông từ khi mẫu thân ta chưa qua cửa, nha hoàn thông phòng Phương Hoa của huynh trưởng cũng là trước khi đại tẩu gả đến đã được huynh ấy nạp, vì là người đầu tiên nên đều có vị trí khác biệt trong lòng nam nhân."
Khúc Liễm xấu hổ, xem ra ở phương diện này nàng không so được với Lạc Anh lớn lên trong hoàn cảnh như vậy. Hiện tại, cô nương ngốc bạch ngọt trong suy nghĩ của nàng đang dạy nàng cách nắm giữ trái tim của vị hôn phu, để trong tim hắn chỉ có một mình nàng, tránh cho nha hoàn trong phủ thừa cơ bò lên giường.
Trong lòng Khúc Liễm ấm áp, ôm Lạc Anh cười rộ lên. "Được, được. Tất cả đều nghe A Anh."
"Đó là tất nhiên, nghe ta không có sai đâu." Lạc Anh vươn ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chọc chọc trán nàng.
Sau nửa canh giờ, đã đến trấn Đào Khê.
Khi xe ngựa dừng hẳn thì các nàng được nha hoàn đỡ xuống xe.
Vừa mới xuống xe ngựa liền thấy thiếu niên đang đứng cạnh tuấn mã, một thân áo gấm lưu vân tím nhạt ám văn đứng dưới ánh mặt trời chói chang, trong suốt không tì vết, khí vũ hiên ngang, lan chi ngọc thụ không ảnh hưởng đến ý vị của hắn mà ngược lại trở thành phông nền cho hắn, khiến người xem phải ngây ngẩn.
Lạc Anh cũng ngẩn người. Nàng đã từng gặp hắn một lần khi nhỏ, sau đó là ở tiệc hỉ của một vài gia đình huân quý thì đã bị khí chất lẫn dung mạo của hắn hấp dẫn, từ đó tâm thiếu nữ nảy mầm. Tuy nói đã buông tay nhưng khi gặp lại người này thì vẫn cảm thấy có gì đó mất mát, buồn bã nhưng không phải không bỏ xuống được.
Vì thế nàng đẩy nhẹ Khúc Liễm bên cạnh: "A Liễm, trời nắng quá, tỷ đến trà lâu trước đây." Dứt lời liền mang nha hoàn bà tử đi trước.
Khúc Liễm thấy nàng ấy đi dứt khoát như vậy thì lại có chút mất tự nhiên. Lại liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, thần sắc không còn vẻ ấm áp ôn hòa mà mang theo sự thận trọng. "Liễm muội muội, ở đây nắng to quá, chúng ta cũng đi vào trà lâu ngồi đi." Kỷ Lẫm bước tới, đôi mắt không nháy chăm chú nhìn nàng.
Khúc Liễm gật đầu, không đợi hắn nói chuyện liền mang nha hoàn đi theo Lạc Anh. Kỷ Lẫm nhìn bóng dáng nàng, mày hơi ngưng hạ, sau đó nhấp miệng đi theo.
Tới trà lâu, bà tử đi theo đã đi đặt hai gian nhã sương trên lầu, dẫn các cô nương lên rồi. Lạc Anh vào nhã sương, nói với Thúy Bình: "Sáng nay chưa ăn gì mà đã lên đường nên giờ ta đói bụng rồi. Ngươi cho người đến phía Đông của trấn, nhà Trương Lão Hán mua bánh nướng đi, ta muốn thêm tương ngọt, không cần mặn và chua nhé."
Thúy Bình cười lui xuống.
Thấy Lạc Anh cười hì hì nhìn mình, Khúc Liễm bất đắc dĩ nói: "Tỷ thật sự tới để ăn bánh nướng sao?"
"Tất nhiên là không phải rồi, đợi sau khi nghỉ ngơi một chút thì chúng ta sẽ đi dạo vườn hoa đào ở đây, sau đó thưởng thức rượu được nhưỡng từ hoa đào." Lạc Anh vỗ vỗ bả vai nàng, cười nói: "Tỷ đi tịnh phòng một lát."
Khúc Liễm biết ý của nàng ấy nên không nói gì.
Lạc Anh vừa đi không lâu thì có tiếng gõ cửa. Bích Xuân nhanh nhẹn đi mở, thấy người đứng ngoài thì mỉm cười thỉnh an hắn, sau đó mời hắn vào trong. Còn mình cũng thức thời lui ra, đóng cửa lại rồi canh bên ngoài.
Khúc Liễm đang ngồi nhìn ra cửa sổ, giống như không phát hiện có người tiến vào.
"Liễm muội muội." Kỷ Lẫm đứng ở phía sau, chần chờ một lúc liền vươn tay muốn chạm vào bả vai nàng.
"Ừ." Khúc Liễn nhanh chóng nghiêng người khiến bàn tay kia rơi vào khoảng không.
Thần sắc của Kỷ Lẫm tức khắc ảm đạm, nhưng ngay sau đó liền khôi phục vẻ tự nhiên, chỉ là hai mắt chất chứa sự hoảng loạn bán đứng tâm trạng hiện giờ của hắn, "Không phải ta cố ý gạt Liễm muội muội đâu, mà là từ nhỏ ta đã sinh bệnh nặng, đến giờ vẫn có tật đau đầu...." Nói tới đây, rốt cuộc cũng có chút nan kham.
Khúc Liễm hơi kinh ngạc, nghe hắn nói như vậy là đủ rồi, nếu quá bức bách thì đó chính là không biết tốt xấu, vì thế nàng nhanh chóng xoay người lại, "Kỷ công tử....."
Kỷ Lẫm thấy nàng chịu xoay người thì khuôn mặt sáng bừng lên, không biết nên nói gì mới tốt, vì thế câu chữ có chút lộn xộn: "6 tuổi năm ấy ở Tuyên Hòa gặp Liễm muội muội thì ta đã thập phần yêu thích. Khi Khúc đại nhân với gia phụ định hôn sự cho hai chúng ta thì ta thực sự rất vui mừng, lúc nào cũng ghi tạc trong lòng. Khi muội lớn lên thì ta chỉ mong ngóng từng ngày mau trôi để ta được lấy muội về....."
Nói tới đây, trên mặt hắn lại lộ vẻ thẹn thùng, tựa hồ cảm thấy nếu đã quyết định nói thì không có gì phải giấu giếm hết, vì thế bắt đầu tự nhiên lên, khom lưng nhìn thẳng vào mắt nàng, hai tay nắm lấy bả vai nhỏ bé, cặp mắt đen như ngọc trở nên sắc bén, "Liễm muội muội, tình cảm ta dành cho muội không có một chút tì vết nào. Ta có thể dung túng cho muội mọi thứ nhưng tuyệt đối không chấp nhận muội rời khỏi ta."
Khúc Liễm ngẩn ngơ nhìn nhìn đôi mắt kia, nó thật là đẹp, dù chỉ là mắt phượng một mí nhưng hình dạng có vẻ lớn hơn mắt phượng bình thường. Đuôi mắt hơi nhếch, khi thản nhiên nhìn người thì như một dòng suối mát lạnh, còn khi nheo lại thì có một loại yêu mỹ phong tình không tả nổi, nháy mắt đánh bay sự ôn nhuận hòa nhã, khiến hắn như trở thành một người khác.
Nàng bối rối không biết làm sao, rõ ràng là thiếu niên ấm áp tươi đẹp lúc này lại mang theo khí thế sắc bén bá đạo, cho dù vẫn thanh triệt không tỳ vết nhưng vẫn nhiều thêm chút gì đó.
"Liễm muội muội tin ta chứ?" Hắn lại mở miệng, thanh âm ôn hòa.
Khúc Liễm hơi chần chờ, sau đó gật mạnh đầu. Thấy thần sâc vui sướиɠ của hắn thì cũng cười theo, thấp giọng nói: "Kỷ ca ca, về sau đừng có làm muội sợ nữa nhé."
Kỷ Lẫm nghe tiếng "Kỷ ca ca" ngọt ngào kia thì cả người lâng lâng: "Đều nghe muội hết, chỉ cần muội đừng sợ ta là được."
Trên mặt Khúc Liễm lộ vẻ ngại ngùng nhưng trong lòng lại bắt đầu cào móng vuốt.
Má nó! Thì ra thiếu niên manh manh ấm áp kia chính là một kẻ phúc hắc sao? Đã dọa nàng lại còn khiến nàng vô pháp nói chữ "không". Chắc là trước khi đến hắn đã quyết định chủ ý, không cho mình cơ hội phản đối, chỉ có thể nghe hắn.
Khúc Liễm cảm thấy có chút bế tắc, dự kiến sau này mình gả tới Trấn Quốc Công phủ thì sẽ bị hắn ăn gắt gao rồi, không thể xưng bá hậu viện nữa.
"Liễm muội muội." Kỷ Lẫm thấy nàng ngoan ngoãn ngồi, cảm thấy lúc trước mình có hơi quá với nàng nên ngữ khí bất giác mềm mỏng, nói: "Muội yên tâm, ta sẽ cố gắng khắc chế bản thân, sẽ không làm muội chịu ủy khuất đâu."
Tất nhiên Khúc Liễm tin Kỷ Lẫm này nhưng không tin được nhân cách nguy hiểm kia của hắn. Chỉ là bọn họ đã đính hôn rồi, chẳng lẽ còn có thể đổi ý sao? Đã là ván đóng thuyền thì phải học cách thích ứng thôi. Sau khi nghĩ kỹ, Khúc Liễm liền mỉm cười với hắn, thấp giọng hỏi: "Kỷ ca ca nói lúc nhỏ bị bệnh một thời gian dài, không biêt là...."
"Ta không nhớ rõ nữa." Kỷ Lẫm hỏi gì đáp nấy, "Hình như khi đó ta ba tuổi, bệnh đến mơ hồ, sau đó thì phát hiện mình biến thành như vậy." Dứt lời, lại áy náy nói với nàng: "Liễm muội muội chớ sợ, Minh Phương đại sư y thuật cao minh đã xem cho ta, còn khai dược nữa nên ta sẽ nhanh tốt thôi, sẽ không có làm tổn thương muội đâu."
"Muội tin huynh." Khúc Liễm trái lương tâm nói, "Mong bệnh của Kỷ ca ca sẽ sớm tốt lên." Loại bệnh tinh thần hai nhân cách này làm sao có thể chữa nhanh được?
Kỷ Lẫm hạnh phúc nhìn nàng, mắt không chớp lấy một cái, phảng phất như ngắm thế nào cũng không đủ khiến Khúc Liễm thiếu chút nữa không chịu nổi tình ý của thiếu niên. May mắn, cửa phòng có tiếng gõ:
"A Liễm, bánh mua về rồi này." Đó là thanh âm của Lạc Anh.
Khúc Liễm liếc nhìn Kỷ Lẫm một cái, thấy hắn nhanh chóng đứng sang một bên, ho nhẹ sau đó khôi phục phong tư thanh nhuận lúc nãy. Khúc Liễm thầm thở dài, biết hôm nay chỉ có thể như vậy nên mở miệng nói: "A Anh mau vào đi."
Lạc Anh mang theo Thúy Bình vào phòng, thấy hai người thì cười trộm, trên mặt bình tĩnh nói: "Kỷ công tử cũng đến nếm thử tay nghề của Trương Lão Hán ở trấn Đào Khê này đi. Huynh trưởng ta nói bánh này hương vị không tồi đâu, khá hơn so với kinh thành đó."
Kỷ Lẫm cười một cái, chắp tay nói: "Quấy rầy rồi."
Đợi ba người ngồi xuống thì Thúy Bình và Bích Xuân cùng nhau đem hộp bánh bày biện trên bàn, bên trong còn có điểm tâm đủ màu sắc, hiển nhiên không phải chỉ có mỗi bánh nướng. Lại pha một ấm trà xanh lại đây, ba người liền như không có chuyện gì mà cùng nhau phẩm trà thưởng thức điểm tâm.
Bên ngoài cửa sổ là hình ảnh đào hoa khê, cảnh vật ở đó nhộn nhịp, thường có tiếng cười nói truyền đến.
"Ta vừa hỏi qua, hôm nay vừa đúng ngày hội cố định của trấn Đào Khê, hình như là nghênh đón Hoa Đào nương nương bình an gì đó, có vẻ đông vui lắm. A Liễm, ăn xong chúng ta cùng đi xem nhé." Lạc Anh hứng thú bừng bừng nói, lại quay đầu nhìn Kỷ Lẫm: " Kỷ công tử có muốn đi cùng không?"
Kỷ Lẫm hơi mỉm cười: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Lạc Anh cười vỗ tay: "Quyết định vậy nhé, chúng ta sẽ cùng đi." Nhìn Lạc Anh tràn đầy sức sống bên cạnh, quay đầu nhìn Kỷ Lẫm bên người, rồi lại nhìn những con ngưòi ở trấn Đào Khê này, Khúc Liễm bỗng có chút mờ mịt. Mờ mịt qua đi thì nàng cảm thấy hình như không có gì không tốt cả, cuộc đời ngắn lắm, ngoại trừ sinh ly tử biệt thì những việc sinh hoạt hàng ngày đều là chuyện nhỏ, quan trọng là mình sẽ sống như thế nào thôi.
Thẳng đến khi hòa cùng đám người nhộn nhịp, bị thiếu niên mượn cơ hội để nắm tay giống như một đôi tiểu tình lữ khiến trái tim nàng run rẩy, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt đầy ý cười của đối phương thì trong tâm nàng cũng vui mừng theo. Hình như nàng thích thiếu niên ấm áp này mất rồi -nếu hắn không bị bệnh thì tốt.
Quả nhiên, mọi việc trên thế gian này không thể hoàn hảo.
Khúc Liễm thở dài. "Liễm muội muội mệt sao?"
Kỷ Lẫm thấy nàng có chút uể oải thì quan tâm hỏi. Nắm bàn tay nhỏ mềm mại khiến tim hắn đập cực nhanh, nhưng lại luyến tiếc buông ra.
"Không có." Sau đó nàng nhìn quanh dòng suối, lo lắng hỏi: "A Anh đâu? Ở đây nhiều người như vậy thì không thể để nàng ấy đi tách chúng ta."
Kỷ Lẫm cưòi nói: "Muội yên tâm, ta đã cho thị vệ chú ý rồi." Kỷ Lẫm ra ngoài chỉ mang theo hai thị vệ nhưng nàng quan sát thấy bước chân của bọn họ cực ổn, đi lại nhẹ nhàng, hẳn là người có võ nên người bình thường không phải đối thủ. Nếu có bọn họ để ý thì nàng không sợ Lạc Anh gặp nguy hiểm.
Mãi đến khi mặt trời ngả về tây thì ba người mới dẹp đường hồi thôn trang. Lạc Anh đã chơi đùa cả một ngày nhưng năng lượng vẫn dư thừa, thậm chí còn chưa đã thèm.
Nàng lưu luyến nói với Khúc Liễm: "Nghe ý của tổ mẫu thì mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở lại kinh thành rồi, sau này muốn ra ngoài chơi sẽ không dễ dàng nữa."
Khúc Liễm cười cười: "Còn muội thì lại rất dễ dàng." Chỉ cần rời khỏi Bình Dương Hầu phủ, trở về Khúc gia ở hẻm Song Trà thì nàng sẽ rất tự tại thoải mái.
"Vậy sau khi muội về nhà cần phải thường xuyên gọi ta đến chơi đấy. Nếu là muội mời thì nương ta nhất định sẽ cho phép."
"Được, cứ giao cho muội." Khúc Liễm nhanh chóng đáp ứng.
Về tới biệt trang, Kỷ Lẫm đưa các nàng đến nhị môn thì dừng bước. Nhìn theo bóng dáng Khúc Liễm đi vào thì mới thu liễm thần sắc, quay lại khách viện.