Thê Điều Lệnh

Chương 62

Khúc Liễm rất muốn bỏ chạy.

Lúc đầu nàng còn cho rằng mình chính là người chiến thắng trong cuộc đời, sở hữu mỹ thiếu niên mà quý nữ kinh thành đều mong muốn khiến bọn họ phải hâm mộ ghen tị. Hơn nữa mỹ thiếu niên này còn ái mộ nàng, diện mạo tuyệt vời, tính tình tốt, còn tặng vô số món đồ quý giá nhằm lấy lòng nàng. Có thể tưởng tượng được sau này gả tới Trấn Quốc Công phủ nàng sẽ xưng bá hậu viện, cuộc sống huy hoàng.

Nhưng lại không ngờ đột nhiên một tia sét giáng xuống, mỹ thiếu niên chính là người hai nhân cách, hơn nữa nhân cách kia còn là phần tử nguy hiểm khiến mộng tưởng tốt đẹp về tương lai lập tức vỡ vụn, cuộc sống sau này không biết đi đâu về đâu.

Quả nhiên, người thắng đâu dễ dàng làm được.

Thiếu niên đang nắm tay nàng chậm rãi tản bộ trong bầu không khí hắc ám mà hắn cho là lãng mạn, đôi con ngươi yêu mỹ híp lại, cười đến quỷ dị khiến tim nàng run rẩy, hoàn toàn không cảm giác được một chút xíu xiu lãng mạn nào mà chỉ cảm thấy vài tích tắc sau sẽ phát sinh một chuyện kinh thiên động địa.

Người này mẹ nó chính là kẻ nguy hiểm, lại còn thích đe dọa nàng.

“Nàng lạnh sao?” Thiếu niên nói, cánh tay nhanh chóng ôm chặt nàng.

“Không lạnh.” Khúc Liễm đơ mặt, “Chỉ là xung quanh quá tối nên ta có chút sợ.”

“Không cần sợ đâu, có ta ở đây rồi.” Hắn quay đầu mỉm cười với nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay nhỏ nhắn.

“...........”

Chính là vì có ngươi nên ta mới sợ đó! Khúc Liễm lệ rơi đầy mặt, nàng có bao nhiêu thưởng thức một Kỷ Lẫm ấm áp như ngọc thì liền có bấy nhiêu kiêng kị đối với Kỷ Lẫm yêu nghiệt. Tuy nàng không biết hai nhân cách là chuyện như nào nhưng nghe ý tứ trong lời nói của hắn thì có lẽ hai nhân cách tâm ý tương thông, hơn nữa còn biết đối phương tồn tại.

Nghĩ đến đây, Khúc Liễm đột nhiên nhớ tới hắn nói, tâm tình thả lỏng hơn.

Hắn nói, bởi vì Kỷ Lẫm kia không thích cho nên trước khi thành thân sẽ không làm càn với mình, chính là cái chuyện ở Trấn Quốc Công phủ. Cho nên hôm nay hắn chỉ dắt tay thôi, không có làm chuyện ái muội.

Trong lòng Khúc Liễm rất nhanh có chủ ý, bất quá tình hình hiện tại quá nguy hiểm nên không dám dùng ở đây.

“Nghĩ cái gì? Chẳng lẽ không vui khi cùng ta tản bộ sao? Vẫn là....sợ ta?”

Thanh âm mang theo chút nhu đến ngọt nị truyền đến, Khúc Liễm run lập cập, vội nói: “Không có....Chúng ta đừng đi về phía trước nữa nhé?” Nàng dừng bước, muốn rút tay ra nhưng vô ích.

Thiếu niên quay đầu nhìn nàng, vầng trăng đã bị mây che khuất nên chung quanh nhanh chóng trở nên tối tăm, chỉ có thể mơ hồ thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn đáng sợ như sói, “Vì sao chứ? Chẳng lẽ nàng không muốn xem bọn Lạc Tứ có tính toán gì sao? Tuy nói Lạc Tứ tính rất hay nhưng Lạc gia không có đoàn kết chặt chẽ đâu, tỷ tỷ nàng lại chưa đính hôn nên rất có thể sẽ bị bọn họ tính kế đấy.”

Khúc Liễm nhíu mày, đây chính là nguyên nhân tỷ tỷ tình nguyện ở trong phòng sao?

“Trung cung hiện giờ không có Hoàng tử, mà Đại hoàng tử là người lớn nhất, đã qua nhược quán (20 tuổi), hành xử có hiền đức nên rất nhiều đại thần trong triều tán thưởng, có một vài người đã ngầm quy phục hắn.”

“Vậy thì sao?” Khúc Liễm không để bụng nói: “Hoàng thượng vẫn còn khỏe mạnh tráng niên, bây giờ nói chuyện tương lai thì còn xa lắm, đâu ai biết sẽ ra sao?”

“Đúng vậy.” Hắn như đang phụ họa lời nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm người vào lòng, mơn trớn khuôn mặt nhỏ, “Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối mà dám bình tĩnh thảo luận chuyện Hoàng gia với ta, một chút cũng không sợ hả?”

Khúc Liễm giật mình, thanh âm lập tức trở nên nhu nhược, “Ta đâu có nói.....”

“A.....” Hắn nhẹ ngàng cười một cái, “Nàng xưa nay đều thích diễn trò.”

Khúc Liễm âm thầm trợn mắt, mím môi không nói.

Lúc này bọn họ đã đi vòng hơn phân nửa cái hồ, đã tới chỗ bức tường hoa tường vi.

Phía sau nó chính là nơi để mấy bồn nguyệt hạ mỹ nhân. Khúc Liễm tương đối thấp nên đứng trước bức tường hoa thì còn thấp hơn một chút nên không nhìn thấy gì. Kỷ Lẫm cao hơn nàng, chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy tình huống phía sau bức tường.

Thấy nàng nhìn chằm chằm tường hoa, vẻ mặt buồn bực thì Kỷ Lẫm cười rất càn rỡ, sau đó trong tiếng kinh hô của nàng, một tay đem nàng ôm lên.

Đôi tay của Khúc Liễm gắt gao bám chặt bờ vai hắn, cắn chặt răng để thanh âm không bị phát ra ngoài. Chờ khi nàng phát hiện mình đang ngồi trên cánh tay hắn, cảm giác được một bàn tay nâng mông của mình thì khuôn mặt lập tức đỏ như đít khỉ.

Từ sau bảy tuổi nàng đã không cho ai ôm mình nữa rồi, lúc này bị thiếu niên chỉ lớn hơn mình hai tuổi bế lên, để nàng ngồi lên cánh tay hắn, lại nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng kia tựa hồ không nặng một chút nào, thật sự khiến nàng cực kỳ thẹn thùng. Tư thế như này làm hai người dán chặt vào nhau, mùi hương của hắn còn dính trên người nàng nữa.

“Hư, nhìn phía bên kia kìa.” Thanh âm vang lên bên tai nàng.

Khúc Liễm theo bản năng nhìn qua thì thấy cách bức tường không xa có một đình hóng gió, bốn phía của đình treo mấy cái đèn l*иg trông giống như mọi ánh sáng trong đêm tối đều tập chung hết ở đấy. Mà những chuyện xảy ra trong đình cũng thu gọn trong mắt hai người bọn họ.

Chỉ thấy một nam nhân mặc áo gấm màu tím thêu hoa đang ngồi đưa lưng về phía bọn họ, có vẻ là Đại hoàng tử, mà đối diện hắn là Lạc Cận tư thái khiêm tốn đứng chỗ đó, tay cầm ấm vì nam tử châm trà. Trong đình, không còn người nào khác nữa.

Khúc Liễm nhìn chung quanh cũng không thấy ai, mãi đến khi có một bàn tay chỉ về một hướng, nhẹ nhàng cười nói bên tai nàng: “Xem bên kia.”

Nàng nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy không xa bên hồ đom đóm bay múa có mấy người, xem bộ dáng thì đang thả câu dưới trăng, rất thư thái.

Khúc Liễm nhíu mi, trong lòng cảm thấy thực không ổn.

“Đây là....Tứ biểu ca an bài sao?”

“Không phải hắn thì còn ai? Lạc Tứ này có vẻ thú vị đấy.” Hắn dùng má cọ cọ mặt nàng.

Khúc Liễm cả kinh, vội lui ra sau nên suýt chút nữa ngã từ trên tay hắn xuống, may đối phương ôm chặt nên không sao. Nàng không dám lộn xộn nữa, vòng tay ôm lấy bờ vai hắn, lại hướng chỗ đó quan sát tiếp, trong lòng không thể hiểu nổi hành động của Lạc Thừa Chính. Hắn thế mà lại nguyện ý đưa muội muội cùng mẹ đến phủ Hoàng tử làm Trắc phi, dù là Trắc phi thì cũng chỉ là thϊếp.

“Sau này cách xa Lạc Tứ một chút.”

Nghe được hắn mở miệng, Khúc Liễm lẩm bẩm: “Không cần nói ta cũng biết mà.” Nàng biết thân phận của mình ở Lạc gia rất mẫn cảm cho nên vẫn luôn tránh gặp những biểu ca Lạc gia đó, người có vẻ quen thuộc nhất chính là Lạc Thừa Phong vì trước bảy tuổi hắn còn chưa dọn đến ngoại viện ở. Lạc Thừa Chính này, ở trong mắt nàng là người diện mạo anh tuấn, rất giống Lạc Tứ lão gia nhưng đôi mắt của hắn cất chứa quá nhiều mưu mô toan tính nên nàng không quá thích.

“Thật ngoan!” Hắn lại cọ cọ mặt nàng tán thưởng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, dùng một thanh âm quỷ dị nói, “Nàng là thê tử sắp qua cửa của ta, ai dám đánh chủ ý lên nàng thì ta liền gϊếŧ chết hắn!”

Khúc Liễm lần nữa bị ngữ khí hung ác của hắn dọa sợ, đang êm đang đẹp mà sao lại nói chuyện tàn nhẫn rồi?

Chờ Khúc Liễm được hắn dắt quay trở về gốc cây hoa hải đường thì trái tim vẫn kịch liệt nảy lên, trong tâm càng e dè hắn.

“Ta phải đi rồi, ngày mai sẽ đến thăm nàng nhé.” Hắn dùng ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng đè lên cánh môi nàng khiến nàng run cầm cập.

Đi nhanh đi! Ngày mai cũng không cần quay lại đâu! Dù có đến thì hãy mang thiếu niên manh manh Kỷ Huyên Hòa lại đây cơ!

Hắn chỉnh lại trâm cài đầu cho nàng, lại nhặt đèn lụa chứa đom đóm trên mặt đất rồi đi vào bóng đêm.

Khúc Liễm nhìn thân ảnh thản nhiên ung dung của hắn thì chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, vô thức rùng mình một cái.

“Cô nương.” Giọng nói của Bích Xuân truyền tới từ bên trong bụi hoa hải đường, nhỏ giọng gọi.

Khúc Liễm hít một hơi thật sâu, đi ra từ dưới gốc cây, nói: “Ta ở đây.”

Bích Xuân ôm một đèn l*иg đom đóm lại đây, đôi mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Kỷ thiếu gia đâu ạ?”

“Đi rồi.” Khúc Liễm không mặn không nhạt nói rồi ngồi xổm xuống tàng cây nhặt đèn Khổng Minh lúc nãy chưa kịp thả.

Bích Xuân phát hiện cảm xúc của tiểu thư nhà mình không được tốt lắm nên nghĩ chắc do Kỷ Lẫm rời đi nên nàng không cao hứng, vì thế liền dời đề tài: “Vừa rồi Anh tiểu thư tìm ngài đó ạ, nô tỳ lo lắng sẽ bị người nhìn thấy nên đã nói ngài đi dạo ở phụ cận, không có đem chuyện Kỷ thiếu gia tới nói cho Anh tiểu thư.”

“Ừ, làm tốt lắm.” Khúc Liễm nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi Kỷ Lẫm dám cả gan dẫn nàng đi nhìn trộm chuyện của Đại hoàng tử, giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ đây này, nếu Đại hoàng tử mà phát hiện thì không xong rồi.

Khúc Liễm nhìn bên kia hồ, phát hiện Lạc Anh vẫn còn hứng thú bắt đom đóm thì lắc đầu, kêu bà tử cầm mồi lửa lại đây để nàng thả đèn Khổng Minh.

Lạc Anh nhìn thấy tình huống bên này thì nhanh chóng đem túi lưới trong tay đưa cho nha hoàn, còn mình thình lon ton chạy tới: “A Liễm, muội có thể thả nó bay sao?”

“Đêm đã khuya rồi, chúng ta nên trở về ngủ thôi.” Khúc Liễm bình tĩnh nói, nàng cảm thấy đêm nay mình đã chịu đủ kinh hách rồi, cần sớm về ngủ một giấc để lấy lại tinh thần.

Lạc Anh tuy vẫn còn lưu luyến nhưng không có phản đối, vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, Thúy Bình mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.” Nói xong, nàng cũng thả đèn Khổng Minh của mình.

Đèn Khổng Minh chậm rãi bay lên trời, tuy rằng trên trời ngôi sao phát sáng rực rỡ nhưng ánh đèn vẫn trở thành điểm sáng trong màn đêm, cũng làm cho người bên kia hồ nhìn được.

“A, ai ở bên kia thả đèn Khổng Minh vậy?” Chu Lang cười nhìn về phía đèn Khổng Minh bay lên, trong hồ là những bông sen duyên dáng yêu kiều, lá sen cao cao che mất tầm nhìn nên không thấy rõ tình huống đối diện, “Chẳng lẽ là tiểu thư Lạc gia?”

Lạc Thừa Chính nheo mắt, quay đầu nhìn Lạc Thừa Phong đang chán nản ngồi xổm dưới gốc liễu cầm cần câu mà lại không giống câu cá, cười khẽ: “Nhãn lực của Thế tử quả nhiên hảo, đèn Khổng Minh đúng là được thả ở bên kia hồ, hẳn là bọn tỷ muội tới bắt đom đóm phóng.”

“Thì ra là thế, không biết có thể cho đom đóm vào trong đèn rồi thả lên trời được không nhỉ?” Chu Lang hứng thú nói, gọi một gã sai vặt kêu hắn đi lấy một cái đèn Khổng Minh và bắt đom đóm tới, muốn thử nghiệm xem, thậm chí còn không có ánh mắt mà cho người đi mời Đại hoàng tử đến.

Lạc Thừa Chính âm thầm lắc đầu, cảm thấy Ninh Vương phủ thật là thế hệ sau không bằng thế hệ trước, Chu Lang này làm sao quả quyết sát phạt như Ninh Vương năm đó? Chẳng trách Ninh Vương phi lúc nào cũng bắt nhi tử ở nhà đọc sách, không cho hắn ra ngoài lêu lổng......Nghĩ đến đây, trong lòng hắn có chút lạ, hình như từ lúc bắt đầu hắn chưa thấy Thế tử Trấn Quốc Công.

“Thế tử, không biết Kỷ công tử đang ở đâu? Hình như ta không có thấy hắn.”

Lạc Thừa Chính đang nói, khóe mắt liếc thấy Lạc Thừa Phong vốn đang nhàm chán đột nhiên nhìn mình, lỗ tai dựng lên nghe ngóng.

“Cái này à, chắc là về nghỉ ngơi rồi. Ngươi biết đó, buổi tối hắn không thích ra ngoài lắm.”

Chu Lang không chút để ý nói, người chung quanh lại cảm thấy không có chỗ nào không đúng, thậm chí Tam thiếu gia Cảnh Đức Hầu phủ Tịch Yến cũng phụ họa: “Đúng vậy, Kỷ Huyên Hòa người này rất nhạt nhẽo, lớn như thế rồi mà cũng chưa dạo lầu xanh, nghe nói.....trong phòng hắn một người cũng không có đâu.”

Lông mày Lạc Thừa Phong run lên, hai mắt sắc bén nhìn về Tịch Yến.

Những người khác bật cười, không có tiếp lời. Tẩu tẩu của Tịch Yến là chất nữ của Trấn Quốc Công phu nhân nên Cảnh Đức Hầu phủ cũng xem như có quan hệ thông gia với Trấn Quốc Công phủ, vì thế hắn có thể trêu chọc Kỷ Lẫm, nhưng bọn hắn thì không dám.

Bất quá vừa mới cười xong thì Tịch Yến đột nhiên ai da một tiếng, thì ra hắn bị một cái đèn l*иg nện trúng đầu.

“Ai dám—— Huyên Hòa?”

Mọi người chỉ thấy dưới cây liễu có một người đang đứng, khuôn mặt của người nọ ẩn trong bóng đêm, không thấy rõ thần sắc, theo sau là một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.

“Tiểu Yến Tử, ngươi cũng khoan khoái quá nhỉ, có muốn xuống nước ngâm để tỉnh não không?”

Tuy ngữ khí rất ôn hòa nhưng lại khiến những người ở đây rùng mình, nỗ lực muốn thấy biểu cảm của hắn nhưng trong bóng đêm thấp thoáng thì không thể nhìn thấy được bộ dáng của mỹ thiếu niên được Hoàng Thượng khen ngợi như châu như ngọc.

“Đừng gọi ta là Tiểu Yến Tử!” Tịch Yến thiếu chút nữa muốn nổi quạo.

Chu Lang vừa nghe thanh âm tà ác kia thì biết không xong rồi, nhanh chóng chạy qua che trước mặt Kỷ Lẫm, “Huyên Hòa, ngươi đã về à, đi, bồi ta đi dạo.” Nói xong thì không giải thích mà vội kéo người đi, đỡ để hắn thực sự đạp Tịch Yến xuống nước, vậy không phải sẽ khiến người nghi ngờ sao?

Sau khi Chu Lang túm người đi thì người ở đây hai mặt nhìn nhau, không biết hai người họ làm sau đột nhiên rời khỏi.

Lạc Thừa Phong và Lạc Thừa Chính thì lại nhìn về phía bọn họ, suy tư.

*******

Khúc Liễm ôm đèn l*иg đom đóm trở lại sân viện của mình, cùng Lạc Anh tạm biệt.

Sau khi Lạc Anh mang nha hoàn và bà tử đi xa thì nàng vẫn đứng ngơ ngác trong gió đêm, phảng phất như tạm thời ngây ngốc.

“Cô nương làm sao vậy ạ?” Hai nha hoàn Bích Xuân, Bích Hạ cùng nhìn nàng.

Khúc Liễm hoàn hồn, uể oải nói, “Không có gì đâu, đêm khuya rồi, chúng ta về phòng thôi.”

Mang theo hai nha hoàn trở lại phòng thì thấy phòng bên cạnh sáng đèn, Khúc Thấm mặc đồ ngủ đi ra, đánh giá muội muội một lượt rồi cười hỏi: “Đã về rồi hả, không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Không, có chuyện! Hôm nay chịu nhiều kinh hách quá nên trái tim cần được chữa trị.

Khúc Liễm trong lòng rít gào là vậy nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ bình tĩnh: “Không có gì ạ. Mà sao tỷ tỷ vẫn chưa ngủ?”

“Bây giờ tỷ đi ngủ này, muội cũng đi nghỉ sớm nhé.”

Hai tỷ muội nói thêm mấy câu rồi ai về phòng nấy.

Rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ, Khúc Liễm nằm trên giường mà trong đầu lại hồi tưởng Kỷ Lẫm trong bóng đêm, rối rắm đến nửa đêm thì nàng trùm chăn lên mặt, ngủ.

Hôm sau, khi Khúc Liễm dậy thì mặt trời đã lên cao.

Nàng nằm trên giường một lát mới kêu nha hoàn vào hầu hạ.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, đang ngồi ăn sáng thì Lạc Anh lại tới nữa.

“A Liễm, vừa rồi tỷ nghe nói Đại hoàng tử đến gặp tổ mẫu đấy.” Lạc Anh ngạc nhiên nói, sau đó thấp giọng: “Muội đoán xem có phải Đại hoàng tử muốn nạp cô nương Lạc gia chúng ta làm Trắc phi không? Hẳn là Cẩn tỷ tỷ đi, vì tỷ ấy tuổi phù hợp nhất.”

Tối hôm qua Khúc Liễm đã thấy Đại hoàng tử với Lạc Cận nên cảm thấy nếu không có gì ngoài ý muốn thì Lạc Cận hẳn sẽ vào phủ Đại hoàng tử. Nếu Lạc Cận vẫn luôn muốn phân cao thấp với tỷ tỷ thì nàng ta sẽ cảm thấy vào phủ Hoàng tử tốt hơn, sẽ có cảm giác vượt trội hơn. Lại thêm thân phận Hoàng tử thì sợ Lạc gia sẽ có nhiều mong đợi với vị Đại hoàng tử này rồi.

Lạc Anh với Khúc Liễm nói thầm một hồi rồi ném việc này sang một bên vì dù sao cũng không có quan hệ lớn với các nàng. Cả hai bắt đầu bàn bạc xem hôm nay nên đi đâu chơi thì tốt.

“Cũng không biết đám người Đại hoàng tử còn ở trên núi nữa không nhỉ?” Ánh mắt Lạc Anh đổi tới đổi lui, đột nhiên nói: “Ai nha, A Liễm, ta nhớ trấn Đào Khê phụ cận có một nhà làm bánh nướng không tồi, chúng ta đến đó đi.”

Khúc Liễm vừa nghe liền động tâm.

Đời trước nàng chết khi mới mười sáu tuổi, chính là cái tuổi mê chơi. Đời này đầu thai đến niên đại như vậy khiến nàng lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt, áp lực ngụy trang bản thân thành một tiểu thư khuê các, rất ít khi được ra cửa. Vì thế lần này đến thôn trang, có thể quang minh chính đại ra ngoài chơi nên tất nhiên rất vui mừng, lập tức không để ý tới tính toán của Lạc phủ mà nhanh chóng thương lượng kế hoạch đi chơi với Lạc Anh.

“Đi tìm tổ mẫu đi.” Lạc Anh vỗ tay nói.

Vì thế hai người dắt tay nhau tới chính viện, Lạc Anh lại xài chiêu “Trấn Đào Khê nướng bánh rất ngon nên muốn mua về hiếu kinh tổ mẫu”, lời này khiến Lạc lão phu nhân cười ha hả, vui vẻ cho phép. Nơi này không phải kinh thành, bà cũng biết cô nương gia chỉ được thoải mái tự tại đôi chút khi chưa xuất gia nên hiện giờ không có quản thúc các nàng quá chặt, chỉ dặn dò hai cô nương mang nhiều người đi, đừng để ai va chạm mình.

Hai người vô cùng cao hứng đồng ý, lại nói với Khúc Thấm đang hầu hạ bên người lão phu nhân: “Thấm biểu tỷ đi cùng bọn muội nhé?”

Khúc Thấm cười cười nhìn hai tiểu cô nương xinh đẹp như hoa, trái tim vốn có chút già nua cũng trẻ hơn vài phần, coi các nàng như nữ nhi bảo bối, bất giác có chút sủng nịch, “Tỷ không đi đâu, chờ hai đứa mua về cho tỷ ăn là được.” Sau đó cũng dặn dò các nàng vài câu.

Có lão phu nhân đáp ứng nên bọn hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị tốt xe ngựa và nhân thủ để hai cô nương mang đi.

Chỉ là, mới ra thôn trang thì Khúc Liễm liền nghe thấy tiếng ngựa hí, sau đó là thanh âm réo rắt như châu ngọc vang lên bên ngoài.

“Liễm muội muội ở bên trong sao?”

Khúc Liễm quay đầu nhìn Lạc Anh, thấy nàng ấy ngượng ngùng cười với mình thì biết nàng bị Lạc Anh đùa giỡn, nha đầu này rõ ràng đã sớm thông đồng với Kỷ Lẫm rồi, vậy nên hắn mới có thể canh đúng giờ chờ ở đây như vậy.