Thê Điều Lệnh

Chương 61

Bóng đêm ngập tràn, hành lang gấp khúc sớm đã được thắp đèn l*иg nhưng dần bị đêm tối nuốt chửng.

Sắc trời đêm nay thực ra không tồi, bầu trời lộng lẫy ánh sao, ánh trăng hạ huyền* tỏa ra vầng sáng mông lung, toàn bộ thế giới như khoác một tầng sa mỏng, dõi mắt nhìn xung quanh chỉ thấy màn đêm hư ảo.

*Lúc mặt trăng mới hiện lên nửa hình như cái cung nên gọi là “huyền”. Lịch ta chia ngày 7,8 là “thượng huyền”, ngày 22,23 là “hạ huyền”.

Khúc Liễm cùng Lạc Anh đi qua hành lang gấp khúc, xa xa đã thấy hồ sen mà các nàng thường tới chơi, bụi cỏ bên hồ còn thấp thoáng những tia sáng nho nhỏ hòa với bầu trời sao khiến cảnh sắc thập phần mỹ lệ.

Đêm nay vận khí của các nàng không tồi, đom đóm rất nhiều đang bay múa dưới ngân hà đem bóng đêm tựa như bức tranh ảo mộng xinh đẹp.

“Hai vị cô nương cẩn thận một chút, bụi cỏ này thường có hòn đá nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ vấp ngã đấy.” Bà tử dẫn đường lấy lòng dặn dò.

Hai bà tử cầm đèn l*иg đi trước mở đường, trong tay Khúc Liễm cũng là một cái đèn bát bảo soi sáng từng bước chân. Một cơn gió đêm thổi tới mang theo chút lạnh nhưng lại sảng khoái. Nhìn những con đom đóm đang bay múa trong bóng đêm, Khúc Liễm đối với loại cảm giác tự do này thập thần yêu thích, nàng cảm thấy buổi tối không ngủ sớm mà đi ra đây rất có giá trị.

Nàng hít một hơi thật sâu, cùng Lạc Anh bước vào bên hồ.

Bọn nha hoàn vây quanh các nàng, đã có bà tử cầm lụa sa làm túi lưới lại đây.

“Để ta để ta!” Lạc Anh nhanh chóng nhận lấy túi lưới rồi vội vàng đi bắt đom đóm.

Bà tử có chút lo lắng nói: “Cô nương nhớ để ý dưới chân nhé, bụi cỏ này vẫn còn ướt nên giày sẽ bị dơ đấy.”

“Đã biết.” Lạc Anh chẳng hề để ý mà lên tiếng, mang theo Thúy Bình vào trong bụi cỏ tìm đom đóm.

Khúc Liễm không đi, ban ngày trời mưa, tuy mặt đất đã khô nhưng trong những bụi cỏ thì vẫn ẩm ướt, nếu không cẩn thận thì giày sẽ ướt nhẹp mất, không chỉ vậy mà chân cũng sẽ lạnh khiến nàng rất khó chịu. Hơn nữa đom đóm ban đêm đẹp thì nó cũng chỉ là côn trùng thôi, nàng chỉ cần thưởng thức vẻ đẹp của nó chứ không nghĩ sẽ động thủ.

Nàng ngồi trên một tảng đá lớn bên hồ, đem đèn l*иg lụa sa ôm vào trong ngực chờ khi nào Bích Xuân bắt đom đóm lại đây thì sẽ bỏ vào đèn l*иg. Thực mau không cần ánh sáng đèn l*иg nữa vì đom đóm rất nhiều, thoạt nhìn như những ánh đèn dạ quang.

“Đẹp không?” Khúc Liễm cầm nó, hỏi Bích Xuân.

“Đẹp ạ.” Bích Xuân cũng có chút tâm ngứa, “Cô nương, nô tỳ cũng muốn một cái, đêm nay đặt ở đầu giường để ngắm.”

Khúc Liễm cười nói, “Ngươi thích thì bắt nhiều một chút, nhờ Huỳnh bà tử phụ giúp ngươi bắt đi.”

Sau đó cầm mấy đèn lụa sa tới đem mấy con đom đóm thả vào. Rồi nàng nhìn sang đèn Khổng Minh, quyết định vẫn là không cho đom đóm vào trong đó mà sai người lấy đồ để thắp sáng đèn Khổng Minh. Nàng chạy tới dưới tàng cây hải đường cách chỗ này không xa để thả đèn Khổng Minh lên trời.

Khi nàng đang ngồi xổm bên hoa hải đường để chuẩn bị thả đèn Khổng Minh thì đột nhiên có một loại cảm giác sởn tóc gáy, theo bản năng mà nhìn chung quanh nhưng ngoại trừ bà tử với đám người Lạc Anh đang ở bên hồ thì không có gì khác thường.

Chẳng lẽ là ảo giác của nàng?

Rất nhanh, Khúc Liễm phát hiện đây không phải là ảo giác bởi vì có một đôi tay từ phía sau ôm lấy nàng, hô hấp nóng rực phả vào cổ khiến tâm can nàng đều run lên, sau đó là tiếng cười sằng sặc, mờ ám.

“Liễm muội muội.”

“..........”

Thanh âm kia giống như dung nhập trong bóng đêm mang theo cảm giác ngọt ngấy, quả nhiên là yêu nguyệt khiến lông tơ của nàng đều dựng hết lên rồi, thiếu chút nữa đèn Khổng Minh trong tay liền bị ném về phía sau nhưng nhanh chóng bị người sau lưng cầm tay, đoạt lấy đèn Khổng Minh của nàng.

“Tiểu phôi đản, lại muốn đánh người sao?”

Da đầu Khúc Liễm tê dại, trực giác muốn té lộn nhào mà chạy nhưng lại bị người ôm eo đứng dậy.

“Kỷ thiếu gia?”

Bích Xuân phát hiện nơi này khác thường nên vội chạy tới, chờ thấy rõ người đang đứng chung với tiểu thư nhà mình thì kinh ngạc gọi một tiếng, không ngờ ở chỗ này gặp được Kỷ Lẫm. Ánh đèn có chút ảm đạm, bầu trời sao liên tục chớp chớp làm bóng dáng thiếu niên trong đêm trở nên mơ hồ nhưng cũng đủ nhận ra đây là Thế tử Trấn Quốc Công.

Không biết làm sao Kỷ Lẫm lại xuất hiện ở đây, hẳn là khách nhân mà hai biểu thiếu gia mời tới. Hơn nữa Kỷ Lẫm là vị hôn phu của cô nương nhà mình nên nếu hắn tới tìm cô nương thì cũng không quá phép, vì thế Bích Xuân không có nghĩ nhiều.

Bích Xuân không nghĩ nhiều nhưng Khúc Liễm lại có chút khổ mà không nói nổi, nguyên nhân là bởi bàn tay đang đặt ở eo nàng kia, lợi dụng bóng đêm với có hoa hải đường che giấu nên thực sự không quy củ! Này cũng không có gì, dù sao hai người đã có danh phận nên Khúc Liễm có thể coi hắn là bạn trai nhưng hiện tại cảm giác Kỷ Lẫm cho nàng rất cổ quái, khiến từ đáy lòng nàng có một loại khủng hoảng, kinh hãi.

Chẳng lẽ đây chính là mặt ngầm mà Kỷ Lẫm đã từng nói?

Cái gì mặt ngầm? Này quá không giống người thường rồi, rõ ràng chính là hai nhân cách!

Thấy Bích Xuân lại đi lấy vợt bắt đom đóm, một bộ vì bọn họ che giấu khiến Khúc Liễm phải hít một hơi thật sâu, đẩy đẩy tay hắn, thấp giọng nói: “Sao huynh lại ở đây?”

“Hôm nay trời mưa, bọn Đại hoàng tử ở trong núi bị mắc mưa nên Lạc Tứ có lòng tốt mời Đại hoàng tử đến đây. Chu Lang thích xem náo nhiệt nên khi bọn ta quay về gặp đoàn người họ thì cũng đi cùng.” Hắn ôn thanh nói, thanh âm ấm áp mang theo chút ngọt nị.

Khúc Liễm run lập cập, cảm thấy người này bệnh không nhẹ đâu. Ban ngày khi nhiều ánh mặt trời thì chính là mỹ thiếu niên thanh chính, hiện tại biến thành yêu nghiệt cổ quái, nói hai người là một thì thật khó tin. Quả nhiên nàng chỉ có thể tha thứ cho quân tử ôn nhuận ban ngày thôi, hiện tại....vẫn khó tiếp thu.

“Vậy nơi này cũng không phải nơi ngươi nên tới.....”

Lời này còn chưa nói xong thì nàng đã bị một bàn tay nắm cằm, nâng lên. Trong lòng nàng run run, cho rằng việc đã từng xảy ra ở Trấn Quốc Công phủ sẽ tái diễn nên thầm kháng cự, lại thấy hắn chỉ là xoa xoa cằm của nàng, thanh âm mềm như lụa.

“Nàng biết không, loại thời điểm này muội rất không khách khí, ban ngày thì quy củ dịu dàng.” Hắn cúi đầu, cọ cọ trán nàng, trong bóng đêm cặp mắt kia thâm sâu như muốn hút nàng vào trong, “Nàng có phát hiện ra không?”

“Phát hiện cái gì?” Khúc Liễm không biết vì sao nàng luôn cảm nhận được cảm xúc của hắn sẽ biến hóa cho nên đối với một Kỷ Lẫm ấm áp khiêm tốn thì tâm tình sẽ vui sướиɠ theo, còn đối với Kỷ Lẫm quái lạ trong bóng đêm này thì sẽ không khách khí, thậm chí còn kháng cự.

Nghĩ đến đây, nàng rùng mình. Có lẽ lúc trước ở Chúc gia nàng đã mơ hồ cảm nhận được nhưng sau đó không có nghĩ nhiều thôi.

“Còn nói không phát hiện, nàng là tiểu phôi đản thích đùa giỡn người, chỉ là lúc nào cũng chối.” Hắn đột nhiên kéo nàng trốn vào trong bụi hoa hải đường để ngăn cách ánh mắt thăm hỏi của người khác, “Ban ngày khi nàng đưa ngọc bội hắn.....ta rất cao hứng.”

Khúc Liễm không để ý đến hắn mà là nhìn xung quanh để tìm đường trốn chạy.

“Đừng có chạy, ta sẽ không làm loại chuyện đó với muội đâu, chờ sau này thành thân.....” Hắn ôm thân hình nhỏ xinh, thì thầm bên tai nàng.

Phát hiện kế hoạch bị hắn nhìn thấu nên Khúc Liễm cũng chết tâm, đè cơn sợ hãi xuống, thấp giọng nói: “Ngươi thật sự là Kỷ Lẫm sao?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng là, ngươi rõ ràng......”

“Ai nha, bị nàng phát hiện mất rồi. Tuy rằng không giống nhau nhưng đều là ta.” Hắn vuốt ve mặt nàng, giọng điệu có chút thâm ý: “Tiểu phôi đản, nàng phải tập quen đi thôi.”

Trong lòng Khúc Liễm đang nổi bão, thiếu chút nữa hét chói tai nhưng bị một bàn tay bịt kín miệng, “Đừng kêu, sẽ khiến bọn Đại hoàng tử chú ý đấy.”

Khúc Liễm kinh hãi nhìn hắn, trong lòng ngổn ngang không biết vì sao đêm nay hắn lại thành thật như vậy, loại chuyện này không phải sẽ che giấu kín mít sao? Làm sao hắn có thể hào phóng thừa nhận mình có bệnh? Thừa nhận mình có hai nhân cách?

Trước kia Khúc Liễm loáng thoáng cảm giác được hắn có bí mật, mà bí mật này liên quan đến chuyện thái độ của hắn nhiều lúc rất khác nhau, như vậy xem ra rõ ràng là bệnh nhân tâm thần.

Hắn thực sự hai nhân cách?

Thấy hắn cúi đầu lại gần thì Khúc Liễm cả kinh đẩy ra, nhanh chóng xoay người chạy nhưng lại bị túm lấy, kéo vào l*иg ngực cứng rắn, cái mũi bị đυ.ng đau khiến nàng suýt rớt nước mắt.

“Đừng nhúc nhích, ta đã đáp ứng hắn rồi, sẽ không làm chuyện gì đó với nàng đâu.”

“Hắn?” Khúc Liễm xoa mũi, ồm ồm hỏi.

“Đúng vậy, hắn chính là ta, ta chính là hắn. Nếu hắn vì thái độ của nàng ngày hôm đó làm khổ sở thì ta liền đáp ứng hắn sẽ không ra tay với nàng trước khi thành thân. Nhưng mà chỉ cần thành thân.......” Hắn ôm chặt nàng ấn vào trong l*иg ngực, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng mơn trớn chiếc cổ mảnh khảnh.

Khúc Liễm nổi hết cả da gà, sợ tới mức rụt đầu lại, trong lòng thầm lôi hắn ra mắng một trận. Đừng tưởng nàng thật sự là khuê tú ngây thơ đại môn không bước nhị môn không ra, tất nhiên nghe hiểu ám chỉ của hắn. Sắc lang! Mới bao lớn mà suốt ngày nghĩ đến chuyện đó! Chỉ cần nghĩ đến Kỷ Lẫm ban ngày chính là thiếu niên như ngọc thì Khúc Liễm quả thực như bị sét đánh giữa trời quang.

Nàng bị ấn trong l*иg ngực hắn nên không thể cử động, chỉ đành giật giật ống tay áo hắn, muốn hắn buông mình ra.

“Bình tĩnh lại chưa?” Thanh âm mềm nhẵn mang theo hơi thở ngọt nị.

Khúc Liễm hàm hồ lên tiếng.

Hắn thoáng buông nàng ra, thấy nàng ngoan ngoãn không chạy không kêu thì vừa lòng, vân vê sợ tóc rơi bên má khi nàng giãy giụa, cười cười: “Nàng xưa nay chính là người thức thời, từ nhỏ đến lớn đều thích đùa bỡn người khác nhưng cũng có một ưu điểm, chính là có thể tự mình hiểu lấy.”

Khúc Liễm nghẹn khuất, “Ngươi đừng nói mấy lời mà ta nghe không hiểu nữa.”

“Không phải nghe không hiểu mà là quên mất đi?” Thanh âm của hắn đột ngột lạnh xuống.

Khúc Liễm rụt rụt cổ, không hé răng. Trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại chuyện lúc nhỏ nhưng không thể nhớ ra mình gặp hắn khi nào. A, đúng rồi, nghe nói trước khi cha qua đời nàng có gặp, nhưng khi đó nàng bị bệnh nặng nên không có ấn tượng với hắn, cũng không nghe nhũ mẫu nói nàng có đánh người hoặc làm chuyện khác lạ, chỉ là mơ hồ coi Trấn Quốc Công là cha nên mới gọi ông một tiếng thôi.

Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình?

Bất quá không đợi nàng nghĩ nhiều thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kinh hô truyền đến làm Khúc Liễm cả kinh, sau đó bị người bên cạnh che miệng, kéo sang chỗ khác.

Những chiếc đèn l*иg được treo trên cành liễu bên hồ lay động trong gió, còn có giọng nói vui vẻ của tiểu cô nương truyền đến. Cách nửa cái hồ là một khoảng đất sâu kín tĩnh lặng, thậm chí chỉ có ánh sáng từ những vì sao đêm và ánh trăng trên cao, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống mặt hồ đem toàn bộ biệt trang bao phủ trong sáng sáng mờ ảo.

Khúc Liễm quan sát một chút liền thấy một bóng người vội vàng đi qua, nàng nheo mắt nhận ra đó là thân ảnh của Lạc Cận.

“Nghe nói biệt trang Bình Dương Hầu phủ có mấy bồn nguyệt hạ mỹ nhân* sắp nở hoa nên Lạc Tứ liền mời đám người Đại hoàng tử tới ngắm.” Giọng nói ám ách của thiếu niên vang lên bên tai nàng, “Bọn họ đang ở phía hồ đối diện.”

*”Nguyệt hạ mỹ nhân” hay còn gọi là “người đẹp dưới trăng” là là những cái tên mỹ miều dành cho loài hoa Quỳnh. Hoa chỉ nở vào ban đêm của những ngày cuối hè đầu thu và sau 3-4 tiếng là sẽ héo.

Khúc Liễm quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn đang kề sát mình thì liền xê dịch sang bên kia.

Ai ngờ hắn cũng nhích theo.

Khúc Liễm có chút nhụt chí, đành kệ hắn.

Nàng thấy Lạc Cận đi qua hàng liễu, suy tư một chút, đột nhiên hỏi: “Đại hoàng tử phi.....có phải xảy ra chuyện không?”

Kỷ Lẫm dựa vào người nàng, một cánh tay đỡ nàng, tay còn lại ôm trọn vòng eo mảnh mai, cả người như đang ăn vạ trên người nàng vậy, cọ cọ bên tai rồi nói: “Không tồi, Đại hoàng tử phi sinh thai đầu bị khó sinh nên thân thể bị tổn thương, sau này khó hoài thai. Cố tình nàng cửu tử nhất sinh lại sinh ra tiểu quận chúa.”

Khúc Liễm lắp bắp kinh hãi, không ngờ Lạc tứ lão gia lại đánh chủ ý như vậy. Sợ là An Quốc Công phủ cũng có tính toán của mình, muốn từ trong tộc chọn một cô nương đưa qua. Nếu có thể một lần sinh được nam hài thì dù do Trắc phi sinh cũng là nhi tử đầu tiên của Đại hoàng tử. Đại hoàng tử phi không thể sinh dưỡng, còn không phải Trắc phi đó sẽ được cung phụng chu đáo sao? Mà Lạc Kha là trưởng tôn tức An Quốc Công phủ, biết được tin tức thì cũng động tâm nên mới về nhà bàn bạc, muốn đem tỷ muội nhà mẹ đẻ nhét vào phủ Đại hoàng tử.

Khúc Liễm nhanh chóng sâu chuỗi các chi tiết, Bình Dương Hầu phủ Đại phòng hiện chỉ có Lạc Anh là cô nương duy nhất chưa xuất giá nhưng nàng còn quá nhỏ cho nên Lạc đại phu nhân không có hé răng. Mà Lạc tứ lão gia với Lạc đại lão gia dù cùng mẫu thân nhưng hắn không chịu được Lạc tứ phu nhân thổi gió bên gối, bà ta là người tâm tư quá linh hoạt nên chắc chắn không thể để vuột mất “miếng mồi ngon” này. Chính vì thế mới tích cực khuyến khích chồng, từ đó Lạc tứ lão gia cũng có tư tâm, mà Lạc Thừa Chính tâm cơ cũng không ít mới có thể muốn đem muội muội ruột vào phủ Đại hoàng tử.

Cả nhà này quả nhiên giống Lạc Anh nói, đấu như gà chọi, người nào cũng chơi tâm kế, chỉ đáng thương cho Lạc lão thái gia còn đang dưỡng bệnh.

Khúc Liễm suy nghĩ cẩn thận mọi việc thì cảm thấy nhàm chán.

“Làm sao vậy?” Kỷ Lẫm cảm giác được tâm tình của nàng không được tốt.

“Không có gì.” Khúc Liễm không muốn nói với hắn chuyện này, mà hỏi: “Người không cần đi qua đó bồi Đại hoàng tử sao?”

“Không cần, có Ninh Vương Thế tử ở đó rồi, ta chỉ đi xem náo nhiệt thôi.” Rồi kéo tay nàng, “Khó có được ngày tốt cảnh đẹp không bằng đi bồi vị hôn thê của mình còn hơn.”

Khúc Liễm: “......” Lại bị đùa giỡn.

Đại khái hiện tại hắn có vẻ bình thường nên Khúc Liễm lấy hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi.....ngươi vẫn luôn như vậy sao?” Hai nhân cách là trời sinh à?

Kỷ Lẫm nắm tay nàng đi dưới ánh trăng mờ ảo, ôn nhu nói: “Nàng đoán xem?”

Nàng đâu có biết chứ? Ngẩng đầu định hỏi lại thì nhìn thấy đôi mắt phượng hẹp dài của thiếu niên yêu mỹ dị thường khiến nàng suýt chút nữa lệ ròng chạy đi!