Khi tới thính đường thì thấy Kỷ Lẫm tự mình ra đón, Ninh Vương Thế tử có vẻ đang nhàm chán theo sau. Khi thấy Khúc Liễm thì bỡn cợt nhìn Kỷ Lẫm một cái.
Tỷ muội Khúc gia vừa thấy liền biết tiểu tử này hiểu nhầm.
Trong lòng Khúc Liễm tức giận, muốn trừng mắt liếc hắn một cái thì Kỷ Lẫm đã tới rồi, hai mắt cứ nhìn chằm chằm nàng phảng phất như muốn nhìn đến mặt nàng nở hoa vậy, khiến nàng tức giận không được, vô lực cũng không xong, cuối cùng nàng quyết định đi sau tỷ tỷ, coi như không thấy gì hết.
“Liễm muội muội.....”
Kỷ Lẫm thấp thỏm gọi một tiếng, lo lắng nàng vẫn còn sinh khí nên trong lòng có chút gấp gáp.
Liền tính ngày thường ở trước mặt Hoàng thượng có thể đối đáp trôi chảy, tiến lùi tự nhiên nhưng không hiểu sao ở chỉ cần thấy nàng có chút tức giận thì trong lòng hắn tựa như có mèo cào làm hắn nóng nảy khó chịu, tâm tình cũng không theo khống chế mà phập phồng.
“Ninh Vương Thế tử, Kỷ công tử.” Khúc Thấm làm như không thấy bộ dáng của Kỷ Lẫm mà hành lễ với bọn họ.
Chu Lang cười nói: “Bên ngoài vẫn còn mưa, mời hai vị tiểu thư vào trong nói chuyện.”
Khúc Thấm cũng không khách khí, dẫn muội muội cùng tiến vào.
Sau khi Hồng nhụy với Bích Xuân dâng trà bánh lên, Chu Lang trộm ra hiệu cho Kỷ Lẫm đang thất thần, cười cười: “Không biết Khúc cô nương đến là có chuyện gì?” Trong lòng hắn đã nhận định Khúc Thấm là mang muội muội tới gặp Kỷ Lẫm nên đang cân nhắc xem làm sao an bài cho đôi hôn phu thê này không gian để giãi bày tương tư.
Hắn với Kỷ Lẫm đi chơi nhiều ngày rồi, làm sao không phát hiện hắn ta có khác lạ? Không nói đến bộ mặt đáng sợ mà nói ngay tại thời điểm bình thường này có vẻ Kỷ Lẫm đang có chuyện gì đó làm hắn lo lắng sốt ruột khiến bản thân cũng rất tò mò. Hắn luôn cho rằng thiên hạ này không có chuyện gì có thể làm khó được Kỷ Huyên Hòa, cùng Kỷ Huyên Hòa quậy với nhau từ nhỏ đến giờ, dù hắn có lớn tuổi hơn thì nhiều chuyện cũng đều nghe Kỷ Lẫm phân phó hết.
Cho nên, khi Kỷ Lẫm trở nên lo được lo mất thì Chu Lang hết sức hiếu kỳ, đáng tiếc vô luận hắn hỏi thế nào thì Kỷ Lẫm cũng không chịu nói làm hắn cảm thấy chán nản. Thẳng đến hôm nay gặp được tiểu thư Bình Dương Hầu phủ ở vườn dâu tằm, biết Khúc cô nương cũng ở đó thì Kỷ Lẫm nhanh chóng phi tới, Chu Lang cũng cảm thấy có lẽ mình hiểu chuyện gì rồi.
Kỷ Lẫm người này a, mới đính hôn nên đối với vị hôn thê lo được lo mất đây mà.
Cái này làm Chu Lang thực sự ngạc nhiên, hắn không ngờ thế gian còn có người có thể khiến Kỷ Lẫm thất thố. Cho nên khi Khúc Liễm tới thì Chu Lang mang tâm tình muốn xem kịch vui, tự mình chiêu đãi hai cô nương Khúc gia.
“Tất nhiên là có việc.” Khúc Thấm thở dài, nói thẳng không cố kỵ: “Có một chuyện ta muốn thỉnh giáo Thế tử, mong rằng Thế tử thẳng thắn nói cho tiểu nữ biết.”
Khúc Thấm nói nghiêm túc như vậy khiến Chu Lang nhất thời ngây ngẩn, hắn nhìn Kỷ Lẫm, cân nhắc nói: “Khúc nhị cô nương mời theo tại hạ.” Dứt lời liền đứng dậy ra chỗ hành lang gấp khúc.
Khúc Liễm thấy tỷ tỷ cùng Chu Lang không nói hai lời lập tức ra hành lang gấp khúc nói chuyện. Từ trong phòng có thể nhìn thấy thân ảnh hai người nhưng không nghe được nội dung vì bị tiếng mưa quấy nhiễu, tức khắc nàng cảm thấy chuyện tỷ tỷ muốn hỏi không phải nhỏ, đang suy nghĩ thì người bên cạnh gọi nàng, “Liễm muội muội.”
Thân mình Khúc Liễm cứng đờ, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đối mặt với thiếu niên.
Kỷ Lẫm thấy nàng nhìn mình thì ánh mắt trở nên vui sướиɠ, bất quá nghĩ tới chuyện mình từng phi lễ nàng thì lại có chút bất an thấp thỏm, vội đứng dậy cúi đầu trước nàng, chắp tay thi lễ nói: “Liễm muội muội, lúc ấy ta có nhiều mạo phạm đến muội thỉnh muội chớ sinh khí.” Hắn rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu về sau ta lại như thế thì Liễm muội muội cứ việc.....”
Khóe môi mấp máy, sau đó vẻ mặt kiên định: “Liễm muội muội, sau này loại chuyện đấy sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu, mong muội hãy tin tưởng ta!”
Khúc Liễm bị hành động của hắn dọa sợ, bật thốt: “Huynh đừng như vậy.” Nếu có người nhìn thấy thì còn tưởng rằng nàng bám lý không tha người, hung hãn với vị hôn phu, bắt hắn bồi lễ với mình.
Nghĩ vậy nàng nhanh chóng nhìn ra ngoài, thấy Chu Lang vẻ mặt kinh ngạc đang nói chuyện với tỷ tỷ, không có chú ý tới bên này.
Kỷ Lẫm đi tới, ngồi cạnh nàng, ngượng ngùng nói: “Liễm muội muội, nhiều ngày nay lòng ta thực sự rất khó chịu. Ta biết mình đã làm chuyện quá mức, vẫn luôn nghĩ làm thế nào để....muội, chỉ là....” Hắn nhìn khuôn mặt nhu mỹ của nàng, muốn nói lại thôi.
Vốn lúc đó Khúc Liễm thực sự nổi giận, nhưng cũng đã qua vài ngày rồi, lại nghe Diệp Trường Thanh nói ngọn nguồn mối hôn sự này nên cơn tức cũng sớm tiêu tan. Hiện giờ thấy hắn thành tâm xin lỗi nên cũng không giận nữa, dù trong lòng vẫn còn nhiều nghi hoặc.
“Ta đã không tức giận nữa rồi.” Khúc Liễm nhẹ giọng nói, nhìn hắn, trong lòng lại nhớ tới giọng nói và dáng vẻ sớm đã trở nên mơ hồ của phụ thân.
Đời này, hình tượng của phụ thân rốt cuộc đã thay thế được ba ba đời trước, làm nàng cam tâm tình nguyện coi ông là cha của mình. Vì thế, đối với sự an bài của ông thì Khúc Liễm thực sự cảm kích từ tận trái tim, nếu có thể nàng cũng không muốn cô phụ sự kỳ vọng của cha.
“Thật sao?” Khuôn mặt Kỷ Lẫm sáng bừng, vui vẻ nhìn nàng.
Khúc Liễm thấy đôi mắt sáng ngời lấp lánh của hắn đang phản chiếu hình ảnh của mình, dáng vẻ vui mừng kia nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, trong lòng cũng vui sướиɠ theo cong môi cười với hắn, từ trong tay áo lấy ra một thứ để lên mặt bàn, mềm mại nói: “Dây đeo ta đã làm xong rồi, cho huynh.”
Kỷ Lẫm cúi đầu, nhìn dây đeo trên khối huyết ngọc thì trong lòng xác nhận nàng thực sự đã hết giận mình rồi, tức khắc vui mừng không thôi, dưới cơn kích động liền nắm chặt tay nàng, hai mắt nóng rực nhìn nàng chăm chú.
“Khụ!”
Một tiếng ho khan vang lên, hai người đồng thời rụt tay về. Quay đầu nhìn liền thấy Chu Lang với Khúc Thấm song song đứng ở cửa khiến đôi hôn phu thê đều ngượng ngùng. Nhưng vẫn là Khúc Liễm da mặt dày một chút, nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên mà nhìn hai người ngoài cửa.
Không có biện pháp, chuyện lớn hơn nữa ở đời trước nàng đã từng xem qua, lúc này chỉ là nắm tay với tiểu nam sinh thì có gì mà thẹn thùng? Nàng chính là người da mặt dày như vậy đó!
Chu Lang nhìn thiếu nữ như nhìn lợn chết không sợ nước sôi, lại xem thiếu niên đang ngượng ngùng kia thì cảm thấy kỳ quái, đây có phải trái ngược nhau không nhỉ?
Thấy tỷ tỷ tiến vào thì Khúc Liễm vội đứng lên đi đến cạnh tỷ tỷ.
Khúc Thấm có chút thất thần mà nhìn muội muội, nói: “Chúng ta còn có việc nên không quấy rầy hai vị nữa, một lát nữa nếu mưa tạnh thì hai vị công tử lại đi.”
Lại khách khí nói một chút rồi Khúc Thấm mang muội muội rời đi.
Kỷ Lẫm đưa các nàng đến cửa, chờ hai người đi xa thì vẫn đứng ở hàng lang nhìn theo.
“Được rồi, đừng có nhìn nữa. Khúc muội muội đều đã đi xa rồi, còn gì đâu mà nhìn?” Chu Lang trêu ghẹo.
Kỷ Lẫm không để ý tới hắn, thẳng đến khi thân ảnh Khúc Liễm biến mất hoàn toàn thì mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Trở lại thính đường, sau khi hai người ngồi xuống thì Chu Lang lại bắt đầu chọc ghẹo tiếp: “Lúc trước ta không có tin đâu, nhưng hiện giờ thì chậc chậc, không ngờ ngươi cũng có ngày này, bị một tiểu cô nương làm cho tâm thần không yên. Vốn ta còn nghĩ ngươi được làm bằng sắt đấy, chuyện gì cũng không làm khó được, ấy vậy mà Khúc muội muội lại chính là điểm yếu của ngươi.”
Kỷ Lẫm uống một ngụm trà lạnh, “Vậy thì sao?” Thản nhiên nói.
Chu Lang bị thái độ của người đối diện làm cho ngây người.
“Nàng là điểm yếu của ta thì có sao? Ta che chở nàng là được! Nhưng thật ra ngươi, về sau Ninh Vương phi muốn định cho ngươi hôn thê gì đó thì đừng có tìm ta ra chủ ý.” Kỷ Lẫm tiếp tục nói.
“Đừng mà!” Chu Lang không dám miệng tiện nữa, vội lấy lòng không ngừng: “Huyên Hòa huynh, đừng có như vậy a, chúng ta là huynh đệ lớn lên cùng nhau nên có chuyện gì cũng phải giúp nhau chớ. Nếu ngươi có gì khó khăn thì cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ ra tay tương trợ, nếu ta có gì khó khăn thì ngươi cũng sẽ giúp ta.”
Kỷ Lẫm hơi hơi mỉm cười, cười đến Chu Lang run run, hỏi: “Vừa rồi Thấm cô nương tìm ngươi ra là có chuyện gì?”
“Đúng rồi, ta đang muốn nói với ngươi chuyện này đây.” Chu Lang thu lại vẻ cợt nhả hài hước, nhíu mi nói: “Ta không biết nàng có ý gì mà lại hỏi ta chuyện về Minh Phương đại sư.....”
Kỷ Lẫm sửng sốt, mày cũng nhăn lại: “Chẳng lẽ lúc trước khi Minh Phương đại sư xuống núi thì gặp Thấm cô nương? Thấm cô nương làm sao sẽ quen biết hắn.....” Mày hắn cau chặt, nghĩ không ra Khúc Thấm nhận thức Minh Phương đại sư thế nào.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kỳ quái. Nhưng mà lại nghe nàng nói Minh Phương đại sư có ân cứu nàng một mạng nên khi gặp Minh Phương địa sư ở dưới chân núi thì trong lòng lo lắng, tới đây hỏi ta.” Chu Lang thoải mái nói: “Ngươi cũng biết Minh Phương địa sư là cao tăng đắc đạo, đi rất nhiều nơi, y thuật cao minh nên cũng cứu rất nhiều người, có lẽ là đã từng cứu nàng thật.”
Kỷ Lẫm khẽ gật đầu, trong lòng vẫn không quá minh bạch. Hắn vẫn cảm thấy việc có thể khiến Khúc Thấm tự mình tới đây trong cơn mưa thì không đơn giản như này đi?
Ấn tượng của Kỷ Lẫm về vị thê tỷ này không tốt cũng không xấu, chỉ cảm thấy hành sự rất có chủ trương, có kế hoạch, phảng phất như rất nhiều chuyện đều nhìn thấu và rất được Khúc Liễm kính trọng.
******
Khúc Thấm không biết muội phu Kỷ Lẫm đang nghi ngờ mình, lúc này nàng vẫn còn lo lắng cho Minh Phương đại sư.
Minh Phương đại sư xác thực đã cứu nàng một mạng nhưng đó là ân cứu mạng đời trước, cho nên đời này nàng mới thập phần kính trọng cách làm người của Minh Phương đại sư. Cho dù đời này vô tình phát hiện Minh Phương đại sư không phải người từ bi nhưng nàng vẫn rất kính trọng, không đành lòng trách móc nặng nề. Chính vì thế nên khi phát hiện Minh Phương đại sư bị thương ở chân núi Kỳ Vân thì nàng đã tự mình đi tìm thảo dược cho ngài ấy trị.
Chỉ là sau đó Minh Phương đại sư cự tuyệt hảo ý của nàng mà rời đi, cũng không biết thương thế hiện giờ ra sao. Ngồi lo lắng một hồi nàng bỗng nhớ đời trước Chu Lang có quan hệ không tồi với Minh Phương đại sư nên mới vội tới hỏi hắn. Lúc nói chuyện nàng chỉ thử thăm dò, ai ngờ hắn với Minh Phương đại sư thực sự nhận thức nhau.
Như vậy hẳn là Minh Phương đại sư có liên hệ gì đó với Hoàng thất.
Trở lại sương phòng thì thấy Lạc Anh đang chán nản chống má ghé vào cửa sổ ngắm mưa, nhìn thấy các nàng trở về hai mắt sáng bừng, cười hì hì: “Sao lại trở về sớm như vậy nha? Trời còn chưa tạnh mưa đâu.”
Khúc Liễm nghe lời trêu ghẹo của nàng ấy thì chỉ muốn trợn mắt, cô nương này quả thực chính là ngốc bạnh ngọt, rất nhiều lúc không có động não, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Lạc Anh cười hì hì nhìn Khúc Liễm, quấn lấy nàng hỏi đông hỏi tây, hỏi nàng làm sao lại cãi nhau với Kỷ Lẫm linh tinh, Khúc Liễm bất đắc dĩ mà cầm miếng điểm tâm nhét vào miệng nàng.
Qua nửa canh giờ, mưa cuối cùng cũng ngừng hẳn, trên bầu trời treo một cái cầu vồng bảy sắc, mọi người cũng thu thập đồ đạc để quay lại biệt trang.
Kỷ Lẫm với Thế tử Ninh Vương đến chào từ biệt, cảm tạ đã cho bọn họ tránh mưa, ngữ điệu rất khách khí.
Khúc Thấm với Lạc Anh đều hiểu có thể khiến Chu Lang khách khí như vậy thì vẫn là nể mặt Kỷ Lẫm thôi, vì thế các nàng cũng khách khí nói mấy câu, sau đó liền nhìn theo hai người xoay người lên ngựa rời đi.
Kỷ Lẫm ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn Khúc Liễm, trong mắt có vui mừng cùng lưu luyến, lúc sau mới kéo dây cương, giục ngựa rời đi.
Khúc Liễm cũng cùng tỷ tỷ và Lạc Anh lên xe ngựa.
Khi trở lại biệt trang thì đã chạng vạng, ánh nắng phía chân trời sáng lạn, toàn bộ không trung đều nhuốm màu màu hoàng hôn.
Ba người đến chỗ Lạc lão phu nhân trước, đem những trái dâu tằm cùng bòn bon hiếu kính bà, lại không ngờ gặp đám Lạc Cận ở đây.
“Thấm biểu tỷ với hai muội muội đi hái dâu tằm về à? Sao lại không gọi tỷ muội chúng ta?” Lạc Lâm nhéo khăn, hờn dỗi nói.
Khúc Thấm cùng Khúc Liễm chỉ mỉm cười, Lạc Anh xung phong, “Lúc ấy trời nắng lắm, muội nhớ Lâm tỷ tỷ với các muội muội khác đều nói sợ bị phơi đen da nên không muốn ra cửa, vì thế muội không có gọi. Nhưng yên tâm, chờ hai ngày nữa bọn muội sẽ đi tiếp, đến lúc đó Lâm tỷ tỷ với mọi người cùng đi nhé.”
Sắc mặt Lạc Lâm cứng đờ, trong lòng thực sự tức giận. Hai ngày nữa thì nhóm người Đại hoàng tử đã không còn tới núi Kỳ Vân nữa, đi để làm gì? Nàng nghĩ Lạc Anh cùng tỷ muội Khúc gia chính là cố ý, muốn nhân cơ hội này canh giữ dưới chân núi Kỳ Vân chờ đoàn người Đại hoàng tử để được lộ mặt với họ. Nhưng lão phu nhân không có nói gì nên nàng chỉ đành âm thầm tức giận trong lòng mà thôi.
Lạc Cận nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Có lẽ Thấm biểu tỷ cùng Liễm biểu muội và Anh muội muội cũng mệt mỏi rồi, mau về phòng rửa mặt chải đầu rồi nghỉ ngơi một chút đi.”
Lạc lão phu nhân cũng quan tâm nói: “Đúng vậy, các ngươi có bị dính mưa không? Cơn mưa đó thật là lớn làm ta lo ba cô nương ngốc các ngươi không biết nặng nhẹ, mắc mưa thì biết làm sao.”
“Tổ mẫu, chúng cháu mới không có ngốc đâu, còn hái rất nhiều dâu tằm để hiếu kính ngài đấy.” Lạc Anh vội nói.
Lạc lão phu nhân bị dỗ đến mặt mày hơn hở, thúc giục các nàng nhanh chóng về nghỉ ngơi.
Chờ ba người rời đi thì đám Lạc Cận cũng đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi sân của Lạc lão phu nhân, Lạc Cận thấy Lạc Lâm đi đến cạnh mình thì không hé răng.
Trong lòng Lạc Lâm đều là ám khí, nhưng trên mặt lại cười khanh khách: “Cũng không biết Thấm biểu tỷ với Anh muội có gặp được người nào không. Muội nghe tiểu nha hoàn nói trước khi trời mưa Tứ ca với Thất đệ vội trở về một lần, sau đó lại đi ra ngoài, cũng không biết bọn họ vội cái gì, có bị mưa xối ướt không.”
Lạc Cận thản nhiên nói: “Chuyện này ta cũng không biết, nhưng nếu bọn họ ở trong núi thì chắc sẽ bị ướt, ai biết trong đó có chỗ nào để tránh mưa không nữa.”
Ánh mắt Lạc Lâm xoay chuyển, thử nói: “Nếu đám người Đại hoàng tử bị ướt....”
Trong lòng Lạc Cận căng thẳng, nhìn Lạc Lâm nhưng không nói.
Lạc Lâm trở về phòng đi uqa đi lại suy nghĩ, sau đó gọi tiểu nha đầu tới phân phó: “Ngươi đi tiền viện nhìn xem, nếu Tứ thiếu gia với Thất thiếu gia về thì nhanh chóng quay lại báo ta.”
Sau khi tiểu nha đầu lĩnh mệnh đi xuống, Lạc Lâm vò nát khăn tay, thần sắc âm trầm. Nàng không tin Lạc Cận không động tâm, dù Đại phòng với Tứ phòng đều là con vợ cả nhưng Tứ phòng làm sao tôn vinh bằng Đại phòng sau này sẽ thừa tước? Có lẽ Tứ phòng cũng có tính toán rồi.
Hừ, Lạc Anh chỉ ỷ vào mình là long phượng thai thôi, Lạc Cận cũng là con vợ cả nên nàng ta còn lâu mới nuốt trôi khẩu khí này!
*******
Sắc trời hơi tối, Khúc Liễm vừa gội đầu lau khô tóc nằm trên giường thì nghe thấy thanh âm ồn ào từ tiền viện truyền đến.
Bích Thu tiến vào, nói cho Khúc Liễm: “Tiểu thư, nghe nói hai vị biểu thiếu gia đã trở lại, hơn nữa còn có khách nhân.”
“Khách nhân?” Trong đầu Khúc Liễm lập tức nghĩ đến một bóng người, mềm giọng hỏi: “Ngươi đi nhìn một chút xem là vị khách nào, nhưng đừng có lại gần quá nhé.”
Bích Thu cười đáp lời, sau đó liền đi ra ngoài.
Một khắc sau, Bích Thu trở về bẩm báo: “Tiểu thư, khách nhân có Đại hoàng tử cùng vài vị công tử huân quý. Nói là lúc trước ở trong núi bị mắc mưa làm chậm thời gian xuống núi, hiện giờ trời cũng nhá nhem tối nên sợ không về thành kịp, vì vậy hôm nay ở biệt trang tá túc một đêm.”
Khúc Liễm có chút hứng thú, không biết người Đại hoàng tử dẫn đến là ai, chẳng lẽ Bình Dương Hầu phủ muốn vị trí Trắc phi? Ý tứ của Tứ cữu cữu sao? Đúng rồi, nếu Lạc Cận trở thành Trắc phi của Đại hoàng tử, tương lai hắn thành công thì Lạc Cận chính là Hoàng phi, đến lúc đó Tứ phòng sẽ không thua gì Đại phòng.
Nghĩ đến đây, Khúc Liễm hất mái tóc ra sau lưng, nói với Bích Thu: “Ngươi đi nói với Hồng Nhụy một tiếng đi.”
Hồng Nhụy mà biết thì chắc chắn tỷ tỷ sẽ biết, như vậy thì tỷ ấy sẽ biết nên làm thế nào.
Hai tỷ muội nàng chỉ tới Lạc phủ hiếu thuận với Lạc lão phu nhân, còn Bình Dương Hầu phủ muốn làm gì thì không liên quan đến các nàng. Khúc Liễm cũng không muốn có người khác thiết kế kéo nàng với tỷ tỷ xuống bùn đâu.
Làm xong những việc này, nàng an tâm bò lên giường ngủ.
Đáng tiếc, Lạc Anh tinh lực tràn đầy hùng hổ chạy tới.
“A Liễm, đừng có ngủ nữa, đêm nay có trò vui nè.” Đôi mắt Lạc Anh sáng lấp lánh nhìn nàng, “Muội có muốn đi xem kịch không?”
“Không đâu!” Khúc Liễm thành thật lắc đầu, “Muội sợ mình lại thành người diễn kịch.”
Lạc Anh cong môi, nhụt chí nói: “Muội lúc nào cũng nhát gan, tỷ đúng là gặp quỷ mới đi tìm muội! Thôi được rồi, hay chúng ta đi bắt đom đóm đi, không thể cô phụ một đêm tốt này được.”
Cái này là được phép vì khó có dịp đến thôn trang chơi, lại là những tiểu cô nương trẻ tuổi nên nghịch ngợm một chút cũng không sao. Tựa như câu: Nhân bất si cuồng uổng thiếu niên*, Lạc lão phu nhân cũng không có trách các nàng mải chơi, chỉ cần có ma ma nha hoàn đi cùng, đừng có xảy ra chuyện là được
*”Nhân bất si cuồng uổng thiếu niên” có nghĩa là thời trẻ mà không có đam mê cuồng nhiệt thì uổng một đời thiếu niên.
Khúc Liễm nhanh chóng mặc xong xiêm y, nghĩ nghĩ, lại cho người đi lấy l*иg đèn lụa sa trong suốt và l*иg đèn Khổng Minh tới để khi bắt được đom đóm thì cho nó vào đèn Khổng Minh, sau đó thả lên trời, khi đó sẽ rất tuyệt vời.
Lạc Anh tò mò hỏi: “Có thể thả sao? Nó có bị chết trong đèn không?”
Khúc Liễm không biết có thể không, đến lúc đó xem tình huống thế nào đã.
Hai người chuẩn bị chu đáo xong liền tìm Khúc Thấm, đi chơi thì tất nhiên muốn cùng tỷ muội đi.
Khúc Thấm đã thay áo ngủ, ngáp một cái: ”Ta không đi đâu, các muội chơi đi. Nhớ đừng đi loạn, gặp chuyện gì thì nhanh chóng trở về, ngàn vạn lần đừng đi phía trước viện.”
Khúc Liễm với Lạc Anh đều biết ý của tỷ ấy nền đồng thanh đáp ứng, sau đó vô cùng cao hứng mang theo ma ma và nha hoàn đến chỗ hồ sen.