Khúc Thấm vừa ra khỏi phòng mình thì thấy hai tiểu cô nương lỗ mãng hấp tấp chạy đi, vội hỏi: “Hai muội muốn đi đâu thế?”
Lạc Anh quay đầu cười hì hì nói: “Thấm biểu tỷ, chúng muội muốn đến chỗ tổ mẫu thôi ạ.”
Khúc Thấm bật cười, lúc này mới nhìn rõ căn bản là Lạc Anh túm muội muội văn nhã nhu nhược chạy, còn muội muội thì loạng choạng bước theo, trong tay còn đang cất đồ vào tay áo trông thực sự buồn cười. Nàng đi tới, nói: “Nếu vậy thì ta sẽ đi cùng hai muội.”
Lạc Anh vừa nghe thì hơi chậm lại, sợ Khúc Thấm sẽ mắng nàng hồ nháo sau đó không cho các nàng ra ngoài nữa. Nói thực, nàng cảm thấy Khúc Thấm có thể khiến tổ mẫu yêu thương không phải không có nguyên nhân, tâm tính khí độ còn có thủ đoạn của tỷ ấy không phải thứ các nàng so sánh được. Nàng lớn như vậy rồi mà cũng chỉ cảm nhận áp lực như này ở chỗ đại tỷ Lạc Kha. Nếu Thấm biểu tỷ không cho mình với Khúc Liễm đi chơi thì chỉ sợ nàng sẽ không có cơ hội quậy với Khúc Liễm.
Cho nên đối với Khúc Thấm thì nàng vẫn rất quy củ, sẽ không ở trước mặt tỷ ấy làm càn.
“Kia, vậy được rồi.”
Khúc Liễm thấy Lạc Anh nhăn nhó nhìn mình, cho nàng một ánh mắt thương mà không giúp được gì.
Ba người rất nhanh đã tới chính viện nơi lão phu nhân ở, lúc này bà đang trong phòng ngủ bị bọn nha hoàn chơi bài chọc cười, thấy ba cô nương đến thì rất vui mừng, cười nói: “Sao các ngươi lại tới đây?”
Lạc Anh liếc Khúc Thấm một cái, mới trả lời: “Tổ mẫu, hôm nay thời tiết không tồi nên chúng cháu muốn ra ngoài chơi một lát. Cháu nghe tiểu nha đầu nhà tá điền nói bên ngoài thôn trang chúng ta là vườn dâu tằm đã chín mọng nên muốn đi hái một ít để hiếu kính tổ mẫu. Tổ mẫu, ngài cho phép chúng cháu đi nha?”
Loại lời này lão nhân gia rất thích nghe, thích nhất hiếu tâm của cháu gái nên lập tức cười ha ha đồng ý: “Đã vậy thì các ngươi cứ đi đi, nhưng không được đi loạn đâu đấy, cũng không được phép vào núi vì nhóm người Đại hoàng tử đang ở đó săn thú nên động vật nhiều lắm, nguy hiểm vô cùng.”
Lạc Anh vội đảm bảo mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời, lại túm lấy Khúc Liễm cười khanh khách: “Chúng cháu chỉ đi hái dâu tằm thôi ạ, A Liễm với Thấm biểu tỷ cũng sẽ đi cùng. Thấm biểu tỷ là người trầm ổn nhất nên có tỷ ấy chú ý thì bọn cháu tuyệt đối không bướng bỉnh đâu ạ.”
Lạc lão phu nhân rất tin tưởng Khúc Thấm, nhìn về phía nàng.
Khúc Thấm không biết nên khóc hay nên cười, lúc này sao còn không biết Lạc Anh có chủ ý gì? Vừa tới liền giành mở miệng trước để ngoại tổ mẫu nghĩ chuyện này nàng đã đồng ý, vì thế nên bà mới cho phép ba người đến chân núi Kỳ Vân chơi. Nghĩ đến tin tức lúc trước nàng nhận được thì Khúc Thấm cũng không có phản đối.
“Ngoại tổ mẫu yên tâm, cháu sẽ để ý đến hai muội muội.”
Lạc lão phu nhân cười gật đầu, phân phó người đi chuẩn bị xe ngựa cho các nàng, lại nhớ tới mấy cháu gái khác thì hỏi: “A Anh không gọi tỷ muội khác cùng đi sao?”
Lạc Anh căn bản không muốn đi cùng những tỷ muội suốt ngày đấu trí hãm hại nhau nha. Cho nên nàng nhanh chóng đáp: “Thời tiết quá nóng nên Cẩn tỷ tỷ các nàng không muốn ra cửa, cháu sợ các tỷ muội bị nắng nóng làm đen da nên đã không gọi, bù lại sẽ hái thật nhiều dâu tằm cho bọn họ nếm thử. Chờ hôm nào thời tiết mát mẻ hơn thì chúng cháu sẽ gọi mọi người cùng đi bên kia chơi.”
Lạc lão phu nhân nghe xong thì vừa lòng gật đầu.
Được lão phu nhân đồng ý, tỷ muội Khúc Liễm và Lạc Anh cùng nhau ra cửa.
Ngồi xe ngựa đến nông trang nhỏ dưới chân núi Kỳ Vân cần khoảng nửa canh giờ.
Tới nơi, ba người Khúc Liễm đội mũ che nắng có lụa che mà nha hoàn dâng lên sau đó mới xuống xe.
Phóng mắt nhìn lại liền thấy chân núi Kỳ Vân có rất nhiều vườn dâu tằm, cách vườn không xa chính là con đường nhỏ dẫn lên núi, khắp nơi là cây cối cao thấp không đều khiến cảnh vật trong núi Kỳ Vân bị che khuất, đứng dưới chân núi không thể nhìn thấy tình huống bên trên. Dù không thể nhìn nhưng vẫn có thể nghe thấy những tiếng vang khác lạ xa xa truyền đến.
Núi Kỳ Vân không phải nơi chuyên dùng để săn thú nhưng khoảng cách gần kinh thành, vì thế thường có Vương công quý tộc tới đây du ngoạn săn bắn làm cho thợ săn dưới núi thường sẽ nuôi một ít động vật rồi thả vào nên không có mãnh thú, cũng không nguy hiểm.
Lạc Anh cố gắng thăm dò nhưng cái gì cũng không thấy được, tức khắc nhụt chí muốn cắn khăn.
Khúc Liễm đã có phán đoán của mình, hiện giờ lại thấy dáng vẻ thất vọng của Lạc Anh thì bật cười, kéo tay nàng: “Được rồi, nếu tới vườn dâu tằm thì chúng ta đi hái một chút đi. Nếu hái được nhiều thì còn có thể nhưỡng chút rượu đấy.”
Lạc Anh héo rũ đồng ý.
Đã có ma ma quản sự giao thiệp với các tá điền trong vườn dâu tằm nên khi các nàng tới nơi thì nha hoàn dẫn đến chỗ nhà đất sạch sẽ nghỉ tạm, nơi này các bà tử đã sớm chuẩn bị. Điểm tâm và nước mát nhanh chóng được mang lên, các nàng có mệt thì cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Khúc Thấm ngồi ở chỗ nghỉ tạm, nói với hai người: “Tỷ không có đi hái được, đỡ phải gặp sâu rồi bị ngứa, hai muội đi hái thì phải cẩn thận nhé, đừng để mấy con sâu dính vào người.”
Da gà của Khúc Liễm cũng muốn nổi lên rồi, Lạc Anh thì lại hứng thú bừng bừng kéo Khúc Liễm vào rừng.
Mặt trời đã lên cao nhưng ở trang viên dưới chân núi thường có gió thổi qua khiến nơi này mát mẻ hơn một chút, không quá nóng nực. Khúc Thấm bưng tách trà uống một ngụm, thấy cảnh nơi này không tồi, bên cạnh vườn dâu tằm còn có một dòng suối trong vắt nên liền đứng dậy đi dạo.
Khúc Liễm đi hái dâu tằm với Lạc Anh được một lúc thì cảm thấy chán.
Nàng nhìn nhìn liền dựa vào thân cây, đem miếng huyết ngọc cất vội trong tay áo ra, bên trên thắt mấy sợi chỉ, lại quan sát miếng ngọc thật kỹ, vẻ mặt đăm chiêu, cuối cùng đôi tay linh hoạt bện một sợi dây đeo.
Vừa bện xong thì xa xa nghe thấy thanh âm của Lạc Anh vì thế vội đem miếng ngọc nhét vào tay áo, ngẩng đầu liền thấy Lạc Anh đang xách theo cái rổ tới.
“A Liễm, mau tới đây, đám Thúy Bình hái được quả bòn bon nè, chúng ta đến suối nước bên kia rửa sạch rồi nếm thử đi.”
Khúc Liễm thấy nàng ấy mặt mày rạng rỡ phấn chấn, tất nhiên cũng đồng ý.
Khi hai người cùng nha hoàn đến bên dòng suối thì thấy Hồng Nhụy ở đằng kia.
“Hồng Nhụy, ngươi ở chỗ này làm gì?” Khúc Liễm hỏi: “Tỷ tỷ ta đâu?”
Hồng Nhụy giật mình, thần sắc không được tự nhiên: “Cô nương khó có dịp được ra ngoài nên đến phụ cận dạo rồi ạ.”
Khúc Liễm nghi ngờ nhìn nàng ta, thấy Hồng Nhụy cúi đầu thì nhìn chung quanh nhưng không có phát hiện gì, do vậy liền dẫn Lạc Anh đến mấy tảng đá lớn ngồi rửa trái cây, thuận tiện nghịch nước. Nàng biết trước giờ tỷ tỷ làm gì cũng suy nghĩ kỹ càng nên hẳn sẽ không làm ra chuyện gì khác người đâu, vì thế không cần lo lắng.
“Oa, nước ở đây thật là mát.” Lạc Anh vui vẻ nói, cầm khăn tay núng vào nước rồi vén màn lụa sa lên, dùng khăn lạnh lau mặt, cao hứng cười không ngừng.
Nước suối này rất sạch sẽ mát lạnh, sâu khoảng nửa trượng, có thể nhìn rõ dưới đáy. Khúc Liễm cũng đưa tay xuống nước, cực kỳ thoải mái, nếu bây giờ không phải đang ở bên ngoài thì nàng còn muốn cởi giày vớ xuống nghịch nước cơ.
Lạc Anh thật sự làm như vậy khiến Thúy Bình sợ đến mức suýt khóc.
“A Liễm, muội cũng nhanh xuống đây đi.” Lạc Anh vẫy vẫy Khúc Liễm.
Khúc Liễm đang muốn mở miệng thì đột nhiên nghe được tiếng ngựa hí không xa truyền đến, Thúy Bình muốn khóc luôn rồi, “Cô nương, có người tới rồi, nhất định là những vị công tử săn thú trên núi đã trở lại! Ngài nhanh chóng lên đây đi giày a, nếu để người ngoài nhìn thấy bộ dáng này của ngày thì bọn nô tỳ đều không sống nổi....”
Lạc Anh vội đi giày vớ, kéo Khúc Thấm chạy về.
Khi các nàng trở lại trong vườn dâu tằm thì đứng ở một mảnh bụi gai làm làm thành bức tường cao nửa thước để nhìn về phía núi Kỳ Sơn, rất nhanh thấy được mười mấy con ngựa từ bên núi kia lao tới.
“Ai nha, là Tứ ca và Thất ca.” Lạc Anh nhanh chóng nhận ra hai người ca ca.
Ánh mắt Khúc liễm cũng tốt nên cũng nhìn thấy thiếu niên mặc kính trang màu đen, hắn cưới trên con tuấn mã màu trắng, nhìn từ xa gió thổi quần áo với mái tóc của hắn bay phần phật, làm lộ ra thân hình thon dài nhưng không suy nhược, vững vàng ngồi trên lưng ngựa với khí thế sắc bén.
Khi người nọ nhìn qua thì Khúc Liễm quay đầu tránh đi, trốn đến phía sau cây dâu tằm.
Nàng cũng nghe thấy giọng nói của Lạc Thừa Chính: “A Anh, sao muội lại ở đây?”
“Muội với A Liễm đến hái dâu tằm, Tứ ca và Thất ca đang về thôn trang sao?” Lạc Anh tò mò hỏi.
“Không phải, chúng ta có một số việc, Đại điện hạ vẫn còn ở trong núi nên chút nữa bọn ta sẽ lên tiếp.” Lạc Thừa Phong ôn hòa nói.
Lạc Anh thất vọng, “Vậy được rồi, các huynh đi cẩn thận, bọn muội tí nữa sẽ quay lại thôn trang.”
Tiếng vó ngựa lại lần nữa vang lên, rất nhanh biến mất.
“A Liễm, muội ở đâu rồi?”
Nghe thấy Lạc Anh gọi mình, Khúc Liễm mới nhô đầu ra từ sau cây dâu tằm, cười nói: “Muội ở đây này.” Vừa nói vừa nhìn bên ngoài, thấy những người đó đi rồi thì nhẹ nhàng thở ra.
Lạc Anh oán giận nói: “Sao muội lại trốn đi? Vừa rồi tỷ còn thấy Thế tử Trấn Quốc Công nữa đấy, chẳng lẽ muội không thấy hắn?”
Khúc Liễm cúi đầu ra vẻ bận rộn hái dâu, không trả lời.
Lạc Anh cho rằng nàng đang thẹn thùng nên cười nhạo một cái rồi không nói gì nữa. Vừa rồi người rất nhiều, Lạc Thừa Chính với Lạc Thừa Phong tới nói chuyện với nàng là vì bọn họ là huynh muội, những người khác thì đứng cách thật xa, không có lại gần. Cho nên dù Khúc Liễm có ở thì chỉ sợ Kỷ Lẫm cũng không tiện tới. Trong lòng thầm tiếc cho Khúc Liễm, thật vất vả mới gặp nhau, lại bởi vì địa điểm không tốt nên hai người không thể nói chuyện riêng.
Khúc Liễm không có trả lời mà là nhìn chăm chú vào ngón tay dính nước dâu. Màu đỏ tươi của nước dâu dính trên ngón tay giống như tay bị chảy máu vậy, khiến nàng có điểm muốn cười. Có lẽ dưới tình huống cấp bách vừa rồi nàng dùng lực hơi lớn nên đã bóp nát dâu tằm, lưu lại chút nước.
Bỗng có bà tử tới đây nói: “Hai vị tiểu thư, đã hái được mấy rổ dâu rồi ạ, có muốn hái thêm không?”
Mục đích Lạc Anh tới đây không phải hái dâu mà muốn quan sát tình hình trên núi. Nhưng mà từ nơi này lại không thấy gì nên cũng chẳng muốn ở lại nữa, lập tức nói: “Không cần, ngươi cho người thu thập một chút đi, chúng ta sẽ về thôn trang.” Dứt lười liền cùng Khúc Liễm đến chỗ nghỉ ngơi uống chén nước giải khát.
Lạc Anh vừa uống nước xong thì đột nhiên nhớ ra, “Thấm biểu tỷ đâu rồi? Tỷ ấy vẫn chưa về sao?”
Trong lòng Khúc Liễm cũng nhảy dựng lên, nàng cảm thấy tỷ tỷ không phải người bốc đồng lỗ mãng nên nếu giờ này còn chưa về thì khẳng định có chuyện. Nghĩ vậy nàng lập tức đứng dậy ra ngoài tìm, nhưng vừa ra thì thấy một bóng người đi dọc theo con suối tới đây, Hồng Nhụy chờ ở đó cũng vội nghênh đón, sau đó chủ tử hai người cùng về.
Khuôn mặt của Khúc Thấm bị mặt trời hun đến đỏ bừng, mồ hôi làm ướt tóc mai, thấy bọn nha hoàn đang thu thập thì liền cười nói với hai muội muội: “Xin lỗi, vừa rồi tỷ thấy cảnh đẹp quá nên đi dạo hơi xa.”
Lạc Anh cũng cười: “Nếu Thấm biểu tỷ thích thì lần sau chúng ta sẽ tới tiếp.”
Khúc Liễm không nói chuyện mà âm thầm nhìn giày của Khúc Thấm, phát hiện giày có dính chút nước bùn, làn váy lại có một ít dấu vết màu đỏ sậm, có vẻ rất giống máu khiến lòng nàng hoảng hốt, vội ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ.
Khúc Thấm quay đầu, thấy muội muội dùng đôi mắt linh động nhìn mình thì hơi mỉm cười.
Bọn nha hoàn đang chuận bị thì phát hiện phía chân trời có đám mây đen dần tới, bầu trời nhanh chóng tối sầm âm u.
“Ai nha, trời sắp mưa rồi.” Hồng Nhụy kinh ngạc nói: “Trời mùa hè mưa tới nhanh mà tạnh cũng nhanh, nhìn bầu trời đen như này thì có lẽ chúng ta không về thôn trang kịp đâu.”
Khúc Thấm cười nói: “Không quan trọng, chúng ta cứ ở tiểu nông trang đợi mưa tạnh thì về.” Nàng chỉ vào nông trang cách vườn dâu tằm không xa, đây cũng là thôn trang của Bình Dương Hầu phủ.
Gió lớn nổi lên tứ phía, mọi người cũng đồng ý với quyết định của Khúc Thấm. Nha hoàn bà tử vội đỡ ba vị tiểu thư lên xe ngựa, nhanh chóng di chuyển tới tiểu nông trang.
Vừa tới tiểu nông trang thì mưa liền rơi lộp bộp, tiếng mưa rơi rất lớn khiến mọi người đều có chút khϊếp vía.
Ba người chỉ bị ướt mặt, không có bị ướt đẫm cả người nhưng vẫn khiến Khúc Thấm và Lạc Anh sắc mặt trắng bệch, Khúc Liễm cảm thấy không sao cả, chỉ huy tiểu nha đầu ở thôn trang mang nước ấm lên để hai người kia rửa mặt chải đầu một chút.
“Cô nương, trong phòng bếp nấu một ít chè, mọi người có muốn dùng không ạ?” Hồng Nhụy lại đây xin chỉ thị.
“Cơn mưa này không biết kéo dài bao lâu, cứ dùng một chút để lót bụng trước.” Khúc Thấm phân phó nói.
Hồng Nhụy lui xuống, chốc lát sau liền mang theo hai tiểu nha đầu xách hộp đồ ăn lên.
Rửa mặt chải đầu xong, lại ngồi trong căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, bên người có tỷ muội thân thiết khiến tâm trạng của mọi người nhanh chóng khôi phục. Lạc Anh còn sai người đem bòn bon cùng với dâu tằm ra rửa sạch để bọn tỷ muội cùng nhau thưởng thức.
Đang cười cười nói nói thì có bà tử quản sự đội mưa mà đến, bẩm báo: “Cô nương, Thế tử Ninh Vương và Thế tử Trấn Quốc Công tới đây xin tránh mưa, đang ở thính đường bên kia ạ.”
c
Khúc Thấm nghe xong vội hỏi: “Đều bị ướt hết sao?”
Khúc Liễm đang cầm một trái dâu tằm định ăn thì liền dừng lại.
Lạc Anh thì mở to mắt nhìn ma ma quản sự.
“Đều ướt ạ, nô tỳ đã sai người thu thập gian sương phòng để hai người họ rửa mặt chải đầu.” Quản sự ma ma cũng biết thân phận hai người nên đã sớm an bài chu đáo.
Khúc Thấm nghe xong thì gật đầu, “Trước đưa nước ấm với quần áo sạch sang đó, chờ bọn họ rửa mặt chải đầu xong thì hút mang thức ăn qua.” Nàng nhìn bầu trời âm u ngoài kia, “Bảo người hầu hạ hai vị công tử thật tốt đấy.”
Quản sự ma ma đáp vâng, sau đó lại vội dầm mưa đi sắp xếp.
Thấy quản sự ma ma lui xuống thì Lạc Anh kỳ quái hỏi:” Sao chỉ có hai người bọn họ? Chẳng lẽ Tứ ca với Thất ca không đi theo sao? Vừa rồi bọn họ có nhiều người như vậy, cũng không biết đi làm gì nữa, chẳng lẽ còn chưa có trở về?”
Khúc Thấm vừa rồi không ở nên không biết việc này, nhịn không được nhìn về phía muội muội, mày liễu khẽ nhíu, trong lòng lo lắng.
Khúc Liễm cười nói: “Có lẽ bọn họ về trước nhưng không ngờ gặp mưa, cũng không biết những người trong núi thế nào.”
Lạc Anh nghe xong cười ha hả: “Có khi đều bị mưa xối thành chuột lột rồi.”
Người chung quanh nghe thấy thì đều bật cười, nghĩ đến đám công tử ngày thường chú trọng dung mạo bây giờ thành gà luộc thì quả thực rất hài hước. Chỉ có Khúc Thấm cười không nổi, sắc mặt thay đổi liên tục, lo lắng nhìn ra ngoài, dần trở nên thất thần.
Mưa rơi khoảng nửa canh giờ thì cũng dần nhỏ lại, có khả năng nửa canh giờ nữa sẽ ngừng.
“A Liễm!” Khúc Thấm đột nhiên gọi muội muội đang đánh cờ với Lạc Anh: “Đột nhiên tỷ nhớ ra mình có chút việc, muội mau đi với tỷ ra ngoài một chuyến đi.” Thấy Lạc Anh nhìn qua thì cười với nàng: “Anh biểu muội, bọn tỷ sẽ nhanh trở về thôi.”
Lúc đầu Lạc Anh cảm thấy kỳ quái, sau đó nghĩ đến cái gì thì cười hì hì: “Thấm biểu tỷ với A Liễm cứ đi đi, muội sẽ ở đây chờ hai người.”
Khúc Thấm thấy dáng vẻ ngây thơ này của nàng thì có chút buồn cười, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì cô nương này dễ lừa.
Khúc Liễm không biết tỷ tỷ muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Ra cửa, một trận mưa phùn đập vào mặt, xua tan đi nóng bức của mùa hè.
Bầu trời âm u, xung quanh đều ướt nhẹp làm tâm tình của con người cũng không tốt.
“Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu vậy?” Khúc Liễm hỏi, để ý thấy tỷ tỷ chỉ mang theo nha hoàn Hồng Nhụy.
Khúc Thấm cười với muội muội, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi tìm Thế tử Ninh Vương và Kỷ công tử.”
Khúc Liễm càng cảm thấy lạ, trực giác cảm thấy tỷ tỷ có chuyện. Nhưng thấy vẻ sầu lo trên mặt tỷ tỷ thì nàng cũng không hỏi nữa, đi theo tỷ ấy đến khách viện.
Xuyên qua hành lang là tới tiền viện nông trang, Hồng Nhụy liền nói: “Tiểu thư, Ninh Vương Thế tử và Kỷ công tử đang ở đàng kia.” Chỉ vào một gian sương phòng.
Khúc Thấm gật đầu, nói với Hồng Nhụy, ” Ngươi gọi tiểu nha hoàn hầu hạ ở đó ra đi.”
Hồng Nhụy vâng lời đi đến, rất nhanh đã dẫn một tiểu nha đầu khoảng mười tuổi lại đây. Nha đầu này vốn là con gái của đầu bếp thôn trang, vì hôm nay trời mưa mà bọn họ tới đột ngột quá nên thiếu nhân thủ, vì vậy liền để tiểu nha đầu này đến tiền viện hầu hạ.
“Hai vị công tử đang làm gì?” Khúc Thấm hỏi.
“Đang đánh cờ ạ.” Tiểu nha đầu đáp.
Khúc Thấm gật đầu, để nàng ta đi vào thông báo một tiếng.
Tiểu nha đầu nhanh chóng chạy tới đáp lời, Ninh Vương Thế tử thỉnh các nàng vào thính đường.