Thê Điều Lệnh

Chương 58

Tất nhiên Khúc Liễm cũng thấy bóng dáng tỷ tỷ rời đi, trong lòng thầm cảm thấy lạ nên liền nhìn kỹ.

Phía xa xa, nàng thấy tỷ tỷ lên bờ, sau đó đứng dưới gốc liễu, Hồng Đường đứng bên cạnh tỷ ấy đang thấp giọng nói gì đó, tỷ tỷ nghe xong liền rời đi, hơn nữa bước chân có vẻ dồn dập. Cái này làm Khúc Liễm lại bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì?

Suy nghĩ đó vừa hiện trong đầu thì Khúc Liễm cũng đứng ngồi không yên.

“A Anh, tỷ tỷ của muội hình như có chuyện gì đó, rất cấp bách nên muội đi nhìn một cái đây.” Khúc Liễm ghé vào mép thuyền nói với Lạc Anh đang mải hái đài sen.

Lạc Anh đang chơi hưng phấn quá độ, sau khi nghe Khúc Liễm nói vậy thì phát hiện đúng là không thấy Khúc Thấm thật, trên thuyền chỉ còn một mình Lạc Cận. Nàng là người rất thích xem náo nhiệt nên hứng thú bừng bừng nói: “Có muốn ta giúp không? Ta với muội cùng đi nhé?”

“Không cần đâu A Anh.” Khúc Liễm nhu mỹ cười, “Có lẽ bên nhà muội chó chuyện, đến lúc đó tỷ đi thì cũng không tiện lắm.”

Lạc Anh nghe xong thì chỉ phải từ bỏ, sai bà tử chèo thuyền đến gần bờ để đưa Khúc Liễm lên trên, thuận tiện cũng đảm bảo với Khúc Liễm rằng mình sẽ hái thật nhiều lá sen về, lá non thì để phơi khô làm trà uống, còn lá già sẽ dùng để bọc gà hoặc làm món cơm gì đó.

Chờ Khúc Liễm đi rồi, Lạc Anh để bà tử di chuyển thuyền hoa đến giữa hồ. Đám người Lạc Lâm đều đoan trang ngồi trên ghế tre ngắm cảnh, thấy trà vừa lúc hết liền sai nha hoàn đi lấy, sau đó tiếp tục trò chuyện với nhau.

Thấy Lạc Anh ngồi thuyền nhỏ đến đây mà lại không thấy người trước giờ không rời muội ấy –Khúc Liễm thì đều sửng sốt, “Anh muội muội, Liễm biểu muội đâu rồi?”

“A, cái này à, nàng có chút việc nên đi cùng Thấm biểu tỷ rồi.” Lạc Anh bâng quơ nói, đột nhiên ai nha một tiếng chỉ vào mảnh lá sẽ cách đó không xa: “Những lá sẽ kia nhìn thật tươi non quá đi, mau đi qua hái..... thôi thôi, để ta tự mình đi.” Dứt lời liền xắn tay áo lên.

Hai bà tử chèo thuyền đành chèo tới đó, Thúy Bình vội vàng kéo tay áo Lạc Anh, mềm giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư không được đâu, nước hồ này rất sâu, nếu rơi xuống thì sẽ bị sặc đó.”

“Không có việc gì đâu, vừa lúc thời tiết cũng nóng....”

Nàng bĩu môi lẩm bẩm, mà thuyền cũng tới nơi.

Lạc Lâm tức giận thầm mắng ngu xuẩn, rồi lại hâm mộ Lạc Anh. Vốn là đích nữ Đại phòng của hầu phủ, lại còn là long phượng thai nên quá được chiều chuộng. Tưởng trước kia nàng ta ánh mắt không tốt mang theo một tùy tùng vô dụng bên người, nhưng ai mà ngờ tùy tùng này lắc mình một cái biến thành Thế tử phi tương lai của Trấn Quốc Công phủ. Nếu sau này Khúc Liễm kia tri ân báo đáp, nâng đỡ Lạc Anh một phen thì đời này Lạc Anh càng ngày càng tốt đẹp, vạn sự không lo.

Cùng là tiểu thư Lạc gia, vì sao nàng ta lại có vận khí tốt như vậy? Còn mình thì ngàn vạn mưu tính mà chỉ tự rước lấy nhục.

“Lâm tỷ tỷ.....” Lạc Liễu tiểu tâm kêu một tiếng.

Lạc Lâm miễn cưỡng cười, dùng khăn lau mặt rồi phân phó bà tử chèo thuyền: “Ánh mặt trời ngày càng gắt hơn rồi, ta không muốn ở đây nữa nên định lên bờ ngồi đình hóng gió một lát. Liễu muội thì sao?”

Lạc Liễu ngoan ngoãn nói: “Muội đi với Lâm tỷ tỷ.”

Sau khi nghe xong thì bà tử liền đem thuyền hướng vào bờ.

Lạc Cận thấy mấy tỷ muội không phải đi trốn tránh thì chính là muốn đến đình ngồi, chỉ có một mình Lạc Anh chơi đến điên rồi, làm sao còn không khí náo nhiệt lúc trước? Trong lòng hậm hực, cũng không muốn chơi nữa nên sai bà tử cho thuyền hoa cập bờ.

Khúc Liễm không biết mình vừa đi thì hứng thú của đám tỷ muội Lạc gia rất nhanh không còn. Lúc này nàng đang nhấc váy bước nhanh vào sân mình ở liền thấy Bích Thu đang đứng dưới nguyệt môn.

“Tiểu thư.” Bích Thu thấy nàng thì vội tiến lên nói: “Nhị cô nương vừa mới về, lúc trước Từ quản sự đã cho người dẫn một văn sĩ trung niên đến đây, họ Diệp, là tiên sinh phụ tá của lão gia khi ở Tuyên Hòa.”

Bích Xuân, Bích Hạ, Bích Thu, Bích Đông là bốn nha hoàn thân cận của nàng, trong đó Bích Thu là người dáng vẻ bình thường nhất nên nàng để nàng ấy nhìn chằm chằm tỷ tỷ. Chỉ cần tỷ tỷ có chỗ nào dị thường thì nàng có thể nhanh chóng biết được, cũng để có thời gian chuẩn bị tốt.

Từ khi biết tỷ tỷ trọng sinh thì Khúc Liễm liền để Bích Thu ngày thường không có việc gì thì chú ý đến tỷ ấy nhiều hơn bởi nàng cảm thấy có vẻ tỷ tỷ đối với hôn sự của nàng có kế hoạch gì đó nên sợ tỷ ấy sống lại một đời lại có chút luẩn quẩn trong lòng. Chính thế nên nàng mới sai người để ý, như thế cũng dễ khai quật ra càng nhiều bí mật.

Cho nên, hiện tại nghe Bích Thu nói thì Khúc Liễm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã sớm có chuẩn bị.

Khúc Liễm cho Bích Thu lui xuống, mình thì đi đến thính đường.

Hồng Đường đang đứng bên ngoài bậc thang, thấy nàng lại đây thì muốn tiến lên thỉnh an.

Khúc Liễm xua tay đi qua, vốn muốn vào bên trong nhưng đến trước cửa thì nàng dừng lại.

Bởi vì nàng nghe thấy giọng của tỷ tỷ: “........Nói rõ ràng một chút, chuyện năm đó là thế nào? Cha ta làm sao mà đi?”

Chẳng lẽ tỷ tỷ sai Từ Sơn dẫn Diệp Trường Thanh tới chính là muốn dò hỏi rõ ràng chuyện tình năm đó? Kỳ thật chuyện năm đó nàng cũng biết một ít nhưng khi đó do quá nhỏ nên sức đề kháng kém, đến Tuyên Hòa liền bệnh nặng một trận. Khi nằm trên giường thì nàng cũng nghe nói phụ thân bị thương được người nâng về thế là vội chống đỡ thân thể đến gặp ông. Nàng còn nhớ lúc ấy trong phòng đều là mùi máu tươi làm nàng không chịu nổi nên đã phun ra khiến người càng mơ hồ, tầm mắt nặng nề, sau đó là tiếng phụ thân quát lớn, rồi nhũ mẫu mạnh mẽ ôm nàng đi.....

Thanh âm trầm ổn của nam vang lên: “Không dám lừa gạt nhị cô nương, năm đó Khúc đại nhân đi tuần tra ở nông trang thì ở bên ngoài Tuyên Hòa có rất nhiều lưu dân đến cướp bóc, đả thương người, lại không ngờ người bị cướp chính là Trấn Quốc Công. Vì thế dưới tình thế cấp bách, ngài ấy đã mang theo nhóm thuộc hạ đến cứu người, ai mà ngờ được lưu dân còn ngầm trốn phía sau, từ sau lưng đánh lén Trấn Quốc Công. Khúc đại nhân đã nhanh chóng kéo Trấn Quốc Công, còn mình thì hứng trọn một đao kia nên bị trọng thương........”

Lời này không khác Trấn Quốc Công nói khi đến phủ đề thân, cha bọn họ xác thực đã cứu Trấn Quốc Công một mạng.

“Sau đó thì sao? Hôn ước hai nhà làm sao định ra? Ngươi có tận mắt chứng kiến không?” Thanh âm Khúc Thấm vang lên, có chút quạnh quẽ.

Diệp Trường Thanh nói: “Tất nhiên là ta có nhìn thấy. Khúc đại nhân bị thương thì lòng tại hạ cũng nóng như lửa đốt, lúc nào cũng lo lắng thương thế của ngài ấy nên luôn bồi bên cạnh. Trấn Quốc Công và Thế tử cũng ở đó, đại phu nói Khúc đại nhân bị thương quá nặng, lại không kịp thời trị liệu nên sợ không kéo dài được mấy ngày.....lại không nghĩ tới lúc này Tứ cô nương tới.”

“Muội muội?”

“Tại hạ nhớ Tứ cô nương lúc ấy mới có bốn tuổi, bị nhiễm phong hàn nên vẫn sốt cao không ngừng, thân thể ốm yếu khiến Khúc đại nhân lo phát điên. Khi Khúc đại nhân bị thương hồi phủ thì nàng được nhũ mẫu ôm tới, khuôn mặt sốt đến đỏ bừng, vừa vào cửa liền nôn mửa khiến người càng mơ hồ nên đã gọi Trấn Quốc Công là cha, thiếu chút nữa còn đè ngã Thế tử Trấn Quốc Công nữa, vẫn là Thế tử ôm nàng nên không sao. Nhũ mẫu muốn ôm Tứ cô nương đi nhưng Thế tử lại không cho, dáng vẻ rất quật cường.”

Nói đến đây, Diệp Trường Thanh trầm mặc một chút, rồi tiếp tục: “Tứ cô nương bị mùi máu tươi trong phòng làm cho không thoải mái nên Khúc đại nhân đã sai nhũ mẫu ôm nàng xuống. Nàng lại quay đầu hướng Trấn Quốc Công gọi cha khiến Khúc đại nhân trên giường nhìn cảnh này thập phần không đành lòng.”

Khúc Thấm cách bình phong nhìn bóng người phía sau.

“Trấn Quốc Công cũng biết Khúc đại nhân sống không được lâu nữa nên cực kỳ áy náy. Lại thấy Khúc đại nhân luyến tiếc Tứ tiểu thư thì liền nói với ngài ấy rằng muốn cùng kết thông gia. Lúc đó Khúc đại nhân vẫn chưa đồng ý luôn mà nói hắn có hai nữ nhi, một bảy tuổi, một bốn tuổi, nữ nhi bảy tuổi có nhà mẹ đẻ là Bình Dương Hầu phủ, còn nữ nhi bốn tuổi là kế thê sinh ra, hỏi Trấn Quốc Công muốn kết thân là nữ nhi nào?”

Nghe đến đó, Khúc Liễm với Khúc Thấm đều minh bạch. Xưa nay việc định thân nếu đối phương tuổi tương đương thì phải định cho tỷ tỷ trước, muội muội phải là lần sau. Lúc ấy Khúc Vĩ nói vậy ý là hai nữ nhi không phải cùng một mẹ nên nhà ngoại cũng không giống nhau, nếu hắn chết thì nữ nhi trừ dựa vào Khúc gia thì còn có nhà ngoại chiếu cố, nhà ngoại cũng là một trợ lực quan trọng. Hắn sợ của hôn sự này không minh bạch, tương lai lại có người kiếm cớ sinh sự.

Đời trước đã từng xảy ra chuyện tương tự, Khúc Thấm còn nhớ rõ có người lấy việc này ra nhằm phá hủy hôn nhân của muội muội với Kỷ Lẫm. Nói là theo tình huống bình thường thì tỷ tỷ mới là người đính hôn với Kỷ Lẫm mới đúng, nào có việc muội muội lấn át tỷ tỷ. Phu nhân Trấn Quốc Công thậm chí không chỉ một lần lôi chuyện này ra bàn tán, nói Khúc gia bọn họ hành sự không đạo nghĩa, người được chọn đều không có định rõ ràng, bôi nhọ Trấn Quốc Công phủ bọn họ, thiếu chút nữa liền bám lấy cớ này muốn lui hôn.

Khúc Thấm nghiến răng, trong lòng thầm hận đời trước Trấn Quốc Công là kẻ không đáng tin cậy, để thê tử của mình càn quấy, khắp nơi nhục mạ các nàng. Lúc này nghe Diệp Trường Thanh nói xong, tự đáy lòng nàng cảm thấy vẫn là cha mình làm việc ổn thỏa, người không ổn thỏa chính là Trấn Quốc Công, cũng không biết hắn đường đường là đại nam nhân mà không quản nổi vợ mình, dung túng bà ta thành loại mặt hàng vô cớ gây rối.

“Trấn Quốc Công lúc ấy không nói chuyện, mà Thế tử nói hắn chỉ cần muội muội vừa nãy nên Trấn Quốc Công đáp ứng định cho Thế tử Tứ cô nương.”

Khúc Thấm nghe xong, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên người định ra hôn ước với Kỷ Lẫm chính là muội muội mà không phải mình. Đời trước nàng cũng từng hoài nghĩ người phụ thân chọn là ai. Trong lòng nàng đã sớm coi Kỷ Lẫm là muội phu của mình rồi, nếu thật giống như bọn họ nói ở đời trước thì thật sự quá kỳ cục.

Diệp Trường Thanh nhìn bóng người sau bình phong, tất nhiên là không rõ dung mạo, khí chất. Nhưng mà nghe cách nói chuyện, cùng với từ chỗ Từ Sơn biết cách hành sự của Nhị cô nương này thì biết là người thông tuệ, nếu là nam nhi thì tương lai không kém phụ thân nàng đâu.

Hắn nhớ Khúc đại nhân trước khi qua đời đã nói đại nữ nhi từ nhỏ thông mình, nhà ngoại lại là Bình Dương Hầu phủ, có Lạc lão phu nhân yêu thương nên dù hắn không còn nữa thì sẽ không ai dám khinh nàng, tương lai có Bình Dương Hầu phủ giúp đỡ thì nhất định sẽ tìm được một cọc lương duyên.

Hắn lo, là lo tiểu nữ nhi.

Tiểu nữ nhi nhu nhu nhược nhược, không thân cận với hắn, lúc nào cũng lạnh nhạt thậm chí đôi khi còn sợ hãi. Có một lần nàng gặp ác mộng khóc tỉnh, sau khi tỉnh thì lại ngây ngốc thực sự khiến người ta rất đau lòng. Hắn lo kế thê tính tình mềm yếu, không có cách nào bảo vệ tiểu nữ nhi, mà nhan sắc tiểu nữ nhi rất giống kế thê, thậm chí còn hơn một chút, cô nương nhan sắc tốt dễ dàng gặp nguy hiểm, tương lai ai có thể bảo vệ nàng đây? Cho nên hắn mới làm Trấn Quốc Công tỏ thái độ, cấp tiểu nữ nhi cùng Thế tử Trấn Quốc Công đính hôn.

Lời này hắn không dám nói ra vì sợ Khúc nhị cô nương cho rằng phụ thân thiên vị muội muội, nếu khiến tình cảm tỷ muội rạn nứt, bất hòa thì tội hắn rất lớn.

Một lát sau, bên kia bình phong truyền đến thanh âm, “Lần này vất vả Diệp tiên sinh rồi, để ngài đi một chuyến xa xôi đến kinh thành. Từ quản sự đã truyền đạt ý tứ của tiểu nữ rồi chứ? Tiên sinh nghĩ thế nào?”

Diệp Trường Thanh thoáng suy tư, mới nói: “Nhị cô nương, Khúc đại nhân đối với tại hạ có ơn tri ngộ, trước khi ngài ấy qua đời không muốn tùy tiện an bài nơi tại hạ sẽ đi. Cho nên, lần này tại hạ muốn khảo hạch thiếu gia một chút, nếu Khúc thiếu gia có thể vượt qua thì tất nhiên ta sẽ nguyện ý lưu lại chỉ điểm hắn một hai.”

“Tất nhiên là phải vậy rồi, ta đa tạ tiên sinh trước.” Khúc Thấm vui sướиɠ nói, “Hiện giờ hai tỷ muội chúng ta đều đang ở thôn trang nên không có tiện, đệ đệ tuổi còn nhỏ nên chỉ có thể làm phiền tiên sinh theo Từ quản sự về kinh trước, ta sẽ để Từ quản sự an bài chỗ ở cho ngài.”

“Làm phiền Nhị cô nương.”

Khúc Liễm đang đứng bên ngoài cuống quít tránh đi, chờ không thấy bóng dáng Diệp Trường Thanh thì lò dò đi vào thính đường.

“Tỷ tỷ.”

“A Liễm?” Khúc Thấm kinh ngạc đi từ bình phong ra, “Sao muội lại ở chỗ này?”

Khúc Liễm nhìn tỷ, “Vừa rồi muội thấy tỷ rời đi nên cho rằng có chuyện gì liền lại đây nhìn một cái, không nghĩ tới....” Nàng cúi đầu, đá đá chân bàn, trề môi reo lên: “Không nghĩ tới sẽ nghe được cuộc nói chuyện của tỷ với Diệp tiên sinh.”

Khúc Thấm thở dài, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của muội muội, mất mát nói: “Cha chúng ta là người rất tài giỏi, nếu ông còn....” Thì thật tốt, vì sẽ không có nhiều chuyện phát sinh.

Trong lòng Khúc Liễm chua xót, cảm xúc hối hận lại lần nữa bao phủ nàng làm nàng nhịn không được rơi lệ.

Khúc Thấm cũng có chút thương cảm, nhưng thấy muội muội khóc dữ như vậy thì cho rằng nàng đang nghĩ đến phụ thân, liền vội cầm khăn lau mặt cho nàng, ôn nhu nói: “Đừng khóc, năm đó cha định cho muội hôn sự cũng là muốn tốt cho muội, tỷ có ngoại tổ mẫu che chở nên không ai khi dễ tỷ được đâu, Loan đệ là nam hài có thể tự mình phấn đấu, chỉ có muội..... chỉ cần sau này muội với Kỷ công tử sống hạnh phúc thì tỷ tin chắc cha ở dưới suối vàng sẽ rất an tâm.”

Khúc Liễm không mở miệng.

Qua một canh giờ, Lạc Anh phái người nâng hai sọt lá sen tới, nàng cười hì hì với Khúc Liễm: “Một cái sọt lá non thì sẽ phơi khô làm trà, còn sọt lá già này thì cứ thu trước, chờ khi nào thời tiết lạnh hơn thì sẽ làm gà bọc lá sen cùng cơm lá sen, ăn rất ngon đó.”

Khúc Liễm nhìn nàng, mỉm cười gật đầu.

Qua hai ngày thì tâm tình Khúc Liễm mới tốt một chút, sau đó nàng đến hòm xiểng lấy cái tráp ở dưới đáy ra, sau đấy lấy miếng huyết ngọc, cân nhắc xem nên làm dây màu gì thì hợp.

Bất quá Khúc Liễm còn chưa kịp chọn thì Lạc Anh hấp tấp chạy tới.

Lạc Anh hưng phấn kéo nàng: “A Liễm, nghe nói Đại hoàng tử đang săn thú ở núi Kỳ Vân, thật nhiều người đi cùng, có cả Ninh Vương Thế tử và Trấn Quốc Công Thế tử nữa đó, chúng ta cùng nhau đi xem nha.”

Khúc Liễm nghe thấy Kỷ Lẫm cũng ở đó thì tim đập nhanh mấy phát, sau đó mê hoặc hỏi: “Nhìn?”

“Ai nha, chính là chúng ta đi xem náo nhiệt đó, chúng ta không lên núi, chỉ đi dạo chân núi Kỳ Vân thôi.” Lạc Anh kéo tay nàng, “Đi, chúng ta đến chỗ tổ mẫu nói với bà một tiếng đi.”

Khúc Liễm cuống quýt tùy tiện cầm đồ trên bàn, sau đó bị Lạc Anh đang phấn khích lôi ra ngoài.