Thê Điều Lệnh

Chương 57

Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn mà Bình Dương Hầu phủ đã náo nhiệt ồn ào, bởi vì hôm nay Lạc lão phu nhân mang phu thê Tứ nhi tử và nhóm cháu trai cháu gái nhỏ tuổi đến thôn trang ở một đoạn thời gian.

Khúc Liễm ngáp một cái, híp mắt ngồi trước bàn trang điểm để bọn Bích Xuân hầu hạ rửa mặt chải đầu, đôi mắt chua xót không mở nổi, đầu cũng có chút đau, đây chính là do không ngủ đủ giấc. Tối hôm qua nàng lăn qua lộn lại trên giường đến hơn nửa đêm, mãi đến hừng đông mới mơ màng thϊếp đi.

"Tiểu thư, tối hôm qua người ngủ không ngon sao?" Bích Xuân lo lắng hỏi.

Bích Hạ thấy mắt Khúc Liễm đỏ ửng, nói: "Lát nữa nô tỳ sẽ tới phòng bếp lấy trứng luộc cho tiểu thư lăn mắt nhé."

Khúc Liễm uể oải gật đầu.

Chờ nàng ăn mặc thỏa đáng, đang ngửa mặt để Bích Hạ lăn mắt thì Khúc Thấm tới.

"Muội làm sao vậy?" Khúc Thấm kinh ngạc hỏi, nhìn đôi mắt hồng hồng của muội muội thì nhíu mày.

Khúc Liễm không muốn để tỷ tỷ lo lắng nên nói qua loa lấy lệ: "Tối hôm qua hơi nóng nên muội ngủ không ngon thôi."

Khúc Thấm không có nghĩ nhiều, cho rằng nàng là mùa hè giảm cân, nói: "Chút nữa dùng xong bữa sáng thì chúng ta sẽ xuất phát, tranh thủ sáng sớm ngoài trời không quá nóng nực. Muội cũng chuẩn bị nhanh lên nhé, nhớ đừng có uống nhiều nước, nếu không thì trên đường không có tiện đâu." Dặn dò muội muội xong, lại vội vàng sai người đi chuẩn bị bữa sáng.

Khúc Liễm lăn lăn một lát thì cảm thấy cũng dịu lại, nhìn vào gương đồng mắt cũng đã không đỏ như hồi nãy. Tuổi trẻ chính là tiền vốn, nàng mới mười hai tuổi, chính là một tiểu loli phấn nộn nên kể cả suốt đêm không ngủ thì mắt cũng chỉ sưng và đỏ một chút, vẫn chưa có quầng thâm mắt nên rất dễ xử lý.

Kiểm tra không có thì khác thường, Khúc Liễm liền đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi hai tỷ muội cùng nhau dùng đồ ăn sáng xong thì đến Gia Thiện đường của lão phu nhân, cùng mọi người tập chung để xuất phát đến thôn trang. Phu thê Lạc Tứ lão gia đã tới. Điều khiến Khúc Liễm kinh ngạc là ngoại trừ nhóm tỷ muội chưa xuất giá ở Lạc gia thì còn có Lạc Thừa Chính, Lạc Thừa Phong đang bồi lão phu nhân nói chuyện, xem tình huống này thì có lẽ sẽ đi cùng mọi người. Lạc Thừa Chính và Lạc Cận là Lạc tứ phu nhân sinh ra, địa vị chỉ sau con vợ cả Đại phòng. Lạc lão phu nhân cũng rất coi trọng hai huynh muội này.

Khúc Liễm tuy không biết nguyên do nhưng vẫn cụp mi rũ mắt đứng cạnh tỷ tỷ, làm mình mờ nhạt như dĩ vãng.

Lạc Thừa Phong kìm lòng không được mà nhìn qua, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh của Khúc Liễm, không khỏi có chút thất vọng. Bông một cánh tay khoác lên vai hắn, sau đó liền nghe có người hỏi: "Thất đệ đang nhìn gì vậy?"

Lạc Thừa Phong thấy là Lạc Thừa Chính, uể oải nói: "Không có gì."

Lạc Thừa Chính cũng nhìn qua chỗ tỷ muội Khúc gia, làm sao không hiểu tâm tư vị đường đệ này? Trong lòng thầm cười nhạo, định nói gì đó thì thấy cha mẹ mình đỡ tổ mẫu ra ngoài để xuất phát thì im lặng.

Khúc Liễm ngồi chung xe ngựa với tỷ muội Lạc gia, Lạc Cận với Khúc Thấm và Lạc tứ phu nhân bồi lão phu nhân, ngồi cùng xe với bà. Vừa mới lên xe ngựa thì Lạc Anh liền gọi Khúc Liễm đến ngồi cạnh mình. Những người khác thấy vậy thì tự tìm chỗ ngồi, Lạc Lâm cùng Lạc Diểu ngồi đối diện hai người.

Lạc Anh có vẻ đang rất hưng phấn, một bên ríu rít kể cho Khúc Liễm nghe lần đến thôn trang vào năm ngoái, một bên vén rèm nhìn cảnh sắc bên ngoài, sau đó lại tiếc vì cha mẹ, huynh trưởng không thể đi.

Lạc Lâm nghe mà mày giật giật, nhìn Khúc Liễm đang dùng quạt che nửa mặt, nheo mắt nói: "Lần trước nghe Anh muội nói năm nay tổ mẫu sẽ đi thôn trang, không ngờ bị muội đoán đúng rồi." Lời này mang chút nịnh hót khiến Lạc Anh cười hớn hở, khẽ nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.

Lạc Lâm bắt đầu đề tài này, thuận theo tự nhiên dẫn tới chuyện hôm qua Khúc Liễm tiến cung.

Bởi vì Khúc Liễm nên ngày đi thôn trang phải dời lại, do vậy người Lạc gia tất nhiên sẽ đi hỏi nguyên nhân. Sau khi biết Thục Nghi đại Trưởng Công chúa muốn mang Khúc Liễm tiến cung thỉnh an Thái Hậu thì ai ai cũng chấn động, ngay cả thiên chi kiều nữ Lạc Anh cũng hâm mộ. Lạc Anh tuy là cô nương được sủng ái nhưng nàng lớn từng này rồi mà chưa một lần vào cung, càng không phải nói Lạc Lâm thân phận không bằng Lạc Anh. Nhìn lại đám tỷ muội Lạc gia thì chỉ có người hiện giờ là Đại thiếu phu nhân An Quốc Công phủ Lạc Kha là người đã từng tiến cung thôi. Cho nên, việc Khúc Liễm được vào cung khiến tỷ muội Lạc gia hâm mộ không thôi, hôm nay nhìn thấy nàng thì tất nhiên muốn hỏi một chút.

Khúc Liễm cảm thấy tuy bọn họ đã cố kìm nén nhưng vẫn chỉ là những tiểu cô nương, ít nhiều cũng sẽ lộ vẻ tò mò. Nàng cũng không giấu giếm, đem việc hôm qua mình tiến cung kể đơn giản, không hề có đánh giá, cảm xúc cá nhân. Nhưng nhóm tỷ muội vẫn nghe rất nghiêm túc, đặc biệt là đến chỗ Tương Di Công chúa đi dạo Ngự Hoa Viên với Khúc Liễm thì Lạc Lâm hâm mộ nói: "Nghe nói Tương Di Công chúa do Trung cung Hoàng Hậu sở sinh rất được Hoàng Thượng yêu thích, ở trong cung nổi bật vô song, tình cảm rất tốt với tiểu thư Tĩnh Viễn Hầu phủ."

"Tĩnh Viễn Hầu là nhà mẹ của Hoàng Hậu nên Tương Di Công chúa thân cận với nhà ngoại thì chẳng có gì lạ." Lạc Anh không để tâm nói.

Lạc Lâm liếc mắt nhìn nàng, "Tĩnh Viễn Hầy phủ là ngoại thích nhưng những năm gần đây rất điệu thấp, chỉ tiếc Thế tử Tĩnh Viễn Hầu từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, nếu là..... Sợ Tĩnh Viễn Hầu phủ sớm muộn cũng bị chặt đứt hương khói, không có con nối dòng, chỉ có thể tìm từ chi khác con thừa tự thôi. Nhưng có Hoàng Hậu nương nương ở đây thì Tĩnh Viễn Hầu phủ sẽ không kém đâu."

Lạc Anh bĩu môi: "Cũng đâu có quan hệ gì với ta."

Lạc Lâm thiếu chút nữa tức chết. Lạc Anh không phải mình, nàng ta được trưởng bối cưng chiều, sủng ái, phần lớn mọi chuyện đều có người an bài sắp xếp tốt cho nàng ta nên nàng ta cũng lười động não, lớn lên thành kẻ ngu dốt.

Đúng là lời nói không hợp nhau thì nửa câu cũng ngại nhiều.

Lạc Lâm không lên tiếng nữa, những người khác thì đều là con thϊếp thất, bọn họ ở trước mặt con chính thất đều nhút nhát nên cũng không dám chủ động nói gì, vì thế không khí trong xe ngựa liền an tĩnh lại.

Khúc Liễm dùng quạt che miệng ngáp một cái, thấy các nàng không ai nói chuyện nữa thì cũng vui mừng. Các tiểu cô nương này dù giọng nói dễ nghe, trong trẻo ngọt ngào nhưng lúc ríu rít thì sẽ rất ồn ào, đặc biệt lúc này nàng ngủ không đủ giấc nên chẳng có tinh thần tiếp chuyện bọn họ, vì thế chỉ mong mấy người đó ngoan ngoãn giùm thôi.

Mặt trời còn chưa ló dạng nên thời tiết cũng khá thoải mái, rất thích hợp để ngủ một giấc.

Không riêng Khúc Liễm, nhóm tiểu thư Lạc gia hôm nay cũng dậy rất sớm nên đã bắt đầu dựa vào xe ngủ gà ngủ gật, chốc lát sau, các cô nương đã dần thϊếp đi.

Khi xe ngựa đi được một nửa lộ trình thì Khúc Liễm đột nhiên tỉnh lại, phát hiện xe ngựa đã dừng. Nàng xoa nhẹ đôi mắt, tưởng đã đến thôn trang nhưng bên ngoài lại quá im ắng, cũng không có thanh âm hạ nhân thỉnh các nàng xuống xe. Nàng tò mò vén rèm nhìn ra ngoài thì thấy một đám người đứng cách đó không xa, sau đó là một giọng nói của nam nhân trẻ tuổi xa xa truyền đến.

".....Đúng là đi núi Kỳ Vân săn thú, cũng cách thôn trang các ngươi rất gần."

"Như vậy thì thần không quấy rầy điện hạ nữa."

Sau đó là tiếng vó ngựa, bụi bay mù mịt làm Khúc Liễm phải nhanh chóng buông rèm xuống. Khi nàng buông rèm che thì phát hiện Lạc Lâm với Lạc Diểu đã tỉnh. Lạc Diểu an tĩnh ngồi, thoạt nhìn chất phác khô khan, còn Lạc Lâm thì nhanh nhẹn nhấc rèm lên nhìn, mãi đến khi không thấy bóng ngựa mới lưu luyến dời mắt.

Lạc Lâm thấy Khúc Liễm nhìn mình thì cong môi cười, đôi mắt hơi suy tính: "Hình như vừa gặp quý nhân trong cung."

Khúc Liễm gật gật đầu.

Khẳng định được suy đoán của mình, Lạc Lâm thầm hưng phấn. Nếu Hoàng tử đi núi Kỳ Vân săn thú thì chắc chắn sẽ có công tử thế gia đi theo, không biết bọn họ có đến thôn trang.....

"Làm cái gì thế? Ồn muốn chết....." Lạc Anh xoa mắt, oán hận một câu, Khúc Liễm vội duỗi tay ôm nàng ấy thì Lạc Anh xoay mặt hướng vào ngực Khúc Liễm dụi dụi, tiếp tục ngủ.

Lạc Lâm trợn mắt, sau đó kệ nàng ta rồi cho Khúc Liễm vẻ mặt muội "vất vả" rồi.

Khúc Liễm cười cười, chỉnh tư thế thoải mái cho Lạc Anh.

Tới giờ Tỵ thì đoàn người cũng tới thôn trang dưới chân núi Kỳ Vân. Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang như thiêu như đốt, ngồi trong xe ngựa mà cảm giác mình đang ngồi trong cái l*иg hấp vậy, nóng đến mức mồ hôi ra ướt đẫm, mọi người ai nấy đều ra sức quạt cho cái nóng giảm bớt.

Chờ đến khi bà tử mời các nàng xuống xe thì ai cũng gấp không chờ nổi.

Vừa xuống xe thì một làn gió mát lướt qua khiến tinh thần của mọi người đều sảng khoái, cái oi bức của mùa hè giường như đã bị xua đi phần nào.

Quản sự ở thôn trang đã sớm nhận được tin hôm nay chủ tử sẽ tới nên đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ. Nhóm Khúc Liễm vừa xuống xe liền được dẫn đến sương phòng rửa mặt, thay xiêm y sạch sẽ và uống một chén nước ô mai mát lạnh, hơn nữa còn có nộm rau dại, đây là món khau vị trong bữa cơm mùa hè.

Dùng ngọ thiện xong thì Khúc Liễm liền cùng tỷ tỷ về sân các nàng ở, nói chuyện một lát thì đi ngủ trưa.

Ngủ trưa dậy, Khúc Liễm được ngủ đủ giấc nên tinh thần no đủ, khuôn mặt nhỏ phấn nộn tràn đầy sức sống, tâm trạng cũng vô cùng tốt, còn có tâm tình cầm dây mây biện vải nhung màu hồng vào khung và rổ kim chỉ tới bắt đầu may vá.

Khúc Thấm bước vào liền thấy muội muội đang làm túi tiền màu tím nhạt, khẽ cong môi cười cười.

Tâm tình đang tốt đẹp của Khúc Liễm bị nụ cười ẩn ý của tỷ tỷ làm tan biến, bĩu môi nói: “Đây là muội làm cho Loan đệ đó. Lần này đệ ấy không có đi cùng, không biết ở trong kinh có nóng quá không, còn có nương....” Thanh âm nhỏ dần.

Lạc lão phu nhân cũng cho người gọi Khúc Loan nhưng Khúc Loan cảm thấy nếu để Quý thị một mình ở kinh thành thì không tốt, hơn nữa hắn còn muốn đọc sách nên liền cự tuyệt. mà Quý thị là một phụ nhân thủ tiết, không có chuyện quan trọng thì sẽ không ra cửa, bà tình nguyện cả ngày thắp hương bái Phật ở tiểu Phật đường.

Khúc Thấm ôm lấy nàng, nói: “Không có việc gì đâu, chờ hồi kinh thì chúng ta sẽ về nhà ở nhé.”

Khúc Liễm nghe xong thì vô cùng cao hứng, nhớ tới chuyện buổi sáng mình thấy trên xe ngựa thì hỏi:” Tỷ tỷ, sáng nay gặp được ai vậy ạ? Muội nghe thấy Tứ cữu cữu gọi người đó là điện hạ, chính là vị Hoàng tử nào thế?”

“Là Đại hoàng tử.” Khúc Thấm đáp, mày khẽ nhíu.

Khúc Liễm à một tiếng, chú ý đến tỷ tỷ đầu tiên là nhíu mi, sau đó khôi phục bộ dáng không hề gợn sóng thì biết tỷ ấy căn bản không đem Đại hoàng tử để trong lòng, nàng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ đến đời trước tỷ tỷ làm Hoàng tử phi thì tất nhiên sẽ không có liên quan đến Đại hoàng tử -người đã có chính thê.

Hiện giờ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều có Hoàng tử phi, Tam hoàng tử tuy chưa cưới phi nhưng nghe nói mùa xuân năm nay Hoàng thượng đã tuyển cho hắn Hoàng tử phi, sang năm sẽ tổ chức hôn sự. Ngoại trừ ba vị Hoàng tử này thì còn có Tứ hoàng tử và Ngũ haongf tử cùng tuổi, năm nay mười sáu, Thất hoàng tử mười lăm, ba người này thích hợp nhất.

Cho nên có thể khẳng định đời trước tỷ tỷ gả một trong ba người kia, nhưng không biết gả dưới tình huống nào và vì sao lại gả. Bất quá có thể tưởng tượng được quá trình sẽ không quá tốt.

Trong lòng Khúc Liễm có rất nhiều suy đoán nhưng không dám đi bóc trần vết sẹo của tỷ tỷ, chỉ có thể kiềm chế.

*******

Đến thôn trang quả nhiên rất mát mẻ, càng khiến Khúc Liễm và các cô nương khác cao hứng chính là ở thôn trang thì không cần ngày ngày đọc sách với Trần nương tử, chỉ cần xin phép lão phu nhân thì các nàng có thể tự do chơi đùa. Tất nhiên Lạc Anh sẽ không bỏ qua cơ hột này, giường như nàng là người hưng phấn nhất, bay nhảy khắp nơi không nghỉ khắc nào.

Ngày hôm nay, Lạc Anh đề nghị cùng nhau đi chèo thuyền du hồ hái đài sen, những người khác sôi nổi hưởng ứng, vội đi bẩm với Lạc lão phu nhân.

Lạc lão phu nhân nghe xong thì cười: “Đám khỉ con này, đừng có nghịch ngợm quá kẻo hồi kinh mẫu thân các ngươi sẽ tức giận đấy.” Sau đó phân phó Lạc Cận và Khúc Thấm lớn tuổi hơn chăm sóc, để ý đến nhóm muội muội, “Mang nhiều người vào, đừng để giống Thấm nhi không cẩn thận rơi xuống nươc sinh bệnh.”

“Không có việc gì, hiện giờ trời nóng nên dù rơi xuống nước cũng không dễ nhiễm bệnh đâu ạ.” Lạc Anh cười hì hì, nếu không phải có người lớn nhìn thì nàng còn định xuống hồ nghịch nước đấy. Nghĩ đến đây thì ánh mắt xoay chuyển, nhìn Khúc Liễm một cái, trong đầu đã nảy ra một ý.

Một đám cô nương vô cùng náo nhiệt đến mặt hồ chèo thuyền.

Khúc Liễm và Lạc Anh ngồi chung một thuyền nhỏ, mỗi thuyền đều được an bài hai bà tử biết chèo và biết bơi, trên thuyền lại có bộ bàn ghế bằng trúc đừng trái cây và đồ uống, cực kỳ chu đáo. Lạc Anh xem xong thì cảm thán: “Vẫn là Thấm biểu tỷ cẩn thận, lúc nào cũng tinh tế như vậy.”

Khúc Liễm nghe người khác khen tỷ tỷ mình thì tự nhiên cũng cao hứng, ánh mắt không khỏi nhìn về thuyền của Lạc Cận, thấy vẻ mặt nàng ta hơi mất tự nhiên thì thầm lắc đầu.

Hai người hiện giờ đều hầu hạ bên người Lạc lão phu nhân, nhìn thì có vẻ tương đối nhưng vô luận là dung mạo, khí độ, cách nói chuyện hay thủ đoạn thì Khúc Thấm đều hơn khiến Lạc Cận dần dần không phục, luôn muốn phân cao thấp với Khúc Thấm. Đáng tiếc Khúc Thấm vẫn luôn vân đạm phong khinh, không thèm để ý khiên nàng rất bực bội.

Khi nàng đang thầm buồn bực vì một lần nữa Khúc Thấm dễ dàng được bọn tỷ muội khen ngợi thì thấy bên bờ có nha hoàn vẫy tay, Lạc Cận híp mắt nhìn thì phát hiện là nha hoàn của Khúc Thấm, hẳn là gọi nàng ta.

Khúc Thấm thấy vậy thì liền sai người đi lấy thuyền nhỏ trong khoang ra, nói với Lạc Cận: “Hình như có chuyện gì đó nên ta đi xem một chút, nơi này làm phiền Cẩn biểu muội để ý rồi.”

“Đã biết, giao cho ta đi.” Lạc Cận nhàn nhạt đáp.

Khúc Thấm dặn dò vài vị ma ma mấy câu rồi nhanh chóng lên một thuyền nhỏ khác, đi vào bờ.