Khi Bích Xuân tiến vào thì thấy Khúc Liễm tâm tình bất định ngồi một chỗ, nháy mắt cơn buồn ngủ bị dọa bay sạch, vội nói: “Tiểu thư làm sao vậy ạ?”
Khúc Liễm híp mắt nhìn nàng ta, “Ngươi vừa đi đâu?”
Bích Xuân không biết tiểu thư nhà mình có ý gì, nhỏ giọng nói: “Cung Tâm tỷ tỷ thông cảm nô tỳ vất vả nên để nô tỳ đến viện cách vách nghỉ tạm, tỷ ấy nói sẽ ở nơi này hầu hạ.” Xong, lại nhìn Khúc liễm, thấp thỏm: “Tiểu thư, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Sắc mặt Khúc Liễm càng đen, nhưng chỉ có thể kìm nén cơn giận: “Không có gì, sau này nếu ở bên ngoài thì ngươi đừng có rời khỏi ta nửa bước.”
Bích Xuân không hiểu sao nhưng vẫn dạ vâng.
Nếu là ở nơi khác thì nàng tất nhiên sẽ không cách cô nương quá xa, chỉ là Cung Tâm không những là nha hoàn của Trấn Quôc Công phủ mà còn hầu hạ ở Huyên Phong Viện, nghe nói là đại nha hoàn của Thế tử nên dù thế nào cũng phải cho vài phần mặt mũi. Tiếp xúc với Cung Tâm mấy lần rồi, Bích Xuân cảm thấy nàng ấy làm người không tồi, rất chiếu cô tiểu nha hoàn như nàng nên cũng yên tâm về Cung Tâm. Thêm lúc trước Cung Tâm khuyên nàng đi nghỉ tạm đã đảm bảo sẽ canh ở đây một tấc không rời, còn lộ ra ý tứ Thế tử phân phó. Bích Xuân nghĩ cô gia tương lai săn sóc tiểu thư nhà mình nên phái đại nha hoàn Cung Tâm tới đây hầu hạ, cô nương có yêu cầu gì thì cũng tiện phân phó tỷ ấy, vì thế mới yên tâm rời đi.
Nghe Bích Xuân giải thích xong, Khúc Liễm chỉ có thể thở dài.
Chớ trách Bích Xuân yên tâm như vậy vì ngày thường Kỷ Lẫm biểu hiện quá tốt, tốt đến mức nàng còn quên chuyện thủy tặc khi vào kinh. Lúc ấy nàng còn cho rằng do tình huống quá cấp bách, lại là vào ban đêm nên sự quái dị của hắn có thể do nàng suy nghĩ nhiều mà ra. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Khúc Liễm đã hoàn toàn nhận ra, Kỷ Lẫm người này rất cổ quái.
Chuyện hôm nay khiến nàng có chút cảnh giác.
Khi Cung Tâm trở về thì Khúc Liễm đã ăn mặc thỏa đáng, đang ngồi uống chè giải nhiệt, đôi mi hơi rũ cong vυ't như hai cánh quạt nhỏ, che khuất đôi mắt trong trẻo như nước, nhìn tư thái này càng thêm có vẻ kiều diễm mềm mại chọc người thương tiếc.
Nhưng nhớ tới lúc nàng làm mặt lạnh thì không hiểu sao Cung Tâm không dám thực sự coi nàng trở thành một người yếu đuối không biết giận hờn nữa, chỉ sợ đây cũng là người có chủ ý, trong lòng dâng lên chút lo lắng.
“Khúc tiểu thư, nô tỳ đã đi hỏi Kiều Nhụy tỷ tỷ rồi ạ, tỷ ấy nói Công chúa vẫn còn đang nghỉ ngơi. Nô tỳ đã dặn tiểu nha hoàn bên đó nếu Công chúa tỉnh thì sẽ tới đây thông báo một tiếng ngay.” Cung Tâm bẩm báo, cách hành sự rất chu đáo.
Nghe xong thì Khúc Liễm có chút thất vọng, dù không muốn ở lại nơi này một khắc nào nữa nhưng cũng biết phải nói một tiếng với gia chủ, nếu tự nhiên ra về thì rất thất lễ nên đành phải kiềm chế tâm tình, ngồi chờ.
Uống chè xong, lại ngồi gần hai khắc thì thấy có tiểu nha đầu ở Hàn Sơn Nhã Cư tới đây thông tri các nàng, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đã tỉnh.
Khúc Liễm lấy khăn tay lau mặt, chỉnh trang lại dung nhan, cảm thấy không có chỗ nào thất lễ thì liền mang Bích Xuân đến Hàn Sơn Nhã Cư nói từ biệt với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa.
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thấy nàng tới thì cười cười, hỏi: “Vừa rồi nghỉ ngơi có được không?”
Khúc Liễm thiếu chút nữa không duy trì được biểu cảm trên mặt, đang ngủ thì bị dọa tỉnh, làm sao có thể tốt được? Nhưng loại chuyện này xưa nay luôn khó mở miệng, lại đang ở nhà người khác nên Khúc Liễm không có nói ra. Nàng đã đính hôn với Kỷ Lẫm, nếu sau này không có chuyện ngoài ý muốn thì nàng thực sự gả tới đây. Mà Thục Nghi đại Trưởng Công chúa là tổ mẫu của Kỷ Lẫm, trước giờ rất yêu thương hắn nên nàng sẽ không ở trước mặt bà mà nói hắn không tốt.
“Vãn bối nghỉ rất khá ạ, Công chúa không cần lo lắng.”
Thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Khúc Liễm, thêm tuổi còn nhỏ, gương mặt còn nhiều nét trẻ con nên nhìn là thấy vui vẻ. Nếu đã để hai đứa nhỏ đính hôn thì Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cũng hy vọng bọn chúng có nhiều thời gian thân cận nhau. Vì thế lập tức nói: “Như vậy là tốt rồi, lão bà tử ta sống ở viện lớn như này một mình thì cũng cảm thấy tịch mịch, ngày khác Liễm nha đầu rảnh thì đến đây bồi ta, được không?”
Dù trong lòng không tình nguyện lắm nhưng Khúc Liễm biết đây là một chuyện tốt đối với mình. Chưa thành thân mà được thân cận với thái bà bà, được bà yêu thích thì sau này kể cả bà bà không thích nàng thì vẫn có Thục Nghi đại Trưởng Công chúa che chở, như vậy thì bà bà sẽ không thể áp chế nàng. Cứ coi như bà bà tương lai chịu đựng Thục Nghi đại Trưởng Công chúa để lập uy với nàng thì cũng không sao cả, vì khi đó nàng đã có thể đứng vững ở Trấn Quốc Công phủ rồi, căn bản không cần sợ.
Nghĩ đến đây, nàng thầm thở dài. Chuyện gì tỷ tỷ cũng suy nghĩ chu toàn cho mình, lúc trước đã phân tích cho mình tình huống ở Trấn Quốc Công phủ. Có lẽ tỷ ấy biết cả hai đời Trấn Quốc Công phu nhân đều không thích nàng nên mới bảo nàng tận lực ôm đùi lớn của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, đến lúc gả sẽ không bị ai khi dễ.
Nàng là người thức thời, tất nhiên sẽ không muốn ngày sau sống không thoải mái, nếu tương lai mình thật sự gả qua thì cũng ngoan ngoãn đáp: “Nếu ngài không chê thì tất nhiên vãn bối nguyện ý tới bồi ngài rồi, nơi này của ngài điểm tâm với trà đều tuyệt vời, giường cũng rất thoải mái......” vừa nói vừa lộ vẻ ngượng ngùng.
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thích nhất loại thành thật này của nàng, có tiểu tâm tư cũng không quan trọng, chỉ cần có thể tự hiểu mình đang ở vị trí nào, hành sự không luống cuống tay chân thì có thể lọt vào mắt bà. Không thể nghi ngờ, Khúc Liễm hiện tại cực kỳ thuận mắt, chỉ cần nhìn liền thích ngay.
Mà phương thức biểu đạt sự yêu thích của bà chính là thưởng cho Khúc Liễm thật nhiều đồ trang sức.
Bà biết Khúc tam lão gia không còn, để lại Tam phòng đều là cô nhi quả phụ, Quý thị lại là người tính tình mềm yếu, sợ là không cách nào tích cóp hồi môn cho tiểu nữ nhi. Nữ nhân ở nhà chồng, thứ quan trọng nhất chính là của hồi môn, vì thế làm sao bà nhẫn tâm để tương lai nàng bị người giễu cợt? Trong lòng rốt cuộc cũng có chút áy náy với người Khúc gia, lại thấy Khúc Liễm là đứa nhỏ ngoan ngoãn làm người yêu thích nên muốn thưởng cho nàng một chút đồ vật, xem như cho nàng tích cóp của hồi môn. Loại chuyện này trong những gia tộc lớn đều ngầm hiểu nhưng không nói, cũng sẽ không có ai hiểu lầm.
Thấy những món đồ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tặng, Khúc Liễm bối rối không biết làm sao vì nàng cứ có cảm giác mình đang chiếm lợi của lão nhân gia, muốn từ chối lại bị Thục Nghi đại Trưởng Công chúa mạnh mẽ quyết định.
“Ngạch khăn, giày, vớ ngươi làm ta rất thích, có thể thấy được cháu dụng tâm rất nhiều. Đứa nhỏ hiếu thuận, ta làm trưởng bối cũng không thể thờ ơ được, như vậy chẳng phải công sức của cháu rất uổng phí sao?” Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cười nói, muốn tiểu cô nương không cần để trong lòng.
Khúc Liễm hết cách, chỉ có thể nhận lấy.
Nàng biết người với người kết giao thì hư tình giả ý vĩnh viễn là giả dối. Ngươi nhiệt tình đối đãi với người khác thì họ mới có thể thật lòng hồi báo. Từ chuyện này, nàng cũng coi như hiểu Thục Nghi đại Trưởng Công chúa hơn vài phần.
Ngồi nói chuyện một lát thì bà sai người chuẩn bị một tráp điểm tâm mà trong cung thưởng, sau đó để Minh Châu tiễn Khúc Liễm ra cửa.
Khúc Liễm theo Minh Châu ra khỏi Hàn Sơn Nhã Cư, sau đó ngồi trên nhuyễn kiệu tới nhị môn –nơi đang đỗ xe ngựa.
Vừa mới hạ kiệu thì Khúc Liễm nghe được có người đang gọi mình, giọng nói dồn dập.
“Liễm muội muội!”
Khúc Liễm rùng mình, bỗng nghĩ tới đôi môi mềm mại của thiếu niên phủ lên khi ở khách viện, hô hấp nóng rực khiến mặt nàng có chút mất tự nhiên, trong lòng vừa xấu hổ vừa buồn bực, cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người, vì thế lập tức lên xe ngựa, không để ý tới tiếng gọi phía sau.
Kỷ Lẫm vội vàng đi tới, thấy nàng không quay đầu lại thì sắc mặt trắng bệch, trong lòng hoảng loạn, nhanh chóng đứng bên vào xe ngựa, hướng vào bên trong gọi một tiếng: “Liễm muội muội!”
Minh Châu hơi hơi nhíu mày, thấy vẻ mặt lo âu của Kỷ Lẫm thì trong lòng hiếu kỳ.
Bởi vì Kỷ Lẫm đến nên phu xe không đánh xe đi tiếp được mà phải dừng lại.
Khúc Liễm ở trong xe ngựa nghe tiếng Kỷ Lẫm đang gọi bên ngoài thì biết nếu mình không lên tiếng thì hắn sẽ không đi, xa phu cũng không thể đánh xe. Hơn nữa nơi này vẫn là Trấn Quốc Công phủ, mình chính là khách nhân nên nếu giằng co với hắn sẽ khiến người ta nghi kỵ.
Lập tức vén rèm lên, nhìn thiếu niên đang đứng cạnh xe ngựa.
Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng khi vén rèm lên, đôi mắt thiếu niên hơi lo lắng, nhưng sau đó mặt lại đỏ bừng nhìn chằm chằm môi nàng, sau đó lại nhanh chóng dời mắt.
Khúc Liễm cũng không được tự nhiên, trong lòng đang rối loạn, cảm thấy Kỷ Lẫm trước mắt có vẻ đã khôi phục dáng vẻ ngày thường. Chẳng lẽ thật sự giống như hắn nói khi ở khách viện rằng bộ dáng cuồng vọng kia chính là mặt ngầm của hắn, còn bên ngoài thì là công tử như ngọc?
Trình độ tinh phân này cũng quá hoàn hảo đi?
“Liễm muội muội......ta, ta.....thực xin lỗi.......” Kỷ Lẫm thở dài, trong lòng vừa hổ vừa thẹn.
Phải mất một lúc thì Khúc Liễm mới làm chính mình thoạt nhìn thong dong tự nhiên, thanh âm mềm mại, “Sao Kỷ công tử lại nói lời này? Nếu không có việc gì nữa thì ta muốn hồi phủ.”
Kỷ Lẫm vừa nghe, sắc mặt lập tức biến đổi, muốn nói gì đó nhưng mành xe đã buông xuống.
Chờ xe ngựa chậm rãi chuyển bánh, hắn vẫn ngơ ngác đứng nhìn, vẻ mặt thất hồn lạc phách.
“Thế tử, ngài.....” Minh Châu nhìn mà không đành lòng, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng cảm nhận được Thế tử đang nôn nóng. Muốn tiến lên nói gì đó thì đột nhiên biến sắc, tầm mắt nhìn thấy có tiểu nha hoàn đang nhìn lén cách đó không xa, ngay lập tức nàng di chuyển hai bước, che lại thân ảnh của Kỷ Lẫm.
Kỷ Lẫm thu hồi tầm mắt, nhấp miệng, nhìn nàng một cái.
Minh Châu vội cụp mắt, không dám nhìn dấu vết trên cổ hắn nữa, mà nói: “Hôm nay ngài cũng mệt mỏi rồi, nên đi về nghỉ ngơi ạ.”
Kỷ Lẫm nhàn nhạt lên tiếng, sau đó phân phó: “Chuyện hôm nay chớ nói cho tổ mẫu, dù ngươi có nhìn thấy gì thì cũng không được nói.” Đôi mắt xưa nay trơn bóng trở nên sâu thẳm, thần sắc ấm áp cũng có chút nghiêm nghị.
Minh Châu hơi rùng mình, cúi đầu nói: “Xin Thế tử yên tâm, nô tỳ đã biết.”
Kỷ Lẫm lại nhìn về phía cửa, vẻ mặt ảm đạm rời đi.
Trở lại Huyên Phong Viện, Thường Sơn chạy vội tới đón, đang muốn thỉnh an thì sắc mặt thay đổi, cả kinh nói: “Thế tử, cổ ngài bị cái gì làm bị thương vậy ạ?”
“Hả?” Kỷ Lẫm nghi hoặc nhìn hắn, theo bản năng duỗi tay sờ sờ cổ, tức khắc mặt đỏ bừng lên, vội vội vàng vàng vào phòng ngủ.
Trở lại phòng, hắn đứng trước gương Tây Dương cao bằng nửa người, kéo vạt áo ra thì thấy mấy vết cào tinh tế, ngay lập tức nhớ tới trong khách phòng u ám, thân mình mềm mại không xương của thiếu nữ, hương vị ngọt ngào sâu kín, cánh môi mềm mại ướŧ áŧ, từng thứ từng thứ đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn khiến máu vọt thẳng lên mặt.
Chỉ là, nhớ tới bóng dáng thiếu nữ rời đi thì ỉu xìu hẳn, nhịn không được nắm chặt tay, gân xanh nổi lên rần rần, cuối cùng nản lòng, vô lực ngã bên cạnh gương, bàn tay che mặt làm người ta không thấy rõ thần sắc của hắn.
**********
Những tia nắng cuối ngày còn sót lại đang dần lụi tắt, ánh sáng trong nhà cũng bắt đầu trở nên nhạt nhòa.
Sau một lúc lâu, hắn lại lần nữa mở to mắt, quay đầu nhìn về tấm gương to, đôi mắt quỷ quyệt khó đoán hứng thú nhìn chằm chằm dấu vết trên cổ, cười nhạo: “Tiểu nha đầu kia đúng là tàn nhẫn! Bất quá, hương vị xác thực không tồi.”
Hắn hưng phấn đánh gia vết cào trên cổ, không những không để ý mà ngược lại có chút tự đắc. Thưởng thức một lát thì thong thả ung dung đứng dậy, vuốt vuốt vạt áo rồi đi ra ngoài.
Thường Sơn đang ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn lại, khi thấy đôi mắt phượng hẹp dài yêu dị kia thì lập tức im như ve sầu mùa đông. Nhưng khi thấy hắn bước nhanh ra ngoài thì Thường Sơn cũng hồi phục tinh thần, đè cảm giác sợ hãi trong lòng xuống, vội hỏi: “Thế tử, ngài muối đi đâu vậy?”
“Ra khỏi thành. Ngươi tự đến nói với tổ mẫu một tiếng, mấy ngày nữa ta sẽ hồi phủ.” Dứt lời liền nhanh chóng bước vào chuồng ngựa.
Trong lòng Thường Sơn khẩn trương, vội đuổi theo, thấy có hai thị vệ đi theo thì cũng yên tâm một chút.
********
Chính viện Trấn Quốc Công phủ.
Trấn Quốc Công phu nhân nghe nha hoàn tâm phúc bẩm báo thì trầm mặt.
“Bà bà thật sự thích nàng ta như vậy? Lại còn thưởng cho nàng bộ trang sức Minh Châu Chiếu Hà sao?”
Nghe được giọng nói lạnh như băng của Trấn Quốc Công phu nhân thì Bình Phong im lặng, không dám lên tiếng.
Sắc mặt Trấn Quốc Công phu nhân lạnh lẽo, oán hận nắm chặt cung phiến trong tay, vẻ mặt không ngừng vặn vẹo, một hồi lâu sau mới hỏi: “Lúc nãy Thế tử tự mình tiễn Khúc tiểu thư kia ra ngoài?”
“Đúng vậy ạ.”
Trấn Quốc Công phu nhân càng hậm hực.
Đúng lúc này, có nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, Thế tử vừa cưỡi ngựa ra khỏi phủ ạ.”
Bà ta nghe được lời này thì nhíu mày, “Giờ này hắn còn ra ngoài làm gì?” Nhìn sắc trời đã gần tối, lại hỏi: “Lão gia đã về chưa?”
“Vẫn chưa đâu thưa phu nhân.”
Sau khi xong, Trấn Quốc Công phu nhân vẫy vẫy tay để bọn nha hoàn lui xuống, còn mình thì tự sửa sửa tóc, rồi đi đến Hàn Sơn Nhã Cư.
******
Xe ngựa đạp ánh hoàng hôn về Bình Dương Hầu phủ.
“Khúc cô nương, đã đến phủ rồi, thỉnh ngài xuống xe.” Bà tử đi theo cung kính nói.
Khúc Liễm hít một hơi thật sâu, đem sự tức giận xả ra, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, liền vịn tay Bích Xuân xuống xe.
Để Bích Xuân thưởng cho bà tử và xa phu, còn Khúc Liễm đến Gia Thiện đường trước.
Lạc lão phu nhân đang xem kinh Phật, thấy nàng về liền nở nụ cười, hỏi: “Hôm nay hết thảy đều tốt chứ?”
Khúc Liễm ngồi trên ghế gấm cạnh bà, đem chuyện hôm nay tiến cung kể lại một lần, không có gì giấu giếm.
Lạc lão phu nhân nghe xong thì cũng được mở rộng kiến thức về mối quan hệ giữa cặp chị dâu em chồng tôn quý kia, trong lòng thở dài. Chỉ cần Thục Nghi đại trưởng công chúa vẫn còn, dù con cháu Trấn Quốc Công phủ không có tiền đồ thì hai mươi năm nữa vẫn huy hoàng. Huống hồ Kỷ Lẫm lại là người ưu tú, có khi ba đời đều vẫn hiển hách như cũ.
Khi nghe Khúc Liễm nhắc đến Tương Di Công chúa do trung cung Hoàng Hậu sở sinh thì Lạc lão phu nhân kinh ngạc, nói: “Công chúa Tương Di thật sự nói như vậy?”
Khúc Liễm gật đầu, “Đúng vậy, cháu cũng không biết sao Công chúa lại nói thế nữa.”
Chẳng lẽ Tương Di Công chúa thật sự nhìn Khúc Liễm với con mắt khác? Lạc lão phu nhân không hiểu nổi ý tứ của Tương Di Công chúa, nhưng cũng biết nàng ở trong cung ngàn sủng vạn sủng nên nếu Khúc Liễm được lọt vào mắt nàng thì cũng là phúc phận của Khúc Liễm. Bà chỉ có thể thở dài liên tục, không ngờ tiểu nha đầu này im hơi lặng tiếng bay lên cành cao, bà chưa thấy ai có vận khí tốt như vậy.
“Tương Di Công chúa ở trong cung, muốn xuất cung là chuyện không dễ dàng, cũng không thể tùy tiện ra cung. Ngày nào gặp lại thì mặc kệ nàng làm gì, ngươi cứ đồng ý là được.” Lạc lão phu nhân nói.
Khúc Liễm dịu ngoan đáp lời.
Lại nói chuyện thêm một lát thì Khúc Liễm từ biệt lão phu nhân, trở về khách viện.
Vừa về đến nơi thì đã thấy tỷ tỷ đang chờ mình.
Thoạt nhìn Khúc Thấm có vẻ nôn nóng, nhìn nàng một lượt rồi dắt tay nàng đi vào, cười hỏi: “Hôm nay như thế nào?”
Khúc Liễm lại tường thuật lại chuyện tiến cung một lần nữa, còn chuyện xảy ra ở Trấn Quốc Công phủ thì nàng ngậm chặt miệng, không nhắc tới nửa lời vì nếu nói ra không phải sẽ khiến tỷ tỷ lo lắng sao?
Khúc Thấm nghe xong thì che miệng, trong lòng đã hiểu tính toán của Tương Di Công chúa, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Vị Tương Di Công chúa này vì muốn ra cung, thế nhưng liền muội muội cũng lấy làm tấm bia chắn, không biết có phải nàng nhìn trúng thân phận vị hôn thê của Kỷ Lẫm nên mới làm vậy không.
Khúc Liễm nhìn mặt đoán ý, biết tỷ tỷ là người thông minh, vì vậy hỏi: “Tỷ tỷ cảm thấy Tương Di Công chúa thế nào? Sao nàng lại nói muốn tìm muội chơi?”
“Tất nhiên là.....” Khúc Thấm vội ngưng, cười nói: “Tỷ cũng không biết, nhưng nghe nói Tương Di Công chúa với tiểu thư Tĩnh Viễn Hầu phủ rất hợp ý nhau, có lẽ nàng muốn ra cung chơi nên mới nói vậy.”
Khúc Liễm căn bản không tin, nhưng mà hỏi tiếp cũng không tốt.
Sau đó, biết được những món đồ mà Thái Hậu và Tương Di Công chúa thưởng cho muội muội, lại nhìn bộ trang sức Minh Châu Chiếu Hà thì Khúc Thấm nhanh chóng minh bạch ý của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, trong lòng thầm cao hứng vì muội ấy.
“Được rồi, muội đã mệt mỏi cả ngày rồi, mau dùng bữa sau đó rửa mặt nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ đến thôn trang cùng ngoại tổ mẫu.” Khúc Thấm đau lòng nói, lo lắng muội muội mệt.
Khúc Liễm lên tiếng đáp, lúc này nàng cũng không có tâm tình làm nũng nói chuyện với tỷ tỷ.
Màn đên buông xuống, những ngôi sao đã leo lên ngồi giữa không trung. Khúc Liễm mặc bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái, dù mệt mỏi cả ngày nhưng lúc này nằm trên giường lại không buồn ngủ.
Nàng đang nghĩ đến Kỷ Lẫm, nghĩ tới lần đầu gặp Kỷ Lẫm ở Tế Minh Tự phủ Thường Châu, rồi đến dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn khi đứng dưới ánh hoàng hôn.
Cuối cùng nàng cắn răng, xoay người ngồi dậy, lê đôi giày vải mềm đến ngăn kéo lấy khối huyết ngọc khắc chữ “Liễm” ra, oán hận nhét nó vào một cái tráp, sau đó ném vào hòm xiểng khóa lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Làm xong, nàng vỗ vỗ tay, hầm hừ bò lên giường ngủ.