Rời khỏi chính phòng Hàn Sơn Nhã Cư, Khúc Liễm theo Kỷ Lẫm đến khách viện.
Kỷ Lẫm đi đằng trước, nàng bước chậm theo sau, đầu hơi cúi khiến người ta không nhìn thấy biểu tình trên mặt. Phía sau là mấy nha hoàn, trong đó có Bình Xuân.
Lúc này, Khúc Liễm đột nhiên cảm thấy người phía trước giảm tốc độ, sau đó đứng trước mặt nàng khiến nàng không thể không dừng bước theo.
“Liễm muội muội.”
Khúc Liễm ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện mình thấp hơn hắn một đoạn, phải ngẩng đầu mới nhìn thấy mặt.
“Liễm muội muội gần đây thế nào?” Kỷ Lẫm hỏi, trên mặt mang theo ý cười.
Thanh âm như châu như ngọc, ôn hòa ấm áp, nghe vào trong tai cũng là một loại hưởng thụ.
“Khá tốt.” Khúc Liễm nhấp miệng mỉm cười.
Kỷ Lẫm cũng cười rộ lên, hắn tựa hồ rất thích thấy nàng cười, mỗi khi nàng cười lên thì mắt hắn càng phát sáng rực rỡ, đáy mắt trong suốt phản chiếu khuôn mặt nàng. Khi hắn chăm chú nhìn ngươi thì người khác không thể lọt vào trong mắt hắn.
Không thể phủ nhận, bị hắn nhìn chăm chú như vậy thì nữ hài tử nào cũng không chịu nổi, trong lòng sẽ dâng lên cảm giác khác thường.
“Đúng rồi, ta có một chuyện muốn nhờ Liễm muội muội.” Nói xong, hắn từ tay áo lấy ra một khối ngọc bội.
Khúc Liễm vừa nhìn thấy khối ngọc này thì hơi mất tự nhiên, chỉ vì miếng ngọc này giống hệt huyết ngọc hắn đưa cho nàng khi ở Chúc gia, chỉ là không biết mặt sau huyết ngọc này là chữ gì. Nhưng rất nhanh, nàng liền thấy được, mặt sau của nó khắc một chữ “Liễm” theo nét triện.
Khúc Liễm: “......”
“Hy vọng Liễm muội muội có thể làm một sợi dây đeo cho miếng ngọi bội này.”
Khúc Liễm rối rắm, cuối cùng vẫn nói: “Gần đây ta có chút vội, có lẽ phải qua một đoạn thời gian mới có thể làm cho huynh.”
“Không sao đâu, ta chờ được mà.” Kỷ Lẫm cười thập phần sung sướиɠ.
Tới khách viện, Kỷ Lẫm rất quân tử mà dừng bước trước cửa, nói với Khúc Liễm: “Liễm muội muội nghỉ tạm đi, nếu có chuyện gì thì có thể phân phó Cung Tâm.”
Khúc Liễm quay đầu, phát hiện không biết Cung Tâm đã tới từ khi nào, tức khắc da mặt giật giật. Nhưng nàng vẫn cảm tạ Kỷ Lẫm, rồi khách khí nói với Cung Tâm: “Làm phiền Cung Tâm tỷ tỷ.”
Cung Tâm vội đáp: “Đây là nô tỳ nên làm.”
Chờ Kỷ Lẫm rời đi thì Cung Tâm liền chỉ huy nha hoàn hầu hạ Khúc Liễm rửa mặt, trong phòng đã được chuẩn bị chiếu cùng đệm chăn sạch sẽ, trên chăn còn quanh quẩn mùi hương an thần rất dễ chịu. Trong góc phòng thả bốn bồn băng, rất mát mẻ, đem cái nóng oi bức của mùa hè xua tan đi, với không khí như này thì rất dễ khiến người ta quên mất mình đang ở đâu, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thôi.
Khúc Liễm cho rằng ở một nơi lạ lẫm như này thì mình sẽ không ngủ được, ai ngờ ngửi hương an thần thì ý thức dần mơ màng.
Hơi nóng từ ngoài tiến vào, vén dải lụa đang được buông trong phòng lên.
Khúc Liễm đột nhiên bừng tỉnh.
Khi mở mắt thì vẫn còn mờ mịt nhập nhèm không biết mình đang ở nơi nào. Nàng chuyển mình, nghiêng người quay mặt vào trong , tầm mắt tan ra dần có tiêu cự, nhìn chằm chằm hoa văn được khắc ở giường. Lông tơ bỗng dựng thẳng lên, một loại cảm giác lạnh lẽo truyền tới khiến cả người nàng đều cứng đờ.
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối của nàng ở trên gối.
Khúc Liễm cảm thấy cả người cứng đờ, hô hấp nóng rực lại gần. Cảm giác trong phòng không chỉ có một mình mình quá mức rõ ràng, làm lòng nàng run run.
Bích Xuân biết thói quen của nàng, trong khi nàng ngủ thì chưa bao giờ vào nội thất quấy rầy.
Chẳng lẽ có quỷ......
Thẳng đến khi bàn tay đó xoa đầu nàng thì Khúc Liễm không kiềm chế nổi nữa, đột ngột xoay người, ôm chăn ngồi dậy.
Vì có bức màn che nên trong phòng có chút u ám, nhưng Khúc Liễm vẫn nhận ra thiếu niên đang ngồi bên giường chỉ vì trên người hắn mặc bộ y phục tím nhạt bằng gấm lưu vân, nàng còn nhớ ở chỗ cổ tay áo được đính hồng thạch lấp lánh dưới ánh mặt trời, hoa mỹ phi thường.
Thiếu niên chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ nhìn dáng vẻ phòng bị của nàng, khuôn mặt ngược sáng có vẻ âm trầm.
“Ngươi.....”
Khi bắt gặp ánh mắt của hắn thì Khúc Liễm suýt chút nữa tiểu ra quần, sợ tới mức nghẹn lại, không nói được gì.
Trong ấn tượng của nàng, Kỷ Lẫm tựa như cảnh xuân tươi đẹp, ấm áp ôn nhuận, dáng vẻ thong dong thoải mái, sự tồn tại của hắn như một điều gì đó cực kỳ tốt đẹp, tốt đẹp đến mức mọi người đều muốn thân cận hắn. Mà đôi mắt của hắn luôn trong trẻo ôn hòa, như một khối mặc ngọc thượng hạng, an tĩnh nở rộ quang mang.
Nhưng là hiện tại, đôi mắt quỷ quyệt, thần sắc âm trầm khó hiểu, cả người như hòa làm một với sự âm u trong căn phòng, tạo nên một loại cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
Khúc Liễm chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, một loại nguy hiểm bao phủ khiến nàng lùi dần về phía trong.
Thiếu niên thấy nàng như động vật nhỏ đang phòng bị hắn thì vẫy vẫy tay, “Lại đây.”
Khúc Liễm tất nhiên sẽ không giống tiểu cẩu chỉ cần người kêu là sẽ tới, mà cẩn thận hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?” Rõ ràng người này là Kỷ Lẫm nhưng cảm giác hắn mang đến không đúng nên nàng mới bật thốt ra câu hỏi này.
“Chẳng lẽ vị hôn phu của mình mà nàng cũng không nhận ra sao?” Hắn cười nhạo một tiếng, rồi lại vẫy vẫy nàng, “Lại đây để gia ôm một chút nào.”
Khúc Liễm: “.......”
Khúc Liễm bị hành động này làm cho kinh ngạc, giọng nói, dáng vẻ đều là của Kỷ Lẫm nhưng khí chất không giống hắn chút nào, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng khác. Trong ấn tượng của nàng thì Kỷ Lẫm luôn là quân tử nghiêm túc tuân thủ quy củ,dù luôn thể hiện tình cảm với nàng một cách hiên ngang, công khai nhưng mà trước giờ không vượt ranh giới nửa bước, quy quy củ củ. Còn người trước mặt này....bất cần tùy ý, căn bản không thèm đem quy củ để vào mắt –nếu mà để vào mắt thì đã không vào khuê phòng của cô nương gia.
Khi nàng vẫn còn không rõ tình huống lúc này thì thiếu niên đã duỗi tay túm lấy chăn trên người nàng, đem nàng kéo ra ngoài rồi nhanh chóng ôm nàng vào lòng.
Khúc Liễm kinh ngạc xong lập tức đánh hắn: “Ngươi không phải Kỷ Lẫm, mau buông ta ra!”
“Nói bậy, ngay cả vị hôn phu của mình mà cũng quên thì đáng ăn đòn.”
Bang một tiếng, Khúc Liễm cảm nhận được mông mình vừa bị đánh một cái làm mặt nàng đỏ bừng lên, cả người đều ngốc.
Sống hai đời rồi, đây là lần đầu tiên nàng bị đánh mông!
Trong lúc giận dữ nhất thời gan lớn vung tay tát hắn nhưng lại bị một bàn tay to bắt lấy, đem tay nàng bọc trong bàn tay mình.
“Nàng định đánh ta sao?” Hắn ôm thân mình mảnh khảnh của nàng, dễ dàng khiến Khúc Liễm không thể giãy giụa được, sau đó thấp giọng cười bên tai nàng, nói: “Khi còn nhỏ không biết nàng hung dữ nên đã bị ăn đánh một lần rồi, nhưng sau này sẽ không đâu.”
“Nói dối, ta.....”
Thanh âm hoàn toàn bị ngăn lại, Khúc Liễm mở to mắt nhìn chằm chằm.
Cảm giác mềm mại ở môi vô cùng chân thật, thập chí còn có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
Khúc Liễm theo bản năng ngừng hô hấp, lần nữa giãy giụa, vươn móng tay cào hắn một phát.
Hít một hơi, bắt lấy bàn tay vừa hành hung kia, không cần nhìn cũng biết cổ mình đã lưu lại dấu vết nhưng hắn một chút cũng không để bụng, khẽ hôn lên tay nhỏ, cười nói: “Nàng nên cắt móng tay rồi, để dài như vậy làm chi?”
“Buông ta ra!” Khúc Liễm vừa sợ vừa tức, không ngờ người này dám làm càn như này.
“Không bỏ, ta hôn vị hôn thê của mình thì đâu có phạm pháp.” Nói xong lại hôn một lần nữa, một bàn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, đem nàng ôm vào ngực giống kiểu ôm hài tử.
Khúc Liễm suýt hét chói tai, quần áo mùa hè đơn bạc căn bản không ngăn được cái gì vì nàng cảm nhận được bộ ngực mới phát dục của mình đang cọ trong lòng hắn, cả người đều thẹn đến đỏ bừng. Hai đời, ngoại trừ phụ thân thì nàng chưa từng có hành động thân cận với nam nhân nào, mà dù là phụ thân thì cũng là chuyện khi nàng còn nhỏ, sau khi lớn lên thì cũng chưa bao giờ có hành động thân mật như vầy đâu.
“Ngươi buông ra, nếu không ta sẽ gọi người.........” Khúc Liễm thẹn quá hóa giận, thanh âm dồn dập.
“Không sao cả, bên khách viện này không có ai đâu, nàng kêu lớn tiếng cũng chẳng ai nghe thấy.”
Khúc Liễm: “...........”
Nàng hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, nỗ lực bỏ qua loại cảm giác bị thiếu niên ôm vào ngực, nói: “Ngươi có thể buông ta ra trước không, ta cảm thấy không thoải mái.” Nàng dịu ngoan cúi đầu, bộ dáng nhu nhược.
Hắn không có lên tiếng, chỉ dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu nàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Được.”
Chờ hắn vừa buông ra thì Khúc Liễm liền muốn xoay người bỏ chạy, ai ngờ cổ tay lại bị hắn bắt được.
“Nếu nàng dám chạy thì ta không ngại ôm nàng như vừa nãy đến khi nào nàng ngoan ngoãn mới thôi.” Thanh âm từ tốn, lại mang ác ý.
Khúc Liễm ngoan ngoãn ngồi, chỉnh lại vạt áo của mình, nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Vị hôn phu của nàng nha.” Hắn cười khanh khách nhìn nàng, cầm bàn tay nhỏ lên thưởng thức, giống như tìm được món đồ chơi thú vị, niết lại bẻ nhưng lực đạo mười phần mềm nhẹ, không có làm nàng đau.
Khúc Liễm nghẹn họng, thử cười một cái rồi hỏi: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy.....” Nàng châm chước, thử nói: “Ngươi không giống mọi ngày.”
“Tất nhiên rồi. Vì đây chính là nhân cách đen tối của ta.” Hắn cười khanh khách nói: “Cho nên, tiểu nha đầu nàng phải tập quen đi thôi.”
Khúc Liễm nháy mắt cứng đờ, trong lòng thiếu chút nữa gào lên: Lừa quỷ à!! Nào có ai diễn được như vậy? Quả thực giống như một người hoàn toàn khác, nàng tình nguyện hắn tinh phân!
Chính là thấy hắn híp mắt nhìn mình, không rõ thần sắc làm nàng trong khoảng khắc này không dám hỏi gì nữa.
“Sao lại không nói gì?” Hắn hỏi lại, duỗi tay vỗ nhẹ mái tóc dài của nàng.
Khúc Liễm thành thật nói: “Ta không biết nói gì.”
Hắn lại nở nụ cười, cười đến phóng khoáng tùy ý, cả người đều thay đổi, không còn là thiếu niên ấm áp sạch sẽ mà là một nhân vật tỏa ra hơi thở nguy hiểm. Hắn cúi đầu, hôn lên mặt nàng một cái, thanh âm ấm áp: “Thực thành thật! Thành thật như vậy là tốt, vĩnh viễn đừng có chơi tâm nhãn trước mặt ta, hửm?”
Khúc Liễm không hé răng.
Căn phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng côn trùng bên ngoài cửa sổ truyền tới.
“Ta đi trước, lần sau lại tới tìm nàng.” Hắn đứng dậy, khi nàng ngẩng đầu lên thì đôi mắt đều là ý cười, khom lưng kéo nàng vào ngực, dán vào tai nàng thì nói khẽ: “Nhanh lớn lên đi, chờ nàng cập kê ta sẽ cưới nàng qua cửa, đến lúc đó........”
Đến lúc đó muốn làm cái gì?
Khúc Liễm bỗng thấy hoảng sợ, đôi mắt lấp lánh nước phản ánh tâm tình thật của nàng khiến hắn nhìn mà muốn bật cười, thanh âm cũng trờ nên tà ác, ái muội thổi khí bên tai, “Tất nhiên là —— hung hăng khi dễ nàng rồi!”
Khúc Liễm đỏ bừng mặt, hận không thể đá hắn một cước.
Đừng tưởng nàng lớn lên giống tiểu bạch liên mà nghĩ nàng dễ bắt nạt nhé!!
Nhưng là hiện tại nàng không dám đá hắn, vì trực giác mách bảo nếu giờ mà đá hắn thì mình sẽ còn thảm hơn nữa!
Vì vậy, nàng chỉ có thể trơ mắt bị hắn bế lên giường, sau đó đắp chăn lên rồi lại hôn hôn mới đứng dậy rời đi, hơn nữa còn là nghênh ngang xốc mành đi ra ngoài.
Khúc Liễm thiếu chút nữa cắn chăn.
Hành động này quá quang minh chính đại khiến nàng hơi nghi ngờ.
Quả nhiên, chờ thêm một lát, khàn khàn kêu một tiếng thì thấy Cung Tâm tiến vào. Như vậy thì còn có gì không hiểu nữa, nháy mắt Khúc Liễm tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, cảm thấy Kỷ Lẫm chính là kẻ lừa đảo, trước mặt người khác thì đối tốt với nàng, là chính nhân quân tử, phía sau thì lại khi dễ nàng. Dù bọn họ có là vị hôn phu hôn thê thì cũng chỉ mới định ra danh phận mà thôi, còn chưa có thành thân mà lại vừa ôm vừa hôn nàng, quả thực chính là mặt người dạ thú!
Cung Tâm lén nhìn nàng một cái, thấy ngực nàng phập phồng lợi hại thì lo lắng.
Chuyện vừa rồi nàng không có tận mắt chứng kiến nhưng nghe tiếng động cũng biết Khúc cô nương bị khi dễ. Nhưng nàng chỉ là một thị nữ thôi, có thể làm được gì chứ? Đặc biệt là khi chủ tử đột nhiên thay đổi thì loại thời điểm này tốt nhất là nên nghe hắn, bằng không hắn mà phát cuồng thì Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cũng không khống chế nổi đâu.
Khúc Liễm thấy Cung Tâm cúi đầu quy củ đứng một chỗ thì cơn tức nghẹn lại, sau đó thở mạnh một cái.
Nàng xưa nay không phải là người thích khó dễ người khác, cũng biết Cung Tâm chỉ là nha hoàn, muốn ngăn cũng chẳng ngăn được.
“Vừa rồi người tiến vào là Thế tử?” Khúc Liễm hỏi.
Cung Tâm đáp một tiếng, lại nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, ngữ điệu cũng không nghe ra vui vẻ hay tức giận nên trong lúc nhất thời không hiểu Khúc tiểu thư đang nghĩ gì.
“Hắn....hắn thoạt nhìn không giống nhau.” Khúc Liễm thử thăm dò.
Cung Tâm hơi nghi hoặc nhìn nàng, phảng phất không hiểu nàng nói không giống là không giống cái gì.
Khúc Liễm cười cạnh, nói: “Tuy ta với Thế tử quen nhau không lâu nhưng cũng biết hắn phẩm hạnh cao khiết, xưa nay là người luôn tuân thủ lễ nghi, mà vừa rồi.........”
Cung Tâm cúi đầu, không nhanh không chậm nói: “Khúc tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi.”
Khúc Liễm suýt bùng phát, trong lòng biết Cung Tâm là nha hoàn của Kỷ Lẫm nên sao có thể nói xấu chủ tử, sợ là trong này có ẩn tình, nhưng không thể từ chỗ Cung Tâm này hỏi ra rồi.
Nàng hít sâu để làm mình bình tĩnh lại, không vội, dù sao sẽ có một ngày nàng biết tất cả mọi chuyện thôi.
Nghĩ như vậy thì nàng lập tức nói: “Công chúa tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì ta muốn đến thỉnh an ngài ấy, ta cũng nên cáo từ hồi phủ rồi.”
Cung Tâm vội nói:” Tiểu thư thỉnh chờ một lát, nô tỳ sẽ đi nhìn một cái ngay.”
Khúc Liễm nhàn nhạt lên tiếng, lạnh nhạt nhìn nàng rời đi.
Cung Tâm vừa đi thì Khúc Liễm lại kêu một tiếng: “Bích Xuân.”
Chốc lát sau, Bích Xuân vẻ mặt buồn ngủ mông lung đi đến, Khúc Liễm thấy vậy thì còn cái gì không rõ nữa, trong lòng càng bực bội.