Thê Điều Lệnh

Chương 54

Gần đến Hoàng cung, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa dặn dò Khúc Liễm những việc cần chú ý, đỡ để tiểu cô nương lần đầu tiến cung mà quá hồi hộp lo sợ.

Khúc Liễm ngoan ngoãn nghe xong, cảm thấy Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nói còn tỉ mỉ hơn Lạc lão phu nhân. Bất quá điều này cũng không lạ vì Thục Nghi đại Trưởng Công chúa rất có thể diện trước mặt Thái Hậu nương nương, cũng vì bà có thể diện mà nàng không cần cận thận từng li từng tí giống những người khác nên chuyện nàng cần chú ý cũng không nhiều lắm.

“Liễm muội muội không cần lo lắng.” Kỷ Lẫm ôn hòa nói, “Hết thảy đều có tổ mẫu rồi.”

Khúc Liễm hướng hắn cười cười, thấp giọng cảm ơn.

Kỷ Lẫm thấy nàng cười với mình thì khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, mấp máy môi, trong lòng cực kỳ sung sướиɠ khiến Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nhìn mà buồn cười.

Đến Hoàng cung thì đã có nội thị đứng ở cửa cung đón, bọn họ vội tới hành lễ thỉnh an rồi mời ba người lên nhuyễn kiệu để tới Từ Ninh Cung của Thái Hậu.

Sau khi hạ nhuyễn kiệu, Khúc Liễm cụp mi rũ mắt đi theo Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, không hề nhìn loạn. Tới Từ Ninh Cung thì nàng nghe thấy có cung nữ thỉnh an Thục Nghi đại Trưởng Công chúa bèn nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn một cái, chỉ thấy khuôn mặt của cung nữ kia như vầng trăng non, thanh nhã nhu hòa, cười khanh khách thỉnh các nàng vào trong.

“Cuối cùng Công chúa cũng tới, Thái Hậu nương nương vừa nãy cứ nhắc mãi sao lâu vậy rồi mà sao ngài với Thế tử vẫn chưa đến đó.” Cung nữ kia nói.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cười một cái, hỏi: “Chỗ Thái Hậu nương nương còn có ai không?”

Cung nữ kia cung kính trả lời: “Biết ngài với Thế tử và Khúc tiểu thư tiến cung nên Thái Hậu nương nương liền miễn các vị nương nương tới thỉnh an.”

Sau khi nghe xong thì Thục Nghi đại Trưởng Công chúa không nói gì nữa.

Xuyên qua hành lang thì tới chính điện của Từ Ninh Cung.

Khúc Liễm cảm giác tim mình đập rất nhanh, ngón tay dưới ống áo nắm chặt, âm thầm cổ vũ chính mình. Đột nhiên nàng thấy tay áo mình bị kéo nhẹ thì theo bản năng quay đầu, liền thấy thiếu niên đang mỉm cười với mình, đôi mắt sáng trong ôn nhuận khiến tâm tình của nàng bỗng thả lỏng.

Khúc Liễm không nghĩ tới trường hợp này hắn lại kéo áo mình, dù biết hắn muốn trấn an nhưng vẫn bị hành động này làm cho hoảng sợ, lo sẽ bị người khác bắt gặp.

Nhưng mà việc này chỉ xảy ra trong chớp mắt, cung nữ chung quanh đều đứng rất quy củ, hình như không có nhìn thấy.

Vừa vào chính điện liền nghe thấy một giọng nói nhu hòa: “Thục Nghi, cuối cùng muội cũng tới, mỗi lần đều như vậy, gọi ba, bốn lần cũng không chịu tiến cung bồi ta, làm ai gia phải chờ mòn mỏi.”

Sau đó là thanh âm của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa: “Tẩu tử không phải không biết muội hiện tại rất thích yên tĩnh, chẳng thích ra cửa chơi một chút nào, nếu mà ra ngoài nhiều không chừng người ta lại nói muội già mà không đứng đắn đấy.”

“Muội như vậy là không được rồi, lớn tuổi thì nên ra ngoài đi lại nhiều mới tốt cho sức khỏe.”

Khi nói chuyện, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa dẫn tôn tử cùng Khúc Liễm tiến lên thỉnh an Thái Hậu, được Thái Hậu ban ghế.

“Một thời gian không gặp thôi mà Huyên Hòa trưởng thành không ít, đã là thiếu niên lang tuấn tú rồi, bộ dáng này không biết khiến bao cô nương không buồn ăn uống đây, ngay cả ai gia nhìn còn vui vẻ nữa là.” Thái Hậu cười nói, thanh âm nhu hòa.

Kỷ Lẫm có chút ngượng ngùng đáp: “Thái Hậu nương nương, Huyên Hòa đã đính hôn rồi, ngài đừng có nói vậy....”

Thái Hậu lập tức nở nụ cười, “Được rồi, ai gia không trêu ghẹo ngươi nữa. Vị này chính là hôn thê của Huyên Hòa đi? Ngẩng đầu cho ai gia nhìn một cái nào.”

Khúc Liễm biết là đang nói mình nên ngẩng đầu, rồi nhanh chóng nhìn Thái Hậu một cái, là một phụ nhân dung mạo tú lệ, tuy rằng tuổi đã lớn nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ bà cũng là một mỹ nhân. Thoạt nhìn tuổi lớn hơn Thục Nghi đại Trưởng Công chúa một chút nhưng được bảo dưỡng rất kỹ nên làn da vẫn còn tinh tế, đôi mắt gợn sóng bất kinh, lộ ra sự cơ trí đã lắng đọng qua năm tháng.

So với sự tôn quý kiêu ngạo được khắc sâu từ trong xương của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thì Thái Hậu ngược lại, bà giống một phụ nhân bình thường, ung dung bình đạm, khi nói chuyện cũng thong thả ôn hòa. Giống như Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đã từng nói, là người thiện tâm, khi nghe bà nói chuyện thì mọi sự hồi hộp lo lắng của nàng tan biến đi.

Khúc Liễm dần dần lấy lại sự bình tĩnh, Thái Hậu hỏi chuyện thì nàng đều đáp trôi chảy, thần sắc thong dong, không nhút nhát cũng không có ý tứ lấy lòng. Quả nhiên, nụ cười của Thái Hậu càng tươi, có vẻ vừa lòng, khóe mắt liếc thấy Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cũng tươi cười đầy mặt thì trong lòng nàng nhẹ nhõm.

Dáng vẻ này của Thái Hậu khiến trong lòng nàng có cảm giác thân thiết. Bà là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhi tử là Hoàng đế nên chỉ cần an nhàn hưởng phúc là được vì chẳng ai dám làm bà không thoải mái. Dù tranh đấu cả đời để bước lên vị trí này nhưng bà vẫn có thể giữ được vẻ bình đạm nhu hòa, không kiêu căng ngạo mạn, không phô trương khí thế.

Lại nhìn bộ dáng của bà khi nói chuyện với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, nói đến cùng thì Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ngày thường đều như vậy, thập phần tự tại, nghĩ cái gì liền nói cái đó, không cần cận thận quá mức. Nhìn cảnh này giống như hai lão thái thái đang nói chuyện phiếm với nhau về gia đình vậy.

Chẳng trách Thái Hậu muốn Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thường xuyên tiến cung bồi bà nói chuyện.

“Quả nhiên là hài tử xinh đẹp.” Thái Hậu hỏi Khúc Liễm xong thì quay sang nói với em dâu: “Xưa nay ánh mắt của muội đều cao, không phải người nào cũng có thể lọt vào mắt xanh của muội. Trước ai gia đã cho muội xem tranh nhiều cô nương như vậy mà ai muội cũng coi thường, ai cũng chê, hiện giờ khen ngược, tiểu cô nương xinh đẹp từ trên trời rớt xuống này là muội nhặt được đúng không?”

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cười nói: “Nơi nào là muội nhặt? Là năm đó Huyên Hòa với cha hắn định ra. Mặc kệ thế nào thì cha nàng đã cứu nhi tử bất hiếu kia của muội, hại nàng không có cha nên tất nhiên muội muốn thương nàng nhiều hơn, nếu không thì làm đối mặt với ân cứu mạng của cha nàng.”

“Muội trước giờ đều là người rõ ràng, công tư phân minh.”

Đang nói thì có cung nữ tiến vào bẩm báo: “Nương nương, Tương Di Công chúa tới thỉnh an ngài ạ.”

Thái Hậu nghe xong thì trên mặt lộ ra nét cười, nói với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa: “Muội cũng lâu không gặp Tương Di rồi, đứa nhỏ này chắc biết hôm nay muội tới nên mới chạy tới đây ấy mà.”

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa oán trách nói: “Tẩu tử đừng chuyện gì cũng đổ cho muội, Tương Di là tới thỉnh an tỷ mới đúng.”

Rất nhanh, một thiếu nữ mặc cung trang màu hồng đào tiến vào, trên đầu là trang sức quý giá, nàng thoạt nhìn ước chừng mười hai mười ba tuổi, ngũ quan xinh xắn, tuy không diễm lệ như Lạc Cận nhưng lại có khí chất nghiêm nghị tôn quý, giống một đóa hoa tiêu lăng nở rộ, vẻ đẹp lấn át mọi thứ.

Vị này chính là Tương Di Công chúa, ở trong cung rất được sủng ái. Hoàng Thượng cũng rất yêu thương nàng nên sau khi nàng sinh ra không lâu liền được ban phong hào, nghe nói là được nuôi dưỡng như Hoàng tử mà lớn lên. Hiện giờ xem ra, nàng ấy quả nhiên có một tư thế hiên ngang oai hùng mà không quý nữ thế gia nào có được. Dù mặc cung trang phức tạp nhưng dáng người thẳng như tùng, tinh thần phấn chấn, nét mặt rạng rỡ.

Sau khi nàng tiến vào liền thỉnh an Thái Hậu và Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, Khúc Liễm và Kỷ Lẫm cũng đứng dậy hành lễ.

Khúc Liễm hành lễ xong thì thấy vị Tương Di Công chúa này đột ngột quay đầu nhìn mình, hỏi Thái Hậu: “Hoàng tổ mẫu, vị cô nương này thật là mỹ lệ, không biết là cô nương nhà ai ạ?”

Thái Hậu gọi nàng đến ngồi cạnh mình, nói: “Đây là hôn thê của Huyên Hòa, chất nữ của Đô Sát Viện tả Ngự sử Khúc đại nhân.”

Tương Di Công chúa nghe xong thì bừng tỉnh, cười cười: “Nguyên lai là vị hôn thê của tiểu tử Huyên Hòa này, chẳng trách lớn lên ngọt ngào đến vậy. Kỷ Huyên Hòa lớn lên tuấn tú như thế thì cũng phải cưới một tức phụ xinh đẹp mới xứng.” Sau đó cười khanh khách nói với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa: “Vẫn là cô tổ mẫu có phúc khí, sau này có cháu dâu xinh đẹp làm bạn.”

Thục Nghi đại Trưởng công chúa cười ha hả: “Cái miệng nhỏ của ngươi thật ngọt nha, chẳng trách phụ hoàng ngươi bị ngươi nịnh đến độ khố phòng sắp bị dọn sạch rồi.”

“Cô tổ mẫu lại oan uổng Tương Di, là phụ hoàng tự thưởng cho ta mà, không có chút xíu quan hệ gì với ta đâu.” Dứt lời, đôi mắt xoay chuyển, nói với Khúc Liễm: “Chúng ta ngồi ở đây cũng nhàm chán, không bằng đến Ngự Hoa Viên dạo một chút đi, cũng để Hoàng tổ mẫu với cô tổ mẫu nói cho đã. Tiểu bối chúng ta đừng lưu lại nơi này kẻo hai lão nhân gia lại chướng mắt. Hoàng tổ mẫu, người có chịu không?”

Thái Hậu cười cười: “Không được bày trò chọc ghẹo, phải chiếu cố Khúc muội muội thật tốt đấy.”

Kỷ Lẫm tất nhiên cũng đứng dậy đi cùng, nói với Thái Hậu: “Thái Hậu nương nương, vãn bối không quấy rầy ngài nữa, hôm nay tiến cung cũng nên đi thỉnh an Hoàng Thượng.”

Thái Hậu gật đầu.

Khúc Liễm theo bản năng nhìn về Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, thấy bà gật đầu thì đứng dậy đi theo Tương Di Công chúa.

Sau khi ra khỏi Từ Ninh Cung thì ba người được cung nhân vây quanh đi đến Ngự Hoa Viên, Tương Di Công chúa đi đằng trước, đột nhiên nói với Kỷ Lẫm: “Lúc trước nghe nói ngươi đính hôn ta thấy thực bất ngờ đấy, nghe nói là định khi còn bé?”

Kỷ Lẫm đáp: ”Đúng là gia phụ định ra.”

Công chúa Tương Di cười nhạt: “Dung mạo của muội muội Khúc gia rất xứng với ngươi, nhìn bộ dáng của ngươi có vẻ cực kỳ thích muội ấy. Xem ra Trấn Quốc Công thật tinh mắt, về sau ngươi không được khi dễ Khúc muội muội đấy.” Nàng nhìn hắn một cái đầy thâm ý.

Kỷ Lẫm cười đến ôn hòa, ấm áp nói: “Công chúa nói gì vậy, từ nhỏ ta đã quen Liễm muội muội rồi, vậy nên tất nhiên sẽ trân trọng nàng.”

Tương Di Công chúa vừa nghe thì lập tức cảm thấy tò mò, truy vấn: “Ai nha, thì ra các ngươi đã quen nhau khi còn nhỏ nha, làm sao mà quen vậy?” Sau đó quay đầu kéo Khúc Liễm, cười hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ không?”

Khúc Liễm bị nàng hỏi đến á khẩu không trả lời được, nàng không ngờ tính tính Tương Di Công chúa sẽ như này, bên ngoài thì tôn quý nhưng lại là người hào phóng, không kiêu căng phách lối hay nâng mặt hất hàm. Hơn nữa hình như nàng ấy có quen Kỷ Lẫm, giao tình có lẽ cũng không tồi thì mới hỏi chuyện riêng tư này. Lúc trước nàng còn nghĩ Tương Di Công chúa là đích nữ Trung cung, tôn quý vô cùng, có lẽ sẽ có hảo cảm với Kỷ Lẫm.....

Tha thứ cho nàng tự bổ não vì nàng cảm thấy với bộ dạng của Kỷ Lẫm thì sợ là ngay cả Công chúa cũng sẽ thích. Vậy nên nàng còn nghĩ không biết hôm nay vào cung có bị ai làm khó dễ hay không đấy. Nhưng ai ngờ tình hình lại như vầy, còn bị người truy vấn hai, ba chuyện không thể nói.

Vấn đề là, nàng thực sự không có ấn tượng gì với Kỷ Lẫm khi nhỏ hết, chẳng lẽ nàng bị mất trí nhớ?

Cho nên, nàng quay đầu nhìn Kỷ Lẫm.

Kỷ Lẫm thấy dáng vẻ này của nàng thì ánh mắt buồn bã, nhưng trên mặt không để lộ dấu vết gì mà ôn hòa nói: “Công chúa chờ có hỏi nàng, năm đó Liễm muội muội mới có bốn tuổi, còn nhỏ lắm nên tất nhiên không nhớ được.” Sau đó dùng dăm ba câu tóm tắt lại chuyện mình từng đi cùng phụ thân đến Giang Nam, đi ngang qua Tuyên Hòa, chỉ nói đã gặp nhau khi đó.

Tương Di Công chúa nghe xong thì chép miệng, ghét bỏ nói: “Ngươi nói quá sơ sài rồi, một chút thú vị cũng không có. Ta còn tưởng hai ngươi sớm quen biết, những năm gần đây vẫn còn giữ liên lạc chứ, ai mà ngờ chỉ có vậy.”

“Khiến ngươi thất vọng rồi.” Kỷ Lẫm bâng quơ nói.

Tương Di Công chúa trừng mắt nhìn hắn, sau đó kéo Khúc Liễm: “Khúc muội muội, đi, chúng ta đi dạo Ngự Hoa Viên, không để ý tới hắn nữa. Ngươi tự mình đi đi, đừng quấy rầy chúng ta.”

Kỷ Lẫm thấy Khúc Liễm lo lắng nhìn mình, giống như không thích ứng được hành động của Tương Di Công chúa cười liền cười trấn an nàng, sau đó đi về điện phía trước.

Chờ Kỷ Lẫm đi rồi thì Tương Di Công chúa nắm tay Khúc Liễm đi dạo Ngự Hoa Viên.

Đúng là chỉ đi dạo mà thôi. Hai người đi tới đi lui được khoảng hai khắc* rồi lại quay về Từ Ninh Cung.

*1 khắc=15 phút, 1canh=2 giờ

Khi trở lại Từ Ninh Cung thì Thái Hậu với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đang uống trà nói chuyện phiếm, nói đến chùa nào ở vùng ngoại ô phong cảnh tốt linh tinh, thấy hai thiếu nữ trở về thì vẫy tay gọi các nàng đến uống trà lạnh giải nhiệt.

Tương Di Công chúa ngồi bên người Thái Hậu, cười với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa: “Cô tổ mẫu, Khúc muội muội thật là một diệu nhân, ta rất thích muội ấy, ngày khác có thể xuất cung tìm nàng chơi không ạ?”

Dù Khúc Liễm bình tĩnh đến đâu thì cũng bị Tương Di Công chúa làm cho ngơ ngác.

Rõ ràng vừa rồi chỉ bồi nàng ấy đi dạo ở Ngự Hoa Viên, không hề nói câu nào, càng không thấy nàng ấy có biểu hiện thích mình mà sao lại nói muốn xuất cung tìm mình chơi? Khúc Liễm cảm thấy Tương Di Công chúa hình như có mục đích nào đó nên ngay lập tức nhìn thái bà bà tương lai.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cười nói: “Tất nhiên là có thể rồi, ngươi thích nàng thì chính là phúc khí của nàng.”

“Ai nha, vậy thì quá tốt rồi! Khúc muội muội, ngày khác ta xuất cung tìm muội đi du ngoạn nhé.”

Khúc Liễm vội nói: “Đây là vinh hạnh của thần nữ.”

Khi Khúc Liễm theo Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ra khỏi Từ Ninh Cung thì không chỉ được Thái Hậu ban thưởng mà Tương Di Công chúa cũng thưởng, đều là một ít ngọc Như Ý cùng trang sức, vừa nhìn liền biết dành cho tiểu cô nương. Hơn nữa hai người ra tay rất hào phóng làm Khúc Liễm thu đến mỏi tay.

Nhưng trong lòng lại có cảm giác cổ quái không nói lên lời.

Ra khỏi Hoàng cung, Khúc Liễm đỡ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa lên xe ngựa, vì Kỷ Lẫm chưa ra nên hai người ngồi trong xe đợi hắn.

Tầm này là buổi trưa, thời tiết tháng sáu thập phần nóng bức. Dù trong xe có băng nhưng vẫn không ngăn được hơi nóng bên ngoài. Khúc Liễm lo Thục Nghi đại Trưởng Công chúa lớn tuổi sẽ bị say nắng nên liền lấy quạt tròn bằng lụa sa họa trúc tía quạt cho bà.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nhận lấy tách trà Minh Châu dâng lên, uống một ngụm rồi nói với Khúc Liễm: “Không vội, uống chút nước để nhuận hầu trước đã.”

Minh Châu rót cho Khúc Liễm một chén trà, “Cô nương mời dùng trà.”

Khúc Liễm vội cảm tạ, sau khi uống trà thì thấy Minh Châu thay mình quạt cho Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nên nàng không có việc gì để làm, bèn ngoan ngoãn ngồi một bên, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thấy nàng ngồi nghiêm chỉnh thì cười rộ lên, hòa ái hỏi: “Hôm nay cháu có mệt không?”

Khúc Liễm lắc đầu, ngoan ngoãn đáp: “Công chúa yên tâm, cháu còn trẻ nên không mệt đâu ạ.”

Lời nói thành thật của nàng khiên bà cười lớn hơn, khuôn mặt nhu mỹ xinh đẹp, thanh âm mềm mại nghiêm túc nói lời này thì có chút buồn cười. Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đã quá quen với chuyện những tiểu bối cung kính lấy lòng mình nên lúc này cảm thấy nàng rất thú vị, rất đáng yêu, trong tâm nghĩ cháu dâu này lúc đầu có chút tâm cơ, hiện giờ lại là bộ dáng thành thật thì âm thầm lắc đầu.

Bà cảm thán, “Quả nhiên già rồi, chỉ mới đi nửa ngày mà đã cảm thấy mệt vô cùng, không so được với tiểu cô nương các cháu.”

Khúc Liễm chớp chớp mắt, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ lời vừa rồi nàng nói sai? Nhưng mà Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đâu phải người keo kiệt nha? Chẳng lẽ bà muốn đổi phương thức ở chung với nàng sao? Chờ thấy vẻ mặt không đổi của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thì nàng vẫn quyết định im lặng.

Đợi suốt hai khắc thì Kỷ Lẫm mới từ trong cung ra.

Khuôn mặt của hắn bị ánh mặt trời hun đến hồng nhuận, trán ướt đẫm mồ hôi, hai bên thái dương hơi ướt, khuôn mặt hồng hồng nộn nộn chọc người chỉ muốn cắn một ngụm.

Đặc biệt lúc này hắn còn cười với nàng một cái làm Khúc Liễm có cảm giác tim đập thình thịnh, thiếu chút nữa phải che ngực.

Thảm rồi, nàng cảm thấy mình đã trúng mỹ nam kế!

“Để tổ mẫu với Liễm muội muội đợi lâu rồi, Hoàng Thượng giữ cháu lại một lúc để nói chuyện nên không thể rời đi ngay được.” Kỷ Lẫm giải thích.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nghe xong thì cười nói: “Không sao đâu.” Sau đó liền phân phó xa phu hồi phủ.

Trở lại Trấn Quốc Công phủ liền thấy Trấn Quốc Công phu nhân và Kỷ nhị phu nhân đã đứng ở nhị môn nghênh đón.

Khúc Liễm đỡ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa xuống xe thì thấy Trấn Quốc Công phu nhân nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái. Trong lòng bất đắc dĩ nhưng có Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ở đây thì tạm thời không cần sợ, cẩn thận đỡ Công chúa về Hàn Sơn Nhã Cư.

Bởi vì canh giờ đã muộn nên Thục Nghi đại Trưởng Công chúa giữ Khúc Liễm ở lại dùng cơm trưa, dặn Ô ma ma: “Hôm nay Liễm nha đầu sẽ ở đây dùng bữa, ngươi phân phó phòng bếp làm vài món Giang Nam đi.”

Ô ma ma tươi cười đáp ứng, liền đi phòng bếp thu xếp.

Trấn Quốc Công phu nhân đen mặt, nhấp miệng không nói lời nào.

Dùng ngọ thiện xong thì Thục nghi đại Trưởng Công chúa nói với Khúc Liễm: “Bây giờ ánh mặt trời còn độc, chờ chạng vạng thì ta sẽ để người đưa cháu về Bình Dương Hầu phủ nhé.” Dứt lời liền kêu Minh Châu đi thu xếp phòng cho Khúc Thấm nghỉ tạm.

Khúc Liễm biết Thục Nghi đại Trưởng Công chúa yêu quý mình nên cũng không chối từ, tiến lên cảm tạ bà.

Chờ Minh Châu bẩm báo phòng đã chuẩn bị xong thì Kỷ Lẫm liền nói: “Tổ mẫu nghỉ ngơi đi ạ, để cháu dẫn Liễm muội muội đi đến khách viện.”

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nghe vậy liền biết tôn tử muốn nhân cơ hội để ở cùng một chỗ với hôn thê nên liền cười gật đầu, không có ngăn cản.