Hôm sau, Khúc Liễm bị người gọi dậy từ rất sớm.
Tất nhiên đó chính là tỷ tỷ, so với nàng thì còn nóng vội hơn.
Đối với chuyện hôm nay muội muội sẽ tiến cung thì Khúc Thấm còn để tâm hơn muội muội vì nàng biết việc này đối với muội ấy có vô vàn chỗ tốt về sau, thế nên cả đêm qua nàng đều trằn trọc suy nghĩ, ngủ không yên ổn. Mới sáng sớm nàng đã tỉnh dậy, tự mình đến đây đánh thức muội muội, lại còn ngồi ở chỗ này giám sát, chỉ sợ nha hoàn Bích Xuân kiến thức hạn hẹp, tay chân vụng về hầu hạ không tốt.
Khi Khúc Thấm cau mày, định đuổi đám Bích Xuân tránh ra một bên để mình tự mình làm thì Gia Thiện đường bên kia phái người tới.
Lạc lão phu nhân cũng lo lắng giống Khúc Thấm, lo Khúc Liễm tuổi nhỏ, người hầu trong phòng không có kinh nghiệm cho những đại sự như này, sợ sẽ có sai sót nên cũng phái Thượng ma ma tự mình đến xem có cần giúp gì không.
Khúc Thấm thấy Thượng ma ma đến thì ánh mắt xoay chuyển, trong đầu nảy ra chủ ý, khách khí nói với Thượng ma ma: “Thật là đa tạ ma ma quá, ta đang lo tụi Bích Xuân còn trẻ nên chỗ muội muội không có người nào dùng được, hiện giờ ma ma ở đây thì ta cũng yên tâm.”
Thượng ma ma được Khúc Thấm khen ngợi như vậy thì thập phần cao hứng, trong tâm cũng muốn tạo quan hệ tốt với tỷ muội Khúc gia nên lập tức nói: “Nếu hai vị biểu cô nương không chê thì nô tỳ liền bêu xấu.”
“Làm sao sẽ, ta biết thủ nghệ chải đầu của ma ma có một không hai, không phải những tiểu nha đầu này của chúng ta có thể so sánh được, có ma ma ở đây thì không cần lo gì cả.”
Thượng ma ma được nịnh đến thư thái, lập tức đến hầu hạ Khúc Liễm chải đầu thay quần áo.
Khúc Thấm đứng một bên cười khanh khách mà nhìn, chờ đến khi Thượng ma ma chuẩn bị cho muội muội tốt rồi thì liền cười cười: ”Quả nhiên ma ma đã ra tay thì không còn gì phải bàn cãi, đa tạ ma ma đã giúp đỡ.”
Cảm tạ Thượng ma ma xong, thấy sắp đến giờ thì Khúc Liễm liền bước lên xe ngựa mà Bình Dương Hầu phủ đã sớm an bài, đi đến Trấn Quốc Công phủ.
Gần nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng trước cửa Trấn Quốc Công phủ.
Có lẽ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đã sớm phân phó nên khi xe ngựa của Bình Dương Hầu phủ vừa đến thì liền có ma ma quản sự tự mình nghênh đón, thái độ ân cần, gương mặt tươi cười, không chút nào trì hoãn, xe ngựa cũng thuận lợi vào trong.
Khúc Liễm được nha hoàn đỡ xuống xe, sau đó thi nửa lễ với ma ma tiếp đón mình.
Ma ma kia nào dám nhận, vội nghiêng người tránh đi, cười khanh khách nói: “Tiểu thư mời đi theo nô tỳ.”
Dứt lời liền dẫn Khúc Liễm ngồi lên kiệu được bốn bà tử thô sử (bà tử làm việc nặng) khênh để đến Hàn Sơn Nhã Cư của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa.
Đây là lần đầu tiên Khúc Liễm tới phủ Trấn Quốc Công nên tâm tình thấp thỏm, dọc đường không dám vén rèm nhìn chung quanh. Chờ tới trước Hàn Sơn Nhã Cư thì hạ kiệu, sau đó mắt nhìn thẳng đi theo ma ma dẫn đường vào trong viện.
Hàn Sơn Nhã Cư là nơi Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ở, hai bên đường nhỏ là hoa mộc xum xuê, cho người ta một loại cảm giác u tĩnh, rời xa những ồn ào, huyên náo. Nơi này chiếm diện tích rất lớn trong phủ, cách sắp xếp lấy đơn giản làm chủ đạo, hành lang gấp khúc được quét tước rất sạch sẽ, thậm chí không thấy một chiếc lá rụng nào. Một đường đi tới lại không gặp hạ nhân khiến người ta có cảm giác quạnh quẽ.
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa là người mạnh mẽ, khi trung niên thì lại tang phu nên tránh ở Hàn Sơn Nhã Cư không ra, đóng cửa ngăn cách với bên ngoài. Dù bên ngoài bà rất tôn quý, đi đâu cũng được người nịnh hót nhưng khi trở lại Trấn Quốc Công phủ thì có lẽ bà chỉ là một lão thái thái tịch mịch, cô đơn thôi.
Khúc Liễm nhìn cảnh vật ở Hàn Sơn Nhã Cư thì cũng phần nào hiểu được cuộc sống sinh hoạt của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, trong lòng thở dài một hơi. Lấy tuổi hiện tại của nàng thì không thể nào hiểu được cảm giác cô tịch của Thục Nghi đại trưởng Công chúa, chỉ có thể cảm nhận một phần qua cảnh sắc tại nơi bà ở.
Tới chính phòng, Khúc Liễm bỗng có chút hồi hộp.
“Khúc Tiểu thư, đã tới rồi ạ.” Ma ma dẫn đường nhẹ giọng nói.
Khúc Liễm cố gắng làm nụ cười của mình có vẻ tự nhiên hơn, rồi cảm tạ vị ma ma này.
Lúc này, từ chính phòng, một cô nương xinh đẹp tỏa sáng như một viên minh châu đi ra, nàng mặc một bộ ý phục màu hồng cánh sen, trên đầu là trâm hoa được nạm Nam châu, từng cái chuyển động đều rung động lòng người. Nhưng nghe ma ma dẫn đường gọi nữ tử này là “Minh Châu cô nương” thì Khúc LIễm liền biết thiếu nữ khí chất này chỉ là một nha hoàn của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa.
Một nha hoàn mà đã mỹ lệ động lòng người như vậy, hơn nữa khí chất lại không hề tầm thường.
“Khúc tiểu thư tới rồi, mau mau vào thôi, Công chúa đã nhắc đến ngài nhiều lắm đấy.” Minh Châu tươi cười thân thiết.
Khúc Liễm thẹn thùng cười với nàng ấy một cái, theo Minh Châu đi vào chính phòng của Hàn Sơn Nhã Cư.
Chờ vào bên trong lại thấy hai nha hoàn nữa đi ra, dung mạo của cả hai đều nổi bật, một người thanh tú nhã nhặn, một người ngây thơ khả ái, khí chất không phải những tiểu thư nhà quan so sánh được. Nghe Minh Châu giới thiệu hai nha hoàn này chính là nha hoàn hầu hạ bên người đại Trưởng Công chúa, người thanh tú gọi là Thanh Nhã, người ngây thơ tên là Kiều Nhụy.
Hai người hành lễ với Khúc Liễm xong, Kiều Nhụy kia liền che miệng cười, nói: “Khúc tiểu thư mời vào, phu nhân với Thế tử đều đã tới, đang chờ tiểu thư ạ.”
Kiều Nhụy không chỉ lớn lên khả ái mà tính cách cũng sảng khoái nhanh nhẹn, ngây thơ hồn nhiên.
Khúc Liễm thẹn thùng, “Làm phiền các vị cô nương” rồi theo Minh Châu vào phòng khách.
Trong phòng, ngoại trừ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, Trấn Quốc Công phu nhân và Kỷ Lẫm thì còn một phụ nhân ước chừng 25-26 tuổi cùng một cô nương khoảng mười tuổi.
Phụ nhân kia mày liễu mắt hạnh, khuôn mặt trái xoan, là mỹ nhân điển hình, nàng ngồi dưới Trấn Quốc Công phu nhân, trên người là bộ bối tử hồng sắc trang hoa, cùng màu với viền váy mã diện, khi cười thì dịu dàng đằm thắm, hoàn toàn khác biệt với khí thế sắc bén quý khí của Trấn Quốc Công phu nhân. Mà tiểu cô nương gương mặt cũng tương tự phụ nhân kia, vừa nhìn là biết mẹ con.
Khúc Liễm quan sát một chút thì biết vị này là thê tử của Nhị lão gia Trấn Quốc Công phủ, nữ nhi của Công Bộ thị lang Hà thị, tiểu cô nương kia là đích nữ Nhị phòng, khuê danh Kỷ Ngữ.
Khúc Liễm tiến lên thỉnh an mọi người, sau đó liền có nha hoàn dọn ghế cho nàng ngồi.
Nha hoàn dâng trà tới, nhưng Khúc Liễm chỉ nhấp môi chứ không có uống.
Hôm nay còn phải vào cung, ở đấy có nhiều chỗ rất bất tiện nên tỷ tỷ đã sớm dặn nàng tốt nhất không uống nhiều nước.
Từ khi nàng bước vào thì ánh mắt của Kỷ Lẫm đã dính chặt trên người nàng, thấy nàng chỉ nhấp môi mà không uống thì hơi đau lòng. Hắn biết tiến cung rất phiền toái, Khúc Liễm lại chưa bao giờ vào cung nên không biết nàng có sợ hay không nữa. Đáng tiếc, sau khi đi vào thì nàng vẫn quy quy củ củ ngồi, làm hắn không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.
“Nương, đứa nhỏ này lớn lên thật diễm lệ, vấn là ngài tinh mắt nhất.” Kỷ nhị phu nhân cười nói với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, “Rất xứng đôi với Huyên Hòa, đứng cạnh nhau cứ như Kim Đồng Ngọc Nữ bên Quan Âm Bồ Tát vậy.”
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cười nói: “Không phải là ta tinh mắt mà Huyên Hòa với cha hắn kìa. Cha hắn đã sớm định cho thằng bé đứa nhỏ này, ta chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.”
“Vậy đó cũng là phúc khí của nương mà, sau này có cháu dâu xinh đẹp hiếu thuận bồi bên cạnh thì dù nàng không làm gì, chỉ nhìn gương mặt này cũng khiến tâm tình thoải mái rồi.” Kỷ nhị phu nhân cũng là người biết ăn nói, nịnh hót khiến người ta mát lòng mát dạ, khiến Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thoải mái cười to.
Khúc Liễm chỉ cần ngồi một chỗ sắm vai nàng dâu tương lai thẹn thùng là được. Nhưng nàng mẫn cảm phát hiện khi Kỷ nhị phu nhân đang nịnh Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thì Trấn Quốc Công phu nhân khinh miệt nhìn Kỷ nhị phu nhân, xem ra chị em dâu cũng không hài hòa lắm. Mà Kỷ Ngữ thì tò mò đánh giá nàng, sau đó che miệng cười Kỷ Lẫm.
Vẻ mặt Kỷ Lẫm vẫn ôn hòa, đối với sự trêu ghẹo của đường muội thì không để bụng, chỉ thường thường liếc nhìn Khúc Liễm, trong mắt toát lên vẻ sung sướиɠ nồng đậm.
Nói được mấy câu thì Khúc Liễm đem ngạch khăn mà mình đã làm dâng lên hiếu kính Thục Nghi đại Trưởng Công chúa và Trấn Quốc Công phu nhân. Nàng đã sớm làm tốt rồi, vốn định hai ngày nữa sẽ cho người đưa sang nhưng hôm nay tới thì nhân tiện tặng luôn.
“Cháu có tâm.” Thục Nghi đại Trưởng Công chúa hòa ái nói, sắc mặt nhu hòa, rất vừa lòng sự hiếu thuận của nàng.
Phu nhân Trấn Quốc Công thì cười nhạt, cũng nói có tâm nhưng trong mắt không có vẻ yêu thích gì.
Còn Kỷ nhị phu nhân thì quan sát một chút, sau đó tán thưởng nữ hồng của Khúc Liễm: “Không nghĩ tới tức phụ của Huyên Hòa nữ hồng tốt đến vậy, ngày khác phải thỉnh ngươi chỉ điểm cho A Ngữ một chút rồi, đứa nhỏ A Ngữ này không biết làm sao mà không có hứng thú với kim chỉ, khiến ta sầu muốn chết.”
“Nương!” Kỷ Ngữ kêu lên.
“A Ngữ là tiểu thư Trấn Quốc Công phủ chúng ta, trong phủ đã có thêu phòng nên nàng không cần làm mấy thứ này. Có phải tú nương đâu mà học? Chỉ cần biết vài châm cơ bản là được rồi.” Trấn Quốc Công phu nhân lãnh đạm nói.
Nháy mắt, không khí trong phòng đông lại.
Ánh mắt của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa hơi lạnh, nhìn thẳng vào Trấn Quốc Công phu nhân đến khi nàng ta phải đổi sắc mặt, cúi đầu. Kỷ Lẫm cũng nhìn mẫu thân, nhấp môi.
Kỷ nhị phu nhân vốn muốn lấy lòng tổ tôn hai người, không hiểu sao Trấn Quốc Công phu nhân không phối hợp thì thôi, lại còn nói ra lời khiến người xấu hổ này, tức khắc trong lòng cảm thấy không thú vị. Nàng biết vị đại tẩu này trước giờ rất kiêu ngạo, muốn sính tiểu thư Hoài An Quận vương phủ làm nhi tức nhưng lại bị Trấn Quốc Công và Thục Nghi đại Trưởng Công chúa chặn ngang làm dự tính của nàng ta thất bại nên trong lòng vẫn còn oán khí.
Bà bà đã cất nhắc Khúc Liễm rồi thì đại tẩu thế nào cũng phải cho Khúc Liễm vài phần mặt mũi, thế mà dưới tình huống này còn thốt ra lời như vậy thì thật sự là ngu không ai bằng. Chẳng trách mấy năm gần đây bà bà không cho vị đại tẩu này sắc mặt tốt.
Kỷ nhị phu nhân không muốn làm Kỷ Lẫm có ý kiến với mình, nên vội chữa cháy: “Đại tẩu nói chi vậy? Việc may vá nữ hồng chính là bổn phận của cô nương gia, tuy không cần tinh thông nhưng vẫn phải biết. Khúc Liễm là hài tử hiếu thuận, tự mình làm đồ tặng bà bà cùng thái bà bà khiến muội nhìn còn đỏ mắt ghen tị, hận không thể khiến Liệt nhi nhà muội mau lớn lên, sau đó cưới một người con dâu hiếu thuận với muội.”
Lúc này trên mặt Thục Nghi đại Trưởng Công chúa mới lộ ra ý cười, nói với dâu Hai: “Nhìn ngươi này, Liệt nhi năm nay mới có mấy tuổi? Muốn hưởng phúc của bà bà thì còn lâu lắm.”
“Không phải con đang ước sao.....”
Nói giỡn một hồi, không ai nhắc tới việc không vui khi nãy nữa.
Trấn Quốc Công phu nhân lên tiếng: “Nương, canh giờ không sai biệt lắm, nếu không thì sẽ muộn.”
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nghe xong thì gật đầu: “Đúng là nên đi.”
Kỷ Lẫm vội tới đỡ tổ mẫu dậy.
Thục Nghi đại trưởng Công Chúa vỗ vỗ tay tôn tử, lại vẫy vẫy Khúc Liễm. Khúc Liễm là khách nên mọi chuyện đều nghe theo chủ nhà, không biết Trấn Quốc Công phủ có sắp xếp gì nên tất nhiên là xem ý của lão nhân gia mà hành sự. Vì thế khi thấy bà vẫy mình thì liền đi qua đỡ lấy bà.
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa được hai người đỡ ra phòng khách, Trấn Quốc Công phu nhân và Kỷ nhị phu nhân đi theo sau.
Trong viện đã chuẩn bị tốt xe ngựa có lọng che, có bà tử đứng đó hầu hạ. Thấy đoàn người ra thì vội thỉnh an, sau đó bưng một ghế nhỏ tới, vén màn xe lên để cung nghênh chủ nhân lên xe.
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa quay lại nói với đám người Trấn Quốc Công phu nhân: “Được rồi, ta mang hai đứa nhỏ này tiến cung, các ngươi không có việc gì thì về nghỉ tạm đi, không cần đi tiễn đâu.”
Hai người vội cung kính đáp vâng.
Xe ngựa chậm rãi đi ra phủ Trấn Quốc Công.
Trên xe ngựa, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ngồi ở vị trí giữa, Kỷ Lẫm và Khúc Liễm ngồi hai bên, tương đối gần nên chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương.
Khúc Liễm.....xấu hổ.
Chỉ cần tưởng tượng thiếu niên mười bốn tuổi này chính là vị hôn phu của mình, tương lai mình không chỉ gả cho hắn mà còn sinh cho hắn khỉ con..... trên mặt liền bốc khói, trong lòng cực kỳ mất tự nhiên. Có thể do nàng với Kỷ Lẫm mới gặp vài lần, nói chuyện với nhau không nhiều nên với hôn sự này không có tình cảm kiên định, tổng cảm thấy không chân thật.
Bất quá, loại chuyện này ở thời cổ đại là chuyện thường thấy.
Hôm nay bọn họ có thể ngồi chung xe ngựa là do Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cũng ở đây nên quy củ có thể nới lỏng một chút.
Về phía Kỷ Lẫm, hắn thập phần tự nhiên, thần sắc vui sướиɠ, tươi cười ấm áp, cả người như cảnh xuân vui vẻ, tâm tình sảng khoái làm người liếc mắt một cái cũng vui theo.
Hắn nhìn Khúc Liễm, thấy nàng rũ mi, bộ dáng ngoan ngoãn thì cảm thấy nhìn thế nào cũng thấy yêu, nói với tổ mẫu: “Tổ mẫu, sao Thái Hậu nương nương lại đột nhiên muốn gặp Liễm muội muội thế?”
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nhìn Khúc Liễm một cái, cười dỗi nói: “Còn không phải vì ngươi sao!”
“Cháu?” Vẻ mặt Kỷ Lẫm mê mang.
“Xưa nay Thái Hậu đã thích cháu rồi, còn từng....cho nên biết cháu đính hôn thì liền muốn gặp Liễm nha đầu.” Sau đó lại nói với Khúc Liễm: “Liễm nha đầu cũng không cần quá khẩn trương đâu, Thái Hậu là người hiền lành, bà ấy hỏi cái gì thì cháu liền đáp cái đó, không cần quá câu nệ.”
Khúc Liễm dịu ngoan đáp ứng.
Được rồi, nàng biết lát nữa mình nên biểu hiện như thế nào rồi.