Sau nửa canh giờ, hai tỷ muội Khúc Liễm đã về tới hẻm Song Trà.
Quý thị đối với việc hai nữ nhi về rất vui mừng, đích thân xuống bếp làm rượu nhưỡng đậu hủ cùng thịt đầu sư tử kho tàu mà các nàng thích ăn. Bận lên bận xuống một hồi thì giống như khi Khúc Liễm cùng tỷ tỷ đi kinh thành ở mấy tháng về phủ Thường Châu vậy. Lúc này Quý thị vui mừng không thôi, bận rộn vì hai nữ nhi, sau đó đi thắp hương bái Phật, liền việc này cũng muốn nói với Phật tổ.
Khúc Liễm cũng cao hứng không kém vì cuối cùng cũng được về nhà, không cần làm bộ làm tịch, cẩn thận lời ăn tiếng nói nữa. Ở nhà của mình, nàng muốn làm gì thì làm cái đó, sẽ không có ai nhìn chằm chằm vào nàng để bắt lỗi sai, cũng sẽ không ai nói nàng không quy củ, ngược lại chỉ cần phân phó một câu thì sẽ có hạ nhân chuẩn bị tốt đồ nàng muốn.
Khúc Thấm cũng vui vẻ, trên mặt cũng nhẹ nhàng không ít, thấy Quý thị bận rộn tới lui thì nói: “Nương ngồi nghỉ một lát đi, để hạ nhân làm nốt là được rồi.”
Quý thị cười cười: “Khó có dịp các con về nhà nên ở nhà thích làm gì, thích ăn gì cứ tùy ý đi.” Tuy Bình Dương Hầu phủ gia thế hiển quý nhưng chỗ đó chung quy vẫn không phải là Khúc gia nên Quý thị luôn lo lắng hai nữ nhi phải chịu ủy khuất, nàng là người không có bản lĩnh gì, chỉ có thể càng thương các nàng nhiều hơn.
Sau khi nghe xong, thần sắc của Khúc Thấm hơi ảm đạm.
Nếu là trước đây nàng nghe Quý thị nói loại lời này thì trong lòng sẽ khó chịu không vui, nhưng hai đời làm người, cái nhìn của nàng về mọi thứ đã có sự thay đổi, nàng biết Quý thị nói lời này là không có ý khác, chỉ là lo lắng cho hai tỷ muội ở Bình Dương Hầu phủ bị khi dễ thôi. Dù nơi đó có ngoại tổ mẫu yêu thương nàng thì cũng không phải nhà của các nàng, các nàng ở nơi đó chỉ là khách nhân đến chơi thôi.
Nghĩ đến đây, Khúc Thấm thở dài.
Đối với Bình Dương Hầu phủ nàng không có nhiều cảm tình, chỉ có ngoại tổ mẫu là nàng không bỏ xuống được. Những người đó ở đời trước đều nợ mình lời xin lỗi, chỉ có ngoại tổ mẫu là yêu thương mình thật lòng. Mỗi năm bà đều đón các nàng vào kinh, làm các nàng thành người ăn nhờ ở đậu nhưng việc đó cũng vì muốn tốt với các nàng thôi, lớn lên ở hầu phủ kinh thành thì tầm nhìn cũng được mở rộng hơn các cô nương thế gia ở phủ Thường Châu.
Ngoại tổ mẫu hết lòng giáo dưỡng, có ơn bồi dưỡng khiến tỷ muội nàng quy củ lễ nghi không kém những tiểu thư huân quý, đây là ở Khúc gia không có được. Quy củ lễ nghi tốt thì cũng là một lợi thế khi gả chồng sau này, thậm chí Bình Dương Hầu phủ cũng coi như là trợ lực của bọn nàng sau khi lấy chồng, nhà chồng sẽ nhìn mặt mũi Bình Dương Hầu phủ mà tôn trọng nàng với muội muội vài phần.
Đạo lý này từ khi còn nhỏ nàng đã biết cho nên mới dẫn muội muội đi cùng, nếu muội muội lớn lên bên người kế mẫu thì không học được.
Tới buổi trưa ba mẹ con cùng nhau dùng bữa cơm phong phú, không khí hài hòa đầm ấm.
Cơm trưa xong thì ba người ngồi nói chuyện phiếm, tất nhiên đề tài là hôn sự của Khúc Liễm.
“Sáng sớm hôm nay ta nhận được bái thϊếp của Trấn Quốc Công phủ, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nói ngày kia sẽ tới đây.” Quý thị thấp thỏm nhìn Khúc Thấm, “Nghe quản sự tới đưa bái thϊếp có nói hôm đó Thục Nghi đại Trưởng Công chúa và phu thê Trấn Quốc Công đều sẽ đến.”
Da mặt Khúc Liễm giật giật, trận thế này quá lớn rồi.
Quý thị chỉ cần nghĩ đến Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cùng Trấn Quốc Công phu nhân thì tâm liền hoảng sợ. Chuyện này liên quan đến tiểu nữ nhi sau này, nàng tự biết mình có bao nhiêu cân lượng nên chỉ sợ lúc ấy chiêu đãi không chu toàn khiến tiểu nữ nhi mất mặt, tương lai con bé gả tới Trấn Quốc Công phủ không phải sẽ bị người ta coi khinh sao?
Hơn nữa Trấn Quốc Công cũng tới, mà các nàng là phụ nhân nội trạch nên không thể ra mặt chiêu đãi, để nhi tử mười tuổi tiếp đón thì còn ra thể thống gì? Phân lượng không đủ a.
Khúc Thấm hơi suy tư, rồi nói: “Nương, con tính chúng ta thỉnh nhị thúc tổ mẫu với đại bá đến đi, có nhị thúc tổ mẫu cùng đại bá ở thì cũng không đến mức quá thất lễ.”
Quý thị vừa nghe thì lập tức gật đầu.
Khúc lão thái gia còn có một đệ đệ, đó là Khúc nhị lão thái gia, nhà bọn họ đinh cư ở kinh thành, ngay ngõ nhỏ Thường Diệp, cách nơi này có chút xa. Sau khi vào kinh thì Quý thị cũng mang ba đứa nhỏ đến ngõ Thường Diệp bái phỏng và tặng ít đặc sản ở Thường Châu, vì khoảng cách không gần, lại sớm phân gia nên cũng không lui tới thường xuyên. Nhưng dù thế nào thì cũng đều là người Khúc gia nên có chuyện thì cũng sẽ vươn tay giúp đỡ, đây chính là nguyên nhân Khúc Thấm không muốn nhờ người Lạc phủ giúp.
Khúc gia bọn họ tuy không nhiều nhưng cũng có.
Khúc Thấm an bài nói: “Buổi chiều nương mang chúng con đến ngõ nhỏ Thường Diệp tìm nhị thúc tổ mẫu, chờ sau khi Loan đệ về thì để Loan đệ tự mình đến ngõ Du Lâm nói một tiếng với đại bá.”
Quý thị với Khúc Liễm đều không có ý kiến.
Buổi chiều, Quý thị mang hai nữ nhi đến ngõ nhỏ Thường Diệp bái phỏng Khúc nhị lão phu nhân.
Người bên ngõ Thường Diệp cũng không nhiều, ngoại trừ phu thê Khúc nhị lão thái gia thì chỉ có tức phụ Ôn thị thủ tiết hầu hạ, những người con khác đều đã lập gia đinh ra ngoài làm quan. Khúc nhị lão thái gia hiện đang làm biên tu ở Hàn Lâm Viện, tuy chức quan không cao nhưng là người chịu được khổ, cũng được nhiều người đọc sách kính trọng.
“Ai da, sao hôm nay các ngươi lại tới?” Ôn thị thấy ba mẹ con đến thì cười khách khách dẫn vào.
Quý thị cười nói: “Không biết nhị thẩm có ở đây không? Chúng ta có việc làm phiền lão nhân gia, thật sự là tìm không được người nên đành mặt dày lại đây.”
Ôn thị nghe xong thì có chút tò mò nhưng cũng không mạo muội dò hỏi mà cười khanh khách đưa các nàng đến viện của Khúc nhị lão phu nhân.
Khúc nhị lão phu nhân thấy ba người tới thì cũng thập phần cao hứng, hiện giờ nữ nhi đều không ở bên người, cháu trai chái gái đều đi theo phụ mẫu chúng, kinh thành chỉ có một người con dâu lưu lại hầu hạ, ngày thường nói chuyện với nhau cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy đề tài nên có khách tới chơi thì bà rất vui mừng. Đương nhiên, lão nhân gia càng thích nhóm tôn bối hơn nên thấy hai cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc Khúc Thấm cùng Khúc Liễm thì vội sai nha hoàn dâng trà bánh lên.
Đợi mọi người ngồi xuống thì Quý thị liền nói mục đích mình tới đây.
Sau khi nghe xong, Khúc nhị lão phu nhân cùng Ôn thị đều ngẩn người, không khỏi nhìn về tiểu cô nương an tĩnh ngoan ngoan đang ngồi cạnh mẫu thân cùng tỷ tỷ -Khúc Liễm.
“Đây là hôn sự mà hài tử Thận Chi đã định cho Liễm nha đầu sao?” Khúc nhị lão phu nhân có chút không tin được, bởi hai nhà gia thế cách nhau quá lớn, lại không cùng một vòng nên hôn sự này quá không thể tưởng tượng được.
Hôm qua ở lễ mừng thọ của Lạc lão phu nhân thì Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đã công bố chuyện này nhưng vẫn chưa quá một ngày nên tin tức chỉ có nhà huân quý biết, mà Khúc gia ở ngõ nhỏ Thường Diệp ít khi giao tiếp với thế gia thì càng không biết.
Quý thị bất đắc dĩ: “Cháu cũng không rõ ràng lắm, nghe ý tứ của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thì hẳn là lão gia nhà cháu định ra khi nhậm chức ở Tuyên Hòa, mới định ra không lâu thì lão gia liền đi....” Vẻ mặt nàng ảm đạm, “Ngài cũng biết lúc ấy Thấm nhi còn ở kinh thành, Loan nhi thì bị bệnh đậu nên cháu không đi theo được, thẳng đến khi lão gia nhà cháu bệnh nặng thì cháu mới nhận được tin tức, vội vàng lên đường thì cũng không còn kịp rồi.”
Nói xong, hốc mắt lại đỏ.
Khúc nhị lão phu nhân thương tiếc vỗ vỗ tay nàng, thở dài: “Ngươi cũng là cái số khổ, may mắn mấy hài tử đều hiếu thuận.”
Quý thị lấy khăn lau khóe mắt, lại nói: “Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tự mình mở miệng, cháu biết lão nhân gia tốt ý nâng đỡ Liễm nhi cho nên mới đến thỉnh nhị thẩm cùng tẩu tử ngày đó có thể đến giúp đỡ.”
Khúc nhị lão phu nhân gật đầu: “Đây là tất nhiên, ngươi cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tới.” Sau đó lại đánh giá Khúc Liễm: “Liễm nha đầu nhà chúng ta lớn lên xinh đẹp, tình tình cũng tốt, lại lớn lên bên người Lạc lão phu nhân thì ai mà không khen? Ngươi cũng không cần quá lo lắng, đây là phúc phận của Liễm nha đầu đấy.”
Bà đã sống gần cả đời người nên tất nhiên nhìn ra Quý thị đang lo lắng bất ab nên liền an ủi vài câu.
Quý thị được an ủi thì nỗi lo trong lòng vơi đi vài phần.
Ngồi nói chuyện một lát thì Khúc nhị lão phu nhân liền cho Ôn thị một ánh mắt, Ôn thịnh nhanh chóng cười mời tỷ muội Khúc gia đến trong viện ngắm hoa.
Chờ hai chị em rời khỏi đây thì Khúc nhị lão phu nhân mới hỏi về hôn sự của Khúc Thấm, “Thấm nhi năm nay đã cập kê, cũng đến tuổi nghị thân rồi, không biết ngươi chọn được người nào chưa? Ta biết Lạc lão phu nhân xưa nay rất thương Thấm nha đầu, bà ấy có an bài gì chưa? Hiện giờ Liễm nha đầu đã đính hôn rồi, nàng làm tỷ tỷ không thể kéo dài hơn nữa, miễn làm người ta chê cười.”
Quý thị cũng buồn rầu: “Nhị thẩm cũng biết cháu là người vụng về nên dù nóng lòng cũng đâu làm được gì, cũng không biết Lạc lão phu nhân có sắp xếp gì nên dù gấp cũng không tiện đi hỏi.”
“Một khi đã vậy thì ngươi đến hỏi Lạc phủ có an bài thế nào đi, Lạc lão phu nhân có mối quan hệ rộng nên hẳn sẽ tìm được cho Thấm nhi một nơi quy túc tốt.” Khúc nhị lão phu nhân an ủi nói, bà dù quý Khúc Thấm nhưng khi chưa biết tính toán của Lạc gia thì cũng không thể nhúng tay. Rốt cuộc thì Lạc lão phu nhân là ngoại tổ mẫu ruột của Khúc Thấm, Khúc Thấm hiện không có phụ thân nên bà ấy cũng có quyền lên tiếng trong hôn sự của cháu gái.
Ở ngõ nhỏ Thường Diệp một lát, Khúc nhị lão phu nhân cũng đã đồng ý, nghĩ tầm này Khúc Loan cũng đã tan học thì Quý thị liền mang hai nữ nhi cáo từ rời đi.
Vừa về đến nhà thì gặp Khúc Loan ở ngoài cửa, hiển nhiên là vừa đi học về.
“Đại tỷ, nhị tỷ!” Khúc Loan thấy hai tỷ tỷ về thì thấp phần cao hứng.
Hắn cũng giống mẫu thân, đều cho rằng Lạc phủ dù tốt đến đâu thì cũng không phải nhà mình nên sợ hai tỷ tỷ ở đó sẽ chịu ủy khuất. Bất quá Lạc gia có ân giáo dưỡng với hai người, hai tỷ tỷ thân cận Lạc gia cũng có chỗ lợi, hơn nữa Lạc lão phu nhân là ngoại tổ mẫu ruột của đại tỷ, đại tỷ hiếu thuận với lão nhân gia thì thanh danh cũng tốt nên không thể phản đối.
Cho nên, mỗi lần hai tỷ tỷ về nhà là hắn lại mừng rỡ.
Thấy nhi tử về, Quý thị bảo hắn đến ngõ Du Lâm tìm đại bá, nói với hắn chuyện Thục Nghi đại Trưởng Công chúa sẽ tới cửa bái phỏng, hy vọng hắn có thể qua đây giúp chiêu đãi Trấn Quốc Công.
Khúc Loan biết chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của nhị tỷ nên lập tức ngồi xe ngựa đi đến ngõ Du Lâm.
Tới lúc lên đèn thì Khúc Loan mới trở về, đến chỗ Quý thị cười nói: “Đại bá đã đáp ứng rồi ạ, nói ngày đó sẽ xin nghỉ một buổi để tới đây.”
Quý thị nhẹ nhàng thở ra, có Khúc đại lão gia tiếp đãi thì cũng không tính là quá thất lễ với Trấn Quốc Công.
Hôm sau, Khúc Thấm cùng Quý thị lại bận bù lu bù loa, bố trí đồ đạc trong nhà một lần nữa. Vì chiêu đãi Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nên Khúc Thấm còn lấy một bộ trà cụ trong của hồi môn của mẫu thân ra.
Quý thị vội ngăn lại: “Làm sao có thể dùng đồ mẫu thân con để lại cho con được? Mấy thứ này con mau cất đi, về sau còn làm của hồi môn.”
Khúc Thấm chỉ cười nói: “Vật là chết, người là sống, đến lúc đó Trấn Quốc Công phu nhân cũng tới nên vì tương lai của muội muội, chúng ta không thể để nàng thấy mình keo kiệt được. Nương, không có việc gì đâu, cứ giao cho con.”
Nói xong liền sai người gọi Từ Sơn tới, phân phó hắn một số chuyện rồi lại cùng mẫu thân, muội muội thương lượng thực đơn ngày mai, đương nhiên đều là Khúc Thấm và Khúc Liễm thương lượng, Quý thị lắng nghe.
Đời trước Khúc Thấm chủ trì việc nội trợ của phủ hoàng tử nên tất nhiên đã từng giao tế với Trấn Quốc Công phủ, tất nhiên có thể an bài món ăn khiến khách nhân vừa lòng từ màu sắc đến hương vị, căn bản không sợ. Nhưng nàng nhân chuyện này muốn bắt đầu bồi dưỡng muội muội việc quản gia, chờ tương lai gả tới Trấn Quốc Công phủ thì không quá vất vả.
Khúc Liễm cũng cảm giác được, trộm nhìn lắng nghe quản sự báo cáo với tỷ tỷ, khóe miệng khẽ cong.
Nàng chắc chắn hai đời làm người nên tỷ tỷ tương đối thành thục, cho nên lúc nào cũng đối xử với nàng như nữ nhi. Hơn nữa nàng cảm nhận được tỷ tỷ đối với việc quản gia này rất thuận buồm xuôi gió, không nao núng với việc tiếp đãi Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, thậm chí có nhiều chuyện lộn xộn, chỉ cần tỷ ấy ra mặt thì lập tức gọn gàng ngăn nắp.
Khúc Liễm nghĩ mình đi theo Lạc lão phu nhân học mười mấy năm thì cũng không học được đến trình độ này của tỷ tỷ.
Ân, đại khái nàng chỉ đi theo lão phu nhân học chứ chưa thực hành, không giống tỷ tỷ từng quản cả phủ Hoàng tử.
Rất nhanh liền tới ngày Trấn Quốc Công phủ tới bái phỏng.
Sáng sớm, Khúc nhị lão phu nhân, Ôn thị và Khúc đại lão gia đã tới.
Khúc đại lão gia nhìn thấy Khúc nhị lão phu nhân thì vội thỉnh an bà, hỏi: “Nhị thúc vẫn còn bận sao? Hôm nay không tới a?”
Nhị lão phu nhân nói: “Ngươi cũng biết hắn ở Hàn Lâm Viện đang đến thời điểm mấu chốt, thật sự là không thể phân thân được nên đến lúc đó phiền toái ngươi rồi.”
Khúc đại lão gia vội nói: “Đây là nên làm.”
Tới giờ Tỵ, quản gia chạy tới bẩm báo, xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ tới rồi, Khúc nhị lão phu nhân liền mang mọi người tới của nghênh đón.
Khúc Liễm cùng Khúc Thấm một trái một phải đỡ nhị lão phu nhân ra cửa, tới nơi liền thấy Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đang được một phụ nhân tầm ba mươi tuổi đỡ xuống xe ngựa.
Phụ nhân kia mặt áo ngoài hồng đào cẩm chướng, làn váy mày xanh ngọc thêu mai trúc lan, trên đầu là châu ngọc vờn quanh, cả người toát lên vẻ cao quý mỹ lệ, ngũ quan cực giống Kỷ Lẫm, vừa nhìn liền biết đây là Trấn Quốc Công phu nhân. Trên mặt dù có ý cười nhưng không tới đáy mắt, thập phần lạnh nhạt, nhàn nhạt quét Khúc Thấm một cái rồi thôi, cung kính đỡ Thục Nghi đại trưởng công chúa lại đây.
Khúc Liễm không cần nghĩ nhiều cũng biết vị Trấn Quốc Công phu nhân này không thích mình.