Lạc lão phu nhân phiền chán phất tay: “Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì các ngươi về đi, ta mệt mỏi rồi.”
Thấy lão phu nhân không cho mình mặt mũi như vậy thì hiểu bà không vui khi bọn họ lấy chuyện hôn sự của Khúc Thấm ra bàn tán, vì vậy đều ngượng ngùng từ bỏ.
Nhưng chờ vài vị lão gia Lạc phủ đi thì Lạc đại lão gia lưu lại.
Mục đích của hắn chính là thượng lượng chuyện của Khúc Thấm: “Nương, hôm nay trong số khách nhân con thấy nhiều công tử ưu tú rất xứng với Thấm nhi, Tam công tử phủ Thừa Ân Bá, Nhị công tử Xương Đức Bá phủ, Cảnh Đức Hầu phủ Ngũ công tử, đích Trưởng tôn nhà Lâm thượng thư,.....”
Lạc lão phu nhân nhíu mày không lên tiếng, chờ sau khi Lạc đại lão gia liệt kê hết thì bất mãn: “Không được không được, bọn họ không xứng với Thấm nha đầu.” Những người này không phải con út thì là con vợ lẽ, thân phận không cao, trong gia tộc cũng không được sủng ái, làm sao bà có thể để ngoại tôn nữ gả đến đó chịu khổ được?
Lạc đại lão gia cũng bất đắc dĩ, người này người kia đều không được, chẳng lẽ coi Khúc Thấm là tiểu thư hầu phủ sao? Mà dù có là tiểu thư hầu phủ thì cũng không nhất định có thể tìm được nhà môn đăng hộ đối vì bọn họ gả thấp nhiều hơn gả cao. Những phu nhân huân quý đó cũng không phải ăn chay, làm sao sẽ nhìn trúng cô nương không có phụ thân, không có huynh đệ giúp đỡ? Thứ duy nhất Khúc Thấm có thể lấy ra chính là từ nhỏ đã sống bên người Lạc lão phu nhân nên phương diện quy củ lễ nghi đều có phần xuất sắc hơn các cô nương khác.
Nhưng thấy tâm tình lão phu nhân không tốt nên hắn cũng không dám thể hiện lên mặt quá rõ ràng, đỡ để bà sinh khí hơn. Hắn cũng biết mẫu thân bởi vì muội muội mất sớm nên mọi sự yêu thương dành cho muội ấy đều dời lên người Khúc Thấm, thêm Khúc Thấm cũng là hài tử hiếu thuận, trở thành đầu quả tim của bà nên không thể tùy ý mà bài bố.
“Dù sao Thấm nha đầu năm nay mới cập kê nên vẫn còn một năm nữa, có thể từ từ chọn.” Cô nương gia mười sáu tuổi mới định thân cũng không ít, Lạc lão phu nhân thầm cân nhắc trong lòng, nếu không được nữa thì bà sẽ bỏ cái mặt già này mà đi cầu bọn lão tỷ muội, nhất định cũng sẽ tìm được người thích hợp.
Kỳ thật bà cũng hiểu rõ những người nhi tử chọn rất xứng đôi với thân phận của ngoại tôn nữ nhưng bà không nỡ để con bé chịu ủy khuất.
Lạc đại lão gia thở dài trong lòng, biết chuyện này vẫn chưa kết thúc được nên đành tạm gác lại. Sau đó tâm tư lại chuyển đến việc hôm nay: “Nương, hôn sự của Trấn Quốc Công Thế tử với Liễm nha đầu rốt cuộc là sao? Ta biết Liễm nha đầu là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng Khúc gia cùng Trấn Quốc Công phủ....thật sự là không xứng đôi.”
Cho nên hắn không rõ, chẳng lẽ năm đó đầu Trấn Quốc Công bị lừa đá nên mới có thể khinh suất mà cho phép người kế thừa tước vị của mình –đích Trưởng tử Kỷ Lẫm định ra một mối hôn sự như vậy, Trưởng tức tương lai chính là phải chủ trì chuyện bếp núc, đối với đại gia tộc việc hậu đại sau này có ảnh hưởng cực lớn, nên nhà ai mà không cẩn thận chọn lựa? Thậm chí còn vì lo lắng đối phương không thể trưởng thành mà chết yểu, như vậy sẽ khiến con mình mang danh khắc thê( khắc phu) nên mọi người thường tránh việc định thân từ nhỏ, trừ phi hai nhà có quan hệ cực kỳ tốt thì mới có khả năng.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghe muội phu mất sớm có giao tình gì với Trấn Quốc Công, thậm chí năm đó muội phu ở kinh thành thì hai người họ mới gặp đôi lần thôi.
“Việc này Thục Nghi đại Trưởng Công chúa chính miệng nói nên không sai được, mặc dù sai thì ngài ấy đã tỏ thái độ của mình rồi nên không dễ dàng thay đổi đâu. Tương lai Liễm nha đầu nhất định phải gả vào Trấn Quốc Công phủ.” Lạc lão phu nhân liếc mắt nhìn nhi tử, tiếp tục nói: “Cho nên, mặc kệ các ngươi có tâm tư gì thì cũng thu hết lại cho ta.”
Lạc đại lão gia bị mẫu thân nói đến sượng mặt, vội đáp: “Liễm nha đầu cũng là con nhìn lớn lên, con biết nàng là hảo hài tử nên tất nhiên cũng mừng thay nàng.”
Sắc mặt lão phu nhân hơi dịu lại.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc, thấy trên mặt lão phu nhân lộ vẻ mệt mỏi nên liền đứng dậy cáo từ rời đi.
Lạc đại lão gia rời đi không lâu thì chuyện ở Gia Thiện đường nhanh chóng truyền đến tai Khúc Thấm.
Nàng nghe nói Lạc đại lão gia lưu lại chỗ ngoại tổ mẫu một lát thì cười lạnh.
Hiện giờ có Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tự mình thừa nhận cọc hôn sự này trước mặt chư vị phu nhân, lấy tính cách của bà thì dù sai cũng là đúng, nếu còn có người dám không biết sống chết mà gây sự thì chỉ có thể đắc tội với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thôi.
Đắc tội với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa là có quả ngon để ăn sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy từ ngày mình trọng sinh trở về thì cũng thúc đẩy được một chuyện tốt, đó chính là để hôn nhân của muội muội với Kỷ Lẫm sớm được định ra, hơn nữa còn là Thục Nghi đại Trưởng Công chúa chính miệng thừa nhân nên cũng xem như được đảm bảo, sẽ không ai dám giống đời trước dễ dàng ám hại.
Giải quyết xong một chuyện lớn thì tâm tình Khúc Thâm tốt hơn rất nhiều, buổi tối ngủ một đêm không mộng mị.
Nhưng lại có rất nhiều người không ngủ được.
Không nói thái độ của mấy phòng Lạc gia, đại phòng bên này Lạc đại phu nhân đang rất đau đầu.
Nàng chưa bao giờ để một tiểu nha đầu phải sống nhờ vào hầu phủ Khúc Liễm vào mắt, lại càng không ngờ nàng ta tốt số như vậy, may mắn có hôn ước với Thế tử Trấn Quốc Công, lại còn được Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ra mặt. Nghĩ đến tiểu nữ nhi mỗi lần nhắc tới Thế tử Trấn Quốc Công thì lại cao hứng, Lạc lão phu nhân chỉ biết thở dài.
Lúc đầu nàng còn nghĩ nếu được thì sẽ giúp tiểu nữ nhi tranh thủ một phen, vì nếu tiểu nữ nhi được gả đến Trấn Quốc Công phủ thì hầu phủ cũng có chỗ lợi. Chỉ tiếc lại không có duyên phận này.
Mà nàng còn đau đầu tâm tư của tiểu nhi tử với Khúc Liễm nữa, đừng tưởng nàng không biết. Nhưng mà thấy Khúc Liễm luôn giữ khoảng cách với tiểu nhi tử, lại là người thành thật quy của nên mới xem như không có chuyện gì thôi. Lúc trước nàng đã phái người đến chỗ tiểu nhi tử với tiểu nữ nhi nhìn thì biết tiểu nhi tử nghe tin Khúc Liễm đính hôn thì thất hồn lạc phách, còn tiểu nữ nhi thì về phòng phát giận, đối với hai đứa nhỏ này thật sự là đau đầu.
Hiện giờ mọi chuyện thành ra như vậy chỉ có thể nói tạo hóa trêu người, về sau nhất định phải cho người nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, tránh bọn chúng không an phận, lại gây ra chuyện gì ầm ĩ.
Nghĩ đến đây, nàng cũng có chút oán trách Khúc Liễm, nếu không có nàng ta thì tiểu nhi tử cùng tiểu nữ nhi của mình sẽ không như vậy.
Chờ sau khi Lạc đại lão gia từ chỗ lão phu nhân trở về thì Lạc đại phu nhân nhanh chóng hỏi trượng phu xem có hỏi được gì từ chỗ lão phu nhân không. Nghe trượng phu nói xong thì Lạc đại phu nhân cũng cảm thấy bà bà nói đúng, việc này chỉ cần Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ra mặt thì đó đã là ván đã đóng thuyền.
“Nghe ý của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thì hai ngày nữa sẽ đến Khúc gia bái phỏng, đem mối hôn sự này chứng thực, về sau nếu Khúc gia có việc gì cần giúp thì nàng cũng không cần keo kiệt.” Lạc đại lão gia dặn dò.
Lạc đại phu nhân nghe xong thì cảm thấy không thoải mái, này còn chưa thành thân mà lão gia đã vội lôi kéo quan hệ với Khúc gia sao? Tương lai Khúc gia có tiền đồ hay không còn chưa biết, chỉ dựa vào Khúc Liễm gả cao thì có thể phát triển đến đâu? Một gia tộc muốn thịnh vượng thì vẫn phải dựa vào nam đinh trong nhà, hiện giờ Khúc Loan còn nhỏ nên tương lai không biết sẽ như nào đâu.
Chỉ là trượng phu nói thì không thể phản bác, nàng chỉ có thể đem sự không vui che lại, trên mặt tươi cười đồng ý.
********
Hôm sau, Khúc Liễm vì muốn cùng tỷ tỷ về nhà nên không cần đến Trúc Tuyên trai học, cho nên nàng thức dậy muộn hơn thường ngày một chút.
Chờ nàng dùng bữa sáng xong thì cùng tỷ tỷ đến Gia Thiện đường thỉnh an Lạc lão phu nhân.
Lúc này Gia Thiện đường đã có mấy vị phu nhân Lạc phủ, Lạc Cận vẫn bồi bên người lão phu nhân, khi hai tỷ muội tiến vào thì trong đó đều là tiếng cười, tựa hồ Lạc tứ phu nhân lại nói gì đó chọc lão nhân gia vui vẻ, cười nói liên tục, Lạc Cận thì bóp vai cho bà.
Thấy hai người tiến vào thì mọi người đều tỏ vẻ nhiệt tình.
“Thấm nhi cùng Liễm nhi tới rồi à, mau mau lại đây.”
Khúc Thấm và Khúc Liễm thỉnh an xong thì Lạc tứ phu nhân liền kéo tay Khúc Liễm, quan sát một chút rồi cười nói: “Trước kia ta đã nghĩ với vẻ đẹp của Liễm nha đầu thì không biết sẽ tiện nghi cho công tử nhà ai, không ngờ nháy mắt nha đầu này đã có vị hôn phu từ nhỏ, Liễm nha đầu với Kỷ Huyên Hòa kia đứng cạnh nhau rất xứng đôi, như một đôi kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.....Lão thái thái, con nói đúng không?”
Lạc tứ phu nhân nói chuyện khiến mọi người thoải mái, cười to, Lạc lão phu nhân chỉ vào nàng ta, nói: “Cái gì ngươi cũng có thể nói được.”
“Đâu có đâu, mỗi một câu của con đều thật lòng mà, ngay cả Thục Nghi đại Trưởng Công chúa còn thích Liễm nha đầu nữa là, chẳng lẽ con khen khen cũng không được sao?”
Khúc Liễm vẫn cúi đầu, ra vẻ thẹn thùng. Trộm nhìn thoáng qua thì thấy trên mặt mấy người cữu mẫu đó đề là vẻ cao hứng, nghĩ thầm, ai ở đây cũng đều là ảnh hậu rồi.
Chỉ có Lạc Cận tu vi còn kém nên ánh mắt nhìn Khúc Liễm có chút phức tạp.
Trong lòng Lạc Cận, Khúc Liễm chỉ là người Khúc Thấm mang thêm tới, cùng Lạc gia bọn họ không có chút xíu huyết thống nào, chỉ là Khúc Thấm yêu thương muội muội, luyến tiếc muội muội nên mới đưa tới Lạc phủ cùng thôi, có quan hệ với Khúc Thấm –người được lão phu nhân dưỡng bên người nên thanh danh nàng ta tốt hơn một chút, tương lai làm mai không quá khó khăn.
Nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt, tiểu nha đầu mà Lạc gia không xem trọng liền bay lên cành cao, trở thành Thế tử phi tương lai của Trấn Quốc Công phủ, lại còn được Thục Nghi đại Trưởng Công chúa yêu thích, che chở.
Lạc Cận lại nghĩ đến bản thân mình, năm nay đã cập kê, cũng không biết hôn nhân sau này sẽ thế nào. Bất quá điều khiến nàng được an ủi chính là Khúc Thấm hiện tại cũng không có tin tức, hơn nữa dựa vào thân phận của mình thì hôn sự của nàng sẽ tốt hơn Khúc Thấm.
Ở Gia Thiện đường bồi lão phu nhân một lát thì Khúc Thấm mang muội muội cáo từ.
Lạc lão phu nhân dặn hai nàng: “Nếu trong nhà có chuyện gì cần giúp thì cứ việc cho người tớ nói với ta một tiếng, đừng để thất lễ trước mặt công chúa.”
Lạc đại phu nhân cũng cười: “Ngoại tổ mẫu của các ngươi nói đúng, các ngươi vừa dọn đến kinh thành, cũng không biết đồ vật bên hẻm Song Trà có được thỏa đáng không.”
Lạc tứ phu nhân cũng phụ họa theo, là người nhanh nhẹn, có tài ăn nói nên nói gì cũng khiến người thư thái.
Khúc Thấm cười nói: “Ngoại tổ mẫu yên tâm, con sẽ chuẩn bị chu đáo.” Sau đó lại cảm ơn cữu mẫu. Nàng không nghĩ sẽ tìm người Lạc phủ nhờ giúp vì đời trước nàng đã chủ trì bếp núc cả một phủ Hoàng tử, sau lại thành Thân Vương, người ở đó không đơn giản như Lạc phủ này.
Khúc Liễm đứng sau tỷ tỷ tiếp tục đảm nhiệm nhân vật một tiểu cô nương thẹn thùng, có tỷ tỷ ở đây thì nàng không có gì phải lo lắng.
Ứng phó một lúc thì hai người mới về viện của mình.
Kiều ma ma đang chỉ huy bọn nha hoàn thu thập đồ đạc, đến giờ Tỵ thì liền trở về nhà.
Vừa mới ngồi xuống thì thấy Lạc Anh mang theo nha hoàn đến đây.
Lúc này là thời gian các cô nương trong phủ đi học nên thấy Lạc Anh ở chỗ này thì biết nàng trốn học.
“A Liễm!” Lạc Anh trầm mặt nhìn Khúc Liễm.
Khúc Liễm đang muốn nói chuyện thì Khúc Thấm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lạc Anh thì ánh mắt hơi lóe, sau đó cười: “Anh biểu muội sao lại tới đây? Mau vào trong ngồi đi.”
Lạc Anh nhìn Khúc Thấm thì tạm thời kiềm chế, thi lễ với Khúc Thấm rồi nói: “Thấm biểu tỷ, muội có việc tìm A Liễm.”
Thấy Lạc Anh hùng hổ đi tới thì Khúc Thấm biết vị tiểu thư này sẽ xử lí mọi việc theo cảm tính, sợ Lạc Anh có tình ý với Kỷ Lẫm, lại được nuông chiều nên chạy tới chất vấn muội muội. Cái này làm Khúc Thấm có chút không vui, cảm thấy Lạc Anh hung hãn như vậy thì muội muội nhu nhược của mình sẽ bị thua thiệt.
Cho nên, Khúc Thấm liền nói: “Cũng thật không khéo, chúng ta hôm nay phải về nhà nên hơi bận rộn, có lẽ không tiếp đãi muội được, Anh biểu muội ngày khác lại đến nhé.”
“Muội chỉ muốn nói hai câu với A Liễm thôi, nói xong liền đi ngay, không quấy rầy mọi người đâu.” Lạc Anh nhanh chóng nói, nàng biết tính của Khúc Thấm, đừng nhìn ngày thường đoan trang ổn trọng nhưng vẫn luôn luôn che chở Khúc Liễm, có đôi lúc nàng cũng không thể hung dữ với Khúc Liễm.
Khi Khúc Thấm muốn cự tuyệt thì Khúc Liễm cản tỷ tỷ lại, nói: “Tỷ tỷ, muội nói với A Anh mấy câu thôi, không sao đâu.”
Khúc Thấm thấy muội muội dùng đôi mắt long lanh nhìn mình, vẻ mặt Lạc Anh cũng hòa hoãn không ít. Tuy Khúc Thấm vẫn lo lắng nhưng nghĩ đời trước Lạc Anh tình cảm khá tốt với muội muội nên không cản nữa.
Khúc Liễm kéo Lạc Anh vào phòng ngủ, rồi cho bọn nha hoàn lui hết xuống.
Mới vào phòng, Lạc Anh đã trầm mặt hất tay Khúc Liễm ra, hầm hừ ngồi một bên.
“Tỷ làm sao vậy?” khúc liễm biết rõ còn cố hỏi, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng.
Lạc Anh quay phắt lại, phẫn nộ nói:” Đừng có giả mù sa mưa nữa! Xem như ta đã nhìn thấu con người ngươi rồi! Rõ ràng ngươi có hôn ước với Kỷ Huyên Hòa mà lại chưa bao giờ nói cho ta, làm hại ta, làm hại ta.....” Nước mắt cứ đảo qua đảo lại ở hốc mắt, thiếu chút nữa là rơi.
“A Anh.” Khúc Liễm nóng nảy, Lạc Anh xưa nay kiêu ngạo, nàng chưa từng thấy nàng ấy khóc, giờ nhìn vẻ rưng rưng này thì biết hôn sự của nàng với Kỷ Lẫm ảnh hưởng nhiều đến nàng ấy.
Đối với Lạc Anh, tuy nàng không thể đối xử thật lòng như với tỷ tỷ nhưng trước giờ nàng chưa gạt nàng ấy chuyện gì, lúc nào cũng bao dung tính tình của nàng ấy.
“Nếu ta biết ngươi có hôn ước với Kỷ Huyên Hòa thì ta sẽ không......Ô ô ô! Ta thương tâm muốn chết! Đều tại ngươi!” Lạc Anh nói xong liền ghé vào bàn khóc lên.
Khúc Liễm nhìn tính tình trẻ con của nàng ấy thì có chút buồn cười, nhưng cũng biết mình phải nhanh chóng giải thích, miễn cho nàng ấy hiểu lầm sâu, “Này cũng không nên trách muội, thực ra hôm qua muội mới biết mà! Việc này nương với tỷ tỷ của muội cũng đều không biết đâu, nếu không có Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nói thì chúng ta đâu biết chuyện này.”
Tiếng khóc của Lạc Anh ngừng lại, ngẩng mặt hỏi: “Thật sự?”
“Thật!” Khúc Liễm nghiêm túc nói: “Nếu muội lừa tỷ thì sẽ bị thiên lôi đánh, chết không tử tế.”
Lạc Anh thấy nàng đã phát lời thề độc thì cũng tin tưởng, lấy khăn tay lau mặt, rầu rĩ nói: “Vậy đây là có chuyện gì? Sao cả nương muội cũng không biết?”
Khúc Liễm ngồi xuống cạnh nàng ấy, rót cho nàng ly trà, thở dài: “Nghe nói là do cha muội trước khi qua đời định ra, năm đó nương với tỷ tỷ đều không ở Tuyên Hòa, muội tuổi còn nhỏ, lại còn sinh bệnh nên căn bản không biết chuyện này.”
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Lạc Anh đồng tình nhìn nàng, thấy nàng ưu sầu thì lòng thương trỗi dậy: “Được rồi, tỷ hiểu rồi, đây không phải lỗi của muội.” Sau đó cũng thở dài theo: “Nếu muội với Kỷ Huyên Hòa có hôn ước, tỷ.... tỷ mới không đoạt hôn thê của người khác đâu, sau này tỷ sẽ không liếc Kỷ Huyên Hòa một cái nào nữa, nếu tỷ mà nhìn hắn thì mắt tỷ sẽ mù!”
“A Anh!”
Lạc Anh thấy vẻ lo sợ của Khúc Liễm thì có chút đắc ý, nàng có tùy hứng thật nhưng cũng đọc sách thánh hiền lớn lên, vì vậy sẽ không làm loại chuyện đê tiện vô sỉ là đoạt vị hôn phu của tỷ muội đâu. Quả nhiên, A Liễm không phải cảm động đấy sao?
Nhưng nhớ tới bào huynh của mình thích Khúc Liễm thì Lạc Anh lại nhăn mặt.
Hiện giờ Khúc Liễm có hôn ước với Thế tử Trấn Quốc Công, vậy ca ca của mình với Khúc Liễm là không có khả năng, cũng không biết hắn sẽ thương tâm như nào nữa.
Hai người ngồi tâm sự một lát thì Lạc Anh rời đi. Nàng là trốn học để đến đây, sau khi khúc mắc được hóa giải thì liền trở về học, nếu không mẫu thân biết thì nàng sẽ bị phạt.
Khúc Liễm tự mình đưa Lạc Anh ra cửa, hai thiếu nữ tay nắm tay, vừa nhìn là biết hảo tỷ muội khiến Khúc Thấm đang ngồi ở phòng khách uống trà hơi sững sờ.
Nàng đột nhiên hiểu vì sao ở đời trước, sau những chuyện đó mà tình cảm của muội muội với Lạc Anh vẫn tốt đẹp.
“Thấm biểu tỷ, muội đi trước đây, sau này có rảnh thì muội sẽ tới hẻm Song Trà tìm hai người chơi.” Lạc Anh chào xong thì vội mang nha hoàn rời đi.
Khúc Liễm tiễn Lạc Anh xong thì xoay người, thấy tỷ tỷ nhìn chằm chằm mình thì hơi mất tự nhiên.
“Tỷ tỷ nhìn muội làm chi?”
Khúc Thấm cười nói: “Không có gì, chỉ là tỷ cảm thấy tình cảm của hai đứa rất tốt.”
Khúc Liễm chớp mắt, ra vẻ không có gì, nói: “A Anh thoạt nhìn hơi nóng nảy kiêu ngạo nhưng khá tốt.” Còn rất thiên chân hồn nhiên, thực dễ dỗ.
Nha hoàn cũng nhanh chóng thu dọn đồ xong, hai tỷ muội liền đi từ biệt Lạc lão phu nhân, sau đó ngồi xe ngựa về Khúc gia ở hẻm Song Trà.