Thê Điều Lệnh

Chương 45

Khi Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cáo từ thì Khúc Liễm vẫn được bà nắm tay nên đành cùng đám người Lạc lão phu nhân đi tiễn.

Trong số những người đi tiễn Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thì chỉ có mình nàng là vãn bối nên Khúc Liễm cảm thấy áp lực đè nặng như núi, nhưng là đại Trưởng Công chúa vẫn luôn dắt nàng bên người, căn bản không cho nàng có cơ hội rời đi.

Thẳng đến khi Kỷ Lẫm từ bên nam khách đến đây, mỉm cười tiếp nhận vị trí của nàng, hơn nữa lại ấm áp nói: “Đa tạ Liễm muội muội đã thay ta chiếu cố tổ mẫu nhé.”

Khúc Liễm hơi cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Đây là nên làm.”

Tuy không ngẩng đầu nhưng Khúc Liễm vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh như có như không quét lên người mình, làm nàng càng không thể ngẩng đầu.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa vỗ vỗ tay Khúc Liễm, cười từ ái: “Hôm nay vất vả ngươi rồi.” Sau đó lại nói với Quý thị đang đứng sau Lạc lão phu nhân: “Hai ngày nữa ta sẽ cùng phụ mẫu của Huyên Hòa tới cửa bái phỏng.”

Nghe Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nói vậy, Khúc Liễm trong lòng phát khổ, mà người Lạc gia là vẻ mặt không thể tin nổi.

Các nàng đều nghe ra ý tứ của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa trong lời nói, đây là để các nàng thấy thái độ của bà đối với Khúc Liễm, thậm chí phu thê Trấn Quốc Công cũng sẽ tới Khúc gia bái phỏng, này rõ ràng là muốn công bố cọc hôn sự kia. Các nàng không biết tại sao Khúc tam lão gia lại cùng Trấn Quốc Công kết thân nhưng hiện tại đều vô nghĩa rồi.

Quý thị cuống quýt nói: “Công chúa cùng phu thê Trấn Quốc Công có thể tới là chúng ta cầu còn không được, đến lúc đó chúng ta nhất định đợi ngài đại giá.”

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cười một cái, nói thêm với Lạc lão phu nhân đôi lời rồi vịn tay tôn tử lên xe ngựa Trấn Quốc Công phủ.

Mọi người nhìn theo chiếc xe ngựa rời đi, đợi nó khuất hẳn thì đem tầm mắt đặt lên người Khúc Liễm, ở đây chỉ có Khúc Liễm là tiểu cô nương nên nhìn thoáng một cái là thấy. Lạc đại phu nhân cùng các vị phu nhân khác không ngờ một biểu tiểu thư sống nhờ Lạc gia mà lại có ngày bay lên cành cao làm phượng hoàng, có được mối hôn sự hiển hách, không biết có bao nhiêu người vừa hâm mộ lại vừa buồn bực.

Tại sao tiểu nha đầu không tiền không quyền này lại may mắn như vậy?

Lạc lão phu nhân nhìn mấy người con dâu của mình, nhàn nhạt nói: “Được rồi, đều trở về đi.” Sau đó nhìn Khúc Liễm, nở nụ cười hiền hòa: “Liễm nha đầu lại đây với ngoại tổ mẫu.”

Khúc Liễm học dáng vẻ ngày thường của tỷ tỷ, đi qua đỡ lấy tay Lạc lão phu nhân.

Đoàn người đưa Lạc lão phu nhân về Gia Thiện đường, Quý thị cũng đi theo, chỉ là trong lòng có chút bất an.

Hôm nay nàng cảm thấy những chuyện xảy ra giống như một giấc mộng, nàng nghĩ nát óc cũng không rõ vì sao trượng phu lại định cho nữ nhi một mối hôn sự như này. Quả thật hôn nhân này rất tốt, là nữ nhi nàng trèo cao, không ít người hâm mộ nhưng chính vì như vậy thì nàng mới bất an sợ hãi.

Nếu nữ nhi là tiểu thư hầu phủ thì nàng sẽ không lo lắng đến vậy vì đó cũng coi như môn đăng hộ đối, nữ nhi gả qua cũng sống tốt. Nhưng đó chỉ là nếu. Gia thế của hai nhà khác biệt quá lớn, lại không cùng một thế giới, tương lai nữ nhi gả qua thì không biết sẽ khổ thế nào. Tựa như mình năm đó, cả đời đều sống cẩn thận e dè, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Hơn nữa khi ở lầu xem diễn, nghe ý của những phu nhân đó thì Trấn Quốc Công phu nhân hình như muốn chọn cô nương nhà mẹ đẻ Hoài An quận vương phủ làm dâu, này không phải là nàng sẽ không thích con gái mình sao? Nếu không được bà bà thích thì gả qua đó khác gì đi chịu ngược!

Cho nên, nàng không vui vẻ một chút nào.

Phàm là cha mẹ yêu con mình thì sẽ không muốn gả con cho nhà dòng dõi cao hơn.

Đã tới Gia Thiện đường, Lạc lão phu nhân mệt mỏi nói với đám người Lạc đại phu nhân: “Mệt mỏi một ngày rồi, các ngươi đi tiễn khách xong thì cũng trở về nghỉ ngơi đi, không cần đến hầu hạ ta đâu.”

Đám người Lạc đại phu nhân đáp vâng, vì vẫn còn khách khứa nên các nàng cũng nhanh chóng rời đi.

Khúc Liễm cùng Quý thị lưu lại, nha hoàn dọn ghế cho các nàng ngồi, Lạc lão phu nhân không có mở miệng nên các nàng cũng không mạo muội rời đi.

Lúc này, có nha hoàn tiến vào bẩm báo, biểu tiểu thư tới.

Có thể được nha hoàn gọi là biểu tiểu thư thì chỉ có Khúc Thấm.

Quý thị cùng Khúc Liễm nghe nói Khúc Thấm đến thì vui vẻ hẳn lên, phảng phất giống như tìm được người để ký thác.

Lạc lão phu nhân thu phản ứng của hai người vào mắt, tươi cười nói: “Mau để nàng vào.”

Khúc Thấm nhanh chóng bước vào, đầu tiên là thỉnh an Lạc lão phu nhân cùng Quý thị, sau đó ngồi cạnh Lạc lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu nhìn có vẻ mệt mỏi quá, có phải Thấm nhi tới không đúng lúc, quấy rầy ngài nghỉ ngơi không?”

Lạc lão phu nhân từ ái nói: “Con là tri kỷ nhất, làm sao quấy rầy? Con tới đúng lúc lắm, dẫn mẫu thân với muội muội con về nghỉ ngơi một lát, ngày mai hai tỷ muội cùng nhau về nhà.”

Khúc Thấm ngoan ngoãn gật đầu: “Ngoại tổ mẫu yên tâm, qua mấy ngày con sẽ mang muội muội lại đây bồi ngài.”

Lời của Khúc Thấm khiến Lạc lão phu nhân cười đến thư thái, bà biết ngay ngoại tôn nữ này là hài tử hiếu thuận, trừ bỏ đích Trưởng tôn nữ Lạc Kha đã xuất giá thì chỉ có Khúc Thấm là các phương diện đều tốt hết, cả hai đều là người đoan trang hiền huệ, có khi công chúa hoàng gia ở trước mặt nàng còn kém vài phần.

Nghĩ đến đây, bà lại thở dài.

Vì sao đối tượng con rể định không phải là trưởng nữ mà là Khúc Liễm chứ? Nếu là Khúc Thấm thì mình sẽ không mất mát như hôm nay, cũng không cần chọn tới chọn lui mà không được đối tượng nào. Kỷ Lẫm kia là đối tượng tốt nhất, cực kỳ xứng đôi với Thấm nhi. Chỉ tiếc con rể năm đó lại chọn tiểu nữ nhi.

Lạc lão phu nhân nhanh chóng loại bỏ cảm xúc này, cười cực kỳ ôn hòa với hai người Quý thị và Khúc Liễm: “Ý của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa có lẽ là hai ngày tới sẽ cùng Trấn Quốc Công và Trấn Quốc Công phu nhân đến bàn bạc chuyện hôn sự, đến lúc đó các người phải chuẩn bị thật chu đáo.”

Quý thị cuống quýt đứng dậy đáp.

Lạc lão phu nhân nhìn bộ dáng không lên được mặt bàn của nàng thì thở dài, lại nhìn Khúc Liễm dù khϊếp nhược nhưng cũng có vẻ trấn định, tiến thối có độ nên trong lòng cũng được an ủi. Đây là cô nương Lạc gia bọn họ dưỡng ra, chứ nếu để Khúc Liễm lớn lên bên cạnh Quý thị thì không biết sẽ thành dạng gì nữa, như vậy tương lai gả tới Trấn Quốc Công phủ không phải làm người chê cười sao?

Nói chuyện thêm một lát thì Lạc lão phu nhân cho ba người lui xuống.

Dọc đường về vẫn thấy hạ nhân Lạc phủ đang bận rộn, bọn họ nhìn hai tỷ muội Khúc gia thì đều cung kính hành lễ. Nếu là trước đây thì đối tượng bọn họ cung kính chỉ có Khúc Thấm, Khúc Liễm chỉ là vật trang trí tặng kèm, mà nay Khúc Liễm được Thục Nghi đại Trưởng Công chúa yêu thích, lại là vị hôn thê từ nhỏ của Thế tử Trấn Quốc Công nên thân phận đã khác xưa.

Khúc Liễm cũng cảm giác được thái độ của hạ nhân thay đổi, trong lòng không rõ là tư vị gì, nhìn tỷ tỷ cùng mẫu thân, muốn nói lại thôi vì bây giờ đang ở bên ngoài, không tiện nói chuyện nên rầu rĩ đi theo sau.

Trở lại viện của mình thì thấy nha hoàn ân cần bưng trà bánh lại đây, cười với Khúc Liễm: “Hôm nay chúc mừng biểu cô nương.”

Khúc Liễm chỉ cười, không nói chuyện.

“Được rồi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đều lui hết đi.” Khúc Thấm nói.

Chờ hạ nhân lui hết thì Quý thị vẻ mặt u sầu lên tiếng: “Thấm nhi, Liễm nhi, ta,......ta không biết nói như nào, ta thật sự không biết cha các ngươi để Liễm nhi định thân với Trấn Quốc Công Thế tử lúc nào nữa.”

Hôm nay Thục Nghi đại Trưởng Công chúa lấy nửa khối ngọc bội kia ra thì Quý thị mờ mịt, nàng đã sắp xếp di vật của trượng phu cẩn thận nên sao lại không biết trượng phu có nửa khối ngọc đó được? Lúc ấy nàng không biết sao nó lại có trong đống di vật nhưng vẫn cất lại, không ngờ đấy là tín vật giữa hai nhà.

Nói thực ra thì nàng hoàn toàn không biết trượng phu đã định hôn ước cho tiểu nữ nhi nên đối với việc hôm nay mới luống cuống như vậy.

Khúc Thấm cười trấn an bà: “Nương không cần lo lắng, nếu Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đã lấy ra tín vật thì đây chính là sự thực.”

Quý thị vẫn nhíu mày: “Cũng không biết trong này có nội tình gì không.”

Khúc Thấm cũng thở dài.

Nàng cũng không biết ấn tình trong này, đời trước hôn sự này cũng là từ Trấn Quôc Công sai người đưa lễ vật tới thì các nàng mới biết, bởi vì không có thái độ kiên định của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ngày hôm nay thì đời trước mới nháo ra nhiều chuyện đến mức suýt hủy hôn.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng bức thiết muốn gặp Diệp Trường Thanh.

Từ chỗ Từ Sơn nàng chỉ biết năm đó Trấn Quốc Công dẫn con trai đi xuống phía nam, đi ngang qua Tuyên Hòa thì gặp lưu dân, sau đó được phụ thân các nàng giúp đỡ, rồi không lâu sau phụ thân qua đời nên hôn sự hẳn là được định trong khoảng thời gian đó. Đến nỗi phụ thân cùng Trấn Quốc Công chỉ có vài lần gặp gỡ, giao tình hời hợt nên vì sao hai người đột nhiện định hôn sự này thì nàng không biết.

Chỉ có thể trông cậy vào Diệp Trường Thanh giúp nàng giái đáp thắc mắc.

An ủi Quý thị một lát thì trời cũng về chiều, vì vậy hai tỷ muội tiễn Quý thị ra cổng.

“Ngày mai con với A Liễm sẽ về nhà, lúc ấy mẫu thân làm nhiều món ngon cho chúng con ăn nhé, con rất nhớ món rượu nhưỡng đậu hủ mà mẫu thân làm.” Khúc Thấm cười nói.

Quý thị nghe xong thì sức sống bắn ra bốn phía, cao hứng nói: “Được được được, ta sẽ ở nhà chờ các con, đến lúc đó ta sẽ tự tay làm rượu nhưỡng đậu hủ cho con, còn thịt đầu sư tử kho tàu Liễm nhi thích ăn nữa.”

Sau khi tiễn Quý thị đi thì Khúc Liễm bắt đầu làm nũng với tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ, rốt cuộc chuyện này là sao? Muội cái gì cũng không biết, thiếu chút nữa bị Thục Nghi đại Trưởng Công chúa dọa cho choáng váng đầu óc rồi. Làm sao muội có thể có hôn ước với Kỷ công tử chứ? Tỷ không biết đâu, A Anh cùng Tịch cô nương kia đều rất thích Kỷ công tử, chỉ sợ từ hôm nay các nàng đều oán trách chết muội.....”

Khúc Thấm vẻ mặt đạm nhiên: “Đây là phụ thân vì muội mà định ra, nếu các nàng giận chó đánh mèo lên muội thì cô nương phẩm hạnh như thế không tương giao cũng tốt.”

Khúc Liễm nhìn tỷ tỷ bá khí, tức khắc lệ rơi đầy mặt.

Kỳ thực nàng không phải muốn nói cái này mà.

“Tỷ tỷ, Trấn Quốc Công phủ với gia đình chúng ta chính là hai thế giới, hơn nữa chuyện này chỉ mình Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đồng ý, còn phu thê Trấn Quốc Công.....rốt cuộc thì họ mới là cha mẹ của Kỷ công tử, nếu bọn họ không hài lòng thì.....”

“Muội cứ yên tâm, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đã lên tiếng thì hai người họ sẽ không có ý kiến gì đâu.” Khúc Thấm nhàn nhạt nói, “Ngài ấy ở Trấn Quốc Công phủ là người nói một không hai, chỉ cần muội ngoan ngoãn hiếu thuận với lão nhân gia, khiến bà vui vẻ thì không cần sợ ai hết.” Dứt lời, nàng cười khinh miệt.

Năm đó Trấn Quốc Công phu nhân không thích muội muội thì thế nào? Xúi Trấn Quốc Công nháo lên thì sao? Chẳng phải Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nói một câu thì phải ngậm miệng sao.

Khúc Liễm cười khổ, ý này là việc hôn nhân này đã là ván đóng thuyền sao?

Nhưng sao nàng lại hơi bất an, Kỷ Lẫm cho nàng cảm giác kỳ lạ sao ấy, khiến nàng vô thức kháng cự.

Thấy muội muội buồn buồn, Khúc Thấm lại nói: “Tiểu nha đầu muội sợ cái gì nha? Thế tử Trấn Quốc Công chính là lang quân mà các cô nương khác cầu còn không được, giờ tiện nghi cho tiểu nha đầu muội đấy, phải vui lên mới đúng chớ.”

Khúc Liễm bị tỷ tỷ nhéo mũi, biết tỷ ấy hoàn toàn coi mình là hài tử. Nàng rất muốn nói tiếp nhưng sợ nói nữa thì là chính mình không biết tốt xấu. Hôm nay nàng thấy rất rõ ràng những ánh mắt ghen ghét hâm mộ của bao người, sợ là cả hai đời nàng đều không có được chú ý nhiều như vậy đâu.

Nhưng sao trong lòng vẫn không dễ chịu?

“Được rồi, trời chiều rồi, muội mau về phòng rửa mặt nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ về nhà.” Khúc Thấm vỗ vỗ tay nàng, đứng dậy chỉnh lại quần áo, vẻ mặt sung sướиɠ, đối với việc có thể về nhà vẫn rất vui mừng.

Tuy Bình Dương Hầu phủ là nhà ngoại nàng, từ nhỏ đã có một nửa thời gian là sống ở đây nhưng nơi này trừ ngoại tổ mẫu thì nàng không có hảo cảm với ai cả, nếu không vì muốn hiếu thuận với bà thì nàng tuyệt đối không nghĩ sẽ đến nơi này. Vẫn là nhà của mình thoải mái nhất.

Tỷ muội Khúc gia trở về nghỉ ngơi, khi màn đêm buông xuống thì vài vị lão gia Lạc gia đang vội đến chỗ Lạc lão phu nhân.

Lạc lão phu nhân đang ngồi trên giường ở bên cửa sổ, vẻ mặt đạm mạc, cũng không nhìn mấy nhi tử trước mặt.

Lấy Lạc đại lão gia cùng Lạc tứ lão gia ngồi gần lão phu nhân nhất, Lạc nhị lão gia cùng mấy người con thϊếp thất đều biết tính của lão phu nhân nên không ngồi gần bà. Mấy người thấy thần sắc không mặn không nhạt của bà thì đều có chút xấu hổ, nhưng vì mục đích của mình nên cố lưu lại.

“Nương, con không hiểu tại sao năm đó Thận Chi lại để Liễm nha đầu đính hôn với Thế tử Trấn Quộc Công? Nếu theo thứ tự thì phải định cho Thấm nhi trước chứ, nàng là tỷ tỷ mà, chỉ kém Kỷ Lẫm một tuổi cũng đâu tính là lớn?” Lạc đại lão gia nói nghi ngờ trong lòng mình ra.

Lạc lão phu nhân nói: “Việc này Thục Nghi đại Trưởng Công chúa không nói rõ, ta cũng hỏi Quý thị nhưng nàng ta cũng mơ hồ, dù đã nhận lễ vật nhưng lại không biết chuyện con rể định thân cho nữ nhi. Sợ là việc hôn nhân này con rể định khi ở Tuyên Hòa, chỉ tiếc hắn đi sớm nên không biết sự tình cụ thể.”

Mấy vị lão gia nghe xong thì đều có điều suy tư.