Thê Điều Lệnh

Chương 48

Khúc Liễm chỉ nhìn thoáng qua rồi hơi cúi đầu xuống, làm ra một bộ kính cẩn hiền lương đi theo Khúc nhị lão phu nhân.

Phía sau, Trấn Quốc Công cùng Kỷ Lẫm đang từ một xe ngựa khác đi xuống. Trấn Quốc Công phong lưu phóng khoáng, chỉ mới hơn ba mươi tuổi, phấn chấn oai hùng, một đôi mắt phượng mê người, quả thực chính là đại thúc trung niên mị lực vô biên. Mà Kỷ Lẫm đứng cạnh hắn không giống phụ thân lắm, chỉ có mắt phượng là được di truyền từ phụ thân, xinh đẹp cực kỳ.

Khúc nhị lão phu nhân cùng Khúc đại lão gia tiến lên nghênh đón, hàn huyên vài câu liền cung kính nhiệt tình đón đoàn người Thục Nghi đại Trưởng Công chúa vào Khúc gia.

Khúc nhị lão phu nhân tuổi cũng tương đương với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, hai người đã sống đến tuổi này rồi nên có rất nhiều chuyện đã nhìn thấu. Cho nên đối mặt với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thì Khúc nhị lão phu nhân vừa cung kính lại không quá dè dặt, còn Thục Nghi đại Trưởng Công chúa sau khi biết thân phận của Khúc nhị lão phu nhân thì không nghĩ bà chỉ là người an nhàn mà coi khinh, ngược lại cũng khách khí một chút.

“Hôm nay mạo muội đến quấy rầy, mong mọi người thứ lỗi.” Thục Nghi đại Trưởng Công chúa khách khí nói.

Khúc nhị lão phu nhân cười: “Ngài có thể tới là vinh hạnh của nhà chúng ta, chúng ta cao hứng còn không kịp nữa là, có cái gì quấy rầy chứ? Nếu chiêu đãi không chu toàn cũng mong ngài thứ lỗi.”

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cũng cười đáp: “Một khi đã như vậy thì các ngươi cũng đừng quá câu nệ.”

Hai lão thái thái lập tức nói nói cười cười đi vào thính đường.

Tới thính đường, Khúc nhị lão phu nhân nghênh Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ngồi vào chủ vị, Trấn Quốc Công cùng Trấn Quốc Công phu nhân ngồi phía dưới bà, Kỷ Lẫm ngồi dưới cha mẹ mình, đôi mắt phượng ấm áp nhìn về thiếu nữ đối diện, chỉ thấy nàng cúi đầu, khiêm tốn hiền thục thì ý cười trong mắt càng sâu.

Khúc Liễm cúi đầu nhìn chằm chằm hoa văn trên váy mình, cảm nhận được có vài ánh mặt dừng trên người mình khiến nàng cảm thấy có chút khẩn trương, may mắn lớn lên ở Lạc gia nên trường hợp này cũng gặp qua không ít, lại có Lạc lão phu nhân mời ma ma giáo dưỡng về dạy quy củ lễ nghi nên nàng vẫn còn kìm nén được.

Sau khi mọi người ngồi hết xuống thì Khúc Thấm mang đệ muội tiến lên thỉnh an trưởng bối, cũng để phu thê Trấn Quốc Công có cơ hội xem kỹ Khúc Liễm.

Phu thê Trấn Quốc Công nhìn Khúc Liễm vài lần, thấy tiểu cô nương này về phương diện quy củ lễ nghi không sai cái gì thì hơi ngoài ý muốn.

Bọn họ tưởng rằng tiểu cô nương lớn lên ở Giang Nam, gia thế không mạnh, cũng chỉ được cái xinh đẹp, lại không ngờ rằng ngoài dự đoán của hai người. Lại nhớ nàng cũng coi như lớn lên bên người Lạc lão phu nhân thì cũng minh bạch vài phần. Khuyết điểm duy nhất chính là thân thể đơn bạc, cũng không biết có còn phát triển nữa không.

Ánh mắt Trấn Quốc Công phu nhân lạnh lùng, sau đó liếc trượng phu một cái.

Thấy Khúc Liễm, Trấn Quốc Công cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra hôn sự này được định vội vàng nhưng tiểu cô nương cũng không kém, không chỉ xinh đẹp mà quy củ lễ nghi cũng chu toàn, đoan trang nền nã, là lương tức điển hình. Bất quá thấy ánh mắt lạnh như băng của thê tử nhìn qua thì hắn hơi khựng lại, sau đó làm như không có chuyện gì dời mắt đi.

Trấn Quốc Công phu nhân thấy thế thì trong bụng đầy oán khí.

Trấn Quốc Công vừa lòng, đối với Khúc đại lão gia cũng nhiệt tình vài phần.

Các trưởng bối nói chuyện, vãn bối liền ngồi bên cạnh bồi.

Tính tình của Khúc Liễm rất nhẫn nại, vẫn luôn dựng lỗ tai nghe trưởng bối nói việc nhà, rồi đến hôn ước hai nhà năm đó.

Không chỉ Khúc Liễm mà đám người Quý thị cũng hơi hơi cúi xuống, muốn nghe xem Trấn Quốc Công nói để biết việc hôn nhân này là như thế nào.

“Năm đó ta mang Lẫm nhi đi ngang qua Tuyên Hòa, không ngờ gặp một đoàn lưu dân, mà thị vệ đi cùng lại bị tách ra. May mắn gặp được Khúc huynh đệ đang đi tuần tra nên mới may mắn thoát hiểm, nhưng không may Khúc huynh đệ vì cứu ta mà bị lưu dân làm bị thương, lúc đó thương thế rất nặng, chậm một chút thì không thể chữa được nữa, kéo dài nửa thàng thì người không còn.” Trấn Quốc Công thở dài, áy náy nhìn Khúc đại lão gia. “Khúc huynh đệ có ân cứu mạng với ta, lúc ấy thấy hắn không yên lòng về nữ nhi nên đã đưa ra ý kết thân, để hắn được an tâm mà đi.”

Người Khúc gia đều sững sờ.

Bọn họ không nghĩ tới hôn sự của Khúc Liễm lại có chuyện xưa như vậy.

Năm đó Khúc tam lão gia qua đời, bọn họ nhận được tin hắn đi tuần tra phủ Tuyên Hòa thì vô ý bị lưu dân làm bị thương, mà thương thế lại quá nặng nên người không qua khỏi. Lúc đó, sau khi nghe xong thì bi thống vạn phần, nhưng không ngờ Khúc tam lão gia là vì cứu Trấn Quốc Công nên mới bị thương rồi qua đời.

Khúc Thấm cũng ngơ ngác nhìn Trấn Quốc Công, thấy vẻ mặt hắn áy náy thì đột nhiên có chút tức giận.

Vì sao đời trước hắn không nói rõ nguyên nhân này ra? Rõ ràng là Kỷ gia bọn họ không có lý vậy mà không biết xấu hổ khi dễ Khúc gia bọn họ, luôn miệng nói Khúc gia trèo cao, thậm chí Trấn Quốc Công phu nhân còn lấy việc này đi rêu rao, ác ý làm nhục muội muội, xem thường Khúc gia bọn họ.

Nếu không phải có phụ thân các nàng thì Trấn Quốc Công sớm không còn rồi, cha nàng rõ ràng chính là ân nhân cứu mạng của Trấn Quốc Công!

Nhưng nàng cũng nhanh chóng hiểu vì sao hôm nay Trấn Quốc Công lại nói sự thật ra, sợ là bởi vì Thục Nghi đại Trưởng Công chúa. Đời trước bọn họ vào kinh muộn nên bỏ lỡ cơ hội cùng Kỷ Lẫm đồng hành và sinh thần của ngoại tổ mẫu nên tất nhiên không thể gặp Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ở đó, cũng không có Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tỏ thái độ thì Trấn Quốc Công căn bản không nghĩ sẽ nói nguyên nhân năm nào, bọn họ có thể thực hiện ước định đã là không tồi rồi, căn bản không cần giải thích.

Vẫn luôn cho rằng năm đó phụ thân cứu Trấn Quốc Công là chỉ giúp đuổi lưu dân, lại không nghĩ tới phụ thân chết là vì cứu hắn mà chết.

Trong lúc nhất thời, cả phòng yên tĩnh, mọi người đều không ai lên tiếng nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn Trấn Quốc Công.

Khúc nhị lão phu nhân cùng Khúc đại lão gia không biết năm đó còn có chuyện như vậy, rốt cuộc cũng hiểu vì sao đường đường là Trấn Quốc Công phủ lại khinh suất định cho trưởng tử thừa tước hôn sự kém như vậy, ân cứu mạng, đổi lấy cọc hôn sự.

Chỉ là nghĩ đến đệ đệ mất sớm để lại ba chất nhi đáng thương thì Khúc đại lão gia vẫn không thoải mái, thậm chí có chút khó chịu.

Người khó chịu nhất vẫn là Quý thị, Trấn Quốc Công vừa nói thì nước mắt của nàng đã chảy ra, dùng khăn che miệng nức nở khóc.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thấy thế thì thở dài, đưa Quý thị khăn tay, nhẹ giọng nói: “Ân nghĩa của Khúc tam lão gia Trấn Quốc Công phủ chúng ta vĩnh viễn ghi tạc trong lòng. Các ngươi yên tâm, tương lai Liễm nha đầu gả đến thì chúng ta sẽ coi nàng như thân sinh mà yêu thương, sẽ không để nàng chịu ủy khuất đâu.”

Quý thị nức nở gật đầu, nàng vẫn đau khổ vì vết sẹo lần nữa bị khơi gợi.

Khúc Liễm cùng Khúc Loan ngơ ngác nhìn bọn họ, sau đó đỏ mắt cúi đầu.

Khúc Loan nhớ năm đó phụ thân chết thì hắn mới hai tuổi nên không có ấn tượng với phụ thân. Khi trưởng thành hơn thì bởi vì không có phụ thân nên đã bị không biết bao nhiêu người chế nhạo, nhưng nghĩ đến mẫu thân với hai tỷ tỷ thì hắn sốc lại tinh thần, nỗ lực đọc sách, hi vọng tương lai thi đỗ công danh để làm chỗ dựa cho mẫu thân với tỷ tỷ.

Hắn nhìn nhị tỷ đang hơi cúi đầu không biết suy nghĩ gì, thở dài. Người chết đã đi xa, hiện giờ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đã cho lời hứa thì tương lai nhị tỷ gả tới sẽ không kém, vốn còn lo lắng nhưng giờ hắn cũng yên tâm rồi.

Loại chuyện này người Khúc gia đều suy nghĩ cẩn thận nên chỉ chỉ thở dài trong lòng.

Giờ nói cái gì cũng vô nghĩa, huống hồ năm đó Khúc tam lão gia là tri phủ Tuyên Hòa, nơi hắn quản lý xảy ra chuyện mà Trấn Quốc Công không may gặp chuyện ở đó thì Trấn Quốc Công phủ nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm, như vậy mới đáng sợ. Khúc tam lão gia chết cũng coi như là hi sinh vì nhiệm vụ nên không trách Trấn Quốc Công được. Hiện giờ thái độ của Trấn Quốc Công cùng Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đã xem như tốt rồi.

Khúc nhị lão phu nhân lập tức nói: “Đây là số mệnh của Thận Chi rồi, hắn là tri phủ Tuyên Hòa thì đó cũng là chuyện hắn nên làm.”

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cảm thấy người Khúc gia rộng lượng nên đối với hôn sự này càng thêm vừa lòng.

“Mặc kệ như thế nào thì ta cũng muốn cảm ơn Khúc tam lão gia.” Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nói.

Trấn Quốc Công cũng lên tiếng: “Đúng vậy, Khúc huynh đệ là người lỗi lạc quang minh, xưa nay ta rất kính nể hắn. Năm đó dù bị thương nặng nhưng hắn vẫn cho người đi trấn an bá tánh đang chấn kinh, đại công vô tư, phẩm đức khiến người kính nể.”

Khúc đại lão gia khiêm tốn nói: “Đó là hắn nên làm, ngài không cần quá áy náy.”

Trong lòng thầm thở dài, nhớ tới mình cùng nhị đệ phục chức sau khi giữ đạo hiếu thì quan lộ suôn sẻ, liền biết có Trấn Quốc Công âm thầm giúp một chút. Cái này làm hắn hơi hụt hẫng, cảm thấy đây là do tam đệ dùng mạng đổi lấy. Lại nhìn mấy chất nhi thì thầm hạ quyết định về sau bọn họ có chuyện gì thì cũng sẽ giúp, không nhiều thì ít.

Khúc đại lão gia có thể nghĩ như vậy thì Khúc Thấm tất nhiên cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, nghĩ xong thì hứng thú rã rời.

Trong lòng Khúc Liễm cũng hụt hẫng, nàng không ngờ hôn sự của mình với Kỷ Lẫm là như vậy, nàng không thể lòng lang dạ sói mà nói phụ thân đời này lấy mạng đổi hôn sự này là không tốt, mà là.... nàng với phụ thân đời này duyên phận quá ngắn, ngắn đến mức nàng không biết ông là người thế nào.

Bởi vì, đời trước nàng chết là do bị ba ba ruột đẩy từ trên lầu xuống, thế nên đời này nàng đối với phụ thân có một loại khủng hoảng, sợ hãi. Chính vì vậy nàng mới không thân cận với ông, lại không ngờ ông đi quá sớm, thậm chí trước khi đi còn không yên tâm về mình, tìm cho nàng nơi quy túc sau này.

Khi nàng có chút thất thần thì phát hiện thiếu niên đối diện đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình khiến nàng sửng sốt, lại không thể chịu được ánh mắt quan tâm của hắn nên lại cúi đầu.

Bởi vì chuyện này nên không khí trong nhà có chút trầm xuống, thẳng đến khi Quý thị đem nửa khối ngọc bội làm tín vật ra.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đem hai miếng ngọc để vào một cái hộp, cười nói với Khúc nhị lão phu nhân và Quý thị: “Hôm nay xem như hai nhà chúng ta chính thức gặp mặt, qua đoạn thời gian nữa thì liền chọn ngày tốt để hai đứa nhỏ đính hôn, sau này Liễm nha đầu chính là cháu dâu của ta, các ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây thì không ai dám khi dễ Liễm nha đầu đâu.”

Người Khúc gia nghe xong thì đều cảm thấy thư thái, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cất nhắc Khúc Liễm nên mọi người sẽ biết Trấn Quốc Công phủ coi trọng nàng, như thế thì lời đồn vớ vẩn sẽ ít đi.

Không khí trong phòng hòa hoãn lại, nói chuyện một lát thì Khúc đại lão gia bồi Trấn Quốc Công phủ đi ngoại thư phòng nói chuyện, Khúc Loan tiếp Kỷ Lẫm, Khúc Liễm và tỷ tỷ bồi Thục Nghi đại Trưởng Công chúa với Trấn Quốc Công phu nhân.

Hai nhà đều có tâm thân cận cho nên nói chuyện tất nhiên là hòa thuận vui vẻ, ngay cả Trấn Quốc Công phu nhân thoạt nhìn lãnh đạm những cũng cười nói, chỉ là Khúc Liễm phát hiện sau gương mặt tươi cười của Trấn Quốc Công phu nhân là ánh mắt lạnh nhạt nhìn mình, thậm chí còn có vẻ chán ghét khiến Khúc Liễm khó hiểu.

Nếu nói Trấn Quốc Công phu nhân vừa ý cô nương nhà mẹ đẻ, không hài lòng về Trình Giảo Kim nàng, nhưng việc hôn nhân này là do Trấn Quốc Công ngỏ lời mà, cha nàng cũng có ơn cứu mạng Trấn Quốc Công nên chẳng lẽ một cọc hôn nhân đổi lấy mạng của trượng phu mình lại không đáng giá? Lại không phải Khúc gia bọn họ cưỡng cầu nên nàng có quyền gì mà tỏ thái độ chán ghét mình?

Tuy khó hiểu nhưng đang ở trước mặt Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, lại thêm Trấn Quốc Công phu nhân cũng một bộ tôn kính nên trong lòng biết dù nàng ta không hài lòng thì có Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ở đây, sẽ không dám bất mãn.

Chỉ là, ánh mắt lạnh nhạt của Trấn Quốc Công phu nhân vẫn làm người khó chịu.

Nói chuyện một lúc thì cũng đến giờ Ngọ nên Quý thị liền đi an bài cơm trưa, Khúc Thấm muốn muội muội ở trước mặt Trấn Quốc Công phủ biểu hiện một phen nên cũng để nàng đi phụ Quý thị.

Khúc Liẽm thấy mình không cần làm bộ làm tịch nên tất nhiên mừng rỡ rời đi cùng mẫu thân.

Ai ngờ vừa đến bếp dạo một vòng thì liền bị mẫu thân đuổi ra ngoài, “Bên ngoài đã nóng rồi con đừng ở đây hun người nữa, mau về phòng nghỉ một lát đi, chút nữa nương sẽ cho người tới gọi con.”

Hiện tại đã là hạ tuần tháng năm, ban ngày ở kinh thành nếu không có băng thì thực sự nóng vô cùng, đặc biệt là ngoài trời, chỉ cần đi một lát thì mồ hôi đầm đìa, đến lúc đó hình tượng sẽ bất nhã.

Khúc Liễm sờ sờ mũi, thực vui sướиɠ đi lười biếng.

Chỉ là nàng vừa đi qua hành lang gấp khúc thì thấy thiếu niên đang đứng dưới mảnh rừng phong râm mát, khuôn mặt thiếu niên sinh động tươi sáng, trên mặt là nụ cười rạng rỡ khiến ánh mặt trời cũng phải nhạt nhòa.

“Liễm muội muội!” Kỷ Lẫm kêu lên.

Khúc Liễm vừa thấy hắn thì biết hắn đứng ở đấy đợi mình, lại nhìn chung quanh thì không thấy hạ nhân liền hiểu hắn đã an bài riêng. Hiện giờ bọn họ xem như hôn thê nên lén gặp nhau cũng không tính là khác người, các trưởng bối đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không quá giới hạn thì sẽ không ngăn cản.

Từ tiệc mừng thọ của Lạc lão phu nhân biết mình với hắn có hôn ước thì khi Khúc Liễm gặp hắn cảm thấy rất xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Chỉ có thể nói Kỷ Lẫm đã cho nàng ấn tượng khắc sâu, cho dù là thiếu niên ấm áp hay nguy hiểm thì cũng khiến nàng khó tiếp thu. Nhưng hiện tại đã có hôn ước rồi, không muốn cũng phải tiếp nhận thôi.

Khúc Liễm nàng nhận mệnh.

“Kỷ công tử.....”

“Tự của ta là Huyên Hòa, là Hoàng Thượng ban cho nên muội có thể gọi ta là như vậy.” Kỷ Lẫm nói, sau đó bước lên trước đứng cách lan can nhìn nàng, đôi mắt trong trẻo minh trạm: “Kỳ thật từ lâu ta đã muốn hỏi muội, có phải muội không nhớ rõ chuyện năm đó ở phủ Tuyên Hòa không?”

“A?”

Thấy vẻ mặt Khúc Liễm kinh ngạc thì thần sắc Kỷ Lẫm ảm đạm, “Năm đó khi phụ thân đi Giang Nam thì ta cũng đi cùng, lúc bá phụ bị thương thì ta với phụ thân cũng ở phủ một đoạn thời gian, khi đó ta đã gặp Liễm muội muội.”

Khúc Liễm: “........” Vẫn không có ấn tượng thì ‘xao’ đây?

Kỷ Lẫm càng thất vọng, ánh mắt nhìn nàng dần biến hóa, đôi mắt đen như mực dần trở nên thâm thúy.

Trực giác mách bảo có nguy hiểm, Khúc Liễm vội chuồn, nói: “Ta có việc đi trước, Kỷ công tử thỉnh tự nhiên.”

Nói xong, căn bản không để ý tới hắn liền xách váy chạy đi. Đi được một đoạn, vì xác nhận hắn có đuổi theo không liền quay đầu nhìn thoáng qua, ai ngờ thấy thân ảnh hắn ngược sáng, vẻ mặt thâm trầm khiến tim Khúc Liễm đập nhanh hơn, cũng không dám nhìn nữa mà cắm đầu chạy.

Bích Xuân đuổi theo sau, chờ về phòng thì thở gấp, nói: “Sao tiểu thư lại chạy? Kỷ công tử vẫn còn ở đó đó, như vậy sẽ thất lễ lắm.”

Từ khi biết tiểu thư nhà nàng là vị hôn thê từ nhỏ của Kỷ công tử thì ấn tượng của Bích Xuân với Kỷ Lẫm thay đổi hoàn toàn, cảm thấy khi ở Chúc gia, hành động của Kỷ Lẫm chỉ là tặng vị hôn thê của mình lễ vật thôi, ý nghĩa đã không giống nhau cho nên cũng không còn thành kiến với Kỷ Lẫm nữa.

Chạy một đoạn đường, Khúc Liễm cũng cảm thấy cả người nóng nực, đặt mông ngồi trên giường, cầm quạt lụa tròn phe phẩy, lẩm bẩm: “Ta cũng không biết mình chạy cái gì nữa....”

Bích Xuân kỳ quái nhìn nàng, không hiểu ra sao.

Khúc Liễm ngơ ngác ngồi, trong lòng rối rắm.

Sao nàng phải chạy chứ? Chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi thôi mà, còn là thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời, lại không có biến đổi thì chạy làm chi?

Khúc Liễm chính mình cũng không rõ.

Bích Xuân thấy dáng vẻ này của chủ tử thì chỉ đành lắc đầu, châm trà cho nàng rồi tự mình quạt quạt.

Thời gian cũng không sai biệt lắm thì Quý thị phái người đến gọi, Khúc Liễm biết chuyện hôm nay không qua loa được nên nhanh chóng chỉ lại quần áo đầu tóc, nhìn vào gương thấy ổn thỏa, không có chỗ nào thất lễ thì liền mang Bích Xuân đến phòng bếp hội hợp với Quý thị, sau đó hai mẹ con cùng đi vào thính đường.