Xe ngựa xuất phát từ hẻm Song Trà, hướng Bình Dương Hầu phủ mà đi.
Quý thị có chút khẩn trương, hồi hộp, ánh mắt cứ đảo quanh ba nhi nữ, chỉ sợ mình không cẩn thận khiến người Bình Dương Hầu phủ chê cười.
Đối với người Bình Dương Hầu phủ, ký ức của Quý thị vẫn khắc sâu.
Lấy tình huống của Quý gia, năm đó nàng có thể tiến vào danh môn thế gia ở phủ Thường Châu, làm thê tử tục huyền của Khúc Tam gia thì xem như là trèo cao rồi. Lúc ấy tình huống rất phức tạp, Bình Dương Hầu phủ cường thế can thiệp làm cho Khúc gia không thể không thỏa hiệp, chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn trúng cô nương Quý gia nghèo túng. Cũng may Quý thị làm người nhu thuận, cũng rất an phận, lại thêm dung mạo xuất sắc nên không chỉ Khúc Tam gia vừa lòng mà Bình Dương Hầu phủ cùng vừa ý.
Ở trong lòng Quý thị, sự tồn tại của Bình Dương Hầu phủ nàng không bao giờ vượt qua được. Năm đó khi gả vào Khúc gia thì có hai vị phu nhân Lạc phủ tới xem lễ. Hôm sau nhận thân thì người Lạc gia cũng ở đó, lúc ấy nàng khẩn trương đến mức suýt ngất mấy lần liền, cả người cứ ngây thơ mờ mịt, thẳng đến khi đã nhận mặt người nhà xong thì nàng vẫn chưa tỉnh táo lại. Ấn tượng duy nhất của nàng về hai vị phu nhân tới tham dự hôn lễ đó là quần áo, trang sức tinh xảo, hoa mỹ, vẻ ngoài đoan trang nhưng lại ngầm có ý kinh thường cùng với ánh mắt thương hại.
Mỗi lần nhớ lại chuyện đó là nàng lại thấy xấu hổ và tức giận cực kỳ, cứ chuyện gì liên quan đến người Bình Dương Hầu phủ là tránh như tránh tà.
Tâm tư đó nàng chưa bao giờ tâm sự với ai, bởi nàng hiểu phản ứng của người Bình Dương Hầu phủ như vậy mới là bình thường, hơn nữa bọn họ vẫn là mẫu tộc của Khúc Thấm, mà trượng phu xưa nay vẫn kính trọng Lạc gia nên nàng càng không dám nói cho ai.
Hiện giờ, lại một lần nữa đối mặt với người Lạc phủ thì Quý thị cảm thấy mình vẫn rất khẩn trương, lo lắng đến hô hấp không thuận.
“Nương, sao người cứ nhìn bọn con như vậy? Chẳng lẽ bon con trang điểm không ổn sao?” Tiểu áo bông tri kỉ Khúc Liễm hỏi, hơi ngạc nhiên với phản ứng của Quý thị. Tuy nói mẫu thân thường không hay ra cửa nhưng hẳn sẽ không lo lắng như vậy chứ? Chẳng lẽ Lạc phủ đã từng làm chuyện gì khiến bà sợ hãi sao?
Nghĩ vậy, Khúc Liễm nhíu mày, nàng biết sự ngang ngạnh cường thế của Bình Dương Hầu phủ, mà mẫu thân lại là vợ kế, không chừng năm đó khi mẫu thân gả đến Khúc gia thì người Lạc phủ từng gây khó dễ bà?
Quý thị thấy ba đứa nhỏ đều nhìn về phía mình, thậm chí có cả Khúc Thấm ngày thường lãnh đạm thì tinh thần cũng buông lỏng hơn, vẻ mặt hòa hoãn rất nhiều, miễn cưỡng nói: “Không có chuyện gì hết, chỉ là nương lo có sơ sót gì, nếu mà thất lễ trước mặt ngoại tổ mẫu của các ngươi liền không tốt.”
Khúc Liễm nhịn không được cười rộ lên, ôm lấy một bên tay của Quý thị: “Nương, người suy nghĩ nhiều rồi, tỷ tỷ cũng đã kiểm tra hơn một lần thì làm sao còn sơ hở được? Ngài nhìn đệ đệ xem, hôm nay hắn mặc một kiện áo choàng màu xanh ngọc thêu tường vân, còn có trụy ngọc hồ lô, có phải nhìn rất thanh tú nhã nhặn không? Trông giống như một công tử văn nhã tuấn tú, cực kỳ đẹp mắt.”
Khúc Loan được tỷ tỷ khen đến đỏ mặt, xấu hổ kêu một tiếng ‘Nhị tỷ’, lại thấy Khúc Liễm càng cười lớn, lại còn nháy mắt với hắn một cái.
Khúc Loan đành đáng thương mà nhìn Quý thị.
Quý thị cũng bị tiểu nữ nhi làm cho buồn cười, vỗ vỗ tay nàng, nói: “Nào có kiểu khen đệ đệ mình như vậy? Làm người nghe xong cũng cảm thấy thẹn.”
“Đệ đệ con lớn lên tuấn tú như vậy, tính tình lại càng tốt, nên tất nhiên là phải khen rồi.” Nói xong lại làm mặt quỷ với Khúc Thấm, “Tỷ tỷ, tỷ xem muội có nói đúng không?”
Khúc Thấm cười gật đầu, nàng cũng phát hiện từ khi lên xe thì Quý thị bắt đầu thấp thỏm lo lắng, tưởng rằng bà đối với việc hôm nay đến Bình Dương Hầu phủ thỉnh an ngoại tổ mẫu khẩn trương thì không khỏi an ủi: “Nương, đã một năm con không thấy bà ngoại nhưng mà bà là người rất hiền lành, lại lớn tuổi nên nương chỉ cần cười nhiều là được. Đợi lát nữa còn có mợ cùng các biểu tỷ muội cũng đến nên lúc đó mọi người cũng có thể trò chuyện với nhau, nếu nương nghe hiểu bọn họ nói thì đáp lại vài câu, còn không thì chỉ cần mỉm cười thôi.”
Quý thị cảm thấy trưởng nữ nói quá nhẹ nhàng, có chút lăn tăn: “Sao có thể như vậy? Có phải quá thất lễ không?”
“Sẽ không đâu, chúng ta là khách nhân, các nàng đều sẽ không để ý.”
Đợi Khúc Thấm phải thể son thề sắt thì Quý thị mới thả lỏng vài phần, nhìn ba nhi nữ trước mặt, lại nghĩ đến mục đích hôm nay tới Bình Dương Hầu phủ thì liền xốc lại tinh thần.
Vì trưởng nữ, dù thế nào thì nàng cũng không thể quá lóng ngóng.
Xe ngựa đi cũng không nhanh, hơn nửa canh giờ mới đến Bình Dương Hầu phủ.
Có lẽ là biết hôm qua Khúc Thấm vào kinh, chắc chắn hôm nay sẽ đến thỉnh an Lạc lão phu nhân nên chờ đến khi bọn họ tiến vào Bình Dương Hầu phủ thì liền thấy Thượng ma ma tự mình tới đón.
Thượng ma ma tiến lên thỉnh an bọn họ nhưng đám người Quý thị cùng Khúc Thấm cũng không dám nhận, vội nghiêng người tránh đi, chỉ nhận nửa lễ thôi.
“Hôm qua mọi người vừa đến kinh thành, dọc đường đi có mệt nhọc không? Sao không ở nhà nghỉ ngơi hai ngày? Lão phu nhân cũng hiểu được tiểu thư vất vả như vậy không chừng lại muốn đau lòng.” Thượng ma ma mở miệng nói, trong lòng cực vừa lòng với thái độ kính trọng của người Khúc gia.
Quý thị vội nói: “Lão phu nhân là trưởng bối, chúng ta khó có dịp được lên kinh thành nên tất nhiên phải đi thỉnh an người rồi.”
Thượng ma ma lại càng vừa lòng hơn, thần sắc thư thái.
Khúc Thấm nói tiếp: “Ta cũng rất sốt ruột, đã hơn một năm không gặp ngoại tổ mẫu rồi, cho nên mới sáng sớm liền thúc giục đệ đệ muội muội cùng nhau lại đây. Từ khi đệ đệ sinh ra đến giờ còn chưa vào kinh thỉnh an lão nhân gia đâu, vậy nên ta mới dẫn hắn đến, mà muội muội cũng cực kỳ nhớ ngoại tổ mẫu........”
Khúc Liễm an tĩnh mà đi theo Khúc Thấm, nhìn tỷ tỷ mở miệng nói dối đến là trôi chảy thì cảm thấy thực vi diệu.
Nàng phát hiện tỷ tỷ trọng sinh của mình đã nâng cấp kĩ năng nói chuyện lên rất nhiều lần, chuyện không thể cũng bị nàng nói đến đúng tình hợp lí, vẻ mặt cũng cực chân thành.
Lại nhìn Thượng ma ma đối diện, quả nhiên sắc mặt vui vẻ, trong mắt lộ ra tia vừa lòng.
Độ cảm được xoát đến tràn đầy!
Đoàn người vừa nói vừa đến Gia Thiện đường của Lạc lão phu nhân.
Thượng ma ma dẫn bọn họ đi qua hành lang, vừa đi vừa giới thiệu cảnh sắc, bố cục của Lạc phủ, còn có một vài thay đổi để Khúc Thấm một năm chưa vào kinh có thể nhận biết, cách hành xự thập phần thỏa đáng, không hô là người hầu đắc lực bên người Lạc lão phu nhân.
Khi đến Gia Thiện đường thì đoàn người lại tình cờ gặp một thiếu niên ở hành lang gấp khúc.
Thiếu niên này mặc ngoại bào màu đỏ tím thêu hoa văn mai lan trúc, nhìn tầm mười ba, mười bốn tuổi, ngũ quan tuấn tú, da thịt trắng nõn, thần sắc sáng láng, tinh thần phấn chấn, làm người vừa thấy liền sinh hảo cảm.
Vừa nhìn thấy người được Thượng ma ma dẫn tới thì trong mắt lóe lên tia kinh hỉ rồi nhanh chóng biến mất, nụ cười rạng rỡ hiện lên mặt khiến cả người hắn thoạt nhìn cực kỳ ấm áp rực rỡ, làm người nhìn không dời mắt được.
Trong lòng Thượng ma ma rơi lộp bộp, âm thầm kêu khổ, tiểu tổ tông này tại sao lại ở đây?
Nụ cười trên mặt Khúc Thấm hơi liễm, mắt lạnh nhìn thiếu niên kia, trong lòng nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Mà Quý thị cùng Khúc Loan đối với thiếu niên này có chút tò mò, chỉ có Khúc Liễm là rụt rụt bả vai, đứng dịch về phía tỷ tỷ.
“Thấm biểu muội, Liễm biểu muội!” Thiếu niên thập phần vui vẻ nói: “Trước đó vài ngày ta nghe nói mọi người muốn vào kinh, nhưng lại không biết bao giờ đến thì vẫn luôn phái người tới bến tàu đợi, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp các người ở đây, hẳn là tới thỉnh an tổ mẫu đi? Hai vị này.... hẳn là mợ cùng biểu đệ?”
Khúc Thấm cùng Khúc Liễm đồng thời hành lễ với hắn, gọi một tiếng: “Thất biểu ca.”
Sau đó, Khúc Thấm giới thiệu với Quý thị và Khúc Loan: “Nương, đệ đệ, vị này chính là biểu ca nhà Đại cữu cữu, tên là Thừa Phong, ở trong nhà đứng hàng thứ bảy. Thất biểu ca, đây là nương cùng đệ đệ của muội.”
Thiếu niên kia vừa nghe, vội nói: “Mợ cùng biểu đệ cứ gọi ta là Thừa Phong là được rồi.”
Hai người lại chào hỏi khách sáo một chút, thiếu niên tên Lạc Thừa Phong cao hứng hỏi: “Ta vừa mới từ chỗ tổ mẫu về, khó có dịp gặp mọi người, hơn nữa mợ với biểu đệ lại là lần đầu đến đây, không bằng để ta dẫn mọi người đến chỗ tổ mẫu thỉnh an đi?”
Mọi người nghe xong đều bị dọa nhảy dựng, Quý thị cùng Khúc Loan thì cảm thấy hắn quá mức nhiệt tình, Khúc Thấm thì thầm cười lạnh liên tục, còn Khúc Liễm thì cũng mếu máo.
Thượng ma ma đâu thể nào để hắn đi cùng qua đó được, vì vậy vội nói: “Thất thiếu gia hôm nay không phải có hẹn với người ta cùng đến Thượng Lẫm Uyển sao? Nơi này đã có nô tỳ rồi, sao có thể phiền thiếu gia được nữa? Thất thiếu gia vẫn là đi làm chính sự đi thôi, đỡ để Đại phu nhân biết thì lại tức giận.”
Lạc Thừa Phong nhớ tới mẫu thân đối với việc hôm nay hắn đi Thượng Lâm Uyển thực sự coi trọng, nếu mà hắn không đi thì kiểu gì cũng tức giận cho xem, nghĩ vậy liền cảm thấy uể oải. Hai mắt hắn trông mong mà nhìn về Khúc Liễm đang núp phía sau Khúc Thấm, trong lòng biết nếu hôm nay mình kiên trì đứng đây thì mẫu thân chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo lên Khúc Liễm, càng không muốn cho hắn gặp Khúc Liễm, liền chỉ có thể từ bỏ.
Bất quá hắn lại nhìn đến Khúc Loan, cười nói: “Biểu đệ hẳn là lần đầu tiên đến kinh thành đi? Ngày khác rảnh rỗi ta sẽ đến tìm đệ nói chuyện. Chúng ta cũng gần tuổi nhau, lại là thân thích, hẳn là nên lui tới nhiều hơn.”
Khúc Loan không biết vị biểu ca này đang đánh cái chủ ý gì, trong lòng thầm cảnh giác, nhưng trên mặt lại thong dong, đáp: “Thất biểu ca nhớ nhé, đệ tất nhiên sẽ chuẩn bị chu đáo, hoan nghênh huynh đến.”
Lạc Thừa Phong lúc này mới cao hứng rời đi.
Bởi vì có cái bước đệm nhỏ này cho nên dọc đường đi tuy Thượng ma ma vẫn ân cần như cũ nhưng mà thái độ đã có chuyển biến.
Khúc Thấm chỉ coi như không biết, thỉnh thoảng cũng phụ họa vài câu.
Tới Gia Thiện đường, lại có một nha hoàn đến nghênh đón, thái độ thân thiết khiến đám người Quý thị thụ sủng nhược kinh, trong lòng hiểu đây là Lạc lão phu nhân cấp thể diện cho Khúc Thấm, từ việc phái Thượng ma ma đến nhị môn đón chào đến phái nha hoàn tâm phúc lại đây cũng đều nói lên thái độ của Lạc lão phu nhân.
Trong lòng Khúc Thấm thở dài.
Cả hai đời ngoại tổ mẫu đều không có thay đổi gì cả, vẫn yêu thương nàng như cũ nhưng đôi khi lại tốt quá hóa dở.
Khúc Liễm nhu thuận đi bên người tỷ tỷ, thấy vẻ mặt tỷ ấy phiền muộn, tuy không biết là vì sao nhưng sợ tỷ ấy phân tâm nên vội duỗi tay kéo kéo ống tay áo.
Khúc Thấm vội lấy lại tinh thần, thấy muội dùng ánh mắt quan tâm nhìn mình thì cười cười, hít sâu một hơi, cất bước tiến vào thính đường của Gia Thiện Đường.
Tại thính đường có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, ai cũng đều vây quanh Lạc lão phu nhân nói chuyện.
Lạc phủ là gia đình có nhân khẩu thịnh vượng, trong phủ có năm vị lão gia, trong đó hai vị là con vợ cả, còn lại đều là con thϊếp thất. Bởi lão Hầu gia vẫn còn nên chưa phân gia, do đó cả năm phòng đều ở cùng một chỗ, người càng nhiều thì càng có nhiều chuyện phát sinh, nhưng mà cũng rất náo nhiệt.
“Lão phu nhân, có Khúc Tam thái thái cùng hai vị biểu tiểu thư và biểu thiếu gia tới.” Thượng ma ma tiến vào, cười ha hả bẩm báo.
Thượng ma ma vừa dứt lời, cả sảnh đều dần im lặng, mọi người đều nhìn ra cửa để xem, còn Lạc lão phu nhân đang ngồi ở chủ vị thì thập phần kích động, vẻ mặt mong đợi.
Khúc Thấm đi theo mẫu thân tiến vào, lúc nhìn thấy ngoại tổ mẫu đầu đã bạc thì hốc mắt nóng lên, nước mắt như hạt châu rơi xuống.
Tiếp theo tất nhiên là một màn hai bà cháu lâu ngày gặp lại, ôm nhau khóc, người chung quanh dù trong lòng nghĩ thế nào thì cũng cầm khăn tay nhẹ chấm nước mắt, ai khóc không được thì cũng phải diễn.
Khúc Liễm cũng lấy khăn xoa mắt, đem hốc mắt hồng hồng một ít.
Lúc này, nàng cảm giác có một ánh mắt cứ nhìn mình liền ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một thiếu nữ ngồi bên cạnh Lạc Đại phu nhân, nàng ta mặc một bộ bối tử màu hồng đào, tầm mười ba, mười bốn tuổi, trên đầu là châu ngọc vờn quanh, khuôn mặt trắng nộn có vài phần tương tự Lạc Thừa Phong.
Thiếu nữ này chính là muội muội song sinh của Lạc Thừa Phong - Lạc Anh, hai người là song bào thai, lại là con vợ cả nên ở Lạc gia rất được sủng ái.
Thấy Khúc Liễm nhìn qua thì hơi mỉm cười, tuy rằng cười đến đoan trang nhưng mà không che giấu được vẻ kiêu căng.
Khúc Liễm cũng cười một cái, rồi lại cúi đầu làm vẻ thương tâm.
Tổ tôn hai người ôm nhau khóc một lát, rốt cục dưới sự khuyên nhủ của mọi người thì cũng chậm rãi ngừng lại, Lạc lão phu nhân ôm Khúc Thấm, để nàng ngồi bên cạnh mình, một bộ luyến tiếc ngoại tôn nữ khiến ánh mắt của những người trong thính đường này đều đảo qua người Khúc Thấm. Khúc Thấm coi như không thấy, đôi mắt vẫn hồng hồng, cùng nói chuyện với Lạc lão phu nhân.
“.....May mắn khi ấy có nương cùng muội muội chiếu cố nên Thấm nhi mới có thể mau chóng khỏi bệnh, nương còn mang muội muội đến Tế Minh Tự cầu phúc, đi cầu Minh Phương đại sư vẽ bùa bình an phù hộ cho Thấm nhi, đệ đệ cũng là người hiêu chuyện nghe lời, mỗi ngày sau khi tan học đều đến thăm cháu. Có mọi người dốc lòng chăm sóc nên thân mình Thấm nhi mới nhanh chóng chuyển biến tốt lên, chỉ là phải mất một đoạn thời gian mới đến thỉnh an người được, là Thấm nhi bất hiếu.”
Lạc lão phu nhân nghe xong thì nhìn Quý thị cùng Khúc Liễm cũng ôn hòa hơn, nói với Quý thị: “Ta biết ngươi là người tốt, chiếu cố Thấm nhi rất khá.”
Quý thị thụ sủng nhược kinh, vội đứng lên nói ‘đó là việc nên làm’.
Khúc Liễm tận lực quan sát xung quanh, trong lòng lại lần nữa khẳng định kỹ năng giao tiếp của tỷ tỷ là chuẩn không cần chỉnh, nhìn xem, nói ra câu nào là đâm trúng tim đen, càng khó hơn là ở trước mặt Lạc lão phu nhân mà xoát hảo cảm của một vài người.
Có lời nói của Khúc Thấm thì Lạc lão phu nhân cũng cho mẹ con Quý thị sắc mặt tốt, thập phần hòa ái, lại kêu Khúc Liễm cùng Khúc Loan tiến lên, sau khi hai người dập đầu thỉnh an thì cầm tay ba tỷ đệ: “Ba tỷ đệ các ngươi đều rất giống nương, đều rất xinh đẹp tuấn tú, nhưng mà lại chẳng ai giống con rể của ta cả.......” nói tới đây, Lạc lão phu nhân lại thở dài, “Nghĩ lại thì giống mẫu thân mới tốt, giống con rể thì không có phúc khí.”
Trên mặt Quý thị cùng ba tỷ muội Khúc gia đều lộ vẻ ảm đạm.
Lạc Đại phu nhân thấy vậy, vội nói: “Nương, người đừng nói vậy, hôm nay Thấm nha đầu tới thì không nên nhắc đến chuyện thương tâm như vậy, ngài hẳn là phải cao hứng mới đúng.” Bà là người tính tình nhanh nhẹn, làm sao không biết lão phu nhân trong lòng rất nhớ ngoại tôn nữ này, vì thế lại nịnh hót: “Nhìn hai nha đầu như hao như ngọc này thương tâm ngay cả hoa cũng muốn héo rồi.”
“Đúng vậy, một năm rồi không có gặp nhau, Thấm biểu tỷ cùng Liễm biểu muội càng ngày càng trổ mã xinh đẹp hơn, có ngoại tôn nữ như hoa như ngọc như vậy thì tổ mẫu phải cao hứng chứ.” Lạc Anh vừa mở miệng là lời hay liền bay ra.
Mấy vị phu nhân bên cạnh cũng đều phụ họa, hơn nữa có Khúc Thấm ngồi một bên nói ngọt đến mức lão phu nhân cũng mặt mày hớn hở, bầu không khí trong phòng lại náo nhiệt lên.
Tuy nói Khúc Tam lão gia đã qua đời, Khúc Loan lại chưa trưởng thành nên không có thế lực gì, nhưng mà Lạc lão phu nhân xót ngoại tôn nữ, muốn cất nhắc nàng nên người Lạc phủ cũng đi theo phụ họa, còn việc trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ có bọn họ biết thôi.
Mẹ đẻ của Khúc Thấm Lạc thị là nữ nhi duy nhất của Lạc lão phu nhân, là đích nữ tôn quý của Bình Dương Hầu phủ, năm đó nếu không phải nàng nhìn trúng Khúc Tam lão gia vào kinh đi thi, lại thuyết phục cha mẹ cửa hôn nhân này thì với thân phận của nàng, căn bản sẽ không gả đến Khúc gia.
Lạc lão phu nhân chỉ có một nữ nhi bảo bối như vậy, cứ nghĩ là với gia phong thanh chính, quy củ nghiêm khắc của Khúc gia, bốn mươi tuổi chưa có con mới được nạp thϊếp, phía trên lại không có bà bà khắc nghiệt nên nữ nhi gả đi không cần phải chịu tội. Nhưng nào biết nữ nhi lại không có phúc hưởng, khi sinh Khúc Thấm thì khó sinh, Khúc Thấm vừa mới trăng tròn liền buông tay.
Lạc lão phu nhân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên tất nhiên là bi thống không thôi, cũng cực kỳ yêu thương ngoại tôn nữ mà nữ nhi để lại. Vì ngoại tôn nữ cho nên năm đó bà mới nhúng tay vào việc con rể tục huyền, đối với Quý thị cũng rất vừa lòng. Bất quá cũng chỉ được vài năm, sau khi biết được Khúc Tam lão gia nhậm chức ở Tuyên Hòa đã không còn thì cả Bình Dương Hầu phủ cơ hồ trợn tròn mắt.
Khúc Tam lão gia không còn, Quý thị lại là người nhu nhược thì làm sao nuôi dưỡng hai nữ nhi tốt được? Vì vậy Lạc lão phu nhân đành phải phái người đón hai tỷ muội Khúc Thấm tới Lạc phủ ở một đoạn thời gian mỗi khi đến mùa xuân, còn mời ma ma dạy lễ nghi tới dạy các nàng.
Bây giờ, thấy ngoại tôn nữ thân thể khỏe mạnh, tinh thần cũng tốt nên Lạc lão phu nhân thập phần vui mừng, thấy Khúc Loan văn nhã tuấn tú, tiến thối có độ lại càng vừa lòng hơn, cảm thấy Quý thị còn xem như không tồi. Lại kiểm tra công khóa của Khúc Loan một chút, rất coi trọng việc học của Khúc Loan.
“Tuy rằng tới kinh thành nhưng cũng không thể sao nhãng việc học, ngươi đã có dự định gì chưa?”
Quý thị vội đáp: “Chúng ta muốn đợi khi nào ổn đinh hơn thì sẽ tìm Đại bá của Loan nhi, nhờ hắn giúp tìm cho một thư viện đáng tin cậy để Loan nhi tiếp tục đọc sách.”
Lạc lão phu nhân nhíu mày, nói: “Hà tất phải bỏ gần tìm xa như thế? Không bằng để Loan ca nhi đi theo bọn Thừa Phong tới tộc học của Lạc gia học đi, đỡ phải đi thư viện, nếu Loan ca nhi đọc sách ở thư viện thì việc ăn, mặc, ở, đi lại cũng không có tiện.”
Lạc lão phu nhân trước giờ hành xự rất bá đạo, rất ít người có thể lay chuyển ý định của bà nên Quý thị không mở miệng mà nhìn vè ba tỷ muội Khúc Thấm, trong lòng gấp gáp.
Khúc Thấm vội nói: “Ý này của ngoại tổ mẫu thực không tồi chút nào, nếu mà đệ đệ không tìm được thư viện tốt thì lúc đó đành mặt dày đến đây vậy.”
Lạc lão phu nhân nghe xong rất vừa lòng, tuy bà muốn che chở ngoại tôn nữ nhưng mà luôn có lúc già đi, tương lai của ngoại tôn nữ là phải dựa vào huynh đệ nhà mẹ đẻ nên tuy Khúc Loan không phải cháu ruột nhưng trên danh nghĩ cũng gọi bà một tiếng ngoại tổ mẫu nên tất nhiêu cũng phải giúp một tay.