Mặt trời chiều ngả về tây, ánh hoàng hôn cam cam hồng hồng bao phủ lấy Hoàng thành, toàn bộ thế giới từ ban ngày ồn ào náo động dần dần tiến vào đêm tối tĩnh lặng.
Xưa giờ phủ Trấn Quốc Công luôn rất an tĩnh, nhưng nay vì Thế tử của bọn họ trở về mà trở nên náo nhiệt hơn.
“Thế tử, ngài đã trở lại rồi, thật sự là quá tốt! Mấy ngày ngài không ở đây, lúc nào Công chúa cũng nhắc đến ngài. Dọc đường đi ngài có thuận lợi không? Không có gặp chuyện ngoài ý muốn chứ? Thế tử có gặp Minh Phương đại sư sao? Có uống thuốc đúng giờ không? Đầu có còn đau không.....”
Kỷ Lẫm vừa bước vào gia môn thì Văn quản gia giống như cái kẹo mạch nha, một đường đi theo cứ lải nhải, hai mắt ẩm ướt, một bộ là vì hắn trở về mà vui mừng, thiếu chút nữa thanh âm đều nghẹn ngào, nhìn đến là đáng thương, làm người không đành lòng ngắt lời hắn.
Văn quản gia đã hơn năm mươi tuổi rồi, có thể là do thời trẻ đi theo Trấn Quốc Công chinh chiến khắp nơi nên thường xuyên bị thương, trẻ thì nhìn không ra nhưng khi về già thì các loại bệnh trạng thường thường sẽ bộc phát, nhiều lúc bị ốm đau tra tấn. Hiện giờ nhìn bên ngoài cũng thập phần già nua, tóc đã hoa râm, trên mặt là nếp nhăn, còn có vết đồi mồi, ngay cả đôi tay từng ấm áp hữu lực kia nay cũng đã trở nên gầy gò, khô cứng, nhưng mà vẫn ấm áp như cũ.
Bước chân của Kỷ Lẫm bất giác chậm lại nên Văn quản gia đang muốn đi nhanh để theo kịp thì cũng biến thành bước chân chậm rì rì giống mọi ngày, hai người có thể nói là sóng vai đến Hàn Sơn Nhã Cư của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa.
“Văn thúc thúc, ngươi yên tâm đi, cháu rất tốt, không có chuyện gì đâu.”
Văn quản gia cười ha hả mà nhìn hắn, ánh mắt đảo qua một gốc cây cổ thụ cách đó không xa ở Hàn Sơn Nhã Cư, trên mặt tươi cười càng sâu, khóe mắt toàn là vết chân chim, ánh mắt nhìn Kỷ Lẫm tràn ngập từ ái ấm áp, bước chân nhanh hơn, chỉ sợ vì lão già này mà làm chậm thế tử, khiến Công chúa ở Hàn Sơn Nhã Cư chờ lâu.
Còn chưa tới Hàn Sơn Nhã Cư thì đã thấy một nha hoàn mặc bộ quần áo khác hẳn nha hoàn đứng cửa. Khuôn mặt trứng ngỗng cười rộ lên, nhìn thấy đám người Kỷ Lẫm thì lộ ra thần sắc vui sướиɠ, thoạt nhìn thập phần kinh hỉ, vội bước đến thỉnh an.
“Thế tử, ngài đã trở lại rồi.”
Kỷ Lẫm cũng không dừng lại, chỉ nói: “Làm phiền Minh Châu tỷ tỷ ở chỗ này chờ, tổ mẫu hiện giờ thế nào?”
Minh Châu vừa đi theo sau vừa đáp lời: “Từ khi Công chúa biết Thế tử hôm nay trở lại thì đã ngồi chờ từ sớm rồi.”
Sau khi Kỷ Lẫm nghe xong thì bước chân vội vàng hơn.
Hắn tay dài chân dài, một bước đi của hắn bằng hai bước của người thường nên Văn quản gia cùng Minh Châu thiếu chút nữa không theo kịp, chỉ phải chạy chậm theo sau.
Tới chính phòng Hàn Sơn Nhã Cư liền thấy một một ma ma năm mươi tuổi búi tóc, trên đầu cài hai cây trâm vàng nạm ngọc đang đứng chờ ở đó, nhìn thấy hắn thì nhanh chóng chạy đến thỉnh an, kích động nói: “Thế tử trở lại rồi, Công chúa đã trông mong ngài cả một ngày......”
“Ma ma đa lễ, ta đây liền đi vào thỉnh an tổ mẫu.” Kỷ Lẫm cười nói.
Ma ma này là Ô ma ma, người hầu hạ bên người của trưởng công chúa từ khi còn ở trong cung. Sau khi Thục Nghi đại Trưởng Công chúa xuất giá thì bà cũng đi theo đến Trấn Quốc Công phủ, vẫn luốn là người khéo léo hiểu lòng người bên cạnh Trưởng Công chúa, ngay cả Trấn Quốc Công khi gặp bà thì cũng tôn trọng mà gọi một tiếng ‘ma ma’, không dám có chút khinh thường nào.
Ô ma ma nhìn Kỷ Lẫm rời nhà mấy tháng mới về, tuy gầy đi nhưng tinh thần lại rạng rỡ hơn, khiến bà vừa kích động lại nhu hòa từ ái, hiển nhiên là rất cao hứng khi nhìn thấy hắn trở về.
Kỷ Lẫm tiến vào trong phòng của Thục Nghi đại trưởng công chúa, Ô ma ma tự mình vén rèm cho hắn rồi đi theo sau. Vừa vào liền thấy một phụ nhân chừng năm mươi tuổi đang ngồi trên giường, sát bên cửa sổ, làn da của bà được bảo dưỡng không tồi, vẫn tinh tế trắng nõn, áo ngoài màu đinh hương thêu hạc hàm tiên thảo, cả người toát lên vẻ cao quý, khí chất uy nghi sắc bén, đôi mắt kia rất có tinh thần, lộ ra một cỗ cương nghị cùng lãnh ngạo, khiến người không dám nhìn thẳng.
Chỉ là khi bà nhìn đến thiếu niên vừa bước vào thì đôi mắt sắc bén liền nhu hòa, cực kỳ sủng ái, cười giang hai tay nói: “Huyên Hòa đã trở lại rồi, mau lại đây tổ mẫu nhìn một cái nào.”
Kỷ Lẫm cười, tiến lên ôm lấy tổ mẫu, bàn tay của bà vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, giống như một đứa con phiêu bạc bên ngoài bao nhiêu ngày cũng được trở về với vòng tay ấm áp bao dung của người thân, nụ cười của hắn rực rỡ ấm áp, so với ánh nắng tháng ba còn đẹp hơn nhiều.
Ở trước mặt tổ mẫu, hắn chỉ là một nam hài mười bốn tuổi bình thường thôi.
***
Chờ sau khi nha hoàn bưng điểm tâm mà hắn thích lên, Kỷ Lẫm ngồi bên người Thục Nghi đại Trưởng Công chúa kể cho bà nghe chuyến đi đến phủ Thường Châu của mình.
“Cháu đã gặp được Minh Phương đại sư, ngài ấy có gửi lời hỏi thăm đến tổ mẫu đấy, cảm tạ tổ mẫu đã giúp đỡ ngài ấy, còn nói là tổ mẫu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói, ngài ấy cũng cho tôn nhi phương thức liên lạc...”
Minh Phương đại sư phiêu bạc rất nhiều nơi, không có nơi tu hành riêng, đi đến chùa nào cũng là tùy duyên. Cũng bởi vì như thế nên có đôi khi hành tung của ông ấy rất bí ẩn, thời điểm mấu chốt muốn tìm cũng không dễ.
Thục Nghi đại trưởng công chúa nghe xong thì vừa mừng vừa sợ, vỗ tay hắn, cười nói: “Lần này thật là may mắn, cũng không uổng cháu vất vả đi một chuyến này. Đúng rồi, Minh Phương đại sư có thể trị khỏi bệnh cho cháu không?” Đây mới là vấn đề bà quan tâm nhất, nếu không phải yêu thương tôn tử của mình thì bà cũng không tốn sức đi tìm Minh Phương đại sư lâu như vậy, quấy rầy hắn tu hành.
“Minh Phương đại sư đã khai dược cho tôn nhi rồi, sau khi uống vài bữa cháu cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, chắc hẳn rất hữu hiệu.” Kỷ Lẫm nói.
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa là người như thế nào chứ, sao có thể không nghe ra ý của tôn tử? Sợ là ngay cả Minh Phương đại sư tinh thông y thuật cũng không có cách nào trị tận gốc, cho nên cũng chỉ dùng dược để làm giảm bớt thì có chút thất vọng, ánh mắt nhìn tôn tử cũng mang theo phần thương tiếc.
“Tổ mẫu, cháu không có việc gì đâu, dù sao thì mấy năm nay đều như vậy rồi.....” Kỷ Lẫm sợ mình lại khiến Thục Nghi đại Trưởng Công chúa lo lắng nên vội dời đề tài, “Đúng rồi tổ mẫu, lần này cháu đi phủ Thường Châu có gặp Khúc gia Tứ tiểu thư.”
Thục Nghi đại trưởng công chúa sửng sốt, nhìn bộ dạng vui mừng của tôn tử thì trong lòng phức tạp, nhưng mà trên mặt vẫn nở nụ cười vui vẻ, một bộ hứng thú, “Nga, chính là cô nương năm đó ngươi gặp ở Tuyên Hòa sao.... Hiện tại cũng mười hai tuổi đi? Lớn lên thế nào? Tính tình ra sao?”
“Muội ấy lớn lên rất xinh đẹp khả ái, tính tình cũng rất tốt, cái gì cũng tốt hết.” Kỷ Lẫm tủm tỉm cười nói.
“Ngươi lại bậy bạ đi, trên đời này làm gì có ai hoàn hảo như vậy, chẳng lẽ ngươi lại muốn hù tổ mẫu sao.” Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đánh tay hắn một cái.
Kỷ Lẫm cười hì hì, “Dọc đường về tôn nhi kết bạn cùng người Khúc gia, cùng nhau hồi kinh, lúc tôn nhi đi chúc thọ Chúc lão phu nhân thì cũng gặp qua nàng ấy rồi. Liễm muội muội không chỉ hiếu thuận trưởng bối, yêu thương huynh đệ tỷ muội, tú châm còn rất giỏi, chữ viết cũng cực đẹp, huệ chất lan tâm, ôn nhu săn sóc......Tổ mẫu nếu không tin thì ngày nào đó mời Khúc Tam phu nhân đến đây làm khách là biết ngay thôi...”
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cười khanh khách mà nghe tôn nhi kể chuyện dọc đường, còn có hắn đối với Tứ cô nương Khúc gia yêu thích thế nào, trong lòng cũng xoay chuyển vạn lần, chờ thấy thời gian không sai biệt lắm thì vội nói: “Được rồi được rồi, cô nương nhà người ta mới có mười hai tuổi thôi, mấy năm nữa mới cập kê nên cháu đừng có khinh cuồng làm ra chuyện gì ảnh hưởng tới thanh danh của cô nương gia. Cô nương gia không so được với nam nhi, chỉ hơi vô ý, dù các nàng không sai thì thế nhân cũng chỉ hà khắc với nữ tử thôi.”
Kỷ Lẫm vội cam đoan, “Tổ mẫu yên tâm, cháu sẽ chú ý! Cháu nhất định sẽ không quên lời tổ mẫu dạy bảo đâu, tuy rằng cháu thích Liễm muội muội nhưng sẽ tuân thủ lễ pháp.”
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nghe xong thập phần vừa lòng, gật đầu: “Trước đi xuống rửa mặt chải đầu đi, đợi lát nữa qua đây dùng bữa tối với tổ mẫu.”
Kỷ Lẫm cười vui vẻ đồng ý, sau đó liền lui xuống.
Chờ sau khi Kỷ Lẫm rời đi, nụ cười của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa chậm rãi thu liễm, trở nên nghiêm túc.
Ô ma ma thay một chén trà mới lại đây, cười nói: “Công chúa làm sao vậy? Không yên tâm về Thế tử sao?”
Ô ma ma hầu hạ bên người đại Trưởng Công chúa cả đời rồi, cũng không gả cho ai hết, tuy rằng hai người là chủ tớ nhưng tình cảm lại cực thâm hậu. Thục Nghi đại Trưởng Công chúa không hề coi bà là người hầu mà ngược lại, giống như tỷ muội vậy, đặc biệt là khi tuổi đã lớn, tính tình không còn xốc nổi như thời còn trẻ nữa nên bên người có một tỷ muội có thể cùng nhau tâm sự, chia sẻ thì ngày qua ngày không hề tẻ nhạt.
Cho nên, có một số lời Ô ma ma cũng được phép nói, thậm chí vì biết rõ tính tình của Công chúa nên lúc nào cũng có thể nói đúng trọng tâm.
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thở dài, “Ta làm sao có thể yên tâm được? Ngươi lúc nãy hẳn cũng thấy tâm tư của hắn với Khúc gia Tứ tiểu thư kia, mấy năm nay ta chưa bao giờ thấy hắn để ý đến một cô nương nào như vậy, điều này nói lên rằng hắn thực sự thích vị Tứ tiểu thư đó. Trước không nói vị tiểu thư Khúc gia kia bộ dạng như nào, tính tình ra sao, kỳ thật năm đó cũng nhờ có nàng mà Huyên Hòa mới trở nên ngoan ngoãn như bây giờ nên trong lòng ta thực cảm kích. Nhưng cảm kích thì không có nghĩa là ta sẽ để Huyên Hòa lấy nàng ấy, Huyên Hòa xứng đáng có được thê tử tốt hơn.... Có lẽ ta phải tự mình đi nhìn một cái thì mới có thể yên tâm được.”
Ô ma ma cười cười: “Công chúa lại nhọc lòng, ngài không tin Khúc gia Tứ tiểu thư thì cũng phải tin ánh mắt của Thế tử chứ? Thế tử là do ngài một tay nuôi lớn nên tất nhiên mắt nhìn người không tồi rồi. Hơn nữa Thế tử một khi bướng bỉnh lên thì rất giống người đó, dù có đánh vỡ đầu cũng không chịu buông tay đâu.”
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nghe xong cũng cảm thấy vui vẻ, sau đó lại nói: “Ta vẫn không thể yên tâm được. Huyên Hòa mới chỉ là tiểu tử choai choai thôi, có thể biết được cái gì chứ? Hơn nữa hắn là do ta một tay nuôi lớn, còn dụng tâm hơn so với cha hắn năm đó....”
Lòng người đều là thịt, hao phí tâm huyết lớn như vậy để nuôi lớn hài tử, sớm chiều ở chung làm bạn bên cạnh, nhìn hắn từ khi còn ngây ngô đến khi trưởng thành thành một thiếu niên ưu tú thì vừa kiêu ngạo vừa đau lòng, hận không thể đem những thứ tốt nhất trên đời này dâng đến trước mặt hắn.
Hai người đang nói chuyện thì có nha hoàn tiến vào bẩm báo, Trấn Quốc Công đã hạ triều trở về.
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nghe xong thì sắc mặt cũng nhạt đi vài phần: “Cho hắn tiến vào đi.”
Thực mau liền thấy một nam tử trung niên mặc một kiện áo ngoài màu xanh thêu ám hoa, khuôn mặt như ngọc, thân hình thon dài, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng cao quý, phong lưu phóng khoáng, tuy đã ngoài ba mươi nhưng vẫn có thể khiến các cô nương mặt đỏ tim đập.
Sau khi Trấn Quốc Công tiến vào, đầu tiền là thỉnh an Trưởng Công chúa rồi mới nói: “Mẫu thân, con nghe nói Huyên Hòa đã trở lại? Sao lại không thấy hắn đến thỉnh an người?” Trong lời nói có ý bất mãn.
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cho rằng Huyên Hòa giống như ngươi sao? Hắn vừa mới trở về liền tới chỗ ta thỉnh an, ta vừa mới cho hắn lui xuống nghỉ ngơi, rửa mặt chải đầu rồi lát nữa lại đây dùng bữa tối.” Thấy nhi tử quẫn bách, cười lạnh nói: “Huyên Hòa đã lâu chưa về, đợi lát nữa ngươi cũng thu liễm tính tình lại, đừng có tùy tiện phát giận với thằng bé, đỡ để ta thấy mà phiền lòng.”
Trấn Quốc Công càng thêm xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Mẫu thân, còn không phải là con sợ Huyên Hòa học thói xấu, không hiếu thuận với người sao? Ngày thường con quá bận rộn nên làm gì có thời gian quản giáo hắn, cho nên.....”
Thục Nghi đại Trưởng Công Chúa vừa muốn nói thì nha hoàn báo tôn tử đến, nên chỉ đành nén giận, ngược lại nói: “Được rồi, ta không thích nghe những lời như này nữa, nếu phụ tử các ngươi đều ở đây thì đến bồi lão bà này dùng bữa đi.”
Kỷ Lẫm tiến vào thấy phụ thân ở đây thì cũng không ngạc nhiên, chỉ tiến lên thỉnh an.
Trấn Quốc Công ngồi vị trí bên dưới Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, khuôn mặt nghiêm túc đã không còn vẻ quẫn bách lúc nãy. Sau khi dò hỏi chuyến đi đến phủ Thường Châu lần này của nhi tử thì vân vê bộ râu, nói: “Nếu ngươi đã trở lại thì công khóa cũng không thể bỏ bê nữa, sáng sớm mai đi đến chỗ sư phó đi.”
“Vâng, phụ thân.” Kỷ Lẫm cúi đầu lên tiếng.
Thấy nhi tử cụp mi rũ mắt, Trấn Quốc Công lại nói: “Còn có, chỗ nương ngươi bên kia thì cũng đi qua thỉnh an nàng.....”
“Việc này để mai hẵng nói!” Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đánh gãy lời nói của Trấn Quốc Công, “Huyên Hòa một lát nữa còn phải bồi ta nói chuyện, đến lúc đó thì cũng đã muộn rồi, ngày mai qua thỉnh an nàng ta cũng được.”
Trấn Quốc Công thấy mẫu thân mở miệng thì cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ là bất mãn nhìn nhi tử.
Kỷ Lẫm rũ rắt, lông mi dài cong như cánh bướm, nhẹ nhàng rung động che phủ đôi mắt xinh đẹp, căn bản không thèm để ý cái liếc của phụ thân.
***
Nghỉ ngơi một đêm, đến ngày hôm sau thì Khúc Liễm tinh thần tràn trề mà rời giường.
Bích Xuân cùng Bích Hạ vừa hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, vừa cười nói: “Tiểu thư hôm nay tinh thần thật tốt nha, sắc mặt cũng khá hơn so với trên thuyền nhiều.”
Khúc Liễm đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thân ảnh phản chiếu trên tấm gương đồng, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt nhỏ hồng hồng trắng nõn, vừa nhìn liền biết tinh thần vui vẻ, “ Tuy nói thuyền chạy cũng vững vàng nhưng mà rốt cuộc cũng không phải phòng ở chân chính, nên thỉnh thoảng cũng ngủ không ngon.”
Hai nha hoàn nghe xong thì đều xúc động gật đầu, dù không có say tàu nhưng ở trên đó lâu như vậy thì vẫn uể oải.
Ngày hôm nay bọn họ muốn đến Bình Dương Hầu phủ thỉnh an Lạc lão phu nhân cho nên Bích Hạ chải cho Khúc Liễm búi tóc song ốc, lại chọn trong tráp cài tóc bằng vàng ròng hình hoa nhài, bên tai đeo một đôi khuyên tai vàng khảm thạch lựu, trên người mặc một bộ váy màu hồng nhạt thêu hoa, cả người thoạt nhìn tươi mát thanh nhã, không mất đi vẻ hoạt bát đáng yêu của tiểu cô nương.
Khúc Thấm vừa đến liền thấy muội muội trang điểm, âm thầm gật đầu, ánh mắt đảo qua hộp trang sức của muội ấy liền phát hiện trang sức vẫn thiếu một ít, hôm nào phải đến Trân Bảo Trai chọn mua thêm mới được, chỉ là phương diện tiền bạc.....Khúc Thấm cảm thấy nàng phải nghĩ cách để Tam phòng bọn họ có khoản thu nữa mới được, nếu chỉ trông chờ vào điền trang cửa hàng mà phụ thân để lại thì cũng thật không đủ dùng.
Kinh thành không giống Thường Châu, đồ ở kinh thành không chỉ quý giá, đắt đỏ mà đồ dùng trang sức của nữ tử đổi mới rất nhanh, vậy nên nếu muốn cùng các quý nữ thế gia ở đây kết giao thì cũng không thể quanh đi quẩn lại chỉ có mấy bộ trang sức, như thế sẽ bị bọn họ chê cười. Khúc Thấm không hiếu thắng như đời trước nữa, sau lưng nói xấu nàng thì nàng cũng mặc kệ, nhưng mà ai dám nhục nhã muội muội thì tuyệt đối không thể tha thứ!
“Tỷ tỷ, muội chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đến dùng bữa với mẫu thân đi.” Khúc Liễm tiến lên nắm lấy tay Khúc Thấm, không biết tỷ tỷ đang nghĩ gì mà nhập tâm như vậy.
Khúc Thấm hoàn hồn, nhìn khuôn mặt nhỏ phấn nộn của muội muội thật là người gặp người thích, cười gật đầu, hai tỷ muội liền sóng vai đến chỗ Quý thị.
Người một nhà dùng đồ ăn sáng xong liền xuất phát đến Bình Dương Hầu phủ.