Thê Điều Lệnh

Chương 33: Các tỷ muội tranh đấu, tại sao lại kéo nàng vào?

Tới buổi trưa, Lạc lão phu nhân giữ bọn họ lại dùng cơm.

Cơm trưa được bày ở Gia Thiện Đường của Lạc lão phu nhân, dùng bình phong ngăn cách nam nữ, cả nhà vô cùng náo nhiệt mà dùng bữa.

Những thiếu gia đồng lứa của Lạc phủ, dẫn đầu là Lạc Thừa Phong cũng trở về dùng bữa.

Khúc Loan năm nay đã mười tuổi, đã đến độ nam nữ bảy tuổi khác biệt nên dùng cơm bên phía nam nhân, sau đó Lạc Thừa Phong đi qua, nhiệt tình mà kéo hắn đến chỗ mình ngồi.

Mọi người thấy hành động của Lạc Thừa Phong thì chỉ cười cười, còn Khúc Loan lại quẫn bách không thôi, nhưng mà cũng không thể từ chối hảo ý của Lạc Thừa Phong nên cũng đành mặc hắn, nhưng mà phòng bị trong lòng càng tăng.

Lạc Thừa Phong này nhiệt tình quá mức, có gì đó rất không thích hợp!

Người Khúc gia hôm nay tới làm khách nên tất nhiên ngồi bên cạnh Lạc lão phu nhân cùng vài vị phu nhân, chỉ có duy nhất hai vị tiểu thư có thể ngồi cùng bàn là Lạc Anh Đại phòng và Lạc Cận Tứ phòng. Điều này có thể chứng tỏ rằng hai vị tiểu thư này ở rất được Lạc lão phu nhân sủng ái, thậm chí ngay cả Đại phu nhân đã có nhi tức thì cũng phải tuân theo quy củ, đứng dậy hầu hạ Lạc lão phu nhân dùng bữa.

Chờ Lạc Đại phu nhân xếp chén đũa xong, Lạc lão phu nhân mới nói: “ Hôm nay có khách tới, ngươi không cần câu thúc như vậy, các ngươi đều ngồi xuống cùng ăn đi.”

Lạc Đại phu nhân cười cười, đáp vâng, rồi liền ở nha hoàn hầu hạ ngồi xuống.

Khúc Liễm đã nhìn cảnh này, chỉ yên lặng cúi đầu. Bất luận là nhìn bao nhiêu lần thì đều cảm thấy chuyện này thật xấu hổ. Trong bữa cơm, nữ nhi giống như người tôn quý, ngồi xem mẫu thân mình phải đứng để hầu hạ tổ mẫu dùng bữa, vẫn luôn là mọi người ăn xong thì mới được ngồi xuống ăn cơm thừa canh cặn. Tuy nói đây là quy củ của đại đa số gia đình nhưng Khúc Liễm vẫn cảm thấy điều này có chút không màng thân tình, có chút thờ ơ nên đây cũng chính là nguyên nhân nàng không quá thích tới Lạc phủ.

May mắn nhà bọn họ nhân khẩu đơn giản nên không cần trải qua loại chuyện xấu hổ này.

Sau khi dùng bữa trưa, Lạc phủ liền thu xếp phòng khách cho bọn họ nghỉ tạm, Khúc Thấm thì được Lạc lão phu nhân lưu lại bên người. Mỗi khi nghĩ đến ba tháng nàng bị bệnh nặng dọa sợ Lạc lão phu nhân nên tổ tôn hai người có rất nhiều chuyện để tâm sự.

Khúc Liễm cơ hồ là mỗi năm đều đến Lạc phủ ở với tỷ tỷ nên đối với Lạc phủ này, không nói là quen thuộc như lòng bàn tay nhưng vẫn có ấn tượng nhất định. Vậy nên nàng biết đệm, chăn đều là đồ mới, chăn cũng mang một mùi hương rất thanh nhã, khiến người thả lỏng tâm tình, dễ dàng đi vào giấc ngủ. Chỉ là tối qua nàng ngủ quá nhiều nên lúc này lại không buồn ngủ như vậy.

Khi Khúc Liễm đang nhắm mắt dưỡng thần thì nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm, một giọng trong đó hẳn là Bích Xuân, còn một thanh âm khác thì nàng cũng quen thuộc.

“......Ta tự đi vào tìm muội ấy, ngươi cứ ở chỗ này hầu hạ. Yên tâm, A Liễm sẽ không tức giận đâu.”

“Anh tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ còn đang ngủ.....”

“Ai nha, một năm không gặp mà sao Bích Xuân ngươi lại càng dong dài thế?”

Khúc Liễm vội tỉnh, đang ngồi dậy thì thấy một thiếu nữ mắt hạnh mày liễu, đôi má phớt hồng đi đến, trên mặt mang theo ý cười, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp dễ gần nhưng lại không thể che đi vẻ được nuông chiều sủng ái giữa mi tâm, là thiên chi kiều nữ được sủng ái mà lớn lên.

“A Liễm!” Lạc Anh đi tới, đặt mông ngồi bên cạnh, “Chúng ta đã lâu không gặp rồi, vừa nãy nhiều người, muốn nói chuyện với muội vài câu cũng không được. Cho nên ta liền đến đây tìm muội nè, muội đừng có ngủ nữa, chúng ta cùng nhau trò chuyện đi.”

Khúc Liễm vuốt vuốt tóc, hướng nàng ấy cười một cái, hỏi: “Nói cái gì?”

“Chúng ta không gặp nhau lâu như vậy nên tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói với nhau rồi, cái gì cũng có thể nói hết.” Lạc Anh không để bụng nói, nàng cảm thấy mình đã chủ động chạy tới đây tìm Khúc Liễm rồi, vậy mà Khúc Liễm lại lãnh đạm như vậy nên trong lòng có chút không vui.

Khúc Liễm cũng chỉ kém nàng một tuổi, nên cũng coi như là chơi từ bé tới lớn, tình cảm tốt hơn so với các tiểu thư Lạc phủ khác. Đương nhiên cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi, rốt cuộc thì cả hai người thân phận khác xa, một người là biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu, một người thật sự là thiên kim cành vàng lá ngọc thì tình cảm không thể nào sâu sắc được.

Khúc Liễm rất có kinh nghiệm đối phó với vị tiểu thư được nuông chiều này, nàng ngồi dịch vào trong, cười nói: “Vậy tỷ cũng lên đây ngồi đi.”

Lúc này vẻ mặt của Lạc Anh mới dãn ra, cười rộ lên cởi giày leo lên giường, cùng Khúc Liễm nằm chung, nói: “Bắt đầu từ mùa xuân thì ta đã trông ngóng muội đến rồi, lại không nghĩ tới mùa xuân đã qua mà mọi người mới đến. Chẳng lẽ lúc trước Thấm biểu tỷ bệnh nặng lắm sao? Đúng rồi, tại sao năm nay nương cùng đệ đệ của muội đều đến? Ta không ngờ đệ đệ của muội cũng rất tuấn tú đấy, chỉ là thân thể hơi gầy, nhưng là rất giống muội, cả hai người lớn lên đều giống nương, so với nương muội thì muội xuất sắc hơn một chút.”

Cô nương này mở miệng là nói như một cái máy hát, cứ ríu rít không ngừng khiến Khúc Liễm cũng phải canh thời cơ mà ngắt lời: “Tỷ tỷ khi đó bệnh nặng lắm, khiến bọn muội đều rất sợ hãi, nhưng may mắn sau đó tỷ tỷ cũng tốt lên. Tỷ cũng biết đấy, đệ đệ của muội từ nhỏ chưa bao giờ đi ra khỏi phủ Thường Châu cho nên lần này mới dẫn hắn đi để mở mang tầm mắt.”

“Cả Tam phòng các ngươi đều tới, chẳng lẽ sau này muốn sống ở kinh thành sao?” Lạc Anh nói xong lại vui vẻ vỗ tay: “Như này thì tốt rồi, về sau liền có người đề chơi với ta. Chúng ta còn có thể cùng nhau đọc sách, đỡ phải một người buồn chán.”

Khúc Liễm cũng cười nói: “Tỷ nơi nào cô đơn hả? Không phải còn có nhiều biểu tỷ, biểu muội sao?”

Lạc gia cũng rất chú trọng việc giáo dục nữ tử nên thường mời nữ tiên sinh về dạy dỗ các vị tiểu thư, đọc sách đến trước tuổi cập kê. Nếu tỷ muội Khúc Liễm ở Lạc phủ thì tất nhiên cũng theo bọn họ học.

Lạc Anh bĩu môi: “Những người đó.....Còn không bằng chơi với ngươi còn tự tại hơn.”

Trong lòng Khúc Liễm hiểu rõ, người Lạc phủ nhiều nên những xung đột về lợi ích cũng rất nhiều, phòng nào cũng có tranh đấu ngầm, tỷ muội bên ngoài hài hòa kỳ thật trong lòng đều phòng bị nhau, đấu đến đỏ mắt. Mà nàng cùng tỷ tỷ họ Khúc, cũng xem như người ngoài cho nên sẽ không có tính uy hϊếp đối với bọn họ, dần dà thì tỷ muội Lạc gia đều thích chơi cùng nàng với tỷ tỷ hơn.

Hai người nói chuyện một lúc, mắt hạnh của Lạc Anh xoay chuyển, đè thấp thanh âm, nói: “A Liễm, các ngươi lần này vào kinh hẳn là vì hôn sự của Thấm biểu tỷ đi?”

Khúc Liễm thầm cảnh giác, nhưng trên mặt lại lộ vẻ nghi hoặc: “Sao tỷ lại nghĩ như vậy?”

“Này là ta đoán đó!” Lạc Anh nhìn vẻ không tin được của Khúc Liễm, “Thấm biểu tỷ năm nay cập kê nên tất nhiên là muốn nghị hôn rồi. Trước đó vài ngày ta ở chỗ tổ mẫu đã nghe lén được tổ mẫu cùng cha mẹ ta nói chuyện, nói là phải tìm cho Thấm biểu tỷ một người thật hoàn hảo, còn muốn cha mẹ ta lưu ý thêm, nhưng không biết sẽ chọn ai. Thấm biểu tỷ xuất sắc như vậy, xác thực phải chọn lựa thật kỹ.”

Lấy sự yêu thương của Lạc lão phu nhân thì Khúc Thấm không lo bà sẽ hại đời tỷ ấy, cái nàng lo là thái độ của Đại cữu cữu cùng Đại cữu mẫu kìa, sợ là trong chuyện này sẽ có việc ngoài ý muốn phát sinh.

Ngay lập tức, Khúc Liễm nắm lấy tay Lạc Anh, nghiêm túc nói: “A Anh, tuy nói hôn sự là do trưởng bối làm chủ nhưng từ nhỏ đến lớn tỷ tỷ đều chiếu cố ta, cái gì tốt cũng muốn dành cho ta nên ta cũng muốn tỷ ấy có một nơi tốt để sống đến cuối đời. Cho nên, nếu cữu cữu hay cữu mẫu có sắp xếp gì thì tỷ nhất định phải nói cho ta biết trước tiên, được không?”

Lạc Anh bị nàng nhìn đến đỏ mặt, cảm thấy Khúc Liễm càng lớn càng xinh đẹp, đặc biệt lúc này ánh mắt nhiễm mấy phần lo lắng, thật sự là là khiến người ta vừa yêu lại vừa đau lòng, trong lòng xúc động, lập tức vỗ vỗ ngực đáp: “Muội yên tâm, ta nhất định sẽ giúp muội nhìn chằm chằm! Cha mẹ ta thương ta nhất nên chắc chắn sẽ không phòng ta đâu.”

Khúc Liễm biết Lạc Anh tuy kiêu căng bá đạo nhưng nếu đã đáp ứng chuyện gì thì đều sẽ làm tốt, nên lập tức đối nàng ấy cảm tạ thật lòng.

Bên này hai tiểu cô nương đang tâm sự thì bên kia khúc Thấm cũng đang dựa vào lòng tổ mẫu nhỏ giọng bồi bà nói chuyện.

“Thấm nhi đã trưởng thành rồi, càng ngày càng giống nương cháu. Ta chỉ có một nữ nhi duy nhất nên đối với nàng là yêu thương vạn phần. Vốn là muốn lưu nàng ở kinh thành nhưng ai ngờ nàng lại coi trọng cha cháu. Khúc gia tuy không tồi nhưng mà căn cơ không ở kinh thành, nguyên là nghĩ với tài hoa của cha cháu, lại có Bình Dương Hầu phủ trợ giúp thì chỉ mấy năm nữa sẽ có thể giúp hắn vào kinh thành làm quan, ta cùng với mẹ cháu cũng gần nhau hơn. Nhưng ai ngờ nàng tuổi còn trẻ liền đi rồi....”

Khúc Thấm trong lòng bi thương, hốc mắt đỏ ửng: “Ngoại tổ mẫu, người còn có cháu.”

Lạc lão phu nhân vỗ tay nàng, tiếp tục nói: “Đúng vậy, ta còn có Thấm nhi, Thấm nhi là đứa nhỏ ngoan ngoãn, chớp mắt đã lớn như vậy rồi, hẳn là nên tính toán dần. Cháu yên tâm, tổ mẫu nhất định tuyển cho cháu một mối hôn sự tốt nhất.”

“Ngoại tổ mẫu!” Khúc Thấm cúi đầu.

Thấy nàng cúi đầu, lão phu nhân nghĩ là cháu gái đang thẹn thùng, cười rộ lên: “Nam cưới nữ gả, có cái gì mà thẹn thùng chứ? Từ nhỏ cháu đã không có cha mẹ bên cạnh, mẹ kế kia cũng không dùng được, nếu ta không tính toán cho cháu thì ai sẽ làm đây?”

Khúc Thấm càng cúi đầu thấp hơn, phảng phất như đang thẹn thùng nhưng trong mắt lại là một mảnh đen tối, không có chút ngượng ngùng của một cô nương gia khi nhắc đến hôn sự của mình.

Sau đó, nàng giống như đang ngại ngùng, nói: “Ngoại tổ mẫu, hôn nhân đại sự tuy là do trưởng bối làm chủ nhưng mà Thấm nhi vẫn luôn muốn tự mình lựa chọn....Nếu Thấm nhi không hài lòng thì ngoại tổ mẫu có thể đồng ý với Thấm nhi, đừng đem Thấm nhi gả đi, được không? Thấm nhi biết như vậy là không đúng, nhưng là....”

Lạc lão phu nhân nhất thời im lặng.

Sau một hồi lâu, rốt cuộc thở dài, nói: “Tính tình này giống hệt nương cháu.”

Tảng đá đè nặng trong lòng Khúc Thấm rốt cục cũng hạ xuống, trên mặt là nụ cười vui vẻ, dịu dàng nói: “Bởi vì Thấm nhi giống nương, cho nên càng không thể tạm chấp nhận.”

Nụ cười trên mặt Lạc lão phu nhân thập phần hòa ái, sờ sờ đầu ngoại tôn nữ, cười: “Đúng vậy, lấy tài mạo của Thấm nhi nhà chúng ta thì còn sợ không tìm được người trong sạch sao? Nếu bên ngoài không có thì còn có vài vị biểu ca nữa mà, cháu nhìn trúng người nào thì ngoại tổ mẫu liền làm chủ cho, để ta xem có ai dám ý kiến!”

Khúc Thấm nghe xong cảm thấy xấu hổ, sau đó lại nghĩ đến sự tình năm đó, còn bị các mợ châm chọc thì sắc mặt lại càng tối đi.

Những vị biểu ca đó ai cần thì cứ lấy, cô nương Khúc gia các nàng không nghèo túng tới nỗi cần bọn họ bố thí.

***

Nghỉ trưa xong, Khúc Liễm lại cùng mẫu thân đến Gia Thiện đường nói chuyện với Lạc lão phu nhân.

Mấy cô nương Lạc gia cũng đều ở đây, mấy người Lạc Đại phu nhân có chút bận rộn nên chỉ có Lạc Tứ phu nhân ở đây thôi.

Lạc Đại lão gia cùng Tứ lão gia là do Lạc lão phu nhân sở sinh nên tất nhiên được sủng ái hơn, dẫn đến Tứ phu nhân ở Lạc gia cũng có thể diện trước mặt lão phu nhân, ngày thường không thiếu tới đây nịnh hót đến mức lão phu nhân cảm thấy thoải mái nên bà cũng thích lưu Tứ phu nhân ở lại nói chuyện.

Lúc này, Lạc Tứ phu nhân đang bồi lão phu nhân đánh bài, Quý thị cũng bị kêu qua đó.

Vì thế Lạc lão phu nhân, Lạc Tứ phu nhân, Quý thị cùng Thượng ma ma ngồi thành một bàn.

Tỷ muội Khúc Liễm cùng biểu tỷ muội Lạc gia đến phòng bên nói chuyện phiếm, một năm không gặp nên mọi người đều có nhiều chuyện muốn nói.

“Một năm không gặo nhau mà hai vị biểu muội càng thêm xuất chúng hơn rồi, quả nhiên giống Đại bá mẫu nói, tiểu thư Khúc gia toàn là mỹ nhân.” Một thiếu nữ diện mạo diễm lệ nói.

Nàng đó chính là Lạc Cận, trưởng nữ Tứ phòng, năm nay mười lăm tuổi, chỉ lớn hơn Khúc Thấm một tháng. Bởi vì Lạc phu nhân yêu thương tiểu nhi tử, Lạc Tứ phu nhân lại là người hay luồn cúi cho nên trưởng nữ của hai người ở đây rất được sủng ái. Thêm nữa diện mạo của nàng cũng diễm lệ, dáng người cũng nảy nở nên người Tứ phòng rất coi trọng trưởng nữ này, đối với hôn sự của nàng cũng rất thận trọng.

Khúc Thấm cười nói: “Nào có đẹp bằng Cẩn tỷ tỷ chứ, Cẩn biểu tỷ mới ngày càng xinh đẹp thì có, đến muội nhìn cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập.”

Lạc Cận nghe xong thì thập phần vui vẻ, xưa nay nàng rất kiêu ngạo với dung mạo của mình, thậm chí còn mơ hồ biết được người nhà an bài hôn sự cho mình như thế nào, sợ đến lúc đó mình có thể trở thành Hoàng tử phi cũng không chừng.

Nghĩ đến đây, lại liếc mắt nhìn Lạc Anh.

Lạc Anh thì thiếu chút nữa phì cười, trong lòng hừ lạnh, sau khi phân gia thì Tứ phòng chẳng là cái gì cả, không quyền không thế, không giống mình là đích nữ của Bình Dương Hầu phủ, dòng bên nào có cửa so sánh? Trên mặt hiện vẻ không vui: “Thấm biểu tỷ lại khiêm tốn rồi, muốn nói lớn lên xinh đẹp thì ai qua được A Liễm? Từ nhỏ ta đã biết A Liễm lớn lên là người xinh đẹp khả ái nhất.”

Nụ cười trên môi Khúc Liễm cứng đờ, tỷ muội các người đang tranh đấu, lôi kéo nàng vào làm gì?

Nhưng mà bộ dạng này của nàng trong mắt người ngoài lại là vô tội đáng thương, nhát gan sợ sệt, thật là khiến người đau lòng không thôi, ngay cả thanh âm cũng giảm nhẹ vài phần.

Khúc Thấm cũng cảm thấy kiêu ngạo vì muội muội xinh đẹp của mình, rất ít người có thể sánh bằng, bất quá trên mặt cũng không hiện cảm xúc gì.

Nàng nhìn mấy tỷ muội Lạc gia đang ngồi nói chuyện phiếm ở đây, trừ bỏ Lạc Anh cùng Lạc Cận thì còn lại đều là con của thϊếp thất, mà trong đó Lạc Cận là cô nương dung mạo xuất chúng nhất, Lạc Anh là cô nương tôn quý nhất.

Trong đám tiểu thư Lạc gia, nói đến người có tiền đồ nhất phải kể đến Lạc Kha – trưởng tỷ của Lạc Anh, là đích tiểu thư Đại phòng. Lạc Kha này tính tình nhạy bén, khí chất đoan trang, ba năm trước đã gả vào Trần Quốc công phủ làm Thế tử phu nhân, hiện giờ đã sinh hạ một nhi tử nên địa vị càng được củng cố, rất được nhà chồng coi trọng.

Lạc Cận hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhìn về phía Khúc Liễm, đối với gương mặt nhỏ nhắn xuân hoa hiểu nguyệt kia thì không thể không thừa nhận, chính mình vẫn còn kém hơn, liền dời đề tài, nói với Khúc Thấm: “Qua mùa xuân mà không thấy các ngươi tới thì ta còn nghĩ năm nay các ngươi không đến kinh thành, lại không ngờ ngươi lại sinh bệnh nặng như vậy. Hiện giờ thân thể thế nào? Đã khỏe hẳn chưa?”

Khúc Thấm cười nói: “Đa tạ, ta đã khỏe rồi.”

“May là năm nay các ngươi tới, bởi vì đến tháng năm thì Tam tỷ tỷ sẽ xuất giá, đến lúc đó các ngươi có thể xem náo nhiệt rồi.”

Khúc Thấm cùng Khúc Liễm đều thực kinh ngạc.

Tam tỷ tỷ trong miệng Lạc Cận chính là trưởng nữ Nhị phòng Lạc Mai, năm trước khi các nàng đến Lạc gia thì vẫn chưa nghe nói nàng định thân. Thế mà năm nay vừa đến liền sắp đến thời gian nàng xuất giá? Chẳng lẽ trong chuyện này có nguyên nhân gì sao?

Sau đó, tất nhiên là tò mò dò hỏi đối tượng định thân của Lạc Mai một phen, các cô nương cũng rất nhiệt tình, náo nhiệt.

Ở Lạc phủ đến giờ Thân hai khắc thì Quý thị mang theo ba nhi nữ cáo từ.

Trước khi rời đi, Lạc lão phu nhân không nỡ, nói: “Qua một đoạn thời gian nữa thì để Thấm nhi cùng Liễm nhi đến bồi lão bà tử ta đây, có tỷ muội các nàng bên người thì ta cũng vui vẻ.”

Ý tứ này tất nhiên là muốn cho hai vị cô nương Khúc gia như mọi lần đến ở trong Lạc phủ, Quý thị chỉ có thể thưa dạ. Chờ sau khi rời khỏi Lạc gia, lên xe ngựa thì mặt mày có chút buồn rầu.