Khúc Thấm không hiểu tại sao có những việc cả hai đời đều không giống nhau, nhưng mà mọi chuyện vẫn đang phát triển theo hướng tốt nên nàng vẫn nhịn không được thầm cao hứng.
Thấy muội muội cúi đầu, bộ dáng nhút nhát sợ sệt thì cho rằng nàng sợ nhận đồ của nam nhân xa lạ thì sẽ gây ra tai họa, liền ôn nhu an ủi: "Không có việc gì đâu, vị Kỷ công tử kia cùng với phụ thân có quan hệ sâu xa nên cũng không coi là thất lễ, nếu hắn tặng thì muội cứ thoải mái nhận lấy đi, không có gì quan trọng đâu."
Vẻ mặt Khúc Liễm lập tức thay đổi, chờ đến lúc ngẩng đầu thì đã là biểu tình đáng thương mà nhìn tỷ tỷ.
Lấy hiểu biết của nàng về tính tình của Khúc Thấm, nếu Kỷ công tử kia công có quan hệ gì với nàng thì tỷ ấy sẽ cô gắng tìm cách đem món quà trả lại cho đối phương. Hơn nữa huyết ngọc còn là món đồ quý giá đến thế, là thứ thường dùng để tượng trưng cho thân phận nên có thể dùng làm vật đính ước. Ngọc bội không dễ dàng tặng người khác, cho dù là thế giao, mà nếu cho thì cũng không cho ngọc bội có khắc tên. Mà bây giờ, Khúc Thấm lại bảo nàng không cần để ý, chỉ cần thu là được....
Khúc Liễm thật muốn đập đầu xuống đất ngay lúc này.
Chẳng lẽ, ở đời trước của Khúc Thấm, vị Kỷ công tử kia chính là....
"Được rồi A Liễm, muội không cần lo lắng đâu. Hôm nay muội cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau về phòng nghỉ ngơi thôi." Khúc Thấm nhẹ nhàng nói.
Khúc Liễm ai oán nhìn nàng một cái, chán nản đi về phòng.
Trở lại phòng ngủ, Bích Xuân cũng đang khó xử mà lại đây, do dự hỏi: "Tiểu thư, cái tráp nhỏ kia làm thế nào bây giờ?"
Khúc Liễm nhìn về phía tráp nhỏ làm bằng gỗ tử đàn đang được đặt trên bàn, lại thấy bộ dạng lo lắng hãi hùng của Bích Xuân thì nói: "Ngươi đừng lo lắng, tỷ tỷ đã biết chuyện này rồi, sẽ không trách ngươi đâu."
Bích Xuân nghe xong liền cảm thấy kinh hãi, nhưng sau đó dần bình tĩnh lại. Trong lòng nàng hiểu, chỉ cần Nhị tiểu thư biết thì với tính tình của Nhị tiểu thư, chuyện này sẽ không cần nhắc lại nữa, nên căn bản cũng không còn gì phải lo lắng.
Khúc Liễm đem tráp nhỏ mở ra, bên trên lớp vải nhung là một miếng ngọc bội toàn thân đỏ đậm, ở giữa lộ ra sắc tím đen, mặt trên khắc hình chim ưng, đây đúng là miếng ngọc mà trước đó thiếu niên đã đưa cho mình.
Mặc dù đã đoán được đó là món đồ gì, nhưng mà khi nhìn thấy thì vẫn có chút uể oải.
Điều khiến nàng ủ rũ hơn là, thiếu niên quỷ dị kia tương lai sẽ có quan hệ với nàng!
Nếu nói vài lần gặp mặt trước nàng đối với thiếu niên đó vẫn có hảo cảm, nhưng mà sau chuyện ở trong sơn động thì chút hảo cảm lập tức biến mất không thấy tăm hơi, chỉ cảm thấy hắn rất kì lạ, khó hiểu, khiến nàng cảm thấy không thích hợp, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Xưa nay Khúc Liễm vẫn luôn tin vào giác quan thứ sáu của mình.
Một hồi rối rắm, xoắn xuýt thật lâu, buổi tối cũng trằn trọc không ngủ được.
***
Ngày hôm sau, Chúc Hà phái người tới tặng Khúc Liễm một chậu trà mai vừa mới chớm nở.
Khúc Liễm nhìn nhìn bồn trà mai, lại kêu Bích Xuân thưởng cho bà tử Chúc gia đến tặng hoa, còn mình thì ngồi thẫn thờ suy nghĩ.
Ngây người mấy ngày, nhật tử qua đi cũng không có xảy ra chuyện gì, vẫn giống những ngày bình thường khác nên cuộc sống của Khúc Liễm cũng khôi phục vẻ vốn có của nó.
Tuy có chuyện của thiếu niên kia làm nhạc đệm, nhưng là nàng năm nay cũng chỉ có mười hai tuổi, vẫn còn quá nhỏ. Hơn nữa, làm tiểu thư khuê các thì cũng không xuất môn quá nhiều nên cũng không có tiếp xúc với người bên ngoài nên có một số việc bây giờ suy nghĩ vẫn còn xa lắm, hiện tại mà buồn rầu thì cũng chẳng làm được gì, lại thêm việc tỷ tỷ trọng sinh, điều này chứng tỏ chuyện tương lai cũng không hẳn vẫn sẽ theo quỹ đạo giống đời trước. Nghĩ như vậy, tâm tình nàng rất nhanh thả lỏng.
Sau khi Khúc Liễm phát huy tinh thần tự bổ não, tự tưởng tượng xong thì ngày qua ngày vẫn trôi qua như bình thường, mỗi ngày không phải là ở tiểu Phật đường bồi mẫu thân thì cũng là làm bài tập, luyện chữ ở thư phòng, nếu không thì cũng là làm quần áo cho người nhà, nuôi dưỡng hoa cỏ. Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, không ra khỏi cửa, hơn mười năm sống trên đời cũng chẳng có gì khác nhau.
Nhưng Khúc Liễm không phải không để ý chuyện bên ngoài, ít nhất thì nàng cũng cẩn thận phát hiện tỷ tỷ đối với vị phụ tá năm đó đi theo phụ thân có hứng thú. Hình như so với đệ đệ Khúc Loan thì tỷ ấy càng muốn mời người về hơn, chắc hẳn tỷ ấy đã có tính toán gì đó.
Khúc Thấm hành sự xưa nay rất bí mật, cẩn thận, có kế hoạch rõ ràng, trừ bỏ lúc bị bệnh thì nói mớ ra thì sau đó tỷ ấy lại khôi phục bình thường, thậm chí còn không lộ ra bất cứ dấu vết gì khiến Khúc Liễm muốn biết nhiều chuyện hơn nữa thì cũng đành bó tay, chỉ có thể rầu rĩ từ bỏ.
***
Hạ tuần tháng ba, ở kinh thành có người tới.
Người tới là ma ma bên người Lạc lão phu nhân Bình Dương Hầu phủ.
Khúc Liễm nghe Bích Xuân tới báo liền vội bỏ một nửa làn váy đang làm cho tỷ tỷ xuống, hỏi: "Chính là đến vì lần bệnh trước của tỷ tỷ sao?"
Sau khi Khúc Thấm sinh bệnh, ma ma Lạc phủ đưa tới để giáo dưỡng, dạy lễ nghi tất nhiên sẽ đem tin tức này báo về kinh thành, lấy sự yêu thương của Lạc lão phu nhân với Khúc Thấm thì tất nhiên sẽ phái người đến thăm, cho nên cũng không thây kỳ quái. Nhưng mà không nghĩ tới chính là, Lạc lão phu nhân sẽ phái ma ma thân cận của mình đến.
Khúc Liễm cũng từng đến Lạc gia ở mấy lần nên đối với những ma ma, nha hoàn hầu hạ bên người Lạc lão phu nhân cũng biết chút ít.
Bích Xuân nói: "Thượng ma ma đang ở chỗ phu nhân, phu nhân kêu Nhị tiểu thư và tiểu thư cùng nhau qua đó."
Đối với người hầu bên cạnh Lạc lão phu nhân thì tỷ muội Khúc Liễm vẫn rất tôn trọng. Sau khi nghe xong liền thay quần áo, rửa mặt chải đầu, hẹn gặp nhau ở cửa Thu Uyển cư rồi mới cùng đi đến Đào An cư.
"Tỷ tỷ, ngoại tổ mẫu nhất định là biết tỷ sinh bệnh cho nên mới kêu Thượng ma ma tới đây thăm tỷ." Khúc Liễm vừa đi vừa nói.
Khúc Thấm thì lại có chút thất thần, chỉ tùy ý gật gật đầu.
Khúc Liễm thấy vậy thì cảm thấy rất kinh ngạc, đột nhiên nàng cảm thấy lần này Thượng ma ma tới hẳn là có ẩn tình gì đó, chỉ sợ không đơn giản là vì thăm bệnh mà đến.
Rất nhanh hai tỷ muội đã đến Đào An cư, Quý thị đang ở trong phòng khách chiêu đãi Thượng ma ma.
Quý thị tuy rằng không hay cùng người ngoài kết giao lắm, nhưng mà Thượng ma ma lại là người đắc lực bên cạnh Lạc lão phu nhân, tuy không thể nói tinh thông mọi thứ nhưng mà cũng là người tài giỏi, làm người cũng không tẻ nhạt mà còn rất giỏi dẫn dắt chủ đề câu chuyện, hai người có hỏi có đáp khiến bầu không khí cũng không tồi.
Thượng ma ma là phụ nhân có gương mặt hơi tròn, nụ cười tự nhiên hào phóng, nhìn cực kì thân thiết. Trên người mặc một bộ bối tử màu đinh hương, trên đầu cài hai cây trâm vàng nạm bảo thạch hình hoa phù dung, tuy chỉ mặc đồ của hạ nhân nhưng cũng không kém phần khéo léo, từ đó có thể thấy đây là ma ma rất có thể diện bên người chủ tử.
Thấy Khúc Thấm cùng Khúc Liễm tiến vào, Thượng ma ma vội vàng đứng dậy. Ánh mắt của bà đặt ở trên người Khúc Thấm, sau đó hốc mắt đỏ lên, kích động tiến lên hành lễ với hai vị tiểu thư rồi nói với Khúc Thấm: "Tiểu thư đã mảnh khảnh hơn so với lần gặp mặt trước rồi, lúc lão phu nhân nghe tin tiểu thư sinh bệnh, tiểu thư không biết ngài ấy lo lắng thế nào đâu...." Nói xong, những giọt nước mắt liền lăn xuống.
Khúc Thấm phảng phất như bị cảm động, hốc mắt cũng hồng hồng, nghẹn ngào nói: "Là ta bất hiếu, làm phiền ngoại tổ mẫu người nhớ mong, ta hết thảy đều tốt lắm...."
Hai người đều thương cảm một lúc rồi mới ngồi xuống.
Khúc Liễm yên lặng đỡ Khúc Thấm ngồi xuống vị trí bên cạnh Quý thị, ánh mắt thường nhìn về phía Thường ma ma.
Thường ma ma là người nhanh nhạy cỡ nào cơ chứ, nên tất nhiên là nhìn thấy ánh mắt của Khúc Liễm nhìn mình, liền nhìn theo, trong lòng không khỏi chấn động, chỉ cảm thấy Khúc gia Tứ tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp. Tuy rằng không có vẻ tươi sáng hào phóng như Nhị tiểu thư nhưng chỉ cần gương mặt này liền có thề bù đắp hết thảy. Chả trách tại sao thiếu gia Lạc gia vẫn luôn nhớ mong, biết nàng tới còn muốn nhờ nàng mang lễ vật đến cho Tứ cô nương này.
Đột nhiên phát hiện Khúc Thấm nhìn về phía mình, Thường ma ma vội thu hồi tâm tư, vấn an Khúc Thấm, lại biểu đạt lòng yêu thương, quan tâm của Lạc lão phu nhân đến Khúc Thấm, cuối cùng là một ít lễ vật tặng cho tỷ đệ Khúc gia.
Cuối cùng, Thượng ma ma cũng nói mục đích đến đây: "Tam phu nhân ngài cũng biết, mẹ đẻ của Nhị tiểu thư mất sớm, lão phu nhân chúng ta lại yêu thương nhị tiểu thư như vậy nên mắt thấy Nhị tiểu thư ngày một trưởng thành thì trong lòng cũng rất nhớ mong. Lần này lão nhân gia người nghe nói tiểu thư bị bệnh nên ngày trôi qua cũng cảm thấy bất an lo lắng, may mắn Nhị tiểu thư có cát nhân thiên tướng phù hộ."
Quý thị có chút xấu hổ, lời này của Thượng ma ma nàng cứ có cảm giác Lạc lão phu nhân đang trách cứ nàng không chiếu cố tốt Khúc Thấm nên trong lòng vừa có chút ủy khuất lại vừa có chút khó chịu.
Tiếp đó, lời nói của Thượng ma ma thay đổi, nói Lạc lão phu nhân mong muốn Khúc Thấm vào kinh ở vài ngày. Quý thị quýnh lên: "Lão phu nhân đây là...." Sau đó lại hồi tượng lại tương lai của hai nữ nhi trong lời nói của Thượng ma ma khiến nàng vừa vui mừng vừa không nỡ.
Thượng ma ma cười nói: "Tam phu nhân xin yên tâm, lão phu nhân chúng nô tỳ quan tâm Nhị tiểu thư nhất, cho nên lần này mới muốn đón tiểu thư vào kinh ở một thời gian."
Trên mặt Quý thị không ngăn được nụ cười, một bộ thập phần vui vẻ.