Khúc Liễm nhìn hai người kia một bộ hiểu rõ trong lòng, lại nhìn Khúc Thấm thần sắc bình đạm lại có chút khó lường, không khỏi có điều suy nghĩ.
Chờ đề tài nói chuyện của các nàng kết thúc, Khúc Thấm mới mở miệng nói: "Ta cũng rất nhớ ngoại tổ mẫu, nhưng mà tháng tư Đại tỷ ta sẽ xuất giá, không biết sau này có còn cơ hội gặp lại không nữa, nên ta sẽ chờ sau khi đại tỷ xuất giá thì sẽ vào kinh thỉnh an lão nhân gia."
Thấy Khúc Thấm đồng ý vào kinh, Thượng ma ma cực kỳ vui mừng: "Lão phu nhân có phân phó, nói Nhị tiểu thư không cần gấp gáp, có thể trì hoãn chút thời gian. Vốn lão phu nhân muốn Nhị tiểu thư dưỡng khỏe thân mình rồi mới vào kinh, nhưng mà bây giờ Nhị tiểu thư đã khỏe mạnh nên chắc sau khi biết lão phu nhân cũng sẽ không quá lo lắng. Đại tiểu thư trong phủ xuất giá là chuyện quan trọng, việc vào kinh thì tiểu thư cứ thư thả, không cần phải vội."
Khúc Thấm nghe được càng thêm vui vẻ, vẻ mặt đoan trang lộ ra nụ cười vui sướиɠ, nhưng tươi cười kia rất nhanh liền biến mất, nhìn về muội muội đang ngồi bên cạnh, thở dài: “Thượng ma ma, ta cũng rất luyến tiếc muội muội.”
Vẻ mặt của Thượng ma ma vẫn tươi cười như cũ, giống như cũng không cảm thấy kỳ quái khi Khúc Thấm nói lời này, cười nói: “Lão phu nhân tất nhiên là biết tình cảm giữa hai vị tiểu thư rất tốt, Tứ tiểu thư là người hiếu thuận, lão phu nhân cũng rất nhớ Tứ tiểu thư nên cũng muốn đón Tứ tiểu thư vào kinh, để cho hai vị trên đường cũng có người bầu bạn.”
Từ khi Khúc Thấm còn nhỏ thì Lạc gia ở kinh thành cũng sẽ thỉnh thoảng đón nàng vào kinh ở vài ngày làm bạn với Lạc lão phu nhân. Lần nào đi nàng cũng luyến tiếc không muốn rời xa muội muội đên cũng đưa muội muội đi cùng, giống như bộ dáng của gà mẹ che chở gà con vậy. Vì thế, người Lạc phủ cũng đã quen với việc này, dần dần cũng chấp nhận biểu tiểu thư Khúc Liễm không có quan hệ huyết thống.
Quý thị là tiểu thư nhà quan lại xuống dốc, trăm triệu lần không thể nào so sánh với Lạc gia là thế gia danh môn hiển hách, lại đang nắm thực quyền trong tay. Cho nên, đứa nhỏ nàng sinh ra tuy cũng gọi Lạc lão phu nhân một tiếng ngoại tổ mẫu nhưng mà quan hệ huyết thống hoàn toàn không có, nếu không phải Khúc Thấm rất quan tâm, chiếu cố muội muội này thì căn bản Lạc gia sẽ xem nhẹ hai tỷ đệ Khúc Liễm, Khúc Loan, nếu gặp thì cũng chỉ cho một ít mặt mũi bên ngoài thôi.
Cho nên, hành động của Khúc Thấm cũng không khiến Thượng ma ma cảm thấy kỳ lạ.
Khúc Thấm một bộ rất vui mừng, vừa hết lòng cảm tạ Lạc lão phu nhân, vừa âm thầm đẩy Khúc Liễm, muốn muội muội cũng nói vài câu.
Dưới sự thúc giục của tỷ tỷ, Khúc Liễm cũng là nói ngọt như mật, nhưng mà trong lòng vẫn là thầm suy nghĩ.
Lạc gia đây là muốn tìm đối tượng cho tỷ tỷ, mang nàng – một người chưa cập kê đến đó để làm gì? Chẳng lẽ lần này vào kinh lại sắp có chuyện xảy ra sao?
Nói chuyện cũng được một lúc, Khúc Thấm liền nói với Thượng ma ma: “Hiện tại đã là hạ tuần tháng ba rồi, chỉ còn mười ngày nữa là Đại tỷ tỷ xuất giá thôi, không bằng ma ma ở trong phủ luôn đi, đợi nhà ta xong việc thì đến lúc đó chúng ta cùng vào kinh, được không?”
Thượng ma ma lại uyển chuyển cự tuyệt, nàng là phụng mệnh lão phu nhân đến phủ Thường Châu thăm bệnh Khúc Thấm, thuận tiện truyền đạt ý tứ của Lạc lão phu nhân mà thôi. Lạc lão phu nhân rất quan tâm lo lắng đến tình hình sức khỏe của Khúc Thấm nên Thượng ma ma cần phải nhanh chóng quay về kinh thành báo cáo với chủ tử mình.
Sau khi nghe xong, Khúc Thấm cũng không miễn cưỡng nữa.
Chờ nha hoàn dẫn Thượng ma ma đến khách viện nghỉ tạm, Quý thị liền nói với Khúc Thấm: “Thấm nhi, nương là người vô dụng kém cỏi, mắt thấy tuổi ngươi một năm so với một năm lại lớn hơn mà lòng như lửa đốt, hiện giờ ý của Lạc lão phu nhân, sợ là phải ở trong kinh thành.....Ta nghĩ Lạc lão phu nhân xưa nay yêu thương con như vậy, lại là người có ánh mắt tinh tường, đến lúc đó chắc chắn sẽ vì con mà an bài một mối hôn sự tốt, con....”
Nghĩ đến kế nữ xưa nay là người có chủ kiến nên trong lòng Quý thị có chút lo lắng nàng nghĩ nhiều, mà mình thì việc gì cũng không quản được.
Ai ngờ Khúc Thấm cũng rất bình tĩnh nói: “Nương, con đã biết rồi, người không cần lo lắng đâu.”
Quý thị nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Nàng là quả phụ, còn mang theo ba đứa con nữa. Tuy cuộc sống hàng ngày có Khúc gia che chở, nhưng mà những việc như hôn sự này thì chỉ có thể trì hoãn. May mắn Khúc Thấm có nhà ngoại đắc lực, lấy thế lực mạnh mẽ của Lạc gia ở kinh thành, muốn tìm mối hôn sự tốt cho ngoại tôn nữ Khúc Thấm là chuyện không khó.
Mấy mẹ con đang nói chuyện với nhau thì liền nghe nói có Khúc Đại phu nhân đến đây.
Quý thị cùng tỷ muội Khúc Liễm vội đứng dậy ra đón.
Khúc Đại phu nhân cười khanh khách tiến vào, chào nhau một tiếng rồi nói với Quý thị: “Ta nghe nói Bình Dương Hầu phủ phái người tới thăm Thấm nhỉ phải không? Không biết là vị quản sự nào trong phủ?”
Quý thị cười nói: “Không phải quản sự mà là Thượng ma ma bên người Lạc lão phu nhân. Lão phu nhân biết lúc trước Thấm nhi sinh bệnh nặng nên trong lòng cực kỳ quan tâm nên mới phái Thượng ma ma đến đây thăm hỏi.”
Khúc Đại phu nhân lắp bắp kinh hãi, tuy nàng biết Lạc lão phu nhân rất sủng ái nữ nhi đã chết nên đối với ngoại tôn nữ duy nhất mà nữ nhi để lại cũng thập phần chiếu cố. Không nghĩ tới, lần này Khúc Thấm sinh bệnh mà lại phái hẳn tâm phúc bên người mình đến đây thăm, đủ để thấy địa vị của Khúc Thấm trong lòng lão phu nhân Lạc gia. Sau khi nghe xong ý của Quý thị, Lạc lão phu nhân muốn đón Khúc Thấm vào kinh ở một thời gian thì trong lòng đã hiểu một chút.
Sợ là Lạc phủ muốn nhúng tay vào hôn sự của Khúc Thấm đây.
Như thế cũng tốt, tuy rằng Khúc gia ở phủ Thường Châu cũng là danh môn vọng tộc, nam nhân trong phủ ra làm quan cũng không ít nhưng mà từ sau khi Khúc lão thái gia về cõi tiên thì con cháu xuất sĩ làm quan cũng không có chức vị cao nữa. Khúc Đại lão gia bây giừo còn chưa nhận Các nên cô nương Tam phòng không khỏi yếu thế một chút. Mà lúc này Khúc Thấm lại đến tuổi nghị thân thì phỏng chừng cũng không tìm được nhà nào vừa lòng, nếu có Lạc gia ra tay thì hẳn sẽ không bạc đãi Khúc Thấm.
Nghĩ đến đây, Khúc Đại phu nhân liền có chút cảm thán, lúc này Tam phòng tuy rằng yếu thế nhất nhưng về sau chưa chắc là không thể chấn hưng được, vì vậy nàng cần phải đối xử công bằng hơn mới được.
Khúc Đại phu nhân cười nói: “Lạc lão phu nhân cũng đã lâu rồi không thấy Thấm nhi, lại nghe tin Thấm nhi bệnh nặng nên mong nhớ là điều tất nhiên. Hôm nay ta đến cũng là có chuyện muốn nói với các ngươi, hôm qua ta nhận được thư nhà mà lão gia gửi về, chờ sau khi Hàm nhi lấy chồng, A Trạch cũng thi Hương xong thì đến lúc đó ta cũng sẽ mang huynh đệ chúng nó vào kinh, sợ là cũng phải ở đó vài năm.”
Quý thị cùng Khúc Liễm đều có chút giật mình, tin tức này tới thật sự quá đột nhiên.
Khúc Đại phu nhân thấm thía nói: “Nếu Trạch ca nhi lần này có thể.... thì mùa xuân sang năm hẳn sẽ vào kinh một chuyến, còn không bằng đi vào kinh trước, để phụ thân hắn chỉ điểm hắn bài vở.”
Sau khi nghe xong, Quý thị cùng Khúc Liễm cũng hiểu được, sợ là đến lúc đó Khúc Trạch sẽ định hôn ở kinh thành luôn.
Khúc Đại phu nhân ngồi nói chuyện một lát liền cáo từ rời đi.
Tiễn Khúc Đại phu nhân đi, tỷ muội Khúc Liễm cũng rời khỏi Đào An cư, trở lại Thu Uyển cư.
Hoa đào trong Thu Uyển cư vẫn cứ nở rực rỡ, Khúc Liễm vừa đi vừa ngập ngừng muốn hỏi: “Tỷ tỷ....”
“Làm sao vậy?” Khúc Thấm mỉm cười nhìn nàng.
Khúc Liễm muốn hỏi một chút xem nàng có ý tưởng gì đối với hôn sự của mình, có phải hay không thật sự muốn nghe theo an bài của Lạc gia. Nhưng mà nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Khúc Thấm, lời nói đến miệng lại nuốt xuống.
Nếu là cô nương bình thường, khi biết hôn sự của mình có tin tức, lại có Lạc gia hỗ trợ thì đã sớm thẹn thùng vui vẻ rồi. Nhưng Khúc Thấm vẫn bình tĩnh như vậy, khiến nàng không khỏi nghĩ nhiều, liên hệ đến câu chuyện mà Khúc Thấm kể đêm đó, lại nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ, Khúc Liễm không có cách nào hỏi lại.
Nàng sợ mình chạm đến vết thương của Khúc Thấm.
Hoặc cũng có thể Khúc Thấm đã có tính toán hết rồi.
Vì thế, nàng cúi đầu, rầu rĩ nói: “Lần này vào kinh có phải Lạc gia sẽ tìm hôn sự cho tỷ tỷ hay không? Nếu thế thì về sau tỷ tỷ sẽ gả tới kinh thành sao?”
Khúc Thấm nhìn ánh mắt luyến tiếc của nàng, ánh mắt nhu hòa, cười cười: “Bây giờ nói đến chuyện này thì còn sớm lắm. Nhưng mà ta biết về sau A Liễm cũng sẽ ở tại kinh thành đó.” Nói xong, sợ nàng nghĩ nhiều lại bổ sung thêm: “Tỷ cứ có cảm giác, không chừng phu quân của muội ở kinh thành đấy.” Khúc Thấm nửa đùa nửa thật nói.
Gương mặt nhỏ của Khúc Liễm nhăn lại, đừng có khiến nàng nhớ lại chuyện này có được không hả?
Mà từ cuộc nói chuyện này, nàng cũng biết Khúc Thấm cũng không muốn bàn đến nhiều, nên nàng cũng không khỏi nữa.
Trở lại phòng, Kiều ma ma cầm một số đồ mang ra, đây là quà mà Lạc gia đem tặng, trừ bỏ Tam phòng thì còn tặng cho Khúc lão phu nhân, Đại phòng và Tứ phòng cũng có một phần. Nhưng mà phần của ba tỷ đệ Khúc Thấm tỉ mỉ hơn chút, trong đó lại tặng Khúc Thấm những món đồ rất phong phú, tinh xảo, sợ là Lạc lão phu nhân đã lấy từ khố phòng của mình ra.
Khúc Thấm nhìn một chút rồi lại bảo Kiều ma ma cất lễ vật ma Lạc gia tặng vào phòng, sau đó kêu nha hoàn chọn một vài món đồ mà Lạc lão phu nhân tặng để trang trí phong phòng, con lại thì tùy ý, vẻ mặt cũng cũng chẳng để bụng.
Khúc Liễm cũng không để tâm lắm vì hàng năm Lạc gia đều phái người tới tặng lễ vật nên tất nhiên nàng cũng có một phần, cũng không thể cự tuyệt Khúc Thấm, đều chỉ là một ít đồ ở kinh thành. Tuy cũng có mới mẻ nhưng mà Khúc Liễm cũng không phải là cô nương mười hai tuổi thực sự nên nhìn một lúc cũng cảm thấy không thú vị nữa.
***
Chạng vạng, Khúc Loan đi học trở về cùng các tỷ tỷ đến thỉnh an Quý thị. Sau khi biết ý tứ của Lạc gia mà Thượng ma ma đã nói thì trong chốc lát tâm tình có chút phức tạp.
Hắn trầm ngâm một lát, rồi nói: “Nương, chúng ta cũng theo Đại tỷ và Nhị tỷ vào kinh thành đi. Con nhớ rõ Tam phòng chúng ta ở trong ngõ nhỏ Song Trà có toàn nhà tam tiến, cách nhà Đại bá ở ngõ Du Lâm cũng gần, là cha khi còn sống đã đặt mua.” Sau đó lại nhìn hai tỷ tỷ, thấp giọng nói: “Như thế cũng tốt hơn hai tỷ tỷ cứ mãi sống nhờ bên ngoại tổ gia, tuy nói là thân thích nhưng mà vẫn có chút không tiện.”
Nói xong, lại liếc mắt nhìn Khúc Thấm một cái, thấy Đại tỷ nhìn mình cười thì tâm trạng căng thẳng mới dịu xuống.
Trên danh nghĩa, Lạc gia là tổ gia của bọn họ nhưng mà Lạc lão phu nhân nhớ thương, đau lòng Khúc Thấm, cũng không chỉ mình bà mà các vị lão gia của Bình Dương Hầu phủ cũng cực kỳ thương cháu, làm thân thích mà ở nơi đó thì cũng rất xấu hổ. Hắn cũng là sợ hai vị tỷ tỷ ở Lạc gia bị người khi dễ, còn không bằng ở chính nhà của mình cho thoải mái.
Quý thị có chút động tâm, lần này Khúc Thấm vào kinh cũng có liên quan đến việc chung thân đại sự của con bé nên nàng tất nhiên là muốn nhìn một cái. Tuy biết Lạc phủ sẽ không bạc đãi Khúc Thấm nhưng mà nếu mình tận mắt nhìn thì sẽ yên tâm hơn, không phải sao? Nhưng mà nàng lại lo lắng sẽ chậm trễ bài vởi của nhi tử, nghĩ nghĩ, lại nói: “Không bằng ta bồi Thấm Nhi với Liễm Nhi vào kinh đi, còn con ở nhà đọc sách.”
Nghĩ đến sự coi trọng của Lạc phủ với Khúc Thấm, hẳn là sẽ rất nhanh chọn được đối tượng cho nàng, nên chắc sẽ không mất nhiều thời gian thì bà có thể trở lại nên cũng không cần lo nhi tử sẽ không có ai chiếu cố. Về phần sau khi các nàng di thì liền nhờ Đại phòng cùng Tứ phòng chú ý nhi tử một chút là được, đợi đến khi hôn sự của Khúc Thấm được định ra thì nàng sẽ trở về ngay.
Khúc Loan cười nói: “Nương, người yên tâm đi, tiên sinh đã nói rằng đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, vào kinh một chuyến con cũng sẽ học hỏi được nhiều kiến thức mới. Hơn nữa, trong kinh còn có Đại ba cùng Nhị thúc tổ nữa, còn có rất nhiều thư viện, nếu con muốn đọc sách thì có rất nhiều nơi để đi.”
Quý thị vẫn có chút do dự.
Lúc này, Khúc Thấm mở miệng nói: “Nương, Loan đệ nói đúng lắm, chúng ta đều đi rồi thì ai sẽ chăm sóc đệ ấy đây? Còn không bằng người một nhà chúng ta ở cùng nhau thì mới tốt. Hơn nữa kinh thành cũng là hoàng thành, Loan đệ đi đến đó thì cũng có thể mở mang tầm mắt hơn,đối với việc tham gia khoa cử của hắn sau này rất có lợi.”
Khúc Thấm vừa khuyên bảo xong thì Quý thị rốt cục cũng đồng ý, quyết định người một nhà cùng nhau vào kinh.
Khúc Loan thấy Quý thị đồng ý thì trên mặt cũng nở nụ cười vui vẻ thư thái, hắn lớn lên giống Quý thị nên dung mạo tất nhiên không tầm thường chút nào, lúc cười lên cực kỳ tuấn tú đáng yêu, khiến người ta cảm thấy mình thật tầm thường biết bao.
Khúc Liễm cũng có chút lo lắng, đệ đệ bộ dáng này, lại hào hoa phong nhã, thật đúng là dễ bị bắt nạt mà.
Ánh mắt Khúc Thấm cũng có chút lay động.