Nha hoàn mang chiếc hộp đến gương mặt cũng không quá xuất sắc, nhiều nhất cũng chỉ được coi là thanh tú, nhưng mà làn da trắng nõn, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười thân thiết tự nhiên, hào phóng mà dịu dàng, khiến người nhìn cực kỳ thoải mái.
Chỉ là, tuy lúc này nàng ta cười rất dịu dàng dễ mến nhưng mà Khúc Liễm một chút cũng không thấy đẹp, ngược lại cảm thấy thực kinh khủng.
Bởi vì nha hoàn này chính là người ở núi giả đã chế trụ Bích Xuân, không cho nàng ấy đi báo với Khúc Liễm.
Mà lúc này, nàng ta lại mang một chiếc hộp nhỏ đến trước mặt nàng....
Nghĩ đến món đồ trong hộp, da đầu Khúc Liễm liền tê dại.
Nha hoàn này chính là người hầu bên cạnh thiếu niên đó, mà nàng ta xuất hiện ở đây thì không cần nghĩ cũng biết bên trong đựng cái gì. Chỉ là, người nọ làm sao lại dám lớn mật như vậy, dám kêu nha hoàn mang chiếc hộp lại đây? Chẳng lẽ hắn không biết có rất nhiều trưởng bối đang ngồi xem diễn ở đây sao? Trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu mà nghĩ nàng với hắn nam nữ tự trao vật đính ước thì nàng xong đời rồi.
Khúc Liễm không cần nghĩ cũng biết hành động của nha hoàn này khiến rất nhiều người chú ý.
Chúc Hà trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Đây là cái gì vậy?" Trong lòng nàng có chút nghi ngờ, nha hoàn này nàng chưa thấy bao giờ, cũng không biết là hầu hạ ở viện nào, tuy vẻ ngoài không xuất chúng nhưng mà với khí độ toàn thân như này thì hẳn không phải nha hoàn nhị đẳng, tam đẳng.
Nha hoàn kia cười nói: "Hồi tiểu thư, đây là đồ vật mà Khúc cô nương làm rơi trên đường, vô tình nô tỳ đi qua nhặt được nên mới trao trả lại cho Khúc cô nương." Sau đó lại hướng Khúc Liễm cười, nhún gối hành lễ nói: "Bây giờ đã tìm thấy Khúc cô nương rồi thì tất nhiên phải đưa đồ vật cho Khúc cô nương rồi."
Khúc Liễm tức giận.
Còn có thể nói như vậy được sao? Lại còn ngang ngạnh, cứng rắn bắt người ta nhận, đây là đạo lý gì chứ? Hơn nữa, giờ lại thành đồ vật nàng đánh rơi nữa chứ. Không phải nói huyết ngọc thực quý giá sao? Vì cái gì mà thiếu niên kia có thể hào phóng đưa cho nàng như vậy mà không có vẻ tiếc nuối gì cả?
Khúc Liễm cũng không muốn nghĩ nữa.
Trước mặt mọi người mà nàng lại từ chối thì không biết nha hoàn này lại làm ra chuyện gì nữa.
Lúc này, Trần cô nương vươn người qua, hỏi: "Khúc muội muội đánh rơi đồ vật gì vậy?"
Khúc Tịch ngồi xa một chút cũng quay lại đây, tò mò hỏi: "Sao Tứ tỷ tỷ lại làm rơi đồ vật được? Tứ tỷ cũng không phải người hay vứt đồ bừa bãi, vậy chẳng lẽ là Bích Xuân làm rớt?"
Trong lòng Bích Xuân cũng thầm kêu khổ, nàng cũng tình nguyện là người làm rơi!
Khúc Liễm nhìn Trần cô nương một cái, biểu tình trên mặt thay đồi rất nhanh, thẹn thùng nói: " Cũng không phải thứ quý giá gì, nhưng mà cũng cảm ơn vị tỷ tỷ này đã mang lại đây." Nói xong thì nhận lấy hộp gỗ tử đàn, sau đó cũng không mở ra mà đưa cho Bích Xuân, sau đó thì cười hỏi nha hoàn đến đây tặng đồ: " Lần này đa tạ tỷ tỷ. Không biết tỷ tỷ này xưng hô thế nào?"
Nha hoàn kia nhẹ nhàng mà cười, thi lễ rồi mới trả lời: "Nô tỳ tên là Cung Tâm."
Nếu đã đem đồ vật đến rồi thì nha hoàn kia cũng cáo lui.
Một màn này, người chung quanh đều nhìn thấy, biết Khúc Liễm đánh rơi đồ nên có nha hoàn mang lại đây thì cũng không nghi ngờ gì, lại tập trung xem diễn tiếp.
Khúc Liễm âm thầm lau mồ hôi, cho Bích Xuân một ánh mắt, bảo nàng ta cất hộp nhỏ cẩn thận, không được để cho ai nhìn thấy.
Bích Xuân trong lòng bi thương thiếu chút thành dòng sông QAQ.
Đột nhiên, Chúc Hà kêu nhỏ một tiếng, nói với Khúc Liễm: "Ta nhớ ra rồi, Cung Tâm này không phải chính là nha hoàn Kỷ công tử mang theo sao?"
Chẳng trách khí chất của Cung Tâm này không giống nha hoàn khác, đây là đại nha hoàn hầu hạ bên người vương tôn quý tộc thì tất nhiên không bình thường rồi, ổn trọng hào phóng, ôn hòa khéo léo. Chúc Hà tuy rằng không biết hai vị công tử trẻ tuổi từ kinh thành đến chúc thọ Chúc lão thái quân trông như thế nào, nhưng mà lúc hạ nhân bẩm báo với mẫu thân thì có nghe được, nên mới nhớ ra Cung Tâm một trong những nha hoàn mà vị Kỷ công tử kia mang đến.
"Kỷ công tử?" Tỷ muội Trần gia tò mò nhìn về phía nàng.
Chúc Hà cũng muốn giải thích kỹ với các nàng nhưng mà chính nàng cũng chưa từng gặp, cho nên cũng chỉ nói qua loa. Nhưng lời này vào tai tỷ muội Trần gia thì họ lại cảm thấy hai vị Kỷ công tử cùng Chu công tử, hẳn là quý nhân từ kinh thành tới, chỉ là không biết gia thế của họ thế nào.
Khúc Liễm nghe cũng không để ý, những việc xảy ra hôm nay nhiều đến mức làm nàng đau đầu, bây giờ nàng chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.
Thất thần mà xem diễn, không biết qua bao lâu thì Khúc Thấm và Chúc Kiêm mới trở lại.
Mọi người lại không thiếu trêu ghẹo các nàng, hỏi các nàng biến mất lâu như vậy là đi chơi ở đâu.
Chúc Kiêm cười hì hì nói: "Mấy vở kịch xướng này ta thấy không thú vị, nên mới cùng A Thấm đi ra hoa viên cho cá ăn." Sau đó chớp mắt, lại nói: "Ở chỗ này cũng nhàm chán, không bằng đến chỗ ta xem đồ chơi mới đi, lúc trước ta mới có một cái xe chở nước có cơ quan rất thú vị...."
Nói xong, có chút đắc ý mà nhìn các cô nương bị lời nàng hấp dẫn.
Khúc Liễm nhìn Chúc Kiêm, cô nương này giống một đại tỷ ngốc, từ trên xuống dưới ngoài vẻ hoạt bát thường ngày thì cũng không có gì khác thường, giống như vừa rồi là thật sự đi cho cá ăn, hoặc là ở trong lòng nàng, quả thật là đang đi xem cá thì vị Chu công tử kia xuất hiện ngoài ý muốn nên không đáng nhắc tới. Lại nhìn Khúc Thấm, vị này càng bình tĩnh hơn, một bộ cái gì cũng không làm, vân đạm phong thanh.
Trong lòng Khúc Liễm lại giống như mèo cào, thật muốn bổ đầu tỷ tỷ ra xem để xem trí nhớ của tỷ ấy quá đi >.
Rốt cuộc thì cái vị thiếu niên họ Kỷ kỳ quái kia có quan hệ gì với nàng? Ngàn vạn lần đừng là trường hợp thứ tư.....
“Làm sao vậy?” Khúc Thấm quay đầu, phát hiện muội muội đang nhìm chằm chằm mình, ánh mắt như có chút u oán, tâm tư khẽ động, chẳng lẽ vừa rồi lúc nàng rời đi có ai khi dễ muội muội sao?
Nghĩ nghĩ, tầm mắt của nàng không dấu vết lướt qua tỷ muội Trần gia.
Bởi vì phụ thân mất sớm, nên đời trước tỷ muội các nàng bị không ít người bắt nạt, khi dễ, đặc biệt là sau khi vào kinh thì tình huống càng tồi tệ hơn.
Khúc Liễm theo phản xạ lắc đầu, tuyệt đối không thể để cho tỷ tỷ biết chuyện ở trong sơn động, bằng không tỷ tỷ sẽ lại nổi nóng.
***
Ở Chúc gia một ngày, mãi đến chạng vạng thì khách nhân mới cáo từ rời đi.
Tỷ muội Khúc gia cũng theo các trưởng bối về nhà.
Chờ sau khi về đến nhà, Khúc Thấm liền kéo Khúc Loan đến hỏi chuyện, hỏi xem hôm nay hắn ở Chúc gia gặp những ai, nghe được chuyện gì, Quý thị cùng Khúc Liễm ngồi một bên lắng nghe.
Khúc Loan tuy tuổi còn nhỏ nhưng là người ổn trọng, mỗi một hành động việc làm đều có suy nghĩ, không cần người khác nhọc lòng, cho nên nghe tỷ tỷ hỏi thì cười nói: “Mọi người không cần lo lắng, sau khi đệ đi theo bọn Trạch ca đi chúc thọ Chúc lão phu nhân thì vẫn ở bên ngoài viện, hơn nữa ở đó cũng có mấy vị ca ca. Ở đấy có rất nhiều người nhưng bởi vì tuổi ta còn nhỏ nên người hỏi không nhiều lắm, chỉ là sau khi biết tên của cha chúng ta thì nói thêm vài câu.” Chần chờ một lúc, Khúc Loan mới nói tiếp: “Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, hôm nay đệ có gặp một vị đồng liêu có giao tình với cha, nghe hắn nói thì năm đó cha làm tri phủ Lưu Châu thì bên người còn có một vị phụ tá, nhưng từ khi cha qua đời thì vị tiên sinh đó cũng hồi hương, giờ không biết tình huống thế nào rồi.”
Khúc Thấm nhíu mày, vội hỏi: “Đệ có biết vị tiên sinh năm đó đi theo cha tên gọi là gì không?”
“Việc này đệ cũng không biết, nhưng mà nếu tìm người đi hỏi thăm thì có thể sẽ có tin tức.” Khúc Loan thở dài, “Vị tiên sinh kia hẳn là người rất thông thái, nên mới có thể đi theo cha, nếu là có thể mời hắn ra....”
Khúc Liễm nghe xong liền hiểu ý đệ đệ, sợ là hắn muốn thỉnh vị phụ tá kia chỉ điểm hắn. Mà nay, vị đồng liêu kia nhắc nhở đệ đệ chuyện này thì chắc cũng là một mảnh hảo tâm, không muốn nhi tử của Khúc Vĩ đi con đường khó khăn trắc trở như thế, hy vọng có người tài năng ở bên cạnh hắn chỉ điểm.
Chắc hẳn đệ đệ sẽ có tiên sinh chỉ dạy thôi, bởi hình như Khúc Thấm đối với vị phụ ta này có chút ý tưởng.
Nói chuyện một lúc, mắt thấy trời sắp tối đen thì ba tỷ đệ Khúc gia đưa Quý thị về Đào An cư, sau đó mỗi người ai về viện nấy.
Khúc Liễm đi theo tỷ tỷ vào khuê phòng của nàng.
“A Liễm, làm sao vậy?” Khúc Thấm có chút kỳ quái nhìn muội muội.
Trong lòng khúc Liễm hơi xấu hổ, không biết nên mở miệng với Khúc Thấm như nào, chẳng lẽ nói hẳn ra là, hôm nay muội thấy tỷ tỷ chú ý đến vị Kỵ công tử đến chúc thọ Chúc lão thái quân, có thể hay không nói cho muội, tương lai muội và vị Kỷ công tử kia có quan hệ gì sao? Tuy rằng nàng cảm thấy cô nương chưa lấy chồng mà hỏi loại chuyện này cũng chẳng có gì mà ngại nhưng chỉ sợ tỷ tỷ biết nàng đã hiểu những gì mà tỷ tỷ đã trải qua thôi.
Nếu là Khúc Thấm trước kia thì tuy Khúc Liễm gọi nàng là tỷ tỷ nhưng vẫn luôn cảm thấy mình đời trước tốt xấu gì cũng đã sống đến năm mười sáu tuổi, tâm trí cũng có chút thành thục hơn, đối với vị tỷ tỷ này cũng là chiếu cố thêm. Nhưng mà hiện tại biết Khúc Thấm cũng có đời trước, hơn nữa tuổi tâm lý còn lớn hơn với mình, cũng trải qua nhiều chuyện hơn mình nên hiện giờ Khúc Liễm đối với tỷ tỷ này ỷ lại nhiều hơn, cam tâm tình nguyện gọi nàng là tỷ tỷ.
Cho nên, biết Khúc Thấm hiếu thắng, không muốn cho nàng biết chuyện mình đã trải qua thì nàng cũng sẽ không vạch lại vết sẹo của tỷ ấy nữa. Nhưng mà nếu vậy, thì làm sao nàng có thể hỏi chuyện đó được?
Khúc Thấm thấy nàng muốn nói lại thôi, bộ dạng có chút đáng thương thì trong lòng liền mềm nhũn, vội kéo nàng ngồi xuống tháp, ôn nhu nói: “A Liễm làm sao vậy? Có chuyện gì thì cứ nói với tỷ tỷ. Đừng sợ, tỷ tỷ sẽ giúp muội.”
Nghe lời nói thân thiết tràn ngập sự bảo vệ, Khúc Liễm cảm động thiếu chút nữa muốn vì nàng mà không chối từ bất cứ chuyện gì.
Quả nhiên, cho dù là tỷ tỷ trọng sinh thì tỷ tỷ vẫn là tốt nhất.
Trong lòng ngổn ngang, Khúc Liễm nói vắn tắt: “Tỷ tỷ, hôm nay muội ở trong nhà kính xem hoa thì gặp vị Kỷ công tử kia.” Khúc Liễm cúi đầu, do do dự dự nói: “Hắn còn tự mình tặng cho muội miếng huyết ngọc, nói là trước kia đã đáp ứng sẽ tặng cho muội, nhưng mà muội cảm thấy mình chưa từng gặp qua hắn....”
Nói xong, lại liếc nhìn tỷ tỷ một cái, giống như sợ nàng tức giận vậy.
Khúc Thấm cực kỳ kinh ngạc, đời trước các nàng cũng đến Chúc gia mừng thọ lão thái quân, nhưng lúc đó cũng không phát sinh chuyện này.
Kỷ Lẫm kia chẳng lẽ ở phủ Thường Châu đã để ý đến muội muội, cho nên sau này mới kiên quyết muốn thành thân với muội ấy?
Đúng rồi, nếu Kỷ Lẫm không phải gặp qua muội muội, trong lòng cũng yêu thích thì khi đó cũng sẽ không kiên quyết phản đối chuyện giải trừ hôn sự.
Chỉ là đời trước cũng không có phát sinh chuyện như vậy, chẳng lẽ đời này bởi vì chính mình sống lại nên có một số việc thay đổi sao?
Khúc Thấm lại không biết, sở dĩ Khúc Liễm nói cho nàng chuyện này là vì nàng là người trọng sinh, Khúc Liễm muốn từ nàng dò xét xem thực hư thế nào. Bằng không thì với chuyện như này nàng sẽ ngậm miệng không nói, làm như cái gì cũng không xảy ra. Chỉ là Khúc Liễm cũng không thể đem suy nghĩ của mình nói với tỷ tỷ, có khi Khúc Thấm cũng không hiểu hết được.