Dung mạo của Triệu Thanh Thần thuộc dạng thư sinh tuấn mỹ, đôi mắt phượng hẹp dài rất là liễm diễm, thường chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là lấy đi tâm trí của vô số người.
Nhưng mà lại không có ai hiểu tâm tư của hắn, nhìn hắn bên ngoài phong lưu nhưng bên trong lại sâu không lường được.
Trong lúc suy tư, Lâm Tịch Cận nhớ hắn đã từng cứu y một lần nên tâm tư có một chút phức tạp.
Triệu Thanh Thần lúc này không hề biết nam hài trước đã xem thấu hắn, chính là mỉm cười nhẹ, gật đầu :" Bình thân ".
Đây chỉ là hành lễ bình thường nên hai người cũng không biểu lộ gì khác thường , chính là Lâm Tịch Cận vẫn thấy được sự đố kị trong mắt Lâm Ngọc Châu, hiển nhiên nàng đang bất mãn cực độ.
Nhưng rất nhanh, nàng đã nhìn sáng một vị nam tử phong thần tuấn lãng khác, mỉm cười xinh đẹp nói : " Vị này là Nhị hoàng tử điện hạ ".
Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ.
Dù Lâm Tịch Cận đã sớm chuẩn bị nhưng giờ khắc này y cũng không nhịn được mà đáy lòng khẽ run lên, người này đã cùng hắn thề ước rồi lại ban cho hắn một ly rượu độc.....
Mẫu phi Nhị hoàng tử có gia thế cực bình thường, nàng chỉ là một cung nữ quét dọn trong cung, chỉ vì được hoàng đế một đêm ân sủng mà được danh hiệu " Mỹ nhân " , bất quá bụng nàng cũng không chịu thua kém mà hoài thai, mẫu bằng tử quý mà được phong phi. Chỉ tiếc nàng xuất thân thấp kém , tính cách lại yếu đuối, không thích được với nơi ngươi lừa ta gạt trong hậu cung, minh tranh ám sủng , cuối cùng hậm hực mà chết.
Hậu cung ba nghìn giai lệ, hoàng đế làm sao có thể nhớ đến một cùn nữ nho nhỏ ? Hắn thậm chí còn không chú ý tới mình có một hoàng tử, cho đến khi hoàng tử bảy tuổi phải vào học viện, lúc này mới khiến hoàng đế chú ý.
Cuộc sống trong cung của Nhị hoàng tử cũng không quá như ý, có lẽ bởi vì vậy mà năm đó Lâm Tịch Cận mới cảm giác y cũng gã đồng bệnh tương liên. Vì thế hai người kiền dây dưa cùng một chỗ, y vì gã mà vào sinh ra tử trợ giúp cho tiền đồ của gã.
Hiện giờ nghĩ đến lại thấy một trận hoang đường.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt Lâm Tịch Cận quá mức thanh lãnh nên Triệu Thế Vũ không tự chủ mà buộc chặt thân thể, loại cảm giác này chỉ có khi gặp được cừu nhân nhưng lúc này gã cái gì cũng không biết và nam hài nhỏ gầy trước mắt này chỉ mới mười tuổi yếu đuối, tay trói gà không chặt, là một thứ tử không được sủng ái mà thôi.
Gã cố gắng thả lỏng thân mình, xem nhẹ cảm giác kì quái vừa mới dâng lên, làm cho người khác không nhận ra mà gật gật đầu. Ánh mắt gã liền dừng trên người Lâm Ngọc Châu quốc sắc thiên hương, hôm nay là tùng đình yến hội nhưng thực tế là âm mưu của hoàng đến để cho bọn họ đến " Nhìn một cái " , hộ quốc tướng quân xưa nay rất được hoàng đế coi trọng, vài vị hoàng tử bọn họ tự nhiên là muốn tuyển hoàng tử phi là người Lâm gia, mà trưởng nữ Lâm Ngọc Châu lại rất được sủng ái.
Đương nhiên, hoàng đế bảo nhi tử của mình đến " Nhìn một cái " đều có thâm ý, nhưng là ý gì thì tạm thời lại không nói đến.
Con cái của Lâm Thương Hải có phần đông, được sủng ái nhất là trưởng tử cùng trưởng nữ. Trưởng nữ Lâm Ngọc Châu và thứ tử Lâm Ngọc Hồng kì thật là tỷ muội song sinh, sau các nàng còn có một muội muội cùng tuổi với Lâm Tịch Cận. Đáng lý hôm nay cũng phải có mặt ở đây nhưng hiện tại lại không thấy, sau nữa là vô số thứ tử cùng thứ nữ có hơn mười người, hôm nay đa phần đều ở đây. Dù sao chuyện hoàng tử tham gia yến hội cũng không phải là nhỏ, mặc không có thể may mắn nhưng ai cũng ôm một chút gi vọng nhỏ nhoi mà đến.
Kiếp trước. Lâm Tịch Cận cũng đứng trong đám người này, trong phủ thứ tử không ít, nhưng không ai thê thảm giống y, cho dù không được như ý nhưng cũng ấm no, lúc ấy y cũng không biết nguyên nhân, chỉ nghĩ rằng mình không được phụ thân thích, cho đến về sau...
Lúc ấy trong lòng y tràn đầy vui mừng mà đến đây, cuối cùng lại mang cho mình nghiệp chướng, thsạt là ứng với câu " Tự làm bậy ".
Người sống nên thanh tỉnh một chút tiền căn hậu quả, đều phải sáng mắt mà nhìn nguyên nhân phát sinh.
Kiếp trước Lâm Tịch Cận không dám ngẩng đầu nhìn các vị hoàng tử trước mắt, tự nhiên cũng không biết vẻ mặt cùng biến hóa ánh mắt, hiện giờ liếc một cái liền có thể nhìn ra liền phát hiện ánh mắt tính toán của Triệu Thế Vũ, loại ánh mắt làm y rất khinh thường cùng chán ghét. Ánh mắt gã nhìn Lâm Ngọc Châu có chút ái mộ cùng tham lam đối lập tuy không thấy được nhưng tuyệt đối có thể nhìn ra.
Vạn vật thế gian đều là âm dương hòa hợp, hoàng tử tuyển phi tất nhiên sẽ tìm nữ tử nhưng Lâm Tịch Cận lại nhìn ra được điều không thích hợp....
Y ngay từ đầu đã biết là hoàng tử chọn phi giữa những người ở đây, nhưng y thân là nam tử lại là một thứ tử không được sủng ái, tại sao y lại được đứng ở đây trong một đám người này...
Quả thực là kì lạ...
Kiếp trước, đến khi y uống rượu độc, Lâm Tịch Cận mới suy nghĩ thông suốt mà xoa bụng, y đã biết vì sao y lại được cho phép mà ở trong yến hội này ...
Thì ra là thế !