Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 4: Tùng đình yến hội

Tùng đình uyển là nơi mà Lâm Thương Hải chuyên dùng để chiêu đãi, đây là nơi độc đáo nhất trong hộ quốc tướng quân phủ, nơi đây có kỳ hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, đình đài xa hoa, khí thế bất phàm, những cây cột trông đình đều được chạm trổ cực kỳ không tầm thường.

Ngày thường, có thể thường xuyên tới nơi này chỉ có trưởng tử, trưởng nữ, thứ nữ , nhất là trưởng nữ Lâm Ngọc Châu, mỗi ngày đều phải dành nửa thoiewf gian ở đây, cũng có thể thấy được địa vị của nàng trong phủ tướng quân. Cũng bởi vì nàng chính là kinh thành đệ nhất mỹ nữ nên Lâm Thương Hải phá lệ sủng ái nàng.

Bởi vì rất được sủng ái, Lâm Ngọc Châu có thể ngoại lệ mà ở tùng đình uyển mở yến hội, mời bằng hữu của mình đến thưởng trà ngâm thơ, mỗi lần không biết kỳ nghệ nàng thế nào nhưng cuối cùng thắng lợi luôn thuộc về nàng.

Mẫu thân nàng, tướng quân phu nhân, đã cố gắng bồi dưỡng nàng cầm, kỳ, thi, họa đều cao hơn những người bên ngoài rất nhiều, kinh thành đệ nhất mỹ nữ kiêm đệ nhất tài nữ làm nàng càng thêm nổi bật.

Bất quá, dù thế nào trước kia cũng chỉ là tiểu thư, thiếu gia quan gia có gia thế bình thường tụ hội mà lúc này cư nhiên có thể mời được các hoàng tử, vậy rất không bình thường, này lại đến đây vài vị hoàng tử làn cho người bên ngoài muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chính là Lâm Ngọc Châu lại làm được, ai bảo nàng là khinh thành đệ nhất mỹ nữ kiêm đệ nhất tài nữ ?? Phía sau lại có một hộ quốc đại tướng quân làm chỗ dựa như thế nào có thể không nể mặt ?

Yến hội được tổ chức bên trong bách hương phòng của tùng đình uyển.

Bởi vì Lâm Tịch Cận một thân đơn giản, tuy thần thái lạnh nhạt nhưng trên mặt ngũ quan rõ ràng, thần sắc kém cỏi. Thân mình gầy gò quá mức cũng vô pháp mặc vừa bộ y phục kia, mặc ở trên người giống như một hài tử mặc y phục người trưởng thành, trừ bỏ dàu ngắn, còn lại đều không vừa .

Y tiến đến phía sau tùng đình uyển, mọi người nhìn thấy còn tưởng rằng y là tiểu tư mới được mua vào phủ. Bởi vì chỉ cos tiểu tư mới mặc những bộ y phục không vừa người, bất quá y phục của tiểu tư này rất hoa lệ, hơn nữa tiểu tư sẽ không được phép nước vào tình đình uyển, bởi vậy, ánh mắt mọi người ở đây nhìn y có chút kỳ quái.

Mà ngay cả người ngồi ở ghế chủ vị, một thân váy dài Lâm Ngọc Châu cũng không biết người đang  hướng đến nàng là ai, thẳng đến khi phát hiện Lâm Tịch Cận nhìn nàng mỉm cười, xem nhẹ lễ nghi, lúc này mới giật mình biết được giời trước mắt có thể dùng xanh xao vàng vọt để hình dung là Lâm Tịch Cận.

Gương mặt quốc sắc thiên hương của nàng liền lộ ra nụ cười tuyệt mỹ thân thiết nói :" Tứ đệ, ngươi đến rồi ".

Thanh âm thanh thúy xinh đẹp tựa như chim vàng oanh trong trẻo thập phần động lòng người .

Nói xong, nàng không đợi Lâm Tịch Cận trả lời, liền từ chỗ ngồi đi ra, ôn hòa vỗ nhẹ lên đầu Lâm Tịch Cận, rất là thân thiết nói :" Tứ đệ, thân mình không sao chứ ?, hôm qua ta có đưa thuốc qua ngươi dùng hết chứ ? Làm cho tỷ tỷ ta mấy ngày nay lo lắng gần chết ".

Nguyên lai bởi vì Lâm Tịch Cận bị ném ở viện người hầu mấy năm nay, nên bên ngoài đã sớm truyền ra tin tứ thiếu gia thân mình suy yếu từ khi còn trong bụng mẹ, không thể trị tận gốc, bởi vậy vẫn âm thầm nuôi trong nội trạch .

Đúng là một chiêu chặt đứt căn cơ về sau. Lâm Tịch Cận tự nhiên cũng biết điều này, kiếp trước đã biết nhưng khi đó y hiểu được quá muộn, đầu óc lại xuẩn, tính cách cũng bướng bỉnh, cứ trơ mắt mà gây ra sai lầm lớn...

Cũng không vạch trần hư tình giả ý của Lâm Ngọc Châu, y ảm đạm cười :" Đại tỷ, cơ thể ta đã muốn tốt, chỉ cần bồi dưỡng tốt sẽ không đáng lo ngại ".

Cười gian một tiếng, dư quang giữa haitròng mắt của Lâm Tịch Cận thoáng hiện, màn theo khát vọng mà nhìn vào khóe mắt của Lâm Ngọc Châu, nhìn đến lúc Lâm Ngọc Châu ngẩn ra, bất quá nàng nói tiếp : "Tốt, rất tốt. Tứ đệ, mau tới bái kiến các vị điện hạ ".

Lâm Tịch Cận nhất thời che dấu ánh mắt suýt không khống chế được tia giọng mỉa mai.

" Vị này chính là đại hoàng tử điện hạ "

Lâm Ngọc Châu mang theo một tia thanh âm ngọt ngào không đổi giới thiệu. Lâm Tịch Cận khẽ ngẩng đầu, nhìn gương mặt xa lạ lại quen thuộc trước mắt, đại hoàng tử, Triệu Thanh Thần. Kiếp trước y không chú ý nhiều đến vị đại hoàng tử này, hắn thân là trưởng tử nhưng lại rất trầm mặc, thậm chí không muốn nhúng tay vào chính sự, cả ngày chỉ biết lưu luyến phong hoa tuyết nguyệt, cũng bởi vậy mà truyềnbđi rất nhiều giai thoại. Sau lại nghe nói bởi vì một vị cô nương tên Mạt Lị làm cho thanh danh hắn truyền lớn, làm cho hắn hoàn toàn mất đi sự sủng ái của hoàng đế, trở thành trưởng tử duy nhất Thanh Chiêu quốc bị lưu đày bắc cương.

Cũng không có quỳ mà chỉ chấp tay hành lễ, ngữ điệu của Lâm Tịch Cận thường thường :" Bái kiến Đại điện hạ " .