Ngưng lại suy nghĩ của mình, Lâ! tịch Cận cố gắng áp chế tức giận tròn lòng mà thỉnh an Nhị hoàng tử, đi đến trước mặt Bát hoàng tử Triệu Cảnh Dục.
Từ khi y tiến vào bách hương thính, Triệu Cảnh Dục luôn dõi theo y, có lẽ do hắn tuổi còn nhỏ lại không có khí chất của một hoàng tử, ngược qị có một đôi mắt linh động , lúc này thấy Lâm Tịch Cận đứng trước mặt hắn liền có chút vội vàng nói: " Ngươi lớn hơn bổn cung một tuổi đúng không, tại sao lại gầy như vậy. ? Nhìn như không được ăn uống đầy đủ ".
Lời này có chút vô tư nhưng làm tất cả mọi người ở đây đều ngây người. Triệu Cảnh Dục dào dạt đắc ý mà chỉ vào Lâm Tịch Cận :" Ngươi xem ngươi đi, gầy yếu, sắc mặt lại kém , bổn cung nhìn thấy tưởng nguoiwblaf dân chạy nạn, vừa rồi nếu Lâm tiểu thư không gọi ngươi là tứ đệ thì ta đã nghĩ ngươi là một tiểu tư đi nhầm chỗ rồi. Còn có, một thân y phục của ngươi rõ ràng không hợp, haiz, nguyên lai thứ tử của phủ tướng quân đều bị đối xử kém vậy sao ? Thật đáng thương !.
Toàn bộ người trong bách hương thính im lặng như tờ, mà ngay cả Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử đều không nói gì.
Bát hoàng tử rất được hoàng thượng sủng ái, mẫu phi của hắn là trưởng nữ của tế tướng, có chỗ dựa thật lớn nên hắn có thể ở nơi này nói như vậy nhưng là ngoài dự liệu của người. Dù sao cũng là một đứa nhỏ được sủng ái, tính tình có chút quái đản cũng là bình thường nhưng làm sao người hoàng gia có thể đánh giá phỉ bọn họ như vậy ? Ở thời điểm này, Bát hoàng tử thật vô tâm.
Lâm Tịch Cận có thể khẳng định lúc này cho dù là hoàng đế nghe được cũng sẽ không nói gì. Y còn nhớ rõ, vài năm về sau, Bát hoàng rử trở nên cực kì xuất sắc, cùng Đại hoàng tử phong lưu, và Nhị hoàng tử sâu không lường được hoàn toàn bất đồng. Bất quá, hôm nay gặp được Bát hoàng rử chỉ là một đứa nhỏ, còn chưa có tranh đoạt đế vị.
Lâm Tịch Cận cuối đầu cười, không trả lời mà nhẹ nhàng hành lễ : " Bái kiến Bát hoàng tử"
Bát haong tử vốn đang cười tươi tắn bỗng phai nhạt vài phần, không thú vị mà khoát tay :" Được rồi, không cần hành lễ ".
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chính là không đợi mọi người hoàn toàn thả lỏng, hai mắt hắn lại tỏa sáng mà nói :" Kỳ thật ngươi không nói thì bổn cung cũng biết, nghe đồn Tứ công tử luôn ỏ trong viện của người hầu...."
" Hiền vương đến ".
Bát hoàng tử vừa nói một câu kinh người, thì bên ngoài có thái giám truyền tới thông báo, mọi người không tự chủ được mà nhìn về bên ngoài.
Một bóng người hiện lên, một thân ảnh cao ráo chậm rãi tiến vào, mang theo một cỗ áp lực làm chỉ mọi người không tự chỉ được mà ngừng thở.
Bị che mất làm cho dung mạo của hắn không nhìn được rõ ràng nhưng dáng người cao lớn, khí chất bất phàm, bước chân uy vũ như Long Hành. Lâm Tịch Cận cố gắng híp mắt nhìn lại nhưng cũng chỉ thấy được một ánh mắt thâm thúy lạnh lùng.
Lâm Ngọc Châu vội vàng tiến lên vài bước , mang dáng vẻ kính trọng :" Bái kiến Tứ hoàng tử điện hạ "
Người đến gần, Lâm Tịch Cận mới nhìn rõ dung mạo người nọ, cùng đại hoàng tử thư sinh và Nhị hoàng tử phong thần tuấn lãng bất đồng, Tứ hoàng tử Triệu Mặc Khiêm có dung mạo hơn hẳn các nam tử khác , mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, ngũ quan như được chạm khắc , kiên nghị, nhưng lúc này vẻ !ặt hắn rất thản nhiên, đối mặt với Lâm Ngọc Châu thi lễ hoàn mĩ , gật gật đầu không nói một tiếng, bước đến ngồi ở vị trí của mình, trong lúc đó đều không để Lâm Ngọc Châu vào mắt, chớ nói chi là đỡ nàng đứng dậy.
Thấy một màn này làm cho Lâm Tịch Cận dâng lên một trận ý cười,
Tứ hoàng tử đã được phong vương, nhưng hắn cũng không được hoàng đế sủng ái, dựa vào hắn lập được nhiều chiến công hiển hách , nhưng tình cảnh trong triều lại có chút mẫn cảm, hoàng đến ban cho hắn tự " Hiền " , nhìn như rất được ân sủng nhưng kì thật là một tầng thâm ý khác. Dưới tình huống như vậy, triều thần trong triều có thái độ đối đãi hắn không rõ, cẩn cẩn , thận thận.
Một tiếng " Tứ hoàng tử " của Lâm Ngọc Châu lại có ý tứ.
Từ khi Triệu Mặc Khiêm được phong vương đến nay, không còn ai gọi hắn là Tứ hoàng tử.
Đưng tưởng rằng Hiền vương là Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử là Hiền vương mà gọi loạn. Không thể nghi ngờ Triệu Mặc Khiêm là hoàng tử xuất sắc nhất nhưng quân tâm cũng khó dò nhất.