Năm 210 TCN, Thủy Hoàng đế sau khi truyền ngôi lại cho nhị Công tử Hồ Hợi thì đi đến Hoàng lăng.
Ngài nhìn tượng nhân thẳng tắp bao phủ bên ngoài hoàng lăng nhếch môi cười, phất tay áo.
"Chúng khanh, trung thần của ta! Bá tánh con dân của ta! Các ngươi nói rằng chính Tô nhi làm ta không thể lập hậu sao? Các ngươi nói rằng ta và Tô nhi trái luân thường đạo lý sao? Nói ta là hôn quân sao? Ha... ta làm những việc này, đã đúng ý của các ngươi chưa?"
Ngài lắc đầu cười lớn rồi lạnh lùng nói, "Các ngươi chẳng phải chán ghét chuyện trái luân thường đạo lý của ta và Tô nhi sao? Ha... được, các ngươi mãi mãi đứng đây canh giữ giấc ngủ cho ta và Tô nhi đi. Mãi mãi đứng đó nhìn Ta và Tô nhi bên nhau mà chẳng thể nói gì, hahaha..."
Thủy Hoàng đế ngửa mặt cười lớn rồi phất tay áo đi thẳng vào bên trong.
Ngài ngẩn người ngắm nhìn nhi tử của mình nằm yên trên chiếc giường pha lê trong suốt, bàn tay khẽ vuốt lên má y.
"Tô nhi, mấy hôm nay ta không đến đây với con, con có buồn không?"
Ngài nhìn Phù Tô hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt nằm đó, môi nở nụ cười ôn nhu nhưng bi thương phảng phất nơi đáy mắt kia khó mà che giấu được.
"Tô nhi à, từ hôm nay ta sẽ ở đây với con! Sẽ không đi đâu nữa, có được không? Ta ôm con ngủ nhé! Lâu rồi ta không ôm con ngủ, con khó ngủ lắm đúng không?"
Ngài cởi giày ngồi lên giường rồi nằm xuống, ôm lấy thi thể lạnh ngắt của Phù Tô vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi lạnh như băng kia.
"Bảo bối của ta, chúng ta ngủ thôi! Có bọn nô tài kia canh giữ, sẽ không ai làm phiền chúng ta!"
Cổ họng phảng phất mùi tanh của máu, ông bật cười, khóe miệng rỉ ra một dòng máu đen yếu ớt nói, "Con yên tâm đi, sẽ không còn ai làm phiền chúng ta nữa..."
.
Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua rèm mỏng chiếu vào bên trong, thân ảnh nhỏ bé yếu ớt nằm thoi thóp trên giường bệnh.
Tần Đức Quân nhìn vợ ngồi một bên im lặng rơi nước mắt, hai đứa con nhỏ ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn đứa nhỏ cũng chỉ biết nhỏ giọng an ủi vợ mình.
"Lệ Hân, em đừng khóc! Hy Dương sẽ không sao đâu! Con chúng ta sẽ qua khỏi mà!"
Tống Lệ Hân gật đầu, "Ừm!" một tiếng, nhưng nước mắt vẫn rơi.
Tần Hy Dương, là con trai út của nhà họ Tần. Vì sinh muộn nên thân người luôn yếu ớt, bệnh tật. Bất quá đứa nhỏ này lúc nào trên môi cũng luôn nở nụ cười lạc quan.
Đầu... đau quá...
Người... tê quá...
Cổ họng rát quá...
Tần Hy Dung nhìn em trai nhỏ hơi nhíu mày, ngón tay cũng bắt đầu động đậy vui vẻ kêu lên, "Ba ơi, mẹ ơi! Hy Dương, Hy Dương cử động rồi!"
"Sao?" Tần Đức Quân kinh hỷ đứng dậy.
Tống Lệ Hân bật khóc, "Gọi... gọi bác sĩ đến đi! Đứa nhỏ có dấu hiệu tỉnh rồi!"
Đứa nhỏ trên giường nhíu mắt một lúc, đột nhiên mở trừng mắt lên.
Trước mắt đều là một mảng trắng xóa, còn có những người kỳ lạ.
Thủy Hoàng đế nhíu mày nhìn trần nhà trắng xóa ngẩn người.
Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây? Những người này là ai? Ta đúng ra phải ở trong hoàng lăng chứ... Tô nhi của ta. Ai đưa ta ra đây?
Bàn tay tức giận siết chặt, kiêm tiêm truyền nước càng ghim sâu vào da thịt. Tqy hắn nhói lên một cái, khẽ đưa lên nhìn.
Tay của ta sao? Sao lại nhỏ như vậy? Đây rõ ràng là tay của đứa nhỏ...
"Hy Dương, con làm sao vậy?" Tống Lệ Hân nắm lấy tay con trai, hai mắt ngấn lệ nhìn hắn, "Con ngoan, con thấy trong người thế nào rồi? Có đau ở đâu không?"
Đáp lại lời bà là ánh mắt lạnh như băng của hắn. Ánh mắt làm bà sững sờ.
Tần Hy Triệt ngồi một bên lo lắng nhìn mà cũng phải nhíu mày.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, Tần Đức Quân dẫn bác sĩ vào.
"Bác sĩ Văn, anh xem giúp tôi, con trai của tôi thế nào rồi!"
Bác sĩ Văn bước đến, "Người nhà tránh sang một bên, để tôi xem đứa nhỏ."
Đôi mắt nhỏ vẫn như cũ lạnh lùng nhìn người tới gần mình, trong mắt đầy vẻ đề phòng.
Bác sĩ Văn nhìn đứa nhỏ, trong lòng kinh ngạc không thôi. Mới trước đây còn vui vẻ, đôi mắt trong sáng thơ ngây sao bây giờ lại trông như muốn gϊếŧ người thế chứ? Đôi mắt này thật không giống của cùng một người...
"Làm gì?" Tần Hy Dương lạnh lùng lên tiếng.
"Ta kiểm tra cơ thể cho cháu!" Bác sĩ Văn ôn hòa lên tiếng.
Tránh đi ánh mắt kia, ông chú tâm kiểm tra Tần Hy Dương một hồi. Cuối cùng quay sang nhìn hai vợ chồng Tần Đức Quân, Tống Lệ Hân hơi nhíu mày.
"Đứa nhỏ hoàn toàn khỏe mạnh."
"Sao?" Tống Lệ Hân vui mừng rơi nước mắt, "Con trai tôi khỏe rồi sao?"
Tần Hy Dung cong mắt nhìn Tần Hy Triệt mỉm cười. Tần Đức Quân nghi hoặc nhìn bác sĩ.
"Bác sĩ Văn, anh nói thật chứ? Con trai tôi... khỏe mạnh rồi?"
"Có chút kỳ lạ, nhưng mà thật sự đứa nhỏ khỏe rồi! Có thể xuất viện ngay đấy!"
Nhưng mà vì an toàn, Tần Đức Quân và Tống Lệ Hân vẫn để con trai mình ở lại một ngày để theo dõi.
Cuối cùng thấy đứa nhỏ không sao, hai người mới làm thủ tục xuất viện. Tần Hy Dương được ba Tần bế lên xe về nhà.
Đứa nhỏ trước sau như một, vẫn lạnh lùng, ít nói. Hơn nữa còn không thèm xuống phòng khách chơi đùa như trước kia làm ba mẹ Tần lại lo lắng không thôi.
Tần Hy Dương năm trên giường thẫn thờ nhìn trần nhà.
Tại sao ông trời lại không cho hắn được yên giấc ngàn thu với Tô nhi?
Tại sao ông trời lại muốn đưa hắn đến một nơi xa lạ như thế này?
Là đang trừng phạt hắn? Hay là thương xót hắn đây?
Thế giới này quá xa lạ với hắn. Thế giới này so với Tần quốc cách nhau hơn 2.000 năm rồi.
Tần Hy Dương nhíu mày...
2.000 năm? 2.000 năm...
Liệu ông trời có cho Tô nhi sống lại giống hắn không? Liệu hắn có thể tìm được Tô nhi không? Hắn muốn tìm Tô nhi. Tô nhi của hắn...
Nếu muốn sinh tồn trong một thế giới xa lạ, cách duy nhất chính là thích nghi. Hắn cũng nên học cách sống ở thế giới này thôi!
.
"Trong suốt cả cuộc đời mình, Tần Thủy Hoàng không lập hoàng hậu, ông cũng là hoàng đế duy nhất không lập hoàng hậu kể từ khi chế độ lập hậu được xác lập, cho nên trong khu lăng mộ Tần Thủy Hoàng không có mộ của hoàng hậu, đây là một câu đố chưa thể lý giải được của lịch sử.
Theo những tư liệu lịch sử, từ khi lên ngôi hoàng đế vào năm 13 tuổi cho đến tận năm 22 tuổi, trong 9 năm này là khoảng thời gian mà đàn ông thời xưa phải lấy vợ, nhưng Tần Thủy Hoàng không hề lập hoàng hậu.
Có người cho rằng chính nhân tố gia đình đã ảnh hưởng đến ông.
Theo Sử ký – Lã Bất Vi truyện: Thân mẫn Tần Thủy Hoàng vốn là tì thϊếp của Lã Bất Vi, vì mục đích chính trị Lã Bất Vi đã dâng tặng Triệu Cơ lúc đó đang có mang cho Dị Nhân, tức Tần Trang Tương Vương. Sau khi Tần Trang Tương Vương chết, bà ta thân là thái hậu nhưng vẫn tư thông qua lại với Lã Bất Vi.
Tần Thủy Hoàng càng lớn, thái hậu càng phóng túng, dâʍ ɭσạи. Về sau bà ta còn tư thông với Lao Ái – một tên giả làm thái giám để hầu hạ thái hậu, lại còn sinh 2 người con với hắn.Hành vi mất hết phẩm hạnh của mẫu thân đã khiến Tần Thủy Hoàng hổ thẹn, căm phẫn, nỗi phẫn uất bị đè nén trong lòng, hình thành nên một tính cách cực kỳ phức tạp trong con người ông.
Bởi điều đó khiến ông ta trở thành một bạo chúa mất hết lý trí, cuối cùng bùng nổ dữ dội, gϊếŧ chết hai người em cùng mẹ khác cha, đuổi mẹ khỏi Hàm Dương, đồng thời trút giận lên đầu Lã Bất Vi, bãi miễn chức vụ tướng quốc của ông ta, sau lại ra chiếu lệnh cho Lã Bất Vi “Lập tức đến đất Thục, không được chậm trễ”. Kết quả khiến Lã Bất Vi sợ bị gϊếŧ mà phải uống thuốc độc tự sát.
Về sau, tuy hoàng đế Tần Thủy Hoàng có hối hận trước hành vi của mình, nhưng cho đến chết vẫn không cho phép thái hậu trở về Hàm Dương.
Điều này cho thấy chính bà đã gây ra những tổn hại nặng nề về tâm lý mà ông đã phải chịu đựng. Vì sự oán hận đối với bà ta, khiến ông căm ghét tất cả phụ nữ, cố chấp trong hôn nhân..."
Tần Hy Dương ngồi trên sô pha đung đưa chân xem ti vi, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Tống Lệ Hân từ trong bếp bước ra, ôn nhu hỏi, "Bảo bối nhỏ, sao con lại cười vậy?"
Tần Hy Dương chớp mắt, chỉ chỉ màn hình, "Con thấy người ta nói lý do không lập hậu của Tần Thủy Hoàng buồn cười quá!"
Tần Hy Triệt ngồi một bên liếc nhìn hắn, "Có gì buồn cười chứ? Buồn ngủ muốn chết!"
Tần Hy Dương nhìn y, "Anh không thấy một đám người không biết gì về Tần Thủy Hoàng mà nói như thể hiểu rất rõ ông ta không buồn cười à?"
Tần Hy Triệt nhướng mày, nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu, "Cũng đúng!"
Tống Lệ Hân bật cười xoa đầu hai đứa nhỏ, "Thôi nào hai ông cụ non của mẹ, đi lên phòng tắm rồi xuống ăn cơm, ba sắp về rồi đó!"
"Dạ!"
"Hm... Dạ!"
. . .
"Phụ vương, người sống có tốt không?"
. . .
"Phụ vương, người phải sống thật tốt nhé!"
. . .
"Phụ vương, đừng trách Hợi nhi nữa. Đệ ấy không cố ý đâu!"
. . .
"Phụ vương... đừng nóng tính nữa, người không phải người xấu! Đừng cố làm người xấu để thiên hạ oán hận người!"
Thân ảnh mờ ảo nhìn hắn mỉm cười rồi biến mất.
Tần Hy Dương giật mình choàng bật dậy, "Tô nhi... Tô nhi..."
Đáp lại lời hắn là màn đêm tĩnh mịch. Hai bàn tay ôm lấy mặt mình, khẽ run.
Tô nhi, Tô nhi của hắn...
Tô nhi vẫn muốn hắn làm người tốt. Tô nhi vẫn muốn hắn không phụ thiên hạ.
"Tô nhi, ta thà rằng mang tiếng hôn quân cũng không muốn con bị tổn thương... Tô nhi, con có cùng ta đến thế giới này không? Ta đợi con có được không? Tô nhi... đã đợi con nhé! Tô nhi..."