Tần Đế Trọng Sinh Truy Ái Tử

Chương 35

Mấy ngày ở nhà Phó Tư Hàm, Tần Hy Dương dậy vô cùng sớm. Ban đầu hắn cùng bà nội Phó trò chuyện, sau đó mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều có tay hắn giúp. Nhiều lần bà nội Phó ngăn cản nhưng hắn vẫn không ngừng mà vẫn cứ làm. Dần dần bà cũng mặc hắn không nói nữa.

Một sáng như mọi hôm, Tần Hy Dương xắn tay áo tưới giàn bí phía trước nhà. Bà nội Phó uống nước trà trong nhà nhìn ra, đột nhiên lên tiếng hỏi đứa cháu nhỏ bên cạnh.

"Tiểu Hàm, đàn anh kia của con... có phải có ý với con không?"

Phó Tư Hàm kinh ngạc nhìn bà cười cười, "Bà nội, sao... sao có thể chứ!"

Bà nội Phó lắc đầu thở dài, "Đứa nhỏ này chỉ nhìn sơ đã biết xuất thân không tầm thường, buổi tối lại lái xe đến tận nhà chúng ta tìm con, ở đây còn dậy sớm, chẻ củi, tưới rau... con nhìn xem, nếu như ta còn không nhìn ra có phải sống uổng một đời người không?"

Phó Tư Hàm nhăn mi nhìn bà, lo lắng nhỏ giọng gọi, "Bà nội!"

"Hửm?" Bà nội Phó nhìn cậu nhẹ giọng hỏi, "Tiểu Hàm, con có tình cảm gì với cậu ta không?"

"Con..."

Bà nội Phó nhìn đứa nhỏ ngập ngừng, khẽ lắc đầu, "Khó trả lời lắm sao?"

"Bà nội, con..."

"Một đời người này ta đều nhìn thấu cả rồi!" Bà nội Phó thở dài, "Tiểu Hàm à, bà nội già rồi, chấp niệm của bà chính là đứa cháu duy nhất của mình. Ba mẹ con mất khi con còn nhỏ, bất hạnh con chịu đủ rồi, ta chỉ muốn con một đời bình an, sống cuộc sống hạnh phúc vô ưu vô lo."

Phó Tư Hàm mím môi, ngân ngấn nước mắt nhìn bà, "Bà nội..."

"Ngoan, không khóc! Bà nội thương Tiểu Hàm!" Bà nội Phó mỉm cười hiền từ nhìn cậu rồi ôm cậu vào lòng, "Thật ra, con có tình cảm với đứa nhỏ kia không trong lòng con hiểu rõ hơn ai hết. Bà nội cũng không ép buộc con phải như thế này như thế kia để tốt cho con. Cuộc đời là của con, hạnh phúc hay không là ở con, miễn là con thấy vui, bà nội đều chấp nhận hết!"

"Bà nội!" Phó Tư Hàm dụi đầu vào lòng bà, nghẹn giọng nói, "Con cảm ơn bà nội!"

"Ngoan, không khóc nào!" Bà nội Phó rơm rớm nước mắt bật cười xoa đầu cậu, "Tiểu Hàm lớn rồi không được khóc nhè nữa!"

Nói rồi bà nhìn ra ngoài cửa, Tần Hy Dương đã đứng đó từ lúc nào. Bà nhìn hắn, "Còn không mau vào đây! Muốn đứng đó tiếp tục nghe trộm sao?"

Tần Hy Dương chớp mắt, cẩn thận đi vào trong, ngồi xuống ghế đối diện bà.

"Con có muốn nói gì không?"

Tần Hy Dương nhìn đứa nhỏ ngồi bên cạnh bà hai mắt đỏ hồng, nghiêm túc nhìn bà, "Bà nội, con xin lỗi! Con đối với Tiểu Hàm là loại tình cảm kia. Con thật sự yêu Tiểu Hàm."

Bà nội Phó gật đầu không nói gì.

Hắn khẽ hít sâu một hơi, lại tiếp, "Ban đầu con định cùng Tiểu Hàm về, tìm cách làm bà vui rồi để bà dần chấp nhận chúng con."

Bà nội Phó lại gật đầu.

Tần Hy Dương nhìn bà vẫn không lên tiếng, lòng có chút căng thẳng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, nói tiếp.

"Con không dám hứa sẽ cho Tiểu Hàm cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi. Nhưng con sẽ cố gắng làm cho em ấy vui vẻ hạnh phúc đến khi con không còn trên đời này nữa!"

Bà nội Phó gật gù khóe miệng hơi cong lên, "Tiểu Hàm là đứa cháu bảo bối của ta, mong con đừng làm tổn thương nó!"

"Sẽ không ạ!" Tần Hy Dương mỉm cười, "Con sẽ luôn đối tốt với em ấy!"

"Ừm!" Bà nội Phó mỉm cười, "Ba mẹ con thì sao?"

Tần Hy Dương cười khẽ, nhìn đứa nhỏ hai mắt to tròn long lanh nhìn mình.

"Ba mẹ con đã biết chuyện này, và ai cũng yêu thương Tiểu Hàm cả! Bà nội đừng lo ạ!"

Bà nội Phó gật đầu cười, nhìn Phó Tư Hàm, "Đứa nhỏ này lại không dám nói cho bà biết!"

"Bà nội!" Phó Tư Hàm cười nhẹ, "Con sợ nội sẽ không chấp nhận được..."

Bà nội Phó bật cười, "Sợ bà già này chết đúng không?"

Phó Tư Hàm mím môi cúi đầu, Tần Hy Dương thấy vậy cũng nhẹ giọng nói, "Là Tiểu Hàm lo cho sức khỏe của bà nội..."

"Cả đời ta còn chuyện gì chưa thấy qua chứ! May là ta nhìn ra, không thì đợi tới ta chết cũng không nói. Đúng không?" Bà nội Phó cười nhẹ, dịu dàng xoa đầu cháu nhỏ rồi đứng lên, "Ta đi nấu cơm, hai đứa không cần đi theo đâu!"

Tần Hy Dương nhìn Phó Tư Hàm mỉm cười, "Bảo bối, bà nội chấp nhận chúng ta thật rồi!"

"Ân!" Phó Tư Hàm cong môi cười, khẽ thở dài, "Em cứ lo bà sẽ ngất khi biết chuyện này, em không dám nói thẳng với bà. Không ngờ bà lại biết!"

"Bảo bối, đó chính là may mắn!" Tần Hy Dương mỉm cười, "Chúng ta thật may mắn!"

Hai mắt Phó Tư Hàm cong cong như trăng non, "Ân, chúng ta thật may mắn!"

Hai người ở nhà bà đến ngày thứ sáu thì thu xếp quần áo trở về. Phó Tư Hàm ôm chầm lấy bà nội, nhỏ giọng nói.

"Bà nội nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Con sẽ thường xuyên gọi cho bà! Được nghỉ con sẽ về thăm bà!"

Bà nội Phó vô nhẹ lưng đứa cháu nhỏ, cười cười, "Ừm, ta biết rồi! Con cũng phải chú ý thân thể! Nghe Tiểu Nguyệt nói con vẫn hay bị choáng do huyết áp thấp. Không được lơ là thân thể của mình có biết không!"

"Dạ!" Phó Tư Hàm mỉm cười gật đầu, "Con sẽ chăm sóc tốt bản thân ạ!"

Tần Hy Dương cũng ôm bà, nhẹ giọng nói, "Bà nội yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Hàm! Sẽ không để bà lo lắng đâu ạ!"

Bà nội Phó hài lòng gật đầu cười,  "Ừm, phải giúp ta vỗ béo đứa nhỏ lên đó!"

"Dạ!" Tần Hy Dương mỉm cười, "Bà nội phải chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá nặng!"

"Aiss mấy đứa nhỏ này... Ta biết rồi!" Bà nội Phó bật cười, "Được rồi đi đi, khi nào rảnh nhớ phải về đây cho ta nhìn một cái!"

"Dạ! Chúng cháu đi ạ!"

"Bà nội, trời trở lạnh rồi bà nhớ giữ ấm mình đó!" Phó Tư Hàm nhìn bà nghẹn giọng nói.

Bà nội Phó bật cười, "Con lo cho con đi!"

Bịn rịn một lúc, bà nội Phó cuối cùng chịu không được đẩy đứa cháu nhỏ của mình ra ngoài.

"Lần sau về đây phải béo lên mới được vào nhà!"

Tần Hy Dương nhìn bà nội Phó đã đi vào nhà rồi nhìn đứa nhỏ nhà mình một cái, lắc đầu cưới nhẹ nắm lấy tay cậu, "Đi thôi bảo bối!"

"Ân!"

Hắn xốc miếng vải lớn phủ chiếc xe ra, mở khóa xe, Phó Tư Hàm mở cửa, ngồi vào ghế phó lái. Hắn xếp miếng vải lớn lại rồi bỏ vào cốp xe, đi đến ghế lái, khởi động xe rời đi.

Chiếc xe từ từ rời khỏi cửa thôn, bà nội Phó đứng bên ngạch cửa nhìn theo mỉm cười lau nước mắt, "Con cháu tự có phúc của con cháu! Tiểu Hàm à, con vui vẻ hạnh phúc thì bà nội có ra đi cũng là ra đi thanh thản!"

Tần Hy Dương lái xe ra khỏi thôn Vân Thạch, quay sang nhìn Phó Tư Hàm.

"Bảo bối, chúng ta đến khu nghỉ dưỡng luôn nhé!"

Phó Tư Hàm nhìn hắn, "A? Em quên mất, không mang theo đủ quần áo rồi! Phải về nhà một chuyến thôi anh!"

"Không cần đâu bảo bối!" Hắn khẽ mỉm cười, "Đến đó rồi mua sau cũng được!"

"Không biết tiết kiệm gì cả!" Phó Tư Hàm nhíu mày.

Hắn bật cười, "Bảo bối, em đừng dỗi! Chỉ lần này thôi!"

"Hừ!" Phó Tư Hàm phồng má, "Còn lần sau nữa thì anh tự mà đi một mình a!"

"Tuân lệnh bà xã!" Hắn nựng nựng má cậu, "Sau này anh đều nghe em hết!"

Cậu nhìn hắn, đôi mắt to tròn chớp một cái, "Chỉ cần chuyện gì anh cũng nói rõ cho em biết là được rồi!"

Tần Hy Dương bật cười, "Chuyện lần này là anh có lỗi! Đáng ra anh nên nói với em sớm hơn!"

Phó Tư Hàm chun mũi một cái, rồi lại quay sang nhìn hắn, "Nhưng mà... anh Liêu, liệu có ổn không?"

Hắn nhìn con đường còn dài phía trước, chậm rãi nói, "Người chết cũng đã chết rồi, cố níu kéo lại thì cũng chỉ là bóng hình trong trí nhớ chứ không phải con người bằng xương bằng thịt mà mình muốn tìm."

Phó Tư Hàm gật đầu, hơi nhíu mày, "Nhưng mà, anh Liêu thật đáng thương. Người thân của mình mất đi, làm sao có thể chịu đựng được chứ!"

Hắn khẽ gật đầu thở hắt ra một cái, sâu xa nói, "Anh đã nói với cậu ta, anh là Tần Hy Dương, không phải người đã chết kia. Cậu ta không cần phải dằn vặt nữa. Chấp niệm có buông bỏ mới có thể sống thoải mái."

Phó Tư Hàm ngẩn người một chút, gật đầu, "Ân, mong là anh ấy có thể sống thoải mái! Nếu không, sợ là anh trai đã mất của anh ấy cũng không thể thanh thản ra đi."

"Ừm..."

Chiếc xe rẽ hướng thẳng đến thành C, một thành nhỏ gần Thiểm Tây.

"Ông xã, chúng ta sẽ đi Thiểm Tây ạ?"

"Ừm! Em thích không?"

"Thích a! Ông xã, nếu đã đến Thiểm Tây thì chúng ta đến mộ Tần đế nha! Em muốn xem qua tượng binh mã dũng kia..."

"Ừm!"

"Em cũng muốn đến Ly Sơn nữa... ai nha, còn có Càn Lăng nữa!"

"Ừm, chúng ta cùng nhau đi hết các nơi đó, thế nào?"

"Ân... nhưng mà có bốn ngày làm sao đi hết được..."

"Bảo bối ngốc, sao lại có bốn ngày chứ? Chẳng phải chúng ta có cả một đời hay sao!"

"Ân!"

. . .

"Ông xã!"

"Hửm?"

"Em yêu anh!"

. . . . . . . . . . . . . . .  HOÀN  . . . . . . . . . . . . .

Mẹ ơi, mừng muốn xỉu!!!

Mấy bồ à, tui sẽ nghỉ một ngày. Ngày hôm sau sẽ tiếp tục viết phiên ngoại nhé!!!

Iu Iu mấy bồ nhiều!!!! 😘😘😘😘