Tần Đế Trọng Sinh Truy Ái Tử

Chương 37: Phiên ngoại 2: [kinh kha x hồ hợi]

Năm 227 TCN...

Cao Tiệm Ly nhìn nam nhân lao kiếm bên ghế, mỉm cười bước đến, "Nào, lão đệ! Uống chút rượu ấm người không?"

Nam nhân, cũng chính là Kinh Kha tra kiếm vào vỏ ngước nhìn y bật cười, "Tiệm Ly huynh có muốn làm sâu rượu cũng đừng lôi ta vào chứ!"

Cao Tiệm Ly nhướng mày đặt bình rượu xuống bàn, ngồi đối diện hắn mở nắp bình rượu hương thơm liền tỏa ra.

"Có uống không? Nữ nhi hồng thượng hạng đó!"

Kinh Kha thở dài phất tay, "Ais, lại bị huynh chuốt rượu nữa rồi!"

"Ha ha ha..."

Hai người cùng nhau uống rượu, ngước nhìn bầu trời đầy sao. Cao Tiệm Ly nâng chung rượu trầm ngâm hỏi.

"Ngày mai đệ sang Tần đúng không?"

Kinh Kha rót cho mình chung rượu cười cười, "Đệ đã làm môn khách của nước Yên thì làm sao không tuân lệnh Thái tử Đan được."

Cao Tiệm Ly không nói gì, uống cạn chung rượu.

"Tiệm Ly huynh, hôm nay có lẽ là lần uống rượu cuối cùng của chúng ta rồi!" Kinh Kha ngước mặt nhìn bầu trời đêm, bâng quơ nói.

"Đệ không trở về nữa sao?" Cao Tiệm Ly nhìn hắn.

Chỉ thấy hắn lắc đầu bật cười, "Hành thích Tần đế, huynh nghĩ đệ còn có thể bình an trở về sao?"

Cao Tiệm Ly ngẩn người, hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng nói khản đặc, "Sao đệ không nghĩ đệ có thể toàn mạng trở về?"

"Cứ cho là trở về được đi!" Kinh Kha cười cười uống chung rượu, "Rồi sẽ toàn mạng với Thái tử sao?"

Chính khách dù sao cũng là chính khách. Một thân võ công này chỉ đợi được Vương công nhận rồi sai phái đi gϊếŧ người. Nhưng đến khi sứ mệnh hoàn thành rồi thì sao? Hết giá trị lợi dụng, để một tên chính khách bên người sẽ an toàn sao? Người đa nghi như Thái tử Đan chắc chắn sẽ không cho hắn con đường sống dù thành công hay thất bại.

Cao Tiệm Ly lắc đầu, "Vậy đêm nay ta cùng nhau say đi!"

"Cạn!"

"Cạn!"

.

Kinh Kha ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại Thái tử Đan cùng tùy tùng ra tiễn mình, bên cạnh còn có thân tín của Ngài.

"Kinh Kha lên đường bình an!" Thái tử Đan nhìn hắn, "Cô tin ngươi sẽ thay bá tánh nước Yên cùng bá tánh nước Tần gϊếŧ chết tên bạo chúa kia!"

"Thuộc hạ sẽ cố gắng hoàn thành mệnh lệnh của người!"

"Ừm!" Thái tử Đan mỉm cười, "Kinh Kha, trước khi đi ngươi có gì muốn nói không?"

Kinh Kha nhìn Thái tử Đan rồi quay đầu nhìn con sông ngăn cách hai nước Tần - Yên đang cuồn cuộn chảy ngẩng cao đầu.

"Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục phản"

Thái tử Đan trầm ngâm một lúc, vỗ tay cười, "Thơ hay, thơ hay!"

"Đa tạ Vương!" Kinh Kha hơi cúi đầu, "Thuộc hạ xin phép lên đường!"

"Ừm, đi đi! Cô đợi tin tốt của ngươi!"

Kinh Kha quay đầu thúc ngựa rời đi.

Thái tử Đan nhìn theo, hai mắt hơi nheo lại nhếch môi cười một cái rồi ra lệnh cho tùy tùng trở về.

.

Kinh Kha thúc ngựa đi dọc sông Dịch tìm nơi nước nông để qua Tần quốc.

Mãi đến ngày thứ 3 hắn mới đến nơi. Theo kế hoạch, Kinh Kha dùng tấm bản đồ đưa cho Tần đế, nhân đó hành thích ông ta.

Hắn nghĩ nghĩ rồi thúc ngựa đi thẳng đến hoàng cung.

Dọc đường đi, điều làm Kinh Kha ngạc nhiên chính là không một ai oán than gì về Thủy Hoàng đế.

Bá tánh sinh sống an nhàn, trao đổi mua bán vẫn bình thường. Cổng thành được xây mới, trẻ con ồn ào chạy đầy đường. Còn có nơi mở lớp dạy chữ, dạy võ.

Kinh Kha nghi hoặc...

Đây là những gì một bạo chúa làm sao?

Ngày đặt chân vào hoàng cung, Kinh Kha được Tần đế cử người tiếp đón, còn được sắp xếp nghỉ ngơi tại Tây viện.

Hắn nhìn hoàng cung hoa lệ này đâu đâu cũng có cỏ hoa đan xen, hoàn toàn không giống với suy nghĩ trước đó trong lòng mình.

Thừa tướng Lý Tư đi bên cạnh nhìn ra kinh ngạc trong mắt hắn, vuốt râu cười cười.

"Ngài có phải không ngờ được?"

Kinh Kha gật đầu cười, "Tần quốc quả khác xa những gì tôi nghĩ! À, Tần đế có nói khi nào tôi được diện kiến không? Tôi có chuyện muốn nói với Ngài ấy!"

"Đế đang ở Ngự thư phòng cùng các văn hầu nghị về việc xây dựng lại đê ngăn lũ."

"À!" Kinh Kha gật đầu.

Hai người đi một đoạn đã tới Tây viện, Lý Tư chấp tay, "Ngài nghỉ ngơi, ta xin phép cáo!"

"Đa tạ Lý thừa tướng!" Kinh Kha chấp tay.

Hắn bước vào Tây viện, cung nữ hai bên cúi đầu hành lễ rồi chuẩn bị nước để hắn tắm rửa, thức ăn được mang lên, đợi hắn dùng.

Kinh Kha ngồi trên bàn chậm rãi dùng cơm... Lần đi này của hắn là đúng hay sai đây?

.

Kinh Kha ở lại Tần quốc mấy ngày vẫn chưa được gặp Tần đế, bất quá hắn lại nghe được vài chuyện.

Nói Ngài là hôn quân ư? Chính Ngài đã dung hòa được văn hóa của tộc người nhỏ, xem kinh sử tiền triều các nước, bàn bạc với đại thần vẽ lại bản đồ Tần quốc.

Nói Ngài coi thường bá tánh? Chính Ngài đã phế bỏ chế độ cũ của nhà Chu, đặt tên lại quận huyện, còn xây lại đê điều, xây ranh giới Tần quốc, miễn thuế ba năm.

Hắn còn kết giao bằng hữu với một người. Chính là Đại công tử, Phù Tô.

Phù Tô công tử tinh thông cầm kỳ thư họa, là người toàn tài.

Hơn nữa, hoàng cung to lớn, cung tần mỹ nữ kia hầu như không nghe ai nói Ngài đến đó...

Kinh Kha chậm rãi lau thanh kiếm của mình, mặt không cảm xúc.

Thái tử Đan nói Tần đế là hôn quân, coi thường bá tánh, u mê nữ sắc, gϊếŧ Ngài là trừ hại cho dân.

Hắn lạnh lùng nhếch mép cười... Là trừ hại cho dân hay là giúp Ngài lấy được Tần quốc đây Thái tử?

Ngoài cửa, cung nữ đồng loạt cúi đâu hành lễ.

"Đại công tử giá đáo!"

"Miễn lễ, các ngươi lui xuống đi!" Phù Tô ôn hòa cười, gõ cửa, "Kinh Kha huynh, ngươi có ở đây không?"

Hắn tra kiếm vào bao, đứng dậy mở cửa, "Đại công tử!"

"Phụ vương hôm nay không bận việc, huynh muốn gặp có thể đến chỗ ta!"

"À... đa tạ!" Kinh Kha chấp tay cười, "Đại công tử chờ một chút, tôi cùng ngài đi!"

Thủy Hoàng đế hiếm có một ngày không hồi triều liền đến chỗ nhi tử của mình. Đúng lúc, từ xa thấy Phù Tô đi cùng Kinh Kha, sắc mặt âm trầm xoay lưng quay trở về.

.

Kinh Kha ngồi uống trà cùng Phù Tô công tử, đột nhiên nhìn y hỏi, "Đại công tử, vị thiếu niên kia..."

Phù Tô nhìn theo hướng Kinh Kha nói, phát hiện thiếu niên y phục bạch ngọc ôm quyển sách dày nửa muốn đến nửa muốn thôi, ôn nhu cười vẫy tay gọi.

"Hợi nhi, đến đây!" Rồi quay sang Kinh Kha nói, "Đệ ấy là đệ đệ của ta, Hồ Hợi!"

"À!" Kinh Kha gật đầu uống ngụm trà.

Nhị công tử này trông có vẻ nhu nhược, có mấy lần hắn thấy y hay trốn theo phía sau Tần đế nhìn Ngài, lại còn hay đến chỗ Đại công tử Phù Tô này.

Nhưng hắn không hiểu một điều... Vì sao Nhị công tử kia không một cung nữ thái giám bên cạnh?

Có mấy lần hắn quan sát thấy cung nữ thái giám đi ngang y còn không thèm cúi đầu hành lễ. Thậm chí còn quay đi như không thấy y.

"Đại ca!" Hồ Hợi cong mắt cười ngồi xuống bên cạnh Phù Tô, "Đệ đọc xong quyển này rồi a!"

Phù Tô công tử ôn nhu xoa đầu y, "Có hiểu hết những gì trong sách nói không?"

Hồ Hợi gật đầu, rồi lắc đầu.

Kinh Kha ngồi một bên lắc đầu cười khẽ.

Hồ Hợi lạnh mắt nhìn hắn, "Đại ca, sao lại có người lạ ở đây?"

"Ta đến đây trước cả Nhị công tử"

"Ngươi..."

"Hợi nhi!" Phù Tô nhéo má y, "Không được vô lễ!"

Hồ Hợi xoa má nhìn Kinh Kha, không tình nguyện lên tiếng, "Xin lỗi."

Kinh Kha mỉm cười lắc đầu.

Ba người ngồi đó cùng trò chuyện hồi lâu. Đương nhiên chắc chắn một điều là Hồ Hợi bỏ qua luôn người nào đó mà trò chuyện với đại ca của mình.

Kinh Kha ngồi một bên bị xem như người vô hình cũng không chấp nhất, im lặng phẩm trà.

Hồ Hợi ngồi cùng Phù Tô một lúc xin phép trở về Bắc Hi viện.

Phù Tô nhìn đứa nhỏ chạy đi, lắc đầu cười, "Đệ đệ ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện, khiến huynh chê cười rồi!"

Kinh Kha lắc đầu, "Không sao! Nhị công tử hoạt bát như vậy làm sao ta lại chê cười được!"

Phù Tô cười cười, hai người cùng trò chuyện về Kinh thi, cổ nhân, đối ẩm ngâm thơ.

Kinh Kha ngồi một lúc, chợt thấy Thủy Hoàng đế đến mỉm cười trở về.

Lúc đến gần ngự hoa viên hắn liền thấy cảnh tượng khó thể tin được.

Hồ Hợi đang đi, đột nhiên lưng bị ai đó dùng lực đẩy một cái.

"Uỳnh..."

Tức thì trên bờ vang lên một trận cười.

Mặc cho người dưới hồ vùng vẫy, bên trên vẫn không hề có ý định cứu, hơn nữa còn cười nhạo.

"Thấy chưa, ta đã nói mà! Hắn yếu như thế đẩy một cái là ngã ngay!"

"Vô dụng thật! Đế không nhìn đến là đúng!"

"Đúng vậy! Nhu nhược, vô dụng!"

"Nào nào, đưa ngân lượng đây! Ta đẩy ngã được hắn rồi!"

Kinh Kha nheo mắt, dùng khinh công bay đến kéo người dưới hồ lên. Sau khi thấy người kia không sao, hắn quay sang đánh cho đám thái giám kia một trận đến thừa sống thiếu chết.

"A... tha... tha mạng cho ta!"

"Đừng đánh nữa mà!"

Kinh Kha lạnh lùng nhìn bọn họ, "Cẩu nô tài các ngươi cút đi, đừng để ta thấy các ngươi lần nữa. Nếu không đừng trách"

"A... dạ dạ dạ!"

Bọn thái giám ôm mặt bị đánh sưng húp chạy đi.

Hắn quay sang đỡ lấy Hồ Hợi, "Nhị công tử không sao chứ?"

Hồ Hợi lạnh lùng đẩy hắn ra, "Không cần ngươi nhiều chuyện!"

"Này, dù sao thì ta cũng đã cứu ngài đấy!"

Y liếc hắn, lạnh giọng, "Nếu ngươi không cứu ta vẫn có thể lên được!" Rồi quay đi.

Kinh Kha nhìn theo gãi đầu, "Sao lại có người lấy oán báo ân thế chứ?"

Nhị công tử sau trở về phòng liền cởi y phục đã ướt vứt sang một bên mặc vào y phục khác. Trên khuôn mặt lạnh lùng kia xẹt qua tia lo sợ.

Kinh Kha kia, chắc là đã nghe thấy những lời bọn cẩu nô tài kia nói đi? Thân là người nước Yên, hắn chắc chắn sẽ cười nhạo y. Đúng rồi, hắn sẽ cười nhạo y. Giống như bọn cẩu nô tài cùng cẩu quan trong hoàng cung này. Đều cười nhạo y, đều xem thường y...

Chỉ có đại ca là tốt với y thôi!

.

Kinh Kha đứng bên cửa sổ nhìn về phía xa xa. Trời đêm ở Tần quốc không giống với Yên quốc nhỉ! Tần quốc có chút lạnh hơn, còn Yên quốc thì luôn ấm áp. Còn có Tiệm Ly huynh lôi kéo y uống rượu. Bây giờ huynh ấy thế nào rồi nhỉ?

"Ngươi đang nhớ cố hương sao?"

Thủy Hoàng đế không biết đến từ lúc nào, trên người là thường phục, tay mang theo hai vò rượu quý đặt xuống bàn.

Kinh Kha nhìn y lắc đầu cười khẽ, "Ta chỉ nhớ bằng hữu nơi cố hương!"

Hai người ngồi xuống bàn, Thủy Hoàng đế rót ra hai chung rượu, hai người nâng chung rồi uống cạn.

Qua một hồi rượu, đột nhiên Thủy Hoàng đế trầm ngâm lên tiếng.

"Kinh Kha, ngươi đến đây lâu như vậy. Ý đồ đã thực hiện được chưa?"

Trong mắt Kinh Kha xẹt qua tia kinh ngạc rồi lại bật cười, lắc đầu, "Tần đế quả là Tần đế. Ngài biết tôi đến đây là có ý đồ khác?"

Thủy Hoàng đế cười không nói, tiếp tục rót chung rượu.

"Thái tử Đan phái tôi đến đây ám sát ngài."

Y nhướng mày gật đầu, "Ta biết!"

Hắn nhìn y, uống cạn chung rượu, "Ngài không bắt ta lại sao?"

Thủy Hoàng đế cười lớn, "Ta không bắt người vô tội. Ta rất xem trọng ngươi!" Dừng một chút, y nói tiếp, "Hơn nữa, ngươi vốn không thật sự muốn gϊếŧ ta."

Kinh Kha ngẩn người cười lớn, "Quả là không qua mắt được ngài!"

Hai người lại im lặng uống rượu ngắm trăng.

Đến khi cả hai ngà say, Thủy Hoàng đế đột nhiên nhìn hắn.

"Có phải ngươi có ý với Hợi nhi?"

Kinh Kha nhíu mày không nói.

Y lắc đầu cười, "Có phải ngươi cảm thấy bất bình khi ta không chú ý đến Hợi nhi?"

Kinh Kha uống cạn chung rượu.

"Bọn cẩu nô tài hôm ấy, ta sai người gϊếŧ cả rồi." Thủy Hoàng đế trầm ngâm một lúc, "Ta muốn nó biết rõ hoàng cung này tàn độc thế nào, để nó học được cách trưởng thành. Ngôi vị Tần đế này sau này sẽ truyền cho nó, nên ta muốn nó phải biết nhẫn, biết cương biết nhu, không giận mà uy."

"Ngài..." Kinh Kha ngạc nhiên.

Y lắc đầu cười, "Tô nhi sẽ không làm hoàng đế."

Hắn ngẩn người một lúc gật đầu đã hiểu, nâng chung uống cạn.

Mấy ngày sau, Tần đế mở tiệc chiêu đãi Kinh Kha. Trong đêm đó, Kinh Kha đột nhiên rút chủy thủ ám sát Ngài.

Tần đế hốt hoảng bỏ chạy, Kinh Kha đuổi theo. Bất quá, ám sát bất thành, Kinh Kha bị người của Tần đế gϊếŧ chết.

Tin truyền đến tai Thái tử Đan. Hắn ngồi trên ngai vàng trầm ngâm.

"Vô dụng."

Rồi quay sang nhìn ám vệ của mình, lạnh giọng nói, "Sang Tần quốc tìm cơ hội gϊếŧ Doanh Chính."

"Dạ!"

.

Kinh Kha nhàn nhã tản bộ ngự hoa viên... chắc tin tức kia đã truyền đến tai Thái tử Đan rồi đi?

Hắn bật cười. Không ngờ Tần đế lại nghĩ ra cách này, ám sát bất thành bị gϊếŧ chết...

Từ xa thấp thoáng thân ảnh quen thuộc. Nhị công tử Hồ Hợi một thân thanh y cũng đến ngự hoa viên.

Hồ Hợi vốn mang tâm trạng vui vẻ đến ngự hoa viên vẽ một bức tranh cho đại ca xem, không ngờ lại gặp phải người không muốn gặp.

Y dừng bước nhíu mày.

Ngày hôm ấy hắn hành thích phụ vương, đáng ra phải bị chém đầu... Nhưng mà y hiểu tại sao phụ vương lại không gϊếŧ hắn mà vẫn để hắn ung dung tự tại ở đây. Phụ vương không sợ hắn sẽ lại tiếp tục hành thích người một lần nữa sao?

Kinh Kha mỉm cười vẫy tay, "Nhị công..." tử

Hồ Hợi lạnh mặt quay đi. Y không muốn làm ô uế mắt mình!

Kinh Kha nhìn thân ảnh dần xa lắc đầu cười khổ.

.

Thủy Hoàng đế lại như mọi lần, mang rượu đến Tây viện tìm Kinh Kha, từ xa y thấy hắn ngồi lau kiếm của mình thẫn thờ liền bước nhanh đến cười nhạo,

"Sao lại ngẩn người ra vậy?"

"Người lại đến rồi sao?" Kinh Kha tra kiếm vào bao tự lấy ra hai chung đợi y rót rượu.

"Sao ngươi lại thừ người ra vậy?" Thủy Hoàng đế rót rượu, "Có chuyện gì sao? Liên quan đến Hợi nhi?"

Kinh Kha nhận chung rượu uống cạn, "Đế, nếu tôi nói... tôi có ý không tốt với Nhị công tử, Ngài sẽ làm gì?"

Thủy Hoàng đế nhướng mày nhìn hắn, "Là ý không tốt theo kiểu nào? Là muốn gϊếŧ hay..." Y nhìn hắn mỉm cười thâm ý.

Kinh Kha tự rót rượu cho mình, trầm ngâm, "Là ý ngài không nói."

"À..." Thủy Hoàng đế gật đầu, "Ta không có ý kiến. Lòng người là thứ không phải muốn ngăn là ngăn. Có ngăn cũng không ngăn được."

Hắn im lặng không nói gì, tiếp tục uống rượu.

"Ngươi không nói cho Hợi nhi biết sao?"

Hắn lắc đầu cười khổ, "Nhị công tử bây giờ đến nhìn ta còn không muốn, làm sao nghe ta nói."

Thủy Hoàng đế nhướng mày, "Là vì chuyện hành thích hôm đó?"

Hắn gật đầu.

Qua mấy tuần rượu, Thủy Hoàng đế nhìn hắn, "Ta nghĩ ngươi nên tìm cơ hội nói cho Hợi nhi biết. Chuyện này, càng để lâu trong lòng càng phiền muộn."

Kinh Kha im lặng uống rượu không lên tiếng.

Gần nửa đêm, Thủy Hoàng đế đứng dậy trở về. Kinh Kha choáng đầu bước ra ngoài.

Hắn cần phải tỉnh táo lại một chút, miễn cho bản thân suy nghĩ sâu xa thêm.

Đi một hồi, chẳng hiểu sao lại đến Bắc Hi viện.

Nhị công tử Hồ Hợi đã khuya còn chưa ngủ, ngồi dưới gốc cây hoàng mai ngẩn người ngắm sao.

Kinh Kha hơi mím môi tiến lại gần.

Tiếng bước chân làm Hồ Hợi choàng tỉnh, vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, y chán ghét đứng lên rời đi.

"Nhị công tử, ta muốn nói chuyện với người."

Hồ Hợi nhìn bàn tay giữ chặt tay mình, nhíu mày lạnh giọng, "Buông."

"Nói xong ta sẽ buông!"

Y lạnh lùng quay mặt không nhìn hắn.

"Ta thích người."

Hồ Hợi chán ghét lạnh giọng, "Ta ghét ngươi."

"Ta đáng ghét thế sao?" Kinh Kha ngẩn người.

"Ngươi bây giờ mới nhận ra sao."

Hắn nhìn y thật lâu không nói. Đột nhiên hắn mạnh tay kéo y vào lòng ôm lấy hôn lên môi y.

Hồ Hợi cả kinh, đẩy hắn ra, tát cho một cái, lạnh lùng nói "Ghê tởm!" rồi bỏ đi.

Kinh Kha ngẩn người bật cười tự giễu.

Mấy ngày sau Kinh Kha từ biệt Thủy Hoàng đế rời cung du ngoạn giang sơn.

Ám vệ của Thái tử Đan phái đến Tần quốc biết được Kinh Kha không chết, âm thầm theo dõi hắn rồi theo lệnh Thái tử, gϊếŧ chết Kinh Kha.

Hắn nhìn mũi kiếm xuyên qua tim mình rồi rút ra, dòng máu nóng ấm tuôn xối xả vẻ mặt không hề bất ngờ. Hắn biết, chuyện này sớm muộn cũng xảy đến với hắn.

Trước khi nhắm mắt, Kinh Kha nhìn về phía Tần quốc, khóe môi cong lên mạt ý cười thê lương rồi tắt thở.

.....

Thiên Thích Khách liệt truyện, Sử ký Tư Mã Thiên ghi chép...

"Kinh Kha lấy bản đồ trong tay Tần Vũ Dương dâng nộp vua Tần. Khi mở bản đồ Kinh Kha rút thanh chuỷ thủ đã tẩm thuốc độc đâm Tần Thủy Hoàng.

Kinh Kha đâm trượt khiến Tần Thủy Hoàng có cơ hội bỏ chạy. Khi Kinh Kha đuổi theo vua Tần trên điện, Tần Thủy Hoàng được các quan trong triều nhắc liền rút kiếm sau lưng chém Kinh Kha bị thương ở tay. Biết rằng không thể hoàn thành nhiệm vụ, Kinh Kha ném thanh chuỷ thủ vào người vua Tần nhưng trúng vào cái cột đồng. Cuối cùng, binh lính Tần xông vào gϊếŧ chết Kinh Kha..."