“Tay đỏ, tay xanh” chính là chuyện xưa mà mẹ hay kể---
Đại khái chính là có một cô bé không nghe lời mẹ, luôn đi đến nhà người khác chơi, sau đó, khi cô bé đi WC nhà đó liền phát hiện trong góc phòng có một bàn tay màu đỏ vươn ra...
Chuyện xưa này khiến tiểu Hề Hề cực kỳ sợ hãi, chính vì vậy cô nhóc mới không dám đi vệ sinh ở trường, đặc biệt là lầu trên lầu dưới mà có nhiều người qua lại, thím dưới lầu kêu cô bé cô bé cũng không dám đi, bởi vì nhà thím đó có mấy cái WC lận.
Ở trường, tiểu Hề Hề vẫn luôn cố nghẹn, dù buồn đến đâu cũng không dám đi WC.
Nhưng mà, hiện tại bụng cô bé có chút đau, tiểu Hề Hề sờ sờ bụng, thế nhưng cách một lớp quần áo thật dày nên sờ không được, bây giờ cô bé rất muốn đi vệ sinh.
Các bạn khác đã ghé vào bàn ngủ hết rồi.
Tiểu Hổ bên cạnh cũng đang ngủ trên bàn, tiểu Hề Hề liền lay lay cậu, nhẹ giọng gọi hắn---
“Hổ Con...Hổ Con...”
Hổ Con chậm rì rì mở mắt, “Hả?”
“Hổ Con, cậu đi vệ sinh cùng tớ có được không?”
“Không tốt đâu, cậu tự mình đi đi.”
“Nhưng là, tớ không dám đi...”
Tiểu Hề Hề gấp muốn khóc luôn rồi, bụng bé đau quá, nhưng mà bé sợ lúc mình đang đi vệ sinh thì có bàn tay đỏ xuất hiện, đem mình túm lấy, bắt đi, như thế thì không có người nói cho ba mẹ biết chuyện bé bị bắt cóc...
Hổ Con nhìn cô nhóc đang sắp khóc, hắn ghét nhất chính là đứa trẻ nhân loại khóc, đứa nhỏ này khóc thì hắn cũng chán ghét, nhưng mà cái ghét này không hề giống nhau.
Nghĩ mãi cũng không rõ điểm này, Hổ Con liền có chút bực, nhảy xuống từ trên bàn, nghiêng đầu nói: “Đi thôi.”
Tiểu Hề Hề nhanh chóng chui từ gầm bàn ra, dẫn theo Hổ Con đến nhà vệ sinh.
Trước khi cô bé tiến vào nhà vệ sinh còn dặn Hổ Con ở bên ngoài: “Khi nào tớ nói chuyện với cậu thì cậu phải đáp lại nha.”
“Nếu không thì tớ sẽ rất sợ hãi.”
Hổ Con rất không bình tĩnh, nói: “Đã biết.”
“Cậu không được gạt tớ nhé, nếu cậu dối gạt tớ thì về sau tớ sẽ không tin tưởng cậu nữa đâu.”
Hổ Con: “Mau vào đi! Nếu không thì tớ đi vào lớp đây!”
Tiểu Hề Hề thấy vậy liền chạy nhanh vào trong, vừa vào trong liền cùng Hổ Con nói chuyện: “Hổ Con Hổ Con, nhà vệ sinh này rất sạch sẽ nha.”
Hổ Con: “Ừ.”
“Lại còn có mùi thơm nữa.”
Hổ Con: “Ừ.”
Triệu Hề Hề: “Hổ Con, về sau chúng ta chính là bằng hữu tốt nhất.”
Hổ Con: “Ừ.”
Triệu Hề Hề: “Buổi chiều lúc tan học tớ có thể đi chơi cùng cậu không?”
“Không thể.”
Triệu Hề Hề: “Tại sao chứ?”
Hổ Con: “Tớ bận.”
Triệu Hề Hề: “Vậy tớ có thể giúp cậu nha.”
“Không cần.”
Triệu Hề Hề: “Chúng ta là bạn tốt mà, tớ cũng phải bận cùng cậu.”
Hổ Con: “Không cần.”
Ngay sau đó, tiểu Hề Hề đi ra, rửa tay thật sạch, nói: “Tớ không đau bụng nữa!”
Hổ Con: “...”
Tiểu Hề Hề: “Hổ Con, cậu thật sự không có gạt tớ, vẫn luốn ở bên ngoài, cậu đối với tớ thật tốt quá đi!” o
Tiểu Hề Hề ngồi xổm dưới đất, đối diện với Hổ Con, lại nhân lúc Hổ Con lơ đãng liền ôm lấy cái đầu lông xù mềm mại: “Tớ cũng muốn đối tốt với cậu lắm lắm!”
Hổ Con: “Buông ra.”
Tiểu Hề Hề nhanh chóng buông Hổ Con ra liền thấy cậu ấy nhảy vài cái liền leo lên cây.
Tiểu Hề Hề giống như một con chim cánh cụt béo vui vẻ, không thể chạy nhanh như trước mà chỉ có thể chậm rì rì, vừa chạy vừa nói: “Cậu từ từ đã, đợi tớ với.”
***
Thời điểm tan học buổi chiều, Hổ Con đi phía trước, chim cánh cụt béo đi phía sau...
Hổ Con quay đầu nhìn đứa nhỏ nhân loạn này.
Kỳ thực, nếu mà hắn muốn thì có thể lập tức chạy khiến nhân loại này không thể đuổi kịp được, nhưng mà hắn vẫn duy trì tốc độ để cô bé có thể vừa vặn đuổi theo.
Đôi chân mập của tiểu Hề Hề vừa cô chạy, vừa thở hồng hộc nói: “Hổ Con, hôm nay chúng ta đi làm gì nha?”
Trên lưng tiểu Hổ đeo một cái cặp sách công chúa màu hồng đã cũ, đến trước một cái thùng rác liền ngừng lại, sau đó đem cặp sách dựa vào một góc.
Tiểu Hề Hề cũng làm theo, đem túi sách thả xuống bên cạnh cặp sách màu hồng của Hổ Con.
“Cặp của cậu là hình công chúa Bạch Tuyết, còn của tớ là nàng tiên cá, hai công chúa đều là bạn tốt của nhau.”
Hổ Con: “.....” Hắn chưa từng để ý cái gọi là cặp sách kia, chỉ là nhặt được đồ có thể đựng thôi.
Thùng rác so với Hề Hề thì cao hơn, nhưng mà độ cao này đối với Hổ Con mà nói thì cũng không tính là gì, hắn chỉ cần nhún một cái liền có thể nhảy lên. Mà lúc này đây, tiểu Hề Hề kiễng chân cũng chẳng nhìn được bên trong thùng rác có cái gì, chỉ có thể nhảy nhảy một chỗ.
“Hổ Con, Hổ Con, tớ không vào được.”
Hổ Con không đáp lại cô bé.
Tiểu Hề Hề nhớ tới một chuyện lúc trước, tình huống lúc ấy cũng như thế này, sau đó cô bé...
Tiểu Hề Hề nhanh chóng đi xem xung quanh, quả nhiên liền thấy được vài thùng gỗ nhỏ, liền đi tới ôm lấy chúng rồi đặt chồng lên nhau.
Sau khi đứng trên thùng gỗ liền thấy được bên trong thùng rác có một bộ quần áo cũ.
Tiểu Hề Hề cúi người muốn lấy nó, nhưng mà đứa nhỏ này đã xem nhẹ thùng gỗ của mình cao bao nhiêu nên đầu liền cúi hẳn xuống.
Tuy được gọi là thùng rác nhưng mà được phân loại rất tốt, đồ trong này đại đa số đều sẽ được xử lý, giống như những món đồ điện bỏ đi, hoặc là vài dụng cụ bếp đã hỏng, cho nên cũng không tính là quá bẩn.
Sau một hồi cố gắng, nỗ lực thì tiểu Hề Hề cũng nhảy vào được, nói với bạn tốt của mình: “Ây da, tớ cũng vào được rồi nè!”
Vừa quay đầu liên nhìn thấy chim cánh cụt, Hổ Con: “....”
Tiểu Hề Hề đem bộ quần áo lật qua lật lại, “Chúng ta đang tìm cái gì nha?”
Hổ Con cầm dây điện trên tay.
Triệu Hề Hề: “Vì sao phải tìm cái này?”
Hổ Con lời ít ý nhiều mà nói: “Có thể bán lấy tiền.”
“Có thể! Bán! Lấy! Tiền!” ๏_๏ Tiểu Hề Hề xoay người, bắt đầu miệt mài mà tìm kiếm!
Triệu Hề Hề trên lưng đang mang theo khoản nợ 50 tệ giống như uống máu gà vậy, bàn tay nhỏ bé cặm cụi tìm trong thùng rác.
Rất nhanh thấy một cái ổ cắm điện, mặt sau còn có một dây điện rất dài, cô bé cao hứng đưa cho Hổ Con: “Này!”
Nhưng mà lúc cô bé quay qua thì lại thấy Hổ Con đang nhặt cái chai, tiểu Hề Hề vội hỏi: “Cái này cũng có thể bán lấy tiền sao?”
Hổ Con gật gật đầu.
Tiểu Hề Hề cảm thấy thật không thể tin nổi, trước kia cô bé uống nước xong liền vứt chai đi, thật không ngờ vỏ chai còn có thể bán lấy tiền nữa.
Hổ Con nói thêm: “Một mao một cái.”
Ánh mắt tiểu Hề Hề sáng rực, tốc độ tìm kiếm nhanh hơn hẳn.
Nhanh chóng tìm thêm được vài cái chai nhựa nữa rồi mang đến cho Hổ Con đang dùng quần áo cũ bọc dây điện, những chai nhựa hay ít quần áo cũ đều đóng gói lại, sau đó ném ra ngoài.
Hổ Con nhảy ra ngoài thì Hề Hề cũng ra theo, sau đó liền thấy Hổ Con vừa đeo ba lô trên lưng, vừa kéo một bao đồ vật lớn, đi càng lúc càng xa.
Lúc này, cô bé nghe được tiếng chuông tan học của nhà trẻ cũ, liền nói với Hổ Con: “Hổ Con, hôm nay chơi vui lắm, ngày mai gặp lại nha!”
Sau đó cũng đeo ba lô nhỏ của mình lên, chạy về phía nhà trẻ.
Tiểu lão hổ đang dùng miệng kéo một bao đồ vật này nọ dừng lại, quay đầu nhìn về phía nhân loại nhỏ kia đang tràn đầy sức sống mà chạy về phía trường học,
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào thân ảnh vui vẻ của cô nhóc.
Hổ Con nhìn một chút, rồi lại lần nữa cắn hành lý, tiếp tục đi về phía trước.