Đừng Chơi Cùng Yêu Quái

Chương 11: Tay đỏ

Tiểu Hề Hề mơ một giấc mơ.

Cái kẹo màu hồng phấn biến thành một căn phòng thật to, trong phòng, cô bé cùng Hổ Con đều mặc váy nhỏ màu hồng phấn, biến thành tiểu công chúa xinh đẹp nhất, rất nhiều bạn học đều thích bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, tiểu Hề Hề vô cùng cao hứng mà chạy tới trường học, chuyện đầu tiên mà cô bé làm chính là chia sẻ với bạn cùng bàn~~

“Hổ Con, Hổ Con, chờ tớ tìm được Bà Tiên thì chúng ta liền có thể cùng nhau trở thành tiểu công chúa xinh đẹp rồi, sau đó sẽ ở trong căn nhà bánh kẹo!”

Hổ Con giương mắt, nhìn nhìn cô bé: “.....Tôi là con trai.”

“Vậy cậu sẽ là tiểu Hoàng tử, đến lúc đó tớ sẽ tìm Bà Tiên, sau đó cầu nguyện cho cậu trở thành Hoàng tử nhỏ.” Tiểu Hề Hề nói.

Nói xong, Hề Hề nghĩ một chút, lại bổ sung: “Nhưng mà làm tiểu Hoàng tử thì sẽ không thể ở trong căn phòng kẹo, lại còn phải đi đánh nhau...”

Trên TV, Công chúa không cần phải đi đánh nhau, chỉ có Hoàng tử thôi, Triệu Hề Hề vẫn là muốn bạn tốt sống tốt hơn thôi.

Hổ Con nhìn cô nhóc: “.....” Quên đi, đứa trẻ nhân loại này đúng là kéo thấp trình độ của loài người mà.

Các tiết học buổi sáng ở nhà trẻ được sắp xếp luân phiên. Trong tình huống bình thường, là một ngày học kiến thức của Ấu Tể viên, một ngày học kiến thức của trẻ con loài người. Ví dụ như hôm qua đã học leo cây- là khóa học của Ấu Tể viên, vậy thì hôm nay sẽ cùng nhà trẻ nhân loại học giống nhau, buổi sáng hôm nay sẽ học vẽ tranh.

Trường học của bọn họ là trường đầu tiên mà nhân loại và yêu quái học cùng nhau, nên tất cả mọi thứ vẫn trong giai đoạn thử nghiệm.

Theo kế hoạch ban đầu là giáo viên loài người đến dạy cho yêu quái các tri thức về nhân loại, nhưng thực tế thì cũng không làm được điểm này, vì hiện tại mối quan hệ giữa yêu quái và con người ngày càng kém đi, cho nên không có thầy cô loài người nào nguyện ý đến nhà trẻ hỗn hợp này dạy.

Vì thế phần kiến thức về nhân loại vẫn do yêu quái dạy, chẳng qua đó là đại yêu quái có thể biến thành bộ dáng của con người, vì thế cho tới nay, Hề Hề vẫn không biết các thầy cô đều là yêu quái.

Mà hôm nay, tiết học vẽ tranh cũng là thầy giáo khác, là một thầy có râu ria xồm xoàm. Sau khi thầy giáo râu xồm tiến vào, có vẻ muốn dùng tay gãi gãi lỗ tai, giống như đang không thoải mái, nhưng vẫn không có cào đến.

Ngay sau đó, tiểu Hề Hề thấy thầy giáo râu xồm lập tức biến thành một con mèo quất lớn.

Sau đó dùng móng vuốt gãi gãi đầu.

Tiểu Hề Hề xem đến ngây người, bởi vì đây là lần đầu tiên cô bé tiếp xúc gần gũi với đại yêu quái.

Mà kỳ lạ là, cô bé hình như cũng không có sợ hãi. Bởi vì... bởi vì đó là thầy giáo nha, tiểu Hề Hề cảm thấy thầy cô đều là người tốt! Thầy cô bên nhà trẻ cũ cũng đối xử rất tốt với cô bé, cho nên Hề Hề cảm thấy chỉ cần là thầy cô thì đều là người tốt hết ≧°◡°≦

Mà giờ phút này, thầy giáo râu xồm đã biến lại thành người, liếc mắt liền nhìn thấy được đứa trẻ nhân loại đang nhìn mình không chớp mắt -Triệu Hề Hề.

Thầy giáo râu xồm nhìn cô bé, có chút buồn bực, bởi vì hắn lại nhớ tới bóng ma thời thơ ấu của mình. Khi hắn còn nhỏ, rất rất nhỏ, hắn đã bị một đứa trẻ loài người thiêu đuôi. Nhưng thầy cũng không nói gì thêm, chỉ đi tới bảng đen, chỉ chỉ bàn vẽ mà Ấu Tể viên đưa lại đây, nói: “Những tiết học của con người các trò muốn học hay không đều có thể, chỉ cần đem bài tập của Ấu Tể viên chúng ta làm tốt là được.”

Các bạn học khác đều đáp ứng, Hổ Con lại tiếp tục ngủ.

Tiểu Hề Hề vốn dĩ cầm bút vẽ cùng sách vẽ lên, hiện tại thầy giáo nói mình có thể tùy tiện học tập, vì thế cô bé liền vẽ tranh chính mình.

Bé đầu tiên vẽ một hình tam giác lớn, sau đó tay béo ở hai bên tam giác vẽ hai đường dựng lên, một cái ngôi nhà liền được vẽ ra.

Một bên vẽ, tiểu Hề Hề một bên ngỏ giọng lẩm bẩm:

“Đây là nhà của mình....”

“Đây là ba ba....”

“Đây là mẹ...”

“Trong bụng mẹ còn có em trai....”

“Đây là mình....”

Tiểu Hề Hề vẽ xong, vừa ngẩng đầu liền thấy thầy giáo đang đứng trước mặt, tiểu Hề Hề như hiến vật quý mà đưa bức tranh cho thầy giáo xem: “Thầy ơi, thầy xem con vẽ ngôi nhà thật lớn nè!”

Đôi mắt sáng lấp lánh như muốn nói ‘mau khen con đi’ ✯◡✯

Thầy giáo râu xồm xụ mặt, nhìn bức tranh, nghiêm túc nói: “Thật xấu.”

Tiểu Hề Hề nghe được lời này, liền cúi xuống nhìn bức tranh của mình mà tìm tòi nghiên cứu, sau một lúc liền ngẩng đầu lên, cười cười nói: “Không xấu không xấu, một chút cũng không xấu!”

Thầy giáo râu xồm: “Xấu.”

Tiểu Hề Hề: “Không xấu!”

“Xấu.”

“Không xấu!”

“Chính là xấu!”

“Chính là không xấu!”

“Ta nói xấu thì chính là xấu!”

“Con nói không xấu chính là không xấu!”

“Nhìn thế nào cũng thấy xấu!”

“Nhìn thế nào cũng thấy không xấu!”

Hổ Con vốn đang ngủ, lại bị trận cãi nhau này đánh thức, một già một trẻ đều ồn ào, cãi đến mặt đỏ tía tai.

Tiểu Hề Hề giường như nói không lại, cãi nhau làm họng cô bé đều đau lên rồi, cô bé lấy tay che bức tranh đi, thỏa hiệp nói: “Được rồi được rồi, thầy nói xấu thì là xấu đi.”

Chuyện này còn không duy trì được một phút, liền thấy cô bé lấy một tờ giấy mới ra, cầm bút vẽ, ghé vào trên bàn, tủm tỉm nói: “Con sẽ vẽ một bức tranh đẹp hơn nữa.”

Hổ Con: “....” Hắn đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này tuy rằng ngốc, nhưng mà sống rất vui vẻ.

Thầy giáo râu xồm: “.....”

Ngay sau đó, chỉ cách hai phút, liền thấy đứa trẻ loài người này giơ một bức tranh lên, “Thầy ơi, cái này đẹp nè!”

Thầy giáo râu xồm: “Xấu!”

Tiểu Hề Hề như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vùi đầu tiếp tục vẽ tranh!

Lúc sau lại cầm một bức vẽ: “Thầy ơi, cái này con vẽ Bà Tiên! Bà Tiên siêu đẹp! Còn sẽ thực hiện nguyện vọng của mọi người nữa!”

Thầy giáo râu xồm nhìn bức tranh hoàn toàn nhìn không ra ngũ quan của người trên đó, nhóc xác định vẽ người ta xấu như vậy thì người ta vẫn sẽ thực hiện nguyện vọng của nhóc?

Nhưng mà, thầy giáo râu xồm đột nhiên có chút tò mò...

“Nguyện vọng của nhóc là gì?”

“Con muốn biến thành công chúa xinh đẹp! Mỗi ngày con đều được ở trong ngôi nhà bánh kẹo, cho dù có ăn bao nhiêu thì cũng sẽ không có giun trong bụng!”

Thầy giáo râu xồm: “.....” Hắn cảm thấy đứa trẻ nhân loại này được đưa đến đây là có âm mưu, làm cho bọn họ tê liệt, làm cho bọn họ cảm thấy con người đã không đủ uy hϊếp.

Nhìn đứa nhỏ này bộ dáng có thể tìm Bà Tiên là có thể thực hiện nguyện vọng, phảng phất giống như một cái bong bóng lớn sặc sỡ sắc màu, mà hắn chỉ cần chọc nhẹ là sẽ vỡ nát, sau đó hắn sẽ có thể thấy nhân loài này khóc, thầy giáo râu xồm nghĩ đến đây liền lộ ra một nụ cười ác liệt---

“Bà Tiên thực hiện điều ước căn bản....”

Lời của hắn còn chưa nói xong, liền nghe thấy một giọng non nớt bên cạnh: “Thầy giáo, em muốn đi ngủ.”

Thầy giáo râu xồm quay đầu lại, liền thấy Hổ Con bên cạnh không kiên nhẫn mà nhìn hắn.

Lời thầy giáo râu xồm bị đánh gãy, nháy mắt không cao hứng, vốn hắn muốn nổi nóng, dạy bảo con hổ con này để thằng nhóc này hiểu được loài hổ lông dài như nó không phải là huyết mạch của Bách thú chi vương, nhưng mà thầy giáo râu xồm nghĩ đến thời gian kiểm tra sắp tới, lúc đó sẽ có yêu quái thuộc họ Hổ tới, hắn cần phải thăm dò thái độ của bọn họ trước, vì thế liền nhịn xuống.

Này chỉ là một con hổ lưu lạc, hắn không cần điều tra cũng biết lai lịch của nó , rốt cục thì chủng loại hổ cái này có tỉ lệ con non dễ đi lạc nhất, bất quá đều ở thời điểm còn rất nhỏ không rõ nguyên do chết đi, mà hắn có thể sống đến bây giờ, cũng là kỳ tích.

Chỉ là, cái kỳ tích này không có khả năng kéo dài cho đến khi hắn có thể biến thành người.

Mọi người đều biết, yêu quái có thể biến hình là khi hắn trưởng thành, đủ 18 tuổi.

Bị con hổ đó làm phiền nên hắn cũng chẳng có hứng thú trêu chọc nhóc con loài người nữa.

Hắn quay lại bục giảng, liền thấy đứa nhỏ kia lại vùi đầu vào vẽ tranh.

Tiểu Hề Hề lúc này vẽ rất nghiêm túc, vẽ vẽ, còn trộm nhìn bạn cùng bàn.

Rất nhanh đên giờ ăn trưa, tiểu Hề Hề mới vẽ xong, cô bé lập tức đem bức vẽ cho bạn ngồi cùng bàn xem~

“Hổ Con, Hổ Con, xem tớ vẽ hai chúng ta này!”

Tay nhỏ của cô bé chỉ chỉ.

“Đây là tớ, đây là cậu, tay của tớ đang năm lấy tay của cậu....”

Sau đó đầu ngón tay chuyển qua hình tam giác ở mặt sau: “Đây là nhà của chúng ta...”

“Nửa căn phòng có màu xanh lục này là kẹo sữa làm thành, chúng ta ban ngày ở bên ngoài chơi, buổi tối tớ sẽ ngủ ở đây, khi nào tớ không vui thì sẽ ghé vào tường liếʍ một cái.”

“Nửa căn phòng có màu đỏ này là phòng của cậu, đều là làm bằng thịt, khi cậu không vui thì gặm gặm...”

Tiểu Hề Hề chỉ chỉ một đồ vật có hình răng cưa bên cạnh—

“Cái này là cái lược, mối buổi sáng tớ sẽ chải đầu, rồi chải lông mao cho cậu....”

Ánh mắt của Hổ Con chuyển động theo ngón tay cô bé, trên tờ giấy trắng toàn là đường cong méo mó, đặt biệt là vẽ hổ con cực kỳ trừu tượng.

Nhưng mà, giống như hắn có thể cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt đó.

Tay Tiểu Hề Hề tiếp tục di chuyện đến một thứ giống cây đậu: “Chúng ta còn trồng một hai cái cây nữa, đến lúc đó sẽ có quả ăn.”

“Lại còn có thể leo cây.” Nghĩ đến đây, cô bé vội hỏi:

“Hổ Con Hổ Con, cậu thích trái cây gì?”

Hổ Con nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Quả quýt.”

Tiểu Hề Hề nói: “Tớ cũng thích quả quýt, vậy thì chúng ta sẽ trồng hai cây quýt, đến lúc đó tớ một cây, cậu một cây! Cậu thích ăn thịt, chúng ta sẽ trồng hai cây thịt nữa.”

Trong cảm nhận của Hề Hề, thịt là từ trên cây mọc ra, lúc mẹ nói đi siêu thị, cô bé liền nghĩ đến một cái cây cao treo rất nhiều rất nhiều thịt, sau đó nếu ai muốn ăn thì dùng tiền để đổi với cây thịt.

Hổ Con cũng rối rắm một chút, nói: “Cũng đúng.”

Tiểu Hề Hề nghĩ nghĩ: “Chúng ta sẽ cùng tưới nước cho cây.”

Hổ Con: “Có thể.”

Hề Hề nhanh chóng vẽ cây, vừa vẽ vừa nói: “Mày phải ra thật nhiều quả nha....”

Vẽ xong gia viên, tiểu Hề Hề lúc này mới đi ăn trưa, sau đó đi ngủ.

Buổi trưa Hề Hề vẫn ăn hai quả táo, hôm nay cô bé lại quên nói với mẹ cho mình mang hai cái bánh mì đi rồi.

Gặm táo xong, tiểu Hề Hề có chút muốn đi vệ sinh.

Ấu Tể viên có hẳn bốn cái WC, hai cái dành cho yêu quái, hai cái dành cho loài người. Sau lại phát hiện chỉ có một đứa trẻ loài người tới học nên cũng chỉ cho một cái WC.

Sợ đứa trẻ loài người đi nhầm, ở trước cửa nhà vệ sinh còn treo bảng tên Triệu Hề Hề.

Chính là tiểu Hề Hề mỗi lần ở trường đều chưa đi vệ sinh bao giờ, mỗi lần cô bé nhịn thì đều có thể nhịn một ngày.

Cô bé rất sợ đi vệ sinh một mình, bởi vì trong nhà vệ sinh có “Tay đỏ, tay xanh...”