Đừng Chơi Cùng Yêu Quái

Chương 10: Ước mơ

Tiểu Hề Hề khó khăn mà ôm quả bưởi lên, trong miệng ứa nước miếng, nhưng mà....

Quả bưởi không giống quả quýt, tay nhỏ của cô bé không thể nào lột cùi bưởi được, vì thế tiểu Hề Hề liền ôm quả bưởi, vừa muốt nước miếng vừa đi về phía cổng tiểu khu.

Tiểu Hề Hề rất cao hứng, nên đã quên mất cái người đặc biệt xấu xa.

Nhưng mà loại sinh vật mang tên người xấu này, bạn không nhớ đến hắn thì hắn sẽ vẫn xuất hiện như thường.

Vì thế mới đi được một lúc, tay nhỏ đang ôm quả bưởi của Hề Hề bị người khác tùm lấy.

“Tiểu heo béo, cậu trộm bưởi !”

Trong tiểu khu kia có cái cây bưởi, trên cây có hai quả, bọn nhỏ trong lòng rất muốn ăn nhưng vì cái cây quá cao, hơn nữa thầy giáo vẫn luôn nói, đó là cây bưởi nhà người khác, không thể lấy trộm, cho nên mọi người chỉ có thể nhìn mà thôi.

Hiện tại thấy Triệu Hề Hề ôm quả bưởi, cho nên bọn họ không vui vẻ gì.

Triệu Hề Hề đặc biệt chán ghét những người này, nghe thấy cậy ta nói như vậy, có chút khó chịu nói: “Mới không phải!”

Thằng nhóc cũng không phải tới để nói lí lẽ gì, hôm nay tâm tình hắn không tốt, lại nhìn thấy tiểu Hề Hề đang vui vẻ liền nhịn khônng được muốn bắt nạt cô bé.

Hắn chính là đặc biệt thích nhìn tiểu Hề Hề muốn khóc mà không dám khóc, hắn cũng không biết vì sao nữa. Sau khi biết Triệu Hề Hề không học cùng lớp với bọn họ, hắn còn náo loạn với mẹ một hồi, nhưng mà mẹ hắn cũng không biết vì sao Triệu Hề Hề không học trong lớp bọn họ.

Thằng bé nhìn Hề Hề ôm quả bưởi vào lòng như ôm bảo bối, vì thế liền vươn tay muốn đoạt lấy quả bưởi.

Triểu Hề Hề ôm quả bưởi đi một đoạn đường như vậy rồi, hơn nữa sáng nay học leo cây nên tay cũng mỏi rã rời, lúc bị thằng bé muốn đoạt thì cũng không có ôm. Sau đó cô bé liền thấy cậu ta đoạt lấy quả bưởi, cái mông liền ngã ngồi xuống đất.

Tiểu Hề Hề thấy được màn này liền nhanh chóng nhặt quả bưởi lên, nhanh chân chạy về phái trước.

Cậu bé thấy Triệu Hề Hề chạy trốn nhanh như vậy liền muốn đuổi theo, kết quả là mông đau, không thể đứng dậy được.

Triệu Hề Hề chạy vội, nhìn thấy ba ba liền kêu: “Ba ba, ba ba!”

Ba Triệu nhìn con gái đang ôm quả bưởi to chạy về phái mình mà hết hồn: “Đừng chạy, cẩn thận không ngã bây giờ!”

Vừa dứt lời, ba Triệu liền thấy tiểu Hề Hề chân trái vướng chân phải một chút, sau đó ngã sấp xuống....

Lúc cô bé bò dậy, vẫn còn không quên ôm quả bưởi, mũ ở áo khoác đều xộc xệch, thở hồng hộc mà nói: “Con dậy rồi, ngã không có đau....”

Cách đó không xa, con hổ nào đó đang ngồi trên cây nhìn đến một màn này, chỉ cảm thấy....

Có chút đau nha.

Hổ Con ngồi xổm trên cậy, nhìn người lớn kia đưa cô bé rời đi mới thu hồi tầm mắt, nhảy xuống cây.

***

Trên đường về nhà, cô bé ngồi trong xe đã quên mất buổi chiều mình đói thế nào, mà là kích động khoe với ba:

“Ba ba , ba ba, chiều nay con được ăn quýt đấy!”

“Quả quýt cực kỳ ngọt, so với lần trước mẹ mua còn ngọt hơn...”

“Còn có, hôm nay ở trường học con được học leo cây, con còn có thể leo cây rất nhanh! Sau đó lại nhảy từ cây xuống....”

“Cái cây kia cao ơi là cao, còn cao hơn ba ba nữa!”

“Chỉ là cái cây kia không có quả gì hết, nếu mà có quả thì con có thể leo lên hái rồi...”

“Sau đó con liền cùng bạn học ngủ dưới tàng cây, con dựa gần bạn học ngủ, người bạn ấy đặc biệt ấm áp...”

“Ba ba, ngày mai con có thể mang cơm đến trường ăn không? Buổi chiều con rất đói bụng.”

Tiểu Hề Hề nói liên tục không ngừng, lại còn không có logic nên ba Triệu căn bản chẳng hiểu con gái nói gì, day day huyệt thái dương, nói: “Bảo bảo, sao con lại có nhiều chuyện để nói như thế?”

“Bởi vì một ngày không có nhìn thấy ba mẹ cho nên có rất nhiều chuyện muốn kể với hai người.” Tiểu Hề Hề ôm quả bưởi trong lòng, thực nghiêm túc nói.

Bé nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Ba ba nghe cũng thấy đau đầu sao?”

Triệu ba ba nhìn bé: “Cũng đau đầu, làm sao bây giờ?”

Triệu Hề Hề nhìn ba ba, thở dài một hơi, thỏa hiệp mà nói: “Vậy được rồi, con không nói nữa.”

Tiểu Hề Hề nhớ lúc sáng nói chuyện với Hổ Con, bạn ấy không có đau đầu, có thể là bởi vì hắn là yêu quái nên thân thể tương đối tốt.

Thời điểm về đến nhà, nhân lúc ba mẹ đang ở trong thư phòng làm việc, cô nhóc nhanh chóng lấy từ trong cặp sách ra hai tờ 5 mao, đây là tiền tiêu vặt ngày hôm qua và hôm nay.

Tiểu Hề Hề đi tới ban công, đầu nhỏ cô gắng chui vào khe hở ở lan can ban công.

“Chú ơi....Chú ơi....”

“Chú ơi... con tới trả tiền....”

Tiểu Hề thânh âm nho nhỏ, non nớt nhưng mà chú hàng xóm rất nhanh ngó ra, sau đó liền thấy cô bé đang cười tủm tỉm, trong tay cầm hai tờ 5 mao.

“Chú ơi, đây là hai tờ 5 mao.”

Chú hàng xóm thấy lấy tiền của một cô gái nhỏ thì rất kì quái, nhưng mà cô bé nghiêm túc như vậy, đành phải nhận lấy.

“Chú ơi, cháu còn bao nhiêu tờ 5 mao nữa?” Tiểu Hề Hề hỏi.

Chú hàng xóm đeo mắt kính, dáng vẻ thư sinh do dự một chút, sau đó cái đuôi sau lưng mắt thường không thấy được đung đưa, nói ra một số.

“98 tờ.”

Triệu Hề Hề bẻ bẻ ngón tay, cô bé mới học đến 30 nên cũng không biết 98 là bao nhiêu.

Nhưng mà rất nhanh cô bé không nghĩ đến vấn đề này nữa, mà là nói chuyện phiếm với chú hàng xóm.

“Hôm nay cháu được ăn một quả quýt rất ngọt.”

“Sau đó thầy giáo chúng cháu dạy cháu leo cậy! Cháu có thể leo lên cây rất nhanh, còn cao hơn cả chú nữa.”

“Sau khi leo cây, cháu liền ngủ với bạn cùng bàn ở dưới tàng cây...”

Chú hàng xóm đầu tiên là nghiêm túc nghe, sau đó nghe đến đoạn leo cây, sửng sốt một chút, nói: “Cháu còn leo cây sao, lợi hại như vậy? Vậy chắc cháu là người giỏi nhất ở nhà trẻ rồi.”

Khuôn mặt nhỏ của tiểu Hề Hề dùng mắt thường cũng có thể thấy nhanh chóng đỏ lê, ngượng ngùng nói: “Các bạn học khác cũng rất lợi hại, còn có bạn học còn trực tiếp bay lên.”

Chú hàng xóm: “Lợi hại vậy sao.”

“Đúng ạ đúng ạ, bạn của cháu rất lợi hại, chỉ có điều các bạn ấy hay nói xấu sau lưng người khác nên cháu không chơi cùng bọn họ, cháu chỉ chơi với bạn ngồi cùng bàn thôi, bởi vì cậu ấy chưa bao giờ nói bậy sau lưng ai cả.”

Cuối cùng cũng có người nghe mình nói chuyện nên bé liền bật chế độ máy hát: “Cháu một chút cũng không thích hài tử nói bậy sau lưng người khác, bởi vì ở nhà trẻ cũ của cháu các bạn đều sẽ ở sau lưng nói cháu là heo. Nếu cháu là heo thật thì bọn họ nói như vậy cũng không có việc gì, nhưng mà cháu không phải heo, bọn họ mỗi lần nói còn chê cười cháu, cháu liền không vui vẻ.”

Chú hàng xóm: “.....” Cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Tiểu Hề Hề vẫn còn lèm bèm: “Còn có một bạn rất hư, lần nào cũng đều giật tóc cháu, mỗi lần đều làm cháu đau hết cả đầu, khi cháu khóc liền nói cháu là quỷ khóc nhè, cháu cực kỳ ghét hắn.”

“Nhưng mà mẹ cháu nói, hắn thích cháu nên mới kéo tóc cháu. Cháu mới không cần hắn thích đâu.”

Chú hàng xóm: “...”

Triệu Hề Hề thở dài một hơi: “Haizzz, cuộc sống thật khó khăn mà.”

Than xong, lại nghĩ tới một chuyện khác: “Nhưng mà cháu cũng có bạn tốt, bạn ấy rất thích nghe cháu nói chuyện.”

Tiểu Hề Hề nhớ mỗi lần cô bé nói thì Hổ Con đều lắng nghe, không giống ba mẹ mỗi lần đều sẽ đau đầu, cho nên khẳng định bạn ấy thích nghe mình nói chuyện.

Chú hàng xóm: “Chú cũng thích nghe cháu nói chuyện.”

Triệu Hề Hề nhìn chú hàng xóm dáng vẻ cao lớn, lại hỏi: “Chú ơi, chú sẽ đánh yêu quái nhỏ sao?”

Chú hàng xóm cảm thấy vẫn đề này rất kỳ quái, nhưng mà vẫn lắc đầu: “Sẽ không đâu. Làm sao vậy?”

“Vậy chú sẽ đánh trẻ con sao?”

Chú hàng xóm nhìn đứa nhỏ loài người này, nói: “Cũng sẽ không.”

“Không đánh yêu quái nhỏ cũng không đánh trẻ con là người tốt, về sau chúng ta chính là bạn tốt!”

Không đánh tiểu yêu quái tương đương với không đánh Hổ con, không đánh trẻ con nghĩa là sẽ không đánh cô bé.

Trong nhà rất nhanh truyền đến thanh âm.

“Hề Hề, rửa mặt!”

“Con tới đây ạ.” Tiểu Hề Hề nhìn chú hàng xóm, có chút lưu luyến mà rời đi.

Chú hàng xóm nhìn cô bé vào nhà, quay đầu lại liền thấy bà xã đứng bên cạnh.

Cô nhíu mày, nói: “Anh có cảm thấy trường học mà cô bé học có chút kỳ quái không?”

“Rất giống Ấu Tể viên.” Hẳn chỉ có Ấu Tể viên mới có học leo cây linh tinh.

“Xác thực rất giống, nhưng mà gia đình cô bé hẳn là sẽ không đưa con mình đến Ấu Tể viên để học đi?”

Hai vợ chồng rối rắm vấn đề này một hồi lâu, mà bên kia ngôi nhà rất nhanh tắt đèn.

***

Tiểu Hề Hề nằm ở trên giường, mẹ đang ngồi ở mép giường kể chuyện xưa cho cô bé.

“Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái nhỏ lớn lên mập mạp, cô bé nghe nói có một Bà Tiên váy xanh có thể thực hiện nguyện vọng của trẻ em, vì vậy cô bé liền không ngừng đi tìm kiếm.”

Tiểu Hề Hề mở to mắt, không ngừng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Cuối cùng Bà Tiên váy xanh cũng thực hiện được nguyện vọng của bé gái đó, biến cô bé trở thành một tiểu công chúa xinh đẹp”

Tiểu Hề Hề nhanh nhảu hỏi: “Vậy con có thể thấy Bà Tiên sao?”

Mẹ Triệu sờ sờ khuôn mặt của con gái, nói: “Vậy thì con phải trở thành cô bé ngoan nhất, ví dụ như mỗi tối phải đi ngủ đúng giờ này, như vậy mới có thể nhìn thấy bà tiên được.”

Tiểu Hề Hề nghĩ nghĩ, nói: “Con là đứa trẻ ngpan nhất, mẹ ơi, con đi ngủ đây.”

Chờ sau khi ba mẹ từ trong phòng đi ra ngoài, cô nhóc lập tức ngồi dậy, đem quả bưởi đặt ở bàn bên cạnh ôm lấy, đặt ở gối đầu, còn đắp chăn lên cho nó.

Tiểu Hề Hề nghiêm túc mà nói: “Ngủ thôi, chờ có một ngày tớ cũng sẽ đi tìm Bà Tiên, sau đó chúng ta có thể biến thành công chúa xinh đẹp rồi.”

Tiểu Hề Hề nghĩ nghĩ, lại lầm bầm lầu bầu: “Tới muốn cùng Bà Tiên ước nguyện, giúp tớ và Hổ Con trở thành tiểu công chúa xinh đẹp ai ai cũng thích.”

Tiểu Hề Hề tưởng tưởng, như vậy thì hai người liền có thể mặc những bộ váy xinh đẹp nè, cùng nhau sống trong lâu đài bánh kẹo nè, lúc nào mà đói bụng thì có thể ăn bất cứ thứ gì....

Không đúng, kẹo làm nhà không thể ăn luôn, vì ăn luôn sẽ không có cái để che mưa....

Không đúng, hình như kẹo không thể che mữa được.

Vì thế, đêm khuya, tiểu Hề Hề vì một vấn đề là căn phòng làm bằng kẹo nếu bị dính nước sẽ bị rớt mà sầu đến ngủ không yên.

Aiz, phải làm sao bây giờ nha.