“Cậu nợ tôi một mạng.” Tư Hoàng thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nói với Trụ Quân.
Trụ Quân ngẩn ra: “Cái gì?” Trong lúc ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt trong suốt trong bóng tối, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy người này nhẹ nhàng gϊếŧ chết độc nhãn, dù như thế nào hắn cũng sẽ không nghĩ tới có một thiếu niên có đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp như vậy, sẽ làm ra loại chuyện này.
“Tôi có ý định giữ cậu lại, cái giá phải trả là giao cho cậu giải quyết hậu quả, hãy nhớ kỹ, cậu đang nợ tôi một mạng và một cơ hội.” Tư Hoàng mỉm cười giải thích.
Khoảnh khắc nghe được từ ‘cơ hội’, đồng tử Trụ Quân co rút lại, trầm mặc một giây nói, “Tôi sẽ nhớ kỹ nhân huệ của anh... Ừm.”
Ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp trong bóng đêm trắng nõn như ngọc, tạo nên sự tương phản với làn da tái nhợ trên cổ Trụ Quân càng thêm mãnh liệt. Nương theo ngón tay siết chặt, da mặt Trụ Quân theo đó phiếm xanh, trong mắt hiện lên hoảng sợ.
“Là một mạng.” Tư Hoàng chậm rãi nói.
Trụ Quân cuối cùng cũng buông bỏ chút may mắn đó, gian nan gật đầu.
Tư Hoàng buông tay ra. Xoay người nhìn thấy thiếu nữ còn đang ngồi xổm trên mặt đất, đúng lúc cô ấy cũng đang nhìn sang bên này, chú ý tới ánh mắt Tư Hoàng rơi vào hai chân mình, cô mới phản ứng được quần áo bị Độc Nhãn xé nát, đến bây giờ còn treo trên đùi, hai má đỏ lên, vội vàng mặc lại.
Nhưng bi kịch chính là dây quần bị Độc Nhãn xé toạc, nữ sinh đang xấu hổ tức giận không biết phải làm sao, trong tầm mắt rũ xuống nhìn thấy một chiếc áo hoodie màu đen, không nhịn được lại ngẩng đầu đối diện với gương mặt có giá trị bùng nổ kia.
Tư Hoàng: “Cột vào thắt lưng sẽ không có ai nhìn thấy.”
“... Cám ơn.”
Chờ sai khi nữ sinh buộc thắt lưng quần xong, thấy Tư Hoàng còn lẳng lặng đứng ở trước mặt mình, môi mấp mấy lại không biết nói cái gì cho phải, “À ừm... Cảm ơn cậu!” Nói xong vì mình ăn nói vụng về, khuôn mặt ửng đỏ.
Tư Hoàng nở nụ cười nhẹ, “Tôi đưa cô ra ngoài.”
Trụ Quân không nói một lời nhìn bọn họ rời đi.
Trong con hẻm.
Tư Hoàng cùng nữ sinh một trước một sau cách nhau khoảng nửa mét đi tới, hai ba phút sau không nhìn thấy đám người Trụ Quân nữa, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến giọng nói trầm trầm: “Tôi biết anh, anh là Tư Hoàng. Tên tôi là Vũ Linh, có từng xem video của anh, anh... Anh thực sự rất tuyệt vời, người thật đẹp trai hơn trong video! À! Thật ra tôi muốn nói, lần này thực sự cảm ơn anh!”