Thấy cô bối rối như vậy ngược lại giống một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, khác hẳn với sự bình tĩnh mà cô vừa đối mặt với Độc Nhãn. Ý nghĩ của Tư Hoàng vừa xoay chuyển, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong nhẹ.
Vũ Linh, thì ra là Vũ Linh, khó trách cô trông rất quen mắt.
Không nghĩ tới sẽ gặp được chuyên gia trang điểm thần cấp mà tương lai được phong là bàn tay ma thuật ở đây.
Tư Hoàng dừng bước, quay đầu lại nhìn Vũ Linh đang có vẻ mặt có chút lúng túng, thầm nghĩ: Sở dĩ trước đó mình không nhận ra, vẫn là bởi vì hai người có sự khác biệt quá lớn. Kiếp trước khi nhìn thấy Vũ Linh, đối phương đã nổi danh rồi, tính tình lãnh lùng cường thế, đối với ai cũng lạnh nhạt, hoàn toàn bất động với bộ dáng đóa hoa trắng non nớt hiện tại.
Ngay từ đầu Vũ Linh còn có thể đối diện thẳng với cô, nhưng năm giây sau đã không kiên trì được nữa, dời tầm mắt ra, “Cô, vừa rồi cô đã gϊếŧ người đó thật rồi sao?” Vừa nói xong cô ấy liền hoảng hốt.
Trong lòng cô đích xác tò mò về vấn đề này, lại không định hỏi ra, ai biết bị Tư Hoàng nhìn thấy nhất thời hoảng hốt miệng đã không lựa lời.
Một bên sợ Tư Hoàng sẽ tức giận, một bên lại chờ đợi đáp án. Bỗng nhiên bên tai chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười này mang theo một chút tiếng mũi, từ giọng nói đặc biệt của Tư Hoàng bật ra, khiến lòng người ngứa ngáy.
Vũ Linh cẩn thận ngẩng đầu nhìn lại: “A!” Không biết từ lúc nào, Tư Hoàng đã khom lưng xuống, đối diện với khuôn mặt cô rất gần.
Một gương mặt tuấn mỹ lộng lẫy như vậy, đột nhiên nở nụ cười với mình, là ai cũng sẽ thót tim.
“Tất nhiên là giả rồi.” Tư Hoàng cười nói.
Vũ Linh lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Một ngón tay đặt lên đôi môi hồng ướt, Tư Hoàng lộ ra nụ cười đùa giỡn, chớp chớp mắt với cô, “Diễn kịch, kỳ thật vừa rồi tôi cũng rất khẩn trương, đừng nói ra nha.”
Vũ Linh trừng to hai mắt, sau đó ‘phụt’ cười ra, không biết là do Tư Hoàng tạo ra bầu không khí nên bị lây nhiễm hay không mà cả người đều thả lỏng, “Anh lợi hại quá đi! Đúng rồi, trước đây tôi đã từng nhìn thấy video anh thử vai, cũng cảm thấy anh vô cùng lợi hại.”
Tư Hoàng cười mà không nói.
Trong mắt Vũ Linh, nụ cười của cô cũng giống như thiên sứ, sạch sẽ và sảng khoái, khiến tâm tình người ta cũng thoải mái theo.
Chỉ là cô hoàn toàn quên mất Độc Nhãn đã chết dưới tay thiếu niên trông như thiên sứ này, lúc ấy cô cũng cười.