Trùng Sinh Quốc Dân Nam Thần

Chương 12.3: Nam thần diệt côn trùng

Chương 12.3: Nam thần diệt côn trùng

Editor: L’espoir

*

Ai có thể nghĩ tới cậu thiếu niên có tướng mạo xấu xí này, trong tương lai không xa, lấy một sự tàn nhẫn cùng với trí thông minh xảo trá, trèo lên từng bước một, chỉ trong vòng mười năm đã trở thành nhân vật nổi tiếng lừng lẫy trên đường trong giang hồ, tạo nên một thời huy hoàng, cho dù đến cuối cùng sẽ thất bại một trận, không biết ai nói là bị phế hoặc chết.

Tên đầu đinh cũng chính là Trụ Quân, tên này thoạt nhìn giống một đại thiếu gia quý tộc ưu nhã, trên thực tế lại là một thiếu niên ác ma đáng sợ ai nhìn thấy cũng hoảng hốt. Cậu ta bình tĩnh và thông minh hơn nhiều so với bạn cùng tuổi, đối mặt với Độc Nhãn cũng có thể ứng phó tự nhiên, lại không cách nào trấn định dưới cái nhìn chăm chú của thiếu niên không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi này.

Tư Hoàng nhìn Trụ Vương - Trụ Quân của kiếp trước đầu càng ngày càng thấp, mồ hôi lạnh cũng chảy ra, làm cô có chút hoảng hốt—— tất cả đều không giống, từ giây phút cô sống lại, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Kiếp trước lúc mười sáu tuổi, Độc Nhãn đối với cô mà nói tựa như ngọn núi cao khó có thể lay động, hận không thể đập nát nó nhưng đau đớn và vô lực. Hiện giờ... Vừa rồi nhìn thấy Độc Nhãn, cô lại phát hiện bản thân không hề có hận thù với gã, giống như đối xử với một con rệp, dễ dàng có thể nghiền nát, cả hứng thú tra tấn thể xác và tinh thần gã cũng không có. Đúng rồi, kỳ thật kiếp trước trải qua càng nhiều chuyện, cô học được càng nhiều thứ, ban đầu chính là có tâm lý như vậy với đám người Độc Nhãn, cho dù tình cảnh của cô bi thảm đến thế nào, nhưng vẫn nỗ lực học tập tiếp thu thêm nhiều tri thức và kỹ năng có thể tự bảo vệ bản thân, đồng thời khi kiến thức càng nhiều, quyền cao chức trọng thì thủ đoạn càng đáng sợ hơn, mới phát hiện mười sáu tuổi thấy ngọn núi cao kia lại giống như con chuột trong cống ngầm, căn bản không thèm nhìn tới.

Con người là như vậy, khi đứng ở những độ cao khác nhau sẽ nhìn thấy quang cảnh khác nhau, mới phát hiện nỗi hận mà bản thân ghi khắc nó nhỏ bé đến cỡ nào, khi ấy mình cứ khăng khăng không hiểu, không hiểu tùy cơ ứng biến, bản thân chỉ nghĩ phải tự bảo vệ mình, đợi khi xảy ra chuyện bi thảm hơn mới nhận ra, hóa ra những hận thù “nhỏ bé” trong lòng cũng sẽ phai nhạt, bởi vì vốn dĩ nó đã rất nhỏ bé rồi.

**

Vì vấn đề sức khỏe nên mình không thể ra chương thường xuyên được, qua tuần sau là ổn rồi, sẽ đăng chương mới nhé.