Chương 12.2: Nam thần diệt côn trùng
Editor: L’espoir
*
Chân cô hời hợt dời khỏi bàn tay đã bị phế bỏ, không đợi Độc Nhãn thở phào nhẹ nhõm, đã bị gốc rễ cuộc đời cảm nhận được sự áp bách khiến cả người toát mồ hôi lạnh, kịch liệt co rút, “"Tôi nói, ngay trong điện thoại di động của tôi đây, nhưng điện thoại di động bây giờ không ở trên người tôi, sau này tôi sẽ đưa cho anh sau!”
Tư Hoàng hài lòng gật gật đầu, sau đó kết thúc hành động dẫm.
“——!” Khoảnh khắc đau đớn kịch liệt suýt chút nữa khiến một mắt mù của Độc Nhãn tuôn ra khỏi hốc mắt, cả tiếng kêu cũng không có đã đứt hơi thở.
Tư Hoàng vội vàng rút chân, quay đầu nói với một trong sáu tên đàn em: “Mày tới lục soát người hắn.”
Tên đàn em bị gọi miễn cưỡng đứng lên, không nói một lời lấy điện thoại từ trong túi của Độc Nhãn đã chết ra, hơn nữa còn rút ra một gói khăn giấy từ túi mình, lau chùi điện thoại thật kỹ rồi mới đưa cho Tư Hoàng.
Tên đó làm vậy không phải vì điện thoại có độc, mà cậu ta đoán Tư Hoàng có thói ở sạch. Cậu ta làm một cách tự nhiên, Tư Hoàng cũng tự nhiên nhận lấy. Trên thực tế, cô đúng thật rất ghét đυ.ng vào cơ thể của Độc Nhãn.
Lục soát đồ trong tay, không quá lâu đã tìm được thứ mình muốn.
Độc Nhãn có thể lăn lộn như bây giờ cũng có chút thông minh, nhưng cũng chỉ là chút thông minh mà thôi, tầm nhìn không cao. Cô nhớ rõ kiếp trước hắn bị Tư Hoa hãm hại, bị Độc Nhãn ép uống thuốc độc vào miệng, sau đó vì chuyện này mà phát sinh một loạt sự tình, khiến cô không cách nào trả thù được, sau khi cô có năng lực và cơ hội, thì Độc Nhãn đã chết.
Nguyên nhân cái chết là do lòng tham không đáy của hắn, lợi dụng đoạn ghi âm này không ngừng đòi hỏi Tư Hoa, cuối cùng bị Tư Hoa tìm cơ hội giải quyết. Về phần đoạn ghi âm này, dĩ nhiên cũng bị Tư Hoa tiêu hủy. Mà tại sao cô biết á, một là do Tư Hoa từng đề cập đến một chút để chọc tức cô, còn lại là... tên đàn em trước mắt này.
Tư Hoàng chuyển đoạn ghi âm này tới điện thoại di động của mình, sau đó đưa di vật của Độc Nhãn cho cậu nhóc đàn em trước mặt.
Cậu ta chỉ là một cậu bé, còn nhỏ tuổi hơn Tư Hoàng, ngũ quan bình thường thanh tú, da dẻ suy dinh dưỡng và thường xuyên dầm mưa dãi nắng ngả màu vàng sẫm, để đầu đinh, còn có chút gồ ghề lồi lõm, đoán chừng là vì đánh nhau bị người ta nắm da đầu.