Trùng Sinh Quốc Dân Nam Thần

Chương 12.1: Nam thần diệt côn trùng

Chương 12.1: Nam thần diệt côn trùng

Editor: L’espoir

*

Tư Hoàng vứt bỏ cục đá trong tay, một cước đạp vào bụng Độc Nhãn ngã xuống đất.

“Hừ!” Một ngụm máu từ miệng Độc Nhãn phun ra.

Tư Hoàng xác định Độc Nhãn sẽ không đứng dậy nổi trong chốc lát, xoay người ba quyền hai cước đã đánh ngã sáu cậu em trai khác xuống đất.

Tốc độ của cô quá nhanh, sức mạnh của quyền cước không phù hợp với dáng người mảnh khảnh của cô, một cú đấm là có thể có thể làm mù mắt người ta, một cú đá càng có thể làm gãy xương người ta. Cứ như vậy, sáu cậu trai vậy mà không ai chạy thoát.

Tư Hoàng cũng không ngờ thân thủ của mình lại tăng cao như vậy, nhất thời không biết kiềm chế sức lực, thiếu chút nữa đã đá chết người. Nhưng mà, cho dù có đánh chết người khác ngoài ý muốn, người sống dưới đáy bóng tối như họ, cứ hai ba ngày sẽ phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát cũng sẽ không đi điều tra.

“Độc Nhãn.” Tư Hoàng trở về trước người Độc Nhãn, ngồi xổm xuống nhìn xuống khuôn mặt vặn vẹo thống khổ của hắn.

“Là... Là cậu?” Độc Nhãn nhận ra ca sĩ nhạc soul trên sân khấu, ngay cả khi đó hắn cũng bị mê hoặc, cho đến khi kết thúc mới nhớ tới bắt người. “Tiểu tử, anh hùng cứu mỹ không phải ai cũng có thể làm, cậu không biết…” Lời uy hϊếp của hắn dừng lại, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp sau khi Tư Hoàng cởi mũ xuống, con ngươi co rút lại.

Tư Hoàng cười khẽ, “Xem ra anh còn nhớ tôi, tốt lắm. Tôi tới đây là yêu cầu anh một chuyện. ”

Tư Hoàng diện mạo khí chất là vượt qua giới hạn nam nữ, nụ cười này càng đẹp không sao tả xiết, làm cho Độc Nhãn phải lóa mắt. Nhưng đối mặt với tuyệt sắc như vậy, hắn một chút cũng không động tâm, ngược lại không hiểu sao kinh hoàng sợ hãi. Đây là cảm giác chưa từng có khi lần đầu tiên nhìn thấy Tư Hoàng, làm cho hắn cảm thấy quỷ dị kinh hãi, “Cái, cái gì?”

Tư Hoàng nói: “Đoạn ghi âm cuộc điện thoại giữa anh và Tư Hoa chính là đoạn hắn nhờ bạn anh hãm hại tôi.”

“Cô đang đùa cái gì vậy?” Độc Nhãn cười gượng, đồng tử run rẩy kịch liệt.

Tư Hoàng trầm mặc một giây, ý cười hiện lên trong mắt, tư thái nhàn nhã đứng dậy, sau đó giẫm một cước lên bàn tay Độc Nhãn, chậm rãi nghiền nát.

“A a a!” Sắc mặt Độc Nhãn đột nhiên tái nhợt, muốn dùng sức rút tay ra, lại phát hiện căn bản không nhúc nhích được.

Rắc—— rắc——

Tiếng xương gãy rất không hợp với động tác nhẹ nhàng của Tư Hoàng, cô mỉm cười nói: “Ừm, anh cứ coi như là tôi nói đùa đi.”