Giam Cầm Độc Chiếm

Chương 6

Hàn Tịnh Hy cứng đờ người, cảm giác đau đớn từ nơi đáng ghét kia truyền lên. Hắn theo phản xạ hét lên, miệng không ngừng chửi rủa:

"Hỗn đãn! Cút ra-a-đau!"

Giang Phong Ly cười xấu xa, ngước nhìn vẻ mặt hắn trêu chọc:

"Nhìn xem chặt như vậy, chính là muốn siết chết ta sao? Đúng là cực phẩm nha~"

"Cân miệng-A!"

Tiểu huyệt đáng thương bị đưa vào hai ngón tay liên tục dày vò. Tịnh Hy đau đớn liên tục lắc đầu nức nở. Mà Giang Phong Ly nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của hắn cũng lập tức an ủi:

"Ngoan, không sao, một lúc nữa sẽ làm ngươi sướиɠ."

Hai ngón tay dần biến thành ba, không ngừng khuấy động tìm hiểu vách thịt non ấm áp bên trong tiểu huyệt, đến khi chạm vào một điểm nhô lên khiến cả người hắn giật bắn mình. Một cỗ kɧoáı ©ảʍ chạy xẹt qua làm ngọc hành đang rũ xuống đứng thẳng lên.

Lập tức được Giang Phong Ly thu vào mắt, y hứng phấn liên tục đυ.ng chạm nhấn vào nơi đó, khiến Hàn Tịnh Hy ngay tức khắc bị kɧoáı ©ảʍ vùi dập, không ngừng rêи ɾỉ:

"Ngô-a~... không muốn.... đừng chạm-a..."

Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng từ Giang Phong Ly, thiếu niên cuối cùng không nhịn nổi mà bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun hết lên người y. Tịnh Hy cảm thấy vô cùng nhục nhã, hắn sao có thể chỉ vì bị đùa giỡn ở cái nơi vừa dơ bẩn vừa đáng ghét kia mà bắn ra, thật vô cùng dâʍ đãиɠ. Hắn chỉ muốn chết ngay.

Giang Phong Ly dùng tay quệt lấy, xấu xa đưa lên miệng liếʍ, tay còn lại đưa vào họng hắn đùa nghịch:

"Nếm thử xem, hương vị của chính mình, có phải rất ngon không?"

Hàn Tịnh Hy chỉ cảm thấy muốn ói, cái thứ dơ bẩn đó thật tanh, nghĩ đến việc chính mình bắn ra nó từ chỗ kia..., hắn liền không kiềm được nôn khan.

Giang Phong Ly nhìn thấy dáng vẻ ghê tởm của hắn vô cùng phẫn nộ, y lập tức áp lên người hắn đe dọa:

"Ngươi thử nôn ra xem!"

Hàn Tịnh Hy liền không do dự, nôn ra trên người y.

Mặt y tối sầm, trên đầu đầy mây đen, vật nhỏ này quả nhiên thật gan, dám thách thức y.

Hàn Tịnh Hy ngước mặt nhìn y, một bộ dạng thà chết không chịu khuất phục kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của Giang Phong Ly.

Y quả nhiên bị hắn chọc cho nộ khí, cả đầu mây đen giăng kịt, mà Hàn Tịnh Hy, hắn lại không biết mình vừa dẫm lên đuôi cọp, vẫn nghênh ngang đắc ý nhìn. Giang Phong Ly cười khẫy nắm cằm hắn, giọng điệu càng âm trầm:

"Ha, ta nghĩ lần đầu đối ngươi thật dịu dàng, cho ngươi ở trên giường mà sướиɠ như tiên. Bất quá hình như ngươi không thích, vậy không sao, ta liền đổi địa điểm."

Y bế thẳng thiếu niên vào trong lòng, gọi hạ nhân lập tức dọn giường, bản thân thì di chuyển ra sao tấm bình phong hướng dao trì đi tới.

Ùm!

Hàn Tịnh Hy bị y thả xuống hồ nước, cả người lập tức ướt sũng.

Giang Phong Ly thong thả cởi bỏ hỷ phục trên người, cất giọng ám muội:

"Ta luôn nghĩ ở dưới nước mà làm ngươi có hay không kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có hay không thao ngươi đến kêu cha gọi mẹ, bất quá, thật may hôm nay liền có thể thử."

Hàn Tịnh Hy vừa nghe y nói liền sợ hãi, khuôn mặt dần trắng bệch, hắn không nghĩ mình thế nhưng lại cả gan nhổ nanh cọp.

Tiếng ùm thứ hai vang lên, Giang Phong Ly đã nhảy xuống nước, bơi về phía hắn. Hàn Tịnh Hy liền lập tức quay lưng chạy, nhưng thiếu niên tuổi còn nhỏ sao có thể thoát khỏi nam nhân trưởng thành khỏe mạnh, chẳng mấy chốc đã bị y tóm được ôm trong lòng.

"Vật nhỏ hư hỏng, ngươi chạy không thoát được đâu."

Thưn bạn TruyenHD ghê á 😅😅😂😂😂 chap này coi như trẫm cho bạn, có điều đag trưa trẫm ko tiện sơ múi, để khi khác :))