Hàn Tịnh Hy bị áp lên thành hồ, cả khuôn ngực rộng lớn của Giang Phong Ly đều dán chặt lên người hắn. Dươиɠ ѵậŧ nóng rực sớm đã đứng thẳng không ngừng cọ xát lên hai cánh mông nhỏ khả ái của thiếu niên, Hàn Tịnh Hy lập tức cảm nhận được độ lớn của vật nóng rực phía sau, bị dọa đến xanh mặt.
"Biết sợ sao? Không vùng vẫy nữa a~ ngoan như vậy, ha ha."
"Không...không mà. Cầu ngươi...a...ta sai rồi..."
"Bé ngoan~ đừng sợ, của ta lớn như vậy, nhất định sẽ làm ngươi sướиɠ nha~"
Giang Phong Ly đắc ý cười lớn, hai tay nắm chặt lấy eo nhỏ nhấn người xuống, thứ thô to kia lập tức theo một đường đi vào.
"Không m..-A!!!"
Hàn Tịnh Hy cảm giác cơ thể như bị tra tấn, hậu huyệt vô cùng đau đớn, cảm giác như xé rách, đau đến run rẩy, hắn đến khí lực vùng vẫy cũng không còn, chỉ còn biết bật khóc nức nở chửi mắng:
"A...hức...cút ra...a...ư... hức...đau- đồ...hỗn đãn...a- khốn kiếp...ma...mau đi ra.."
Nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ của hắn, trong lòng Giang Phong Ly một trận thoã mãn sung sướиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ y ra sức chà đạp người dưới thân- đến nằm mơ y cũng không ngừng mơ thấy ái nhân của mình bị bản thân đặt dưới thân mà thao lộng đến gào khóc.
Hàn Tịnh Hy càng gào khóc, bản thân càng bị chà đạp, hắn không biết bộ dạng hắn bây giờ cực kì câu dẫn, càng không biết bản thân đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ dã thú nuốt chửng hắn.
"Kêu lên đi, phải rồi, rên thật to cho ta! Ha ha, vật nhỏ thật ngoan, tiếng của ngươi thật đúng là cực phẩm, hại ta muốn thao ngươi chết đi được!"
Giang Phong Ly kích động không ngăn được ý nghĩ muốn thao chết hắn, phá hủy hắn rồi nuốt vào bụng, để hắn mãi là của chính mình y.
Si mê gặm cắn khắp người thiếu niên, làn da trắng mịn sớm đã bị y lưu lại không ít dấu vết, trên thân thể Hàn Tịnh Hy có không ít những vết hôn ám muội. Y lật người thiếu niên để hắn đối mặt mình, hai chân ngọc quấn quanh eo y làm vật bên trong càng tiến sâu hơn. Mà đồng thời, Hàn Tịnh Hy càng thấy rõ động tác dâʍ ɭσạи của y, nhìn thấy y không ngừng ra vào cơ thể hắn, thao hắn đến hoa huyệt sưng đỏ.
Cảnh tượng quả thật vô cùng da^ʍ mỹ, bất cứ ai nhìn thấy cũng lập tức khí huyết phun trào. Dao trì lượn lờ hương khói, cánh hoa nhịp nhàng gợn sóng trên mặt hồ, phía trên ánh trăng chiếu xuống thân ảnh hai con người đang điên cuồng giao hoan phía dưới, một trận tình sắc đến diễm lệ. Mĩ thiếu niên trên người đầy ngập vết hôn ám muội, không ngừng nức nở rêи ɾỉ, nơi tư mật bị nam nhân trên người ra sức chà đạp đến sưng đỏ, hoa huyệt ngậm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, tham lam nuốt lấy.
Nam nhân trên người ra sức thao loạn xỏ xuyên hắn, từng cú thúc đều đâm đến thật sâu muốn lút cán, mỗi lần rút ra lại một phát dùng lực đâm vào, hoa huyệt đã bị hành hạ đến sưng đỏ. Ở phía trên, tiểu huyệt xinh đẹp lộ ra, tuy ban nãy đã được nam nhân lộng nhưng bây giờ vẫn e thẹn khép chặt. Một cảnh tình sắc cứ thế lộ ra hết trước mặt Hàn Tịnh Hy.
Giang Phong Ly khom người một đường hôn từ mặt đến vùng bụng phẳng trắng mịn của hắn, đôi mắt si mê ra sức dùng lưỡi liếʍ lộng.
"Ngươi nói xem...Nếu ta bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong ngươi,ngươi có hay không cũng như nữ nhân mà thụ thai? Nơi này có phải sẽ chứa hài tử của ta?"
Ngón tay y vuốt ve vùng bụng của hắn, đôi mắt sáng rực. Mí mắt Hàn Tịnh Hy giật giật, bị câu nói của y dọa sợ. Hắn, có phải sẽ như nữ nhân mà thụ thai? Vừa nghĩ đến đây Hàn Tịnh Hy liền sợ hãi gào thét, dùng sức đẩy Giang Phong Ly ra khỏi thân thể:
"Không! Aaa- ngươi! Cút-a- đau...ô...cút ra...ta...ah... không muốn-a...dừng lại-quá sâu...ưʍ...cút!!"
Giang Phong Ly bắt lấy hai chân ngọc quậy phá, bá đạo cắn môi hắn, dùng lực đâm mạnh hơn, y nói đầy thách thức:
"Ta chính là muốn làm ngươi đến mang thai, để ngươi sinh cho ta hài tử, sinh cho ta thật nhiều tiểu hài tử nha~ Ha ha, ngươi cản được ta sao?"
Y cười thật sảng khoái nhìn Hàn Tịnh Hy, đôi mắt bỗng trở nên âm trầm, y đưa tay nắm lấy cằm của hắn cất giọng nguy hiểm:
"Sinh hay không là do ta quyết định, nếu để ta phát hiện ngươi dám làm những chuyện ngu ngốc, hậu quả..."
"TA ĐEM CẢ NHÀ NGƯƠI GIÀ TRẺ ĐỀU Gϊếŧ."
Giang Phong Ly vừa lòng nhìn thấy đôi mắt khϊếp sợ của đối phương, cười khẽ sủng nịnh xoa má hắn, cất giọng ngọt ngào đe dọa:
"Vật nhỏ của ta~ ngươi biết mà...ta làm được hay không...hy vọng là ngươi rõ"
Y hôn lên trán thiếu niên, bên tai hắn buông lời đe dọa, thoã mãn nhìn hắn sợ đến xanh mặt mới thẳng người dậy, động tác dưới thân trở nên nhanh hơn. Bị nơi ấm áp này kẹp chặt lâu như vậy, y đã muốn bắn đến nơi rồi.
Đến khi Giang Phong Ly không nhịn nữa, ôm chặt thiếu niên, dươиɠ ѵậŧ đỉnh tới nơi sâu nhất liền phóng thích ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi được rót vào cơ thể thiếu niên, Hàn Tịnh Hy vẫn còn bị suy nghĩ kia dọa sợ, nức nở khóc. Hắn chỉ mong mau chấm dứt để y rút thứ khốn kiếp kia ra khỏi thân thể, hắn liền lập tức đi tẩy rửa, lấy thứ dơ bẩn trong cơ thể ra ngay lập tức.
Giang Phong Ly ở trên người hắn nghỉ chưa bao lâu đã chậm rãi mở mắt, mà đồng thời dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể cũng đứng lên theo. Dưới con mắt khϊếp sợ của Hàn Tịnh Hy, hắn chậm rãi nhếch khoé miệng, thân thể liền tiếp tục trận cuồng hoan:
"Bé ngoan~ đêm còn dài, tận hưởng đi~"
*Lật bàn* cúi cùng cũng xong T^T, thặc kinh dị, hơn 1100 từ luôn đó mn. Lần đầu tiên viết H mà khó như lên trời, tính ngắn gọn câu: " y đυ. cậu ná thở" cho xong hết chap mà sợ được cho gạch xây nhà nên lết cái thân già lên đây. Viết mà mặt đỏ tim đập, papa còn lượn lờ trước mặt đó quý dị T^T, khổ. Hết Tết rồi, chúc mn đi học đi làm thuận lợi nha.