Giang Phong Ly hai mắt tối sầm lại, nhìn cái người to gan trước mặt. Y từng này tuổi mới chưa bị đánh bao giờ! Thật to gan!
Mắt thấy khuôn mặt y đen thui dọa người, Hàn Tịnh Hy liền không suy nghĩ leo xuống giường chạy trốn. Có điều thiếu niên vừa chạy được vài bước đã bất hạnh bị y tóm lấy quăng lên giường.
"A! Cứu mạng! Người đâu!"
"Câm miệng!"
Giang Phong Ly nghiến răng quát khẽ, đôi tay đưa tới trước ngực hắn hung hăng cầm lấy y phục đỏ rực xé thật mạnh.
Hàn Tịnh Hy liều mạng giữ chặt lấy y phục, liều mạng la to:
"Cứu ta! A- buông! Lưu Ly mau tới-a...!"
"Kêu lên đi, có kêu nữa cũng không ai cứu ngươi đâu."
"Vật nhỏ hư hỏng, dám cắn ta, hôm nay phải hảo hảo dạy dỗ ngươi mới được."
Y phục bị xé nát, hai tay bị trói trên thành giường, Hàn Tịnh Hy hoảng loạn bật khóc nức nở:
"A- cầu...cầu ngươi buông ra... hức.."
Không thể để hắn nhìn thấy, thật nhục nhã.
Giang Phong Ly dùng ánh mắt nóng rực chiếu xuống thân ảnh mềm mại của thiếu niên, đưa tay sờ loạn lên l*иg ngực cùng hai đầṳ ѵú mê người. Y mê loạn cúi xuống cắи ʍút̼ một bên đầṳ ѵú, bàn tay cũng không rảnh rỗi chạy đi chăm sóc bên còn lại.
Một cỗ kɧoáı ©ảʍ chạy xẹt qua. Thiếu niên vẫn còn nhỏ tuổi, lần đầu tiên tiếp xúc với tìиɧ ɖu͙© liền nhanh chống khuất phục, đại não trống rỗng chỉ còn biết tuân theo phản ứng cơ thể đem ngực ưỡn lên phía trước, khuôn mặt một trận ý loạn tình mê.
"Ngô~ a- đừng cắn..."
Giang Phong Ly gian xảo nhây cắn ngọc châu mềm nhỏ, thành công khiến hắn rên lên. Lập tức bị tiếng rên kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền ra sức hôn cắn loạn lộng trên cơ thể hắn, đến vành tai mẫn cảm cũng bị y đùa giỡn đến đỏ ửng lên.
Mà lúc này, bàn tay y cũng không yên phận mò xuống dưới giữa hai đùi, tay vuốt đùi ngọc còn nhân lúc niết mạnh để lại vết đỏ ái muội.
Nghe tiếng rên nức nở, y liền cúi xuống cắn mạnh lên đôi môi kia, thoã mãn nghe tiếng kêu đau mới dừng lại liếʍ môi ái nhân.
Đầu óc Hàn Tịnh Hy dần thanh tĩnh, đại não chậm chạp lấy lại ý thức liền nhận ra đôi tay không an phận dưới người, hắn lập tức hoảng sợ ngăn cản:
"D- dừng tay!"
Nhưng không kịp, Giang Phong Ly đã tách ra hai đùi hắn. Ngăn cản những cú đá của hắn, ánh mắt y nóng rực nhìn thẳng vào nơi tư mật mềm mại kia. Ngọc hành nhỏ xinh yếu ớt đứng thẳng lên, trông vô cùng yêu kiều đẹp mắt.Giang Phong Ly kinh ngạc nhìn xuống bộ phận không nên có kia, tiểu huyệt khép chặt quyến rũ, không những không phản cảm mà còn đặc biệt câu nhân, mê hoặc. Sao có thể xinh đẹp đến vậy!
Giang Phong Ly hít một ngụm khí lạnh, suýt không kiềm được mà phụt máu mũi, y tò mò ngẩng đầu lên hỏi:
"Sao ngươi..."
"Câm miệng! A- không được nhìn!"
Hàn Tịnh Hy lập tức cắt ngang lời y, trong lòng vô cùng nhục nhã nhắm chặt mắt hận lúc này hắn không lập tức chết đi.
Bắt gặp vẻ mặt này của hắn. Giang Phong Ly cười khẽ cúi xuống hướng tiểu huyệt hôn nhẹ, cả người hắn lập tức cứng đờ.
"Bất quá ta cảm thấy nó rất xinh đẹp."
Nhân lúc thiếu niên còn sững sờ y lập tức đưa ngón tay đã thắm đầy nước miếng cắm vào tiểu huyệt loạn động.
Cả thân thể hắn liền cứng đờ.