Võ Tắc Thiên

Chương 78: Sông Dấm Chua

Nữ hoàng tay cầm ngón tay thon dài như ngọc của Thượng Quan Chiêu Dung. Trong lòng bàn tay vuốt phẳng mở ra một dấu vết, có Uyển Nhi bên người, nàng như hổ thêm cánh, thế như chẻ tre.

Thế nhưng nhìn Thái Bình một thân nhuốm máu, sắc mặt tái nhợt, nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, vẫn là không tránh khỏi tim như bị đao cắt. Nữ hoàng nhìn như không nhìn Nghĩa Dương, trực tiếp muốn an ủi nàng, sờ lên bàn tay Nghĩa Dương còn phát run, nhưng là làm thế nào mới có thể tách các nàng ra....Thái Bình hiện tại còn hôn mê vẫn nắm chặt tay Nghĩa Dương, không buông ra.

Xem ra vô luận thế nào cũng không thể tách các nàng ra được rồi, cũng may nữ hoàng bệ hạ cũng không có ý định chia cắt các nàng.

Không cách nào, nữ hoàng đành phải cầm chặt tay kia của Thái Bình, nhỏ giọng hỏi: " Chuyện như thế nào?"

"..." Nghĩa Dương chỉ có thể rơi lệ, ẩn tình trong đôi mắt đẹp, từng giọt từng giọt như minh châu rơi lả tả xuống, y phục tuyết trắng lập tức bị thấm ướt một mảnh. Nữ hoàng nhìn có chút cảm khái, Uyển Nhi, ngươi thật sự quá xấu. Bất quá cũng tốt, nàng rất thích. Đây chính là thời điểm để Nghĩa Dương biết rõ, Thái Bình là công chúa của ai rồi!

Thượng Quan Uyển Nhi bất quá ở bên tai nữ hoàng nói nhỏ một câu, Thái Bình hôn mê bất tỉnh, sao không để cho nàng nghỉ ngơi thêm mấy ngày.

Một là có thể mượn chuyện này đả kích Võ Thừa Tự, Võ thị gia tộc...Nữ hoàng chưa bao giờ có ý định đem ngôi vị hoàng đế truyền cho bọn hắn, tức thời đàn áp cũng là chuyện phải làm. Nữ hoàng mượn người của Võ Thị để áp chế tôn thất Lý Đường, thúc giục một đôi nhi nữ, nữ hoàng làm mẹ, cũng dụng tâm lương khổ.

Hai là có thể mượn chuyện này để Nghĩa Dương triệt để minh bạch lòng mình...nữ hoàng cũng đã nói, không thể để cho Thái Bình luôn bị khi dễ.

Lần thứ nhất thứ hai đã không cần nói rõ, có lẽ thứ ba thứ tư nữ hoàng cũng đã rất tinh tường, tâm có chút suy nghĩ. Cùng người thông minh nói chuyện sẽ dễ dàng, không cần giải thích, chỉ cần đưa đến tai một lời, nữ hoàng liền minh bạch hết, có lẽ còn biết đến hơn như thế nữa...Ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi còn không hiểu được thâm ý.

Thượng Quan Uyển Nhi tất nhiên là có thêm điều ba điều tư. Thượng Quan Uyển Nhi đây cũng không phải là khi dễ ân sư, mà là Nghĩa Dương xác thực đã làm vài chuyện khiến nàng thật đau đầu vô cùng. Không phải là không báo, chỉ là chưa đến lúc. Muốn nàng quên đi chuyện nữ hoàng bệ hạ cùng Nghĩa Dương từng hôn môi, thực sự không dễ dàng.

Năm đó Thượng Quan Uyển Nhi bị bỏ tù, lời Thái Bình nói luôn vang bên tai nàng. Thiên Hậu đem nàng nhốt vào tử lao, đảo mắt liền cùng người khác triền miên ôm ấp. Người kia chính là Nghĩa Dương!

Thái Bình sợ, Thượng Quan Uyển Nhi cũng biết sợ! Nếu nói là hiểu rõ Thiên Hậu yêu ai nhất, Thượng Quan Uyển Nhi chỉ dám nhận thứ hai, không ai nhận thứ nhất. Tuy nhiên Thiên hậu nàng cũng không biết rõ bằng nàng....lúc kia trong đêm tối nhiều tiếng triền miên, nhiều tiếng nhập tâm, tất cả đều thuộc về tình yêu đối với nữ nhân khác.

Ngươi nọ là mẫu thân của Nghĩa Dương, Tiêu Thục Phi.

Tình cũ đốt lại hay là tìm người thay thế ? Thượng Quan Uyển Nhi biết là Nghĩa Dương sẽ không thua bất kỳ nữ tử nào, kể cả mẹ nàng, cho dù nàng không biết Thục Phi. Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi hiểu rõ Nghĩa Dương, Nghĩa Dương vốn là có khả năng. Nàng muốn câu dẫn ai, thì người đó sẽ thần phục dưới chân nàng.

Trong một khoảng khắc, Thượng Quan Uyển Nhi đã quên, người Nghĩa Dương muốn hấp dẫn câu dẫn chính là Thiên hậu, Thiên hậu chứ không phải người khác. Thiên hậu là Thiên hậu. Thiên Hậu sẽ không bị bất luận kẻ nào câu dẫn quyến rũ.

Cho nên Thượng Quan Uyển Nhi mới ngốc nghếch đi nước cờ này. Nàng đợi không được ngày cuối cùng, bởi vì chờ lâu một ngày, liền nguy hiểm một ngày.

Khi đó, lần đầu tiên cùng Thái Bình có chung suy nghĩ. Nụ hôn kia của Nghĩa Dương, quả thực dọa sợ hai nàng rồi.

Thái Bình, như thế, ta cũng đã báo đáp được ân tình cứu ta ra khỏi tử lao. Trải qua chuyện này, Nghĩa Dương chắc chắn sẽ đối với ngươi toàn tâm toàn ý, ngươi chính là trong họa được phúc.

Thượng Quan Uyển Nhi sẽ không thừa nhận là do chính mình có tư tâm phá rối, Thái Bình cùng Nghĩa Dương đã ổn định rồi. Mình sẽ không còn phải lo lắng về sau. Đem nữ hoàng bệ hạ bỏ vào túi, chăm chú trói lại bên người, chỉ hiểu mà không diễn đạt bằng lời....Thượng Quan Uyển Nhi thời thời khắc khắc đều hoàn thành sứ mạng!

Tuy là nói như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn phật ý, người ngu trước, mình ngu sau. Câu này lập tức ứng nghiệm trên người nàng, Thái Bình còn chưa hôn mê đến vài ngày, Nghĩa Dương cũng chẳng cơm nước, Trước hết lại để cho chính nàng dấm chua chảy thành sông, dấm chua bay đầy trời.

Thượng Quan Uyển Nhi chợt cảm thấy áp lực thật lớn, xem ra đừng nói ra thứ ba thứ tư, không phải là một mũi tên trúng hai con nhạn, không phải một bàn cơ vây bốn bề, còn kém nàng chưa tham dự nữa thôi.

Nữ hoàng bệ hạ tiến lên cố gắng gỡ tay Nghĩa Dương cùng Thái Bình nắm chặt, cơ bản không có gì quá phận. Nhưng là loại chuyện này, hoàn toàn để cho Uyển Nhi làm, bệ hạ không cần tự mình động thủ!

Nữ hoàng bệ hạ không thể tách Nghĩa Dương cùng Thái Bình, thất bại rồi, bất đắc dĩ rời đi, ủy khuất sao. Thất bại vẫn là thất bại, bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ, ủy khuất vẫn là ủy khuất, nhưng thỉnh không nên dùng ánh mắt u oán như vậy nhìn Nghĩa Dương được không? Bệ hạ có thể u oán, nhưng đã nhìn sai người rồi, chẳng lẽ người không biết đôi mắt u oán của người đặc biệt có thể khiến người động tâm sao?

Được rồi, Thượng Quan Uyển Nhi một lần nữa bỏ qua cho nữ hoàng lui về sau.....cầm chặt bàn tay khác của Thái Bình. Thái Bình, ngươi vô đức vô năng! tay phải Nghĩa Dương, tay trái nữ hoàng!

Thượng Quan Uyển Nhi đã không còn muốn để ý nữa. nếu như thoáng cái bị thương một cánh tay, hôn mê vài ngày, có thể làm cho nữ hoàng chân thành như vậy, hận không thể nhận lấy. như vậy Thượng Quan Uyển Nhi tuyệt đối sẽ kêu Võ Thừa Tự đến bảo hắn bắn nàng một mũi tên.

Thượng Quan Uyển Nhi xoa xoa đôi mắt cay xè mỏi nhừ, nhìn một màn trước mặt xác thực làm tổn thương mắt nàng. Nghĩa Dương lê hoa đáy vũ, Thái Bình gặp chuyện hôn mê, Nữ hoàng thâm tình chân thành, chỉ có mình nàng không ai đếm xỉa. Nàng chả lẽ lại để cho nữ hoàng đau lòng, mà bị thương sao. Uyển Nhi cùng với nữ hoàng ở một chổ, xem mây trôi!

"Bệ hạ, sắc trời đã tối, nơi này Thái Bình đã có Kim Thành công chúa, Uyển Nhi hầu hạ bệ hạ đi nghỉ ngơi." Mặc dù biết hiện tại bệ hạ không muốn nhất là ly khai nữ nhi bảo bối của nàng, nhưng bổn phận của Thượng Quan Uyển Nhi chính là thời thời khắc khắc bảo trì thanh tỉnh, chỉ dẫn nữ hoàng bệ hạ đề ra quyết sách chính xác. Kể cả ở trên giường ngủ. Vì thế Thượng Quan Uyển Nhi đã bị nữ hoàng ghét đã lâu, không hiểu cái gì phong tình, là vì không muốn nữ hoàng bệ hạ mệt nhọc. Uyển Nhi dụng tâm lương khổ, nữ hoàng có một ngày sẽ nhận ra.

Nữ hoàng lúc này mới nâng lên mắt phượng, sâu kín nhìn lướt qua Thượng Quan Chiêu Dung, ánh mắt trao đổi chỉ có hai người mới hiểu : " được rồi"

Thượng Quan Uyển Nhi mặt mày hớn hở, cố gắng nhịn xuống không cười ra tiếng, ở thời điểm này thanh âm vui sướиɠ mới bị gọi là không hiểu phong tình!

Ngón tay ngọc thon dài trông mong đối đãi, Uyển Nhi nguyên sẽ không dùng nếu bệ hạ ngoan ngoãn nghe lời như thế, Ân!

"Bệ hạ..." Thượng Quan Uyển Nhi bất chấp Nghĩa Dương có nghe thấy hay không nhu tình khẽ gọi, sự thật là Nghĩa Dương chỉ lo đau lòng Thái Bình, căn bản không bị thế gian ngoại vật ảnh hưởng. Nhưng thấy Uyển Nhi vẫn rất ác độc, rõ ràng là đối với ân sư cũng hạ thủ được. tâm tư đố kỵ của nữ nhân quả thật đáng sợ! nữ hoàng trong lòng kín đáo phê bình, nhưng vẫn sa vào lòng Thương Quang Chiêu Dung thanh thuần đáng yêu, đôi mắt đẹp lại không mất đi phong tình....Những điều này mình lại đem tách ra khỏi một người.

"Nghĩa Dương, thoạt nhìn rất thương tâm" Nữ hoàng trên môi Chiêu Dung khẽ hôn một cái, có chút ít sủng nịnh nói.

"Chỉ có thương tâm mới biết ai là người trọng yếu nhất, không phải sao?" Chiêu Dung cười híp mắt, bệ hạ, người đau lòng sao ?

"Thật ra cũng không tệ, ba ngày ba đêm, có phải là hơi dài không ?" Nữ hoàng ưu tư, nếu Tiêu nhi ở dưới suối vàng biết được mình hợp cùng Uyển Nhi khi dễ Nghĩa Dương, có thể sẽ tức giận hay không?

"Bệ hạ, dân gian có câu tục ngữ, dùng vào việc này có chút đúng..." Thượng Quan Uyển Nhi thấy bệ hạ tò mò muốn biết liền thẳng thắn " Xá bất đắc hài tử sáo bất trước lang." (Không chịu tốn giày không bắt được sói)

"Phốc..." nữ hoàng im lặng, Uyển Nhi thật sự là kẻ dở hơi, nhưng Nghĩa Dương lại là ân sư của Uyển Nhi. Lúc trước bởi vì Nghĩa Dương, nhiều lần lừa gạt mình, trí nhớ nữ hoàng rất tốt nhất thời nhớ đến. Hôm nay vì sao bày mưu tính kế....Uyển Nhi, Uyển Nhi, cái đầu nhỏ của nàng đang tính toán nhỏ nhặt gì đấy.

Vừa mới choáng váng, liền toàn bộ nghe lời nàng làm, xác thực cũng là một ý kiến không tệ. Thái Bình rõ ràng bất tỉnh, hiện tại cũng thật sự là hôn mê mất rồi. Nào là mớm thuốc, bôi thuốc gì đấy. Nhưng giờ làm gì đây?

oOo

Nói đến mớm thuốc, bôi thuốc. Bôi thuốc thì đơn giản rồi, tất nhiên là đích thân Nguyệt Nương sẽ lo.Nghĩa Dương lại chỉ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thái Bình mê man không nói. Lúc này đông lạnh, Thái Bình công chúa tới giờ phải uống thuốc rồi.

"Kim Thành công chúa?" Nguyệt Nương đã gọi nhiều lần rồi, nhưng Nghĩa Dương căn bản không có phản ứng.

Đến đường cùng, Nguyệt Nương gọi to: " Thái Bình công chúa đã tỉnh!"

Dung nhan tinh xảo có chút ngốc nghếch khóe môi có chút tác động, há hốc miệng, thanh âm khàn khàn : " Thái...Bình..."

"Ôi, tiểu tổ tông rốt cuộc có phản ứng rồi!"

"Ân?" Nghĩa Dương hơi nghi ngờ, Thái Bình không có mở mắt ra.

"Kim Thành công chúa, lão nô kêu thế nào người cũng không lên tiếng, Thái Bình công chúa muốn uống thuốc, cho uống không được, làm sao bây giờ ?"

Nghĩa Dương lúc này mới tỉnh lại, Thái Bình muốn uống thuốc, không uống thuốc sao có thể khỏe lên.

Nhìn tô thuốc trước mặt, trong thời gian ngắn cũng không có chủ ý.

"Thái Bình công chúa đưa thuốc vào miệng không được, chỉ có cách dùng môi...." Nguyệt nương ngôn từ khẩn thiết, Uyển Nhi Chiêu Dung có dặn dò, nhưng là thâm ý gì?

"Ta biết rồi, nước, thuốc, đồ ăn, tất cả đều để lại, ngươi đi ra ngoài trước"

Giám thị nhất cử nhất động của hai vị công chúa là mệnh lệnh của Uyển Nhi chiêu dung, Nguyệt nương không hề làm nhục sứ mạng!

Nguyệt nương liên tục tắc lưỡi, người kia bị thương thế kia khổ nhất vẫn là hậu cung, Kim Thành công chúa quả nhiên yêu thương Thái Bình, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại, trực tiếp uống thuốc vào miệng, sau đó ghé lên người Thái Bình, môi đối môi mớm thuốc sao?