Trên tuấn mã, Thái Bình và Nghĩa Dương đương nhiên là ngồi chung một con ngựa. Võ Thừa Tự vừa biết được bí mật này, cho nên giống như nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Tuy là hai vị công chúa kia cử chỉ bình thường đơn giản, hắn cũng nhìn thành tình chàng ý thϊếp, càng chọc giận Võ Thừa Tự, hiện tại hắn tựa như xem người kia được cô cô phong là trưởng công chúa, trở thành chướng ngại vật trên đường hắn lên ngôi thành hoàng.
Càng khiến hắn chướng mắt, cô cô khi chưa là hoàng hậu đã không hợp với Tiêu Thục Phi, hôm nay đăng cơ thành hoàng thượng, cũng chỉ là làm dáng cho ngoại nhân xem. Giờ mình mượn cơ hội trừ bỏ vị công chúa kia, cũng làm cho Thái Bình trở thành Trấn quốc Thái Bình duy nhất của Võ Chu! Một mũi tên trúng hai con nhạn!
Thái Bình tay cầm trường cung, Nghĩa Dương tay cầm trường tiên, hai người sau khi phá tan hiềm khích lúc trước, yêu mến lẫn nhau, như thế càng làm mọi chuyện thoải mái hơn, tất nhiên chỉ kém ôm nhau cũng cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
"Nghĩa Dương, ta muốn đem tỷ sủng trong ngực vĩnh viễn không buông ra, không cho Tuyên Thành cơ hội tiếp cận tỷ!" Canh cánh trong lòng, xiết chặt vòng eo, hai người ôm chặt hơn
Nghĩa Dương chỉ cười, bất động thanh sắc, tựa hồ thế gian ngoại vật đều không tồn tại. Thái Bình, Thái Bình, có muội thì tốt rồi.
"Nghĩa Dương, tỷ muốn gì chỉ cần là việc ta có thể làm được, ta đều sẽ mang đến cho tỷ" Thâm tình chân thành, nguyên lai Thái Bình nói ra lời tâm tình cũng là ngựa quen đường cũ
"Nghĩa Dương, tỷ nếu không ghi hận mẫu hoàng của ta, ta sẽ dùng thời gian cả đời làm cho tỷ quên đi những gì mẫu hoàng đã khiến tỷ đau xót, ta sẽ đền bù tổn thương cho tỷ" dùng tình yêu!
"Hỡi thế gian tình là vật gì mà khiến người sinh tử có nhau" đồng sinh đồng tử, nguyên lai không phải ai cũng có thể làm được, yêu đến tận xương tủy, sinh tử tương hứa.
"Vì cái gì đối với ta tốt như thế?" Mỹ nhân trong lòng, khí nhả u lan, thấm vào ruột gan. Phong hỏa đùa giỡn chư hầu, tức sùi bọt mép vì hồng nhan, cổ nhân từ lâu đã am hiểu.
"Bởi vì ta thích Nghĩa Dương" Trước mọi người, không xem ai ra gì, vừa hôn. Hứa hẹn với người yêu hạnh phúc, trong mắt đều không có bất luận hạt bụi nào khác, nhìn không tới nhân gian thế tục, nhìn không ra phẫn nộ.
"Thái Bình..." Tuy là vui cười nhưng vẫn tức giận mắng, không thay đổi sắc mặt chính là Nghĩa Dương, nguyên lai bất quá lúc gặp được Thái Bình thì đã thua cuộc. Nhẹ giọng nỉ non tình tự, liền khiến lòng người mềm yếu.
Mắt nhìn về phía trước thân thể hai người đều vân vê tiến vào, hạnh phúc nói nhỏ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười như chuông vạc, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tư vị vừa mới thụ phong của tả thừa tướng đại nhân
Trấn quốc Thái Bình thỉnh thoảng liên tục tâm tình, nàng xác định là dỗ ngon dỗ ngọt, bằng không cũng sẽ vô tình khiến nàng sinh khí, do đó mới ăn nói rất có ý tứ với Kim Thành công chúa. Võ Thừa Tự hiện giờ nào có tâm tư săn bắn, mắt thấy Thái Bình công chúa lấy mũi tên nhắm chuẩn, từng bước sinh tư, trong nội tâm bứt rứt. Chớ không phải bởi vì có Kim Thành công chúa kia, Thái Bình công chúa mới không cho mình cơ hội nói chuyện, im lặng cự tuyệt cầu ái của mình?
Đao kiếm không có mắt, trong nội tâm tính toán tả hữu một hai, cuối cùng có quyết định. Cô cô, Thừa Tự cũng chỉ là vì cô cô diệt trừ yêu nữ họa quốc! Mũi tên nhọn nhắm ngay vị công chúa kia, "vèo" một tiếng, mũi tên vô tình, Kim Thành Công chúa, ngày chết của ngươi đã đến! chớ trách bổn tể tướng vô tình, kẻ nào ngăn trở bổn tể tướng trở thành thần hoàng đều gϊếŧ không tha!
Thái Bình từ nhỏ tập võ, tất nhiên đối với nguy hiểm xung quanh đều rất mẫn cảm, mà lúc không tìm kiếm con mồi, thì mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám phương. Chỉ thấy phía trước Võ Thừa Tự giục ngựa không tiến, mũi tên nhắm ngay phía này, nhất thời nguy cơ tứ phía, chỉ nghe "vèo" một tiếng, mũi tên rời dây cung bắn tới. chính là về phía Nghĩa Dương và mình!
Phong điện khẩn thiết, Thái Bình chỉ kịp quay đầu ngựa lại, thân thể bảo vệ Nghĩa Dương,"Đinh" một tiếng, mũi tên xuyên vào cánh tay trái nàng, Thái Bình té xuống ngựa, cả người vẫn còn bảo vệ Nghĩa Dương, đem nàng ôm trong ngực, đến chết cũng không buông ra.
"Thái...Bình?" Bị Thái Bình giữ chặt trong ngực, bên trong vẫn còn kinh hãi, té xuống ngựa không mảy may tổn thương.Thái Bình sắc mặt nhợt nhạt, khóe môi trào ra máu tươi! Rơi vào áo bào trắng của nàng, đầu trở nên choáng váng mơ hồ. Thái Bình, gặp chuyện! Không, là có người muốn hại mình, Thái Bình thay mình nhận lấy mũi tên!
"Nghĩa...Dương....tỷ không sao....A...." Ngực đau nhói, cánh tay trái đương nhiên không thể nhúc nhích, Thái Bình duỗi tay phải khẽ nâng lên, một giọt nước mắt từ Nghĩa Dương rơi xuống, rơi chính vào lòng bàn tay nàng nóng hổi...
"Ta không sao Thái Bình, muội thế nào rồi? Thái Bình, muội sao lại ngốc đến thế! Nghĩa Dương nghẹn ngào, bối rối không thôi, vì cái gì Thái Bình vừa còn ôm nàng trong ngực, nháy mắt đã ngã xuống ngựa, có chuyện! Thái Bình, muội vì cái gì mà ngốc đến thế, ngươi vì sao phải vì ta mà nhận mũi tên đó?
"Hỡi...thế gian tình...là vật gì.....mà khiến....sinh tử tương hứa.." Thái Bình hộc một ngụm máu tươi, sợ là thở không nổi, đôi mắt ẩn tình cũng trở nên mù mịt một mảnh , sợ là...rất đau...
Vừa mới hứa, Thái Bình quả thật trả lại toàn bộ cho Nghĩa Dương, sao phải dùng phương thức này!
"Thái Bình, muội không chỉ nói lời rồi thôi, muội không nên cử động! Ta toàn bộ đều biết hết. Chỉ cần muội khỏe mạnh, ta cái gì cũng sẽ đáp ứng muội!| Nghĩa Dương bối rối không biết làm sao, không biết làm thế nào.
"Nghĩa Dương, tỷ không nên kích động...Ta bất quá....chỉ...bị thương cánh tay trái....không có gì đáng ngại...đâu...."
Võ Thừa Tự bên kia bị dọa đến bủn rủn, như thế nào trở thành Thái Bình công chúa, hắn rõ ràng là nhắm vào Kim Thành công chúa! Lập tức tự biết sắp chết đến nơi, nếu cô cô biết hắn đả thương nữ nhi bảo bối nàng thương nhất thì hắn còn hơn như thế, bất quá hắn vẫn còn biết rõ hiện tại nên truyền thái y!
"Truyền....Thái y...." Thái Bình còn nhớ rõ hiện tại phải làm sao, đầu óc rõ ràng vô cùng, Võ Thừa Tự, ngươi chết chắc!
"Thái Bình, muội đừng nói nữa, thái y đến rồi..." Nghĩa Dương mắt thấy một tayThái Bình vịn cáng cứu thương, một tay Thái Bình nắm chặt tay nàng không buông.
Trong Đại Minh cung hiện giờ đã loạn lên hết, trấn quốc công chúa gặp chuyện nhanh như chớp đã truyền đi khắp nơi. Nữ hoàng tức giận, sớm mang theo Thượng Quan Chiêu Dung đến xem Thái Bình.
oOo
"Bệ hạ, bớt giận" Thượng Quan Uyển Nhi giữ chặt lấy nữ hoàng bởi vì khẩn trương lo lắng mà tay run rẩy, nàng còn chưa bao giờ thấy nữ hoàng tức giận đến vậy. Xem ra Võ Thừa Tự mệnh không còn lâu nữa.
"Uyển Nhi, Thái Bình..." Đang êm đẹp săn bắn sao có thể gặp chuyện không may, vừa mới thấy Thái Bình sinh long hoạt hổ hờn dỗi, chỉ mấy canh giờ sau lại phát sinh sự tình thật lớn.
"Trấn Quốc Thái Bình bị thương ở cánh tay trái, Thái Y giỏi nhất của Võ Chu đang xem Thái Bình" Thượng Quan Uyển Nhi giờ phút này biết rằng đặc biệt trấn an nhân tâm mới có tác dụng, quan tâm sẽ bị loạn, nữ hoàng vẫn như xưa chưa từng sợ hãi, người có thể tác động nàng chỉ có hai người.
Một người là Thái Bình, một người là Uyển Nhi
"Là trẫm nóng nảy, Võ Thừa Tự, trẫm đối với hắn quá tốt" Nữ hoàng liễm lông mày, ngồi ngay ngắn ở phía trên, thoáng bình tĩnh lại.
"Võ đại nhân là cháu trai của bệ hạ, bệ hạ sủng ái hắn, nhân từ với hắn, hắn lại dùng loại nhân từ này làm nên..một việc" Võ Thừa Tự tự hủy niềm tin của thần hoàng, lại dám làm uổng phí đi vinh quang sủng ái, Thượng Quan Uyển Nhi đương nhiên không tin Võ Thừa Tự ngốc đến nỗi tự mình động thủ đi ám sát Thái Bình. Trong đó sợ là....có điều gì khác.
"Thái Bình bị thương cánh tay trái, giờ phút này đã hôn mê bất tỉnh, Kim Thành công chúa luôn cận kề bên cạnh, Bệ hạ còn thời gian điều tra chi tiết thị phi, Uyển Nhi cảm thấy đó là cơ hội bắn một mũi tên trúng hai con nhạn" Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh hiến kế, đó chính là sự tình mỗi ngày đều làm. Thân là phụ tá đắc lực cho nữ hoàng bệ hạ, lúc lòng nữ hoàng có loạn, trái phải giúp nữ hoàng quyết đoán, Thượng Quan Uyển Nhi vốn đã quá quen.
"A? Uyển Nhi chỉ giáo" Nữ hoàng vui vẻ ngập tràn, mặt rồng căng thẳng thoáng giảm bớt, Thượng Quan Uyển Nhi vốn là có loại bổn phận này....hóa mục nát thành thần kỳ
Chỉ thấy Thượng Quan Chiêu Dung ghé vào bên tai nữ hoàng, bàn tay trắng như ngọc dần dần tiến lên ngọc thủ của nữ hoàng, hai tay giao nhau triền miên, trấn an dáng người xao động bất an của nữ hoàng
Nữ hoàng nhíu chặt hai hàng lông mày dần dần dãn ra, giống như bên tai nghe tiếng nhạc động lòng người, chung quanh hết thảy đều an tĩnh lại. Khóe môi cũng bắt đầu nhết lên, cung nhân đến báo tình hình Thái Bình cũng là lúc mặt rồng nữ hoàng sớm đã cực kỳ vui mừng
Cười giận với Thượng Quan Chiêu Dung độc nhất vô nhị: " Uyển Nhi thật là xấu"