Võ Tắc Thiên

Chương 79: Phong Lưu

Nghĩa Dương nhấp một miếng nước, bất chấp xấu hổ, tiến đến ghé vào bên người Thái Bình, lại sợ đè nặng Thái Bình, chỉ dùng lực nhẹ nhàng. Nhắm ngay môi Thái Bình, in lên, nguyên lai khi sờ thượng môi nàng, nàng sẽ nhiệt tình đáp lại. Mà bây giờ Thái Bình chỉ có thể môi đối môi, bị động uống hết nước.

Nước mắt nóng hổi rơi xuống, nhỏ ở khóe mắt Thái Bình, giống như Thái Bình rơi lệ. Nghĩa Dương buồn bã cười, khăn lụa nhẹ nhàng lau khô vệt nước mắt. Thái Bình, ta không có rời xa muội, ta dùng mấy chục năm trời để chờ đợi muội lớn lên, trong lòng của muội có mẫu hoàng thì như thế nào, ta còn không so đo. Có muội ở bên cạnh ta thì tốt rồi, chỉ cần trong lòng muội có ta thì tốt rồi

Thái Bình sắc môi tái nhợt, rốt cuộc cũng hồng nhợt phơn phớt, Nghĩa Dương lúc này mới quay đầu lấy chén thuốc, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại , thoáng chốc uống một ngụm. Thuốc quả nhiên chảy ra ngoài, học theo bộ dạng lúc trước, động đến đầu lưỡi Thái Bình uy cho hết thuốc. Cho đến khi toàn bộ chén thuốc đều được uy vào trong bụng Thái Bình mới buông tay Thái Bình, để ở bên cạnh, tham luyến chút nhu hòa này, trong lòng mới có thể dần dần bình tĩnh lại.

"Thái Bình, muội nhanh tỉnh lại nhìn ta, ta là Nghĩa Dương. Đừng tra tấn ta nữa, chỉ cần muội tỉnh lại, muốn ta làm gì cũng được"

Vì vậy khi Tuyên Thành nghe được Nghĩa Dương một lần lại một lần gọi, tâm vô cùng đau đớn. Nghĩa Dương, quả thật yêu nữ tử ở bên trong, cái khác hết thảy đều không để vào mắt nàng.

Chỉ là đã một ngày một đêm rồi Thái Bình vẫn chưa tỉnh lại là vì sao ? Nữ hoàng tựa hồ cũng không lo lắng, làm cho người khác cảm thấy kỳ quái

"Tuyên Thành, là muội?" Thượng Quan Uyển Nhi vất vả dành một chút thời gian đến xem Thái Bình thế nào, không ngại gặp Tuyên Thành. Gọi, Tuyên Thành, nhìn thấy Nghĩa Dương không còn để ý đến người khác lòng ngươi không đau sao ? Đã như thế vì sao còn muốn lưu luyến nơi này.

"Thượng Quan Uyển Nhi" Tuyên Thành ngoái đầu nhìn lại, mặt mày quạnh quẽ lộ ra một chút đau xót, lại cũng chỉ là hơi nhàn nhạt. Ở trong hậu cung, dám gọi thẳng tục danh của Thượng Quan Uyển Nhi sợ là ngày càng ít đi, cái tên này Thượng Quan Uyển Nhi cũng ít nghe nói đến. Luôn luôn bị gọi là Thượng Quan Chiêu Dung.

"Thế nào có thể nhìn các nàng hạnh phúc" Vẻ mặt hưng phấn, mặt mày hớn hở, mím môi cười gian hóa thành gió xuân thổi vào mặt. Không thể không nói ra, hôm nay Thượng Quan Uyển Nhi thực thoải mái, càng ngày phong tình vạn chủng. Chính là càng làm Tuyên Thành nhận ra trái tim mình cô đơn, rõ ràng nàng chỉ lớn hơn hai tuổi, nhưng tâm luôn long đong không yên, vĩnh viễn không được như nàng lúc nào cũng hoan thanh tiếu ngữ. Vui vẻ thế này có chút gì đó không đúng hoàn cảnh, dù sao trong phòng vẫn còn người bị thương

Tuyên Thành càng xác định suy đoán của mình: " Thượng Quan Uyển Nhi, nhìn người khác thống khổ ngươi liền vui vẻ đúng không?"

"Ân?" Thượng Quan Uyển Nhi trong mắt hiện lên rõ ràng, tự nhiên nói

"Ta không có loại ác thú vị này" Tuyên Thành đã đoán đúng, nhưng Nghĩa Dương lại không phát giác, quả thật tình yêu có thể khiến người ta biến đổi.

"Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi chớ quên, Nghĩa Dương đã làm biết bao nhiêu điều cho ngươi" Tuyên Thành sâu kín thở dài, không muốn nhìn đến bất luận kẻ nào vì bất cứ chuyện gì mà làm tổn thương Nghĩa Dương

"Ta chỉ giúp nàng nhận rõ lòng nàng thôi" Lưỡi như hoa sen, Thượng Quan Uyển Nhi ỷ lan nhìn qua, một phen phong tình.

"Đủ rồi, không muốn lấy danh nghĩa yêu thương đi tổn thương. Nghĩa Dương, đã sớm hiểu rõ rồi" Nghĩa Dương đã sớm hiểu rõ, không cần bất luận kẻ nào nhắc nhở!

Thượng Quan Uyển Nhi thế nhưng nhớ rõ lúc trước Tuyên Thành thích ghen tuông, ganh ghét, lần nào cũng xem mình là tình địch số một, mà ngay cả nắm tay Nghĩa Dương, nàng cũng không cho. Nhưng độc đoán chuyên quyền cỡ nào, Nghĩa Dương lúc đó cũng chỉ hoan hỉ sờ đầu các nàng, sủng nịnh cười cười

Tuyên Thành chẳng lẽ đã quên rồi sao ? Đã từng ăn bình dấm chua của nàng.

"Tuyên Thành, chẳng lẽ tỷ không hận sao, không ghen ghét ư? Nghĩa Dương, nguyên lai vẫn là của tỷ mà" Lời này, Tuyên Thành đã từng chính miệng thừa nhận, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không có dựng chuyện tầm bậy, càng không có e sợ thiên hạ không loạn.

Tuyên Thành liễm lông mày cười yếu ớt, Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi đúng là không buông tha người. Người như ngươi, sợ là chỉ có nữ hoàng bệ hạ mới có thể thu phục được! Đôi mắt tịch mịch động lấy hàng ngàn hàng vạn phương hoa, như nước chảy qua.

"A, Thượng Quan Uyển Nhi ngươi sai rồi, Nghĩa Dương không phải là ai đấy, nàng vĩnh viễn thuộc về chính nàng. Mà ngươi đã sớm không có tư cách đàm luận với ta về vấn đề sở hữu Nghĩa Dương"

"Thật sao, xem ra là ta uổng phí tâm sức, phí công làm tiểu nhân" Thượng Quan Uyển Nhi không giận lại cười, Tuyên Thành đối với Nghĩa Dương tình bao nhiêu, sợ là ngay cả Nghĩa Dương cũng không minh bạch.

Nghĩa Dương đối với Tuyên Thành mà nói là mẫu thân, tỷ muội, bằng hữu, ái nhân, hết thảy...

Chính là bởi vì như thế, Tuyên Thành đối với Nghĩa Dương cũng là thuận theo. Vô luận Nghĩa Dương đưa ra bất kỳ lý do gì, nàng sẽ chấp nhận tất cả, bởi vì Nghĩa Dương là hết thảy của nàng. Cuộc đời này khó thay đổi

"Thượng Quan Uyển Nhi, ta chỉ không muốn nhìn thấy Nghĩa Dương không vui" Điều khác, không sao cả...

"Ân, Tuyên Thành, tỷ có biết hay không, chính là vì tỷ như thế, Nghĩa Dương mới có thể rời khỏi tỷ, nếu như , nếu như tỷ..." Thượng Quan Uyển Nhi thở dài, không nhìn vào đôi mắt khuynh thành của Tuyên Thành bắt đầu sa sút tinh thần..., Tuyên Thành tội gì khổ như thế. Đã không có được, sao còn vướng mắc?

"Ta chỉ là muốn thấy Nghĩa Dương vui vẻ, về phần người kia bên cạnh Nghĩa Dương, là ai cũng không quan trọng, cho nên thỉnh ngươi không thử lòng nàng. Lòng của nàng, kỳ thật rất yếu đuối. mẫu hoàng của Thái Bình đã hủy hết thảy mọi thứ của chúng ta, Nghĩa Dương vĩnh viễn chỉ còn lại một người muội muội đứng ở sau lưng nàng. Hơn nữa mẫu thân của ngươi, Nghĩa Dương một mực thay ngươi cực kỳ chiếu cố, không phải sao?" Cho nên không thể lấy bất cứ lý do nào để tổn thương Nghĩa Dương, dù cho nàng đã từng làm ngươi thua!

Nguyệt Nương thấy Uyển Nhi Chiêu Dung cùng Cao An công chúa trò chuyện với nhau đã lâu, hai người không nói gì thêm nữa lúc này mới vội vã chạy đến lớn tiếng hô: " Thái Bình công chúa đã tỉnh!"

Thượng Quan Uyển Nhi lên tiếng, yếu ớt nói: " Tỷ xem đi Tuyên Thành, muội không có ác độc như tỷ nói, chỉ một ngày một đêm mà thôi, Nghĩa Dương, tỷ nên ở cạnh Nghĩa Dương"

Giống như là bị làm cho tức giận, Thượng Quan Uyển Nhi vung tay áo rời đi, Tuyên Thành khóe môi mất tự nhiên, hiện tại vào thăm hình như không phải lúc. Bất qua Thượng Quan Uyển Nhi đã đi, nhiều hơn một người, tựa hồ nàng cũng thấy ít.

Thái Bình tỉnh lại, câu nói đầu tiên không phải là "Đây là nơi nào?" Cũng không phải là những lời tâm tình, mà là khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ khẽ nhăn lại, nói ra hai chữ...thật đắng!

"Ân?" Nghĩa Dương kinh hỉ, cười trong nước mắt, hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong niềm vui Thái Bình tỉnh lại. Thật đắng? không rõ ý trong lời nói của Thái Bình ?

Vì vậy Thái Bình tiếp tục nói ra một chữ...kẹo đường.

Nghĩa Dương giờ mới hiểu được, dở khóc dở cười, bề bộn lấy một viên kẹo đường, bưng trà cho Thái Bình uống. Thái Bình dần dà mới nháy mắt vài cái, thoạt nhìn tỉnh táo vô cùng: " Nghĩa Dương trong miệng ta có cái gì đắng quá!"

"Ân?" Nghĩa Dương mặt đỏ lên, vẫn đắm chìn trong vui sướиɠ Thái Bình tỉnh lại. Nghĩ đến mình vừa mới cùng Thái Bình môi đối môi cho uống thuốc, thật sự là xấu hổ.

"Trong miệng ta thật đắng, ta chưa bao giờ uống thuốc! Cho nên mỗi lần sinh bệnh đều gần một tháng mới khỏi hẳn! Bị thương là nhỏ, uống thuốc mới là chuyện lớn! ta rõ ràng chỉ là trúng tên, chỉ nhổ mũi tên ra, bôi thuốc là được rồi, vì cái gì còn phải uống thuốc! ghét nhất là uống thuốc!" Thái Bình nhịn không nổi phàn nàn nói, vì cớ gì có cảm giác ngủ thật lâu, tỉnh táo vô cùng. Hơn nữa Nghĩa Dương thoạt nhìn rất tiều tụy, đôi mắt có chút sưng đỏ, dường như đã khóc

Nghĩa Dương một chút cũng không biết bắt đầu như thế nào....trúng tên bôi dược, ngay cả chén thuốc cũng không muốn uống ? Người kia làm sao có thể hôn mê một ngày một đêm được, đại não bắt đầu hoạt động.

"Này, Nghĩa Dương, tỷ làm sao vậy ? Ta bất quá là hôn mê một chút, chẳng lẽ cánh tay bị thương, còn có thể lấy mạng người sao" Thái Bình định nói nữa nhưng bị Nghĩa Dương dùng ngón tay chặn lại . Thái Bình định duỗi tay trái ra nhưng đầu vai nổi lên đau đớn, đành nâng bàn tay phải nắm chặt tay Nghĩa Dương, nhu tình trước mắt.

"Thái Bình, không nên nói vậy...chỉ cần muội có thể hảo hảo, cái gì ta cũng sẽ đáp ứng muội...mặc kệ trong lòng muội còn có ai..." ôn nhu mềm giọng, Nghĩa Dương chỉ sợ mất cơ hội thổ lộ.

Nhớ tới Thái Bình bắt đầu hôn mê từng tiếng gọi tên của mình, nước mắt Nghĩa Dương lại tuôn ra, Thái Bình trong lòng muội có mẫu hoàng của muội thì thế nào, ta không muốn nhìn thấy muội bị bất cứ tổn thương gì!

Thái Bình thương tiếc nâng mặt Nghĩa Dương, ôn nhu lau đi vệt nước mắt: " Nghĩa Dương đang êm đẹp sao lại rơi lệ? Tỷ có biết hay không ánh mắt của tỷ rất đẹp. Hai đồng tử đều mọng nước, một khi nước mắt đầy tràn, là từng giọt từng giọt rơi vào lòng ta rất đau! Nghĩa Dương của ta hẳn là "đồng tiễn thủy nghênh nhân diễm, vạn chủng phong lưu đàm tiếu gian"

Thượng Quan Uyển Nhi không thể chịu nổi nghe Thái Bình công chúa dỗ ngon dỗ ngọt, thật đúng là khiến tâm người rung động, chua xót tại sao khi cùng với bệ hạ ở một chổ lại không nói lên những lời tâm tình thế này. Nghe ai nói mình thật không chịu nổi rồi, cũng tốt mình sẽ đến chổ bệ hạ nói một câu. Tuyên Thành cũng thật sự khí định thần nhàn, vẫn như thế ngơ ngác lắng nghe, thật sự là tự mình chuốc khổ! Đang muốn kéo Tuyên Thành lui ra, lại nghe trong phòng Thái Bình lại bắt đầu làm nũng,

"Này, Nghĩa Dương, tỷ nói điều gì cũng sẽ đáp ứng ta! Kiếp sau ta còn muốn mẫu hoàng làm mẫu thân, ngoài ra Nghĩa Dương vẫn làm tỷ tỷ làʍ t̠ìиɦ nhân của ta có được không! " Thái Bình tựa hồ chí tại tràn đầy, Tuyên Thành nghe xong trong lòng căng thẳng. Mẫu hoàng làm mẫu thân, ngoài ra Nghĩa Dương vẫn làm tỷ tỷ làʍ t̠ìиɦ nhân ! Đây đại khái là lời Nghĩa Dương muốn nghe nhất rồi!

"A, cái khác ta đều đáp ứng muội, chỉ có một điều kiện là không được, kiếp này ta đã là của muội, kiếp sau ta đã hẹn với Tuyên Thành" Mền mại uyển chuyển, sinh sinh như lôi, đánh thẳng vào nội tâm Tuyên Thành.

Thượng Quan Uyển Nhi hồ nghi nhìn Tuyên Thành, được rồi vẫn là Tuyên Thành tranh đấu gay gắt, trách không được nhìn như vô khiên vô quải, nước chảy mây trôi, nguyên lai đã cùng Nghĩa Dương hẹn ước kiếp sau. Chính mình cũng nên nhanh về, đem bệ hạ kiếp sau, kiếp sau sau nữa ở một chổ!

Vì vậy chờ Nghĩa Dương bưng chén thuốc đến đưa cho Thái Bình, Thái Bình thật đúng không thèm nhìn mặt người, trực tiếp cong lên đôi môi, không để ý đến! Ai bảo Nghĩa Dương vừa mới cự tuyệt mình cầu ái kiếp sau! chán ghét! Rõ ràng đã cùng Tuyên Thành hẹn ước trước, Tuyên Thành, quả nhiên là tình địch cả đời của mình, Không, là tình địch kiếp sau!

Nói xong sinh khí, nhưng Thái Bình vẫn đế ý Nghĩa Dương có hay không đặt chén thuốc xuống, hầm hừ rời khỏi tìm Tuyên Thành. Thái Bình phải ngăn lại Nghĩa Dương!

Thấy nàng lông mày không nhăn, môi cũng không mở ra, giống như là đang quyết tâm, bưng chén thuốc nhấp một ngụm! Uy, Nghĩa Dương, ta uống ta uống, Không được...dược này thật đắng đấy.

Trong miệng theo đầu lưỡi chảy vào một ít thuốc, do cái lưỡi thơm tho mềm mại của Nghĩa Dương truyền qua, không cần di chuyển, thuốc liền chảy hết vào trong bụng, vẫn là hương vị khó chịu....Bất quá không sao, bởi vì thuốc theo đầu lưỡi, chậm rãi ngừng ngừng rồi lại đến...Tựa hồ nàng có rất nhiều thời gian để nhấm nháp hết....