Võ Tắc Thiên

Chương 61: Mỹ Mỹ

"Thần Hoàng, ngài lại thất thần..." Thượng Quan Uyển Nhi u oán...Hôn dung mạo vô song trước mắt, nàng vì cái gì càng xem càng thấy không đủ rồi. Nàng như thế nào mới xem đủ, cả đời chỉ ngại là quá ngắn.

Tỉ mỉ hôn, xem như trân bảo đều không chê quá phận, ẩn tình hôn hôn, mang theo mấy tháng tưởng niệm, mang theo nỗi đau trong thời gian xa nhau, mang theo tâm tình bị di vong, bị oan ức, bị không được để ý đến, làm sao có thể không quý trọng không động tình?

Tình cảm đã bị đè nén quá lâu, đã đến lúc có thể thổ lộ, có thể phóng thích những điều kia, giữ lại cảm giác không cam lòng, giữ lại tất cả kích động, giữ lại tất cả tình ý, nguyên lai cũng chỉ có thể nói ra mấy câu, giống như gió xuân quất vào mặt, thấm vào tâm gợn sóng vài phần, chưa bao giờ da thịt trực tiếp giống như vậy, khuây khỏa như vậy

Môi để lại nhiều điểm đỏ tươi, chính là son môi bóng loáng rất mới của Thượng Quan Uyển Nhi, tuy đã cố nhẹ nhàng nàng vẫn có thể thấy được dấu vết, chính là dấu vết của nàng. Nàng không nhịn được phải hút cắn da thịt như ngọc, đầu ngón tay sờ nhẹ chỉ sợ đυ.ng mạnh sẽ bị thương, đầu lưỡi thè ra liếʍ lộng, cho tới khi đến trước hồ điệp gợi cảm trêu người nàng mới dừng lại, quyết tâm hung ác hút một ngụm, rồi ngừng lại đưa lưỡi liếʍ lên. Không thể làm đau Thần Hoàng, cởi y phục nửa mở, cùng làn váy giao thoa, một tay nắm chặt ngực, môi mọng ngặm lấy cái còn lại

Vươn đầu lưỡi xoay quanh liếʍ lạo. xung quanh hiện lên hạch hình vòng cung tuyệt đẹp. Vùi vào tuyết phong ăn mật đường ngon ngọt, nghe bên tai âm thanh yêu kiều, chính là hương vị thích nhất...

Uyển....Nhi..." Trước ngực mềm mại bị bàn tay vuốt ve, trên môi bị Uyển Nhi giữ chặt trong miệng làm cho nàng vì du͙© vọиɠ mà chết, không tự giác bắt đầu rên rĩ...Thân thể có lẽ đã khát khao quá lâu, quá lâu rồi....

Cũng bắt đầu nhịn không được phát ra run rẩy...

Bụng dưới chạy qua một luồng điện, hạ thể nóng lên, tựa hồ chổ đó cũng đã chuẩn bị xong...

Uyển Nhi, đêm nay nàng làm ta thỏa mãn du͙© vọиɠ mới tốt...

Uyển Nhi tự nhiên cũng có nghĩ qua, cũng từng nghiền nát qua, Thần Hoàng cũng là nữ nhân, đầu tiên muốn cho Thần Hoàng thoải mái trước.

Trước ngực như thế nào trung y còn tác dụng ngăn trở, nhân sắc đỏ au tựa hồ chỉ càng làm tăng thêm xuân tình. Ma sát lẫn nhau sinh ra nhiều điểm khoái ý. ôm lấy thân thể mềm mại

Ngón tay vuốt ve, tựa hồ cũng sinh ra khoái ý, không vội, không chậm chạm đến nơi ấy, tay Thượng Quan Uyển Nhi lại sờ lên thân thể Thần Hoàng, vừa nghĩ đến thần hoàng sẽ ở dưới nàng chỉ hạ nở rộ, khoái ý liền chạy khắp não. Cảm giác hợp với lòng mình đều bắt đầu đình trệ, càng thêm mềm nhũn.

Cả người như đặt trong đám mây, đột nhiên chóng mặt, mê mê ly ly, phản phất màn che ánh vàng rực rỡ đều bắt đầu động tình, đều là vì nàng nên Thượng Quan Uyển Nhi mới có thể đẹp như thế.

"Thần Hoàng..." than nhẹ một tiếng, phía sau lưng bóng loáng, dấu vết bị vuốt ve, hợp với trước ngực đầy rẫy dấu son môi, coi như dấu vết trước mặt đều thuộc về Thượng Quan Uyển Nhi nàng.

"Đừng để ta sốt ruột chờ đợi..." Võ Chiếu quyết định chắc chắn, nhắm mắt lại, chờ đợi, dò xét chờ mong....

Trước đó đề tỉnh một câu không cho là phạm quy, dù sao rụt rè hay gì gì đó là hoàn toàn không được

"Sẽ không, Uyển Nhi sẽ hầu hạ tốt thần hoàng, làm cho thần hoàng thoải mái" Tự tin, nguyên nhân do đâu, có lẽ chỉ một mình nàng hiểu rõ.

Đôi môi thiện chiến, tranh được mấy hồi, lại còn lưu luyến không đủ nước bọt, như vậy là không đúng. Thượng Quan Uyển Nhi nhịn xuống muốn được nếm thêm mùi vị tuyệt vòi, thích nhất là dây dưa môi Thần Hoàng rồi...

Đôi môi đỏ hồng nhếch lên, vẫn không quên lè lưỡi liếʍ thượng một cái, rốt cuộc còn chút dư vị.

Nhịn xuống xúc động muốn âu yếm, Thượng Quan Uyển Nhi đã lưu luyến ở chổ đó quá lâu, nhìn kiệt tác của mình trước ngực thần hoàng, dấu vết yêu đương, thần hoàng nhất định sẽ rất thích!

Duỗi ngón tay ngọc, tìm kiếm vuốt ve, một đường lưu lại dấu vết, đôi môi rơi vào nơi mẫm cảm nhất của thần hoàng. Nếu có thể muốn vĩnh viễn ôm hôn, Thượng Quan Uyển Nhi sợ là chết cũng thành quỷ phong lưu.

"Uyển Nhi..." Võ Chiếu khẽ gọi, hơi có chút ý tứ cầu xin, thân thể khô nóng khó nhịn, Uyển Nhi cứ tra tấn nàng. May mắn hôm nay nàng tâm tình tốt bằng không thì...hừ!

"Liền đây..." ngón tay sờ thượng vùng đấy trơn ướt, Thượng Quan Uyển Nhi biết rõ nàng đã để thần hoàng chờ đợi quá lâu. cảm giác có tội lỗi ngập tràn đầu óc, tìm kiếm ngọn nguồn, ngọc thủ từ từ tiến vào, thoáng cái thần hoàng ôm chặt lấy nàng.

"Ân..." Nóng như lửa, tựa hồ chẳng biết lúc nào hỏa dục bùng cháy dữ dội, không thể dập tắt, chỉ cần chạm vào thân thể của nàng sẽ trở nên khô nóng, sẽ muốn thân thể cùng thân thể trực tiếp va chạm.

Yêu kiều, uyến chuyển êm tai. Thượng Quan Uyển Nhi càng ôm chặt thần hoàng, thân thể khinh động, ngón tay ngọc cũng theo đó mà ma sát, nàng có thể cảm giác được ngọn nguồn ấm áp bao vây lấy nàng, Thân thể thần hoàng chính là kẹp chặt lấy ngón tay nàng, nàng muốn nàng. Kɧoáı ©ảʍ này đã rất nhanh thay thế ngượng ngùng, ngượng ngùng, ngượng ngùng, đây không phải là đang ở trên long sập cùng ân thuận hay sao

Ngọc thủ linh động, khẽ di chuyển liền làm thần hoàng ôm chặt nàng hơn nữa, thân thể của nàng cũng sớm phát ra đau nhức, mà ngay cả bàn tay dao động trên lưng thần hoàng cũng mau chóng thu về. Quay trở lại ôm thân thể thần hoàng, tuyết phong bị cọ sát trở nên nóng vô cùng, tựa hồ nếu mình khẽ độnng, thì cả người thần hoàng cũng sẽ di chuyển theo.

Thiên kiều bá mị, nghe được thật rõ ràng, có người như đang trong mây mù, sắp lâng lâng bay lên.

Rốt cuộc lại dùng cái lưỡi dây dưa một phen nữa, cũng không phân thân vô thuật.

Lưỡi Võ Chiếu quấn lấy cái lưỡi của Uyển Nhi, thân thể của nàng cùng với nàng đều giống nhau khao khát thϊếp hợp kín kẽ với thân thể đối phương, xem như toàn tâm toàn ý đều bị nàng cuốn lấy rồi. Thân thể Uyển Nhi nhỏ nhắn, mà lại có sức lực lớn như vậy, để cho bản thân mình chịu rơi vào tay giặc.

"Uyển..Nhi..." miệng lưỡi quấn giao thoát ra khoái ý, sắp làm cho nàng hít thở không thông. Hạ thể khô nóng khó có thể bình an, tay Uyển Nhi liên tiếp di động ướŧ áŧ trơn trượt, tựa hồ tà âm như tiếng nước chảy đều rơi vào tai nàng, nàng yêu thích như vậy.

"Thần...hoàng..." Ngón tay tựa hồ bị vòng xoáy quấn lấy, nàng tìm kiếm vuốt ve, thế giới bên trong là thế này đây. Tuy nàng đọc vạn quyển sách, cũng không có cuốn sách nàng dạy nàng nhận biết huyền cơ trong đó.

Chỉ cần chạm nhẹ bên trong, liền có thể làm thần hoàng hưng phấn, vui sướиɠ, đạt tới đỉnh của ái dục. đặt mình trong đám mây mù quẩn quanh, xem như chổ đó chính là thiên đình.

Không phải là lần đầu tiên tiến nhập vùng đất tư mật nhất của thần hoàng, nàng sao lại không biết địa thế, tình hình nơi đó, chỉ có thể tìm kiếm, vuốt ve, mới có thể tường tận nơi đó.

"Ân...Uyển Nhi..."Thân thể bị kéo căng cái kia không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên trong, không thể buông lỏng, dường như cũng chẳng để ý, thân thể rốt cuộc chẳng còn là của mình nữa rồi

Nhận được ám chỉ, Uyển Nhi nếu còn không biết ưng thuận nơi nào nên dùng lực thì có điểm quá ngốc đáng được yêu. Ý loạn mê tình, ngón tay tiếp tục di chuyển, kí©ɧ ŧɧí©ɧ phiến da thịt mềm mại kia, nếu là đặt ở trên môi sẽ có hương vị gì đây.

Uyển Nhi có chút hiếu kỳ không thể đợi được quá lâu, Võ Chiếu thở dài một tiếng, ôm chặt Uyển Nhi, thân thể nhịn không được rung rẩy liên tục, đổ mồ hôi đầm đìa, đúng là sự tình xấu hổ.

Ôm lấy thân thể, đầu lưỡi lướt lên vành tai, chỉ như vậy thè lưỡi ra liếʍ, liền làm cho môi thần hoàng phát ra tiếng nhạc mỹ diệu. mồ hôi trơn trượt chảy xuống dấu vết hôn, đợi cho tác phẩm của mình hiện ra, Thượng Quan Uyển Nhi chau mày không nói.

Thượng Quan Uyển Nhi xem xét toàn thân thần hoàng đều đầy dấu vết, sắp khóc rồi, chính mình vất vất vả vả ghi lên chính là chữ kia, không có! dấu môi son đỏ tươi, không thể để cho thần hoàng phát hiện, còn phải để lại mỹ cảm, nàng mới không ghét bỏ cái chữ "ái" mà nàng đã vất vả ghi lại nơi này!

Thế nhưng làm sao bây giờ ? , chỉ còn lại một người trên long sập mồ hôi đổ đầm đìa thở gấp, ở đâu còn có chữ "ái" này nữa! Lần sau loại kỹ thuật này, Thượng Quan Uyển Nhi có ý định làm ngay ban ngày, để thần hoàng trực tiếp có thể xem.

Chỉ tiếp tục hôn thân thể mềm mại, thần hoàng rõ ràng bắt đầu nghiêng người, hai người ngọc thể quấn giao, sớm đã không thể phân biệt ta nàng lẫn nhau. Một cái trọng tâm bất ổn định, nàng lại đem thần hoàng áp ngã xuống giường

Trên trán rũ xuống tóc mai kề sát khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành của thần hoàng, Thượng Quan Uyển Nhi rất hạnh phúc, ai có thể may mắn nhìn thấy tư thái thần hoàng như vậy. Vạt áo mở tứ phía, mồ hồ đầm đìa ướt đẫm một nhuyễn tóc xanh quấn quanh, đôi môi đỏ mọng tự nhiên hơi cong, chính là mỹ nhân ngon miệng nhất trên đời.

Cỏ thơm um tùm, phân không rõ là nước bọt của ai đang tác quái. Thượng Quan Uyển Nhi một bên xoa nắn hai ngọn núi phập phồng bất động, một bên chui vào liếʍ láp. tân dịch thơm ngọt nhất. Năm ngón tay chạm đến chính là không còn trọng yếu nữa. đặt ở trong miệng thơm như mứt hoa quả

Dọc theo đùi trơn ướt, chổ đó trắng nõn ửng hồng, tựa hồ có thể nhìn thấy được chất lỏng trong suốt lưu động, nhìn thấy cảnh xuân, người nhịn không được hút lấy. tại sao có loại chi vật mỹ vị như vậy.

"Uyển Nhi, đừng...dừng..."Võ Chiếu ra lệnh, Uyển Nhi thật là, thân thể mình đã xụi lơ rồi, không chịu được nàng lại giằng co.

"Uyển Nhi không muốn, thần hoàng muốn" Đương nhiên rồi, đầu lưỡi thè ra liếʍ chổ đó da thịt màu hồng nhạt mềm mại tươi đẹp chỉ muốn cắn một hơi.

Cái lưỡi vuốt ve da thịt non mền, bên tai nghe tiếng nhạc say lòng người, lại làm cái gì đều không đủ, thân thể đều đang rất hưởng thụ, cảm giác thính giác đều đạt đến đỉnh cao khoái lạc

Trách không được thần hoàng từng ở dưới thân thể của nàng như thế, nguyên là tự vị mỹ hảo như vậy, chỉ là tân dịch quá ít, đã sắp bị nàng ăn hết, còn muốn thêm nữa...ăn rất tốt.

Hai ngón tay băn khoăn một lát, nhất cổ tác khí dũng mãnh đi vào phía trong, lập tức bị cơ thể căng cứng kẹp chặt.

"Ái nhân, thả lỏng" Lời mang theo tình thiêu, không quên vuốt ve hai đùi trắng nõn, nơi ấy bị tách ra đạo lộ bên ngoài chính là tư thế khiến người thẹn thùng, chổ đó bất đắc dĩ, nhưng trong thân thể rất thích thú. Không phải là khúc ý nói hùa, mà chính là chân tâm thật ý, tùy theo tâm mà di chuyển, là chổ để ái nhân quý trọng nhất, chính là hiện tại Uyển Nhi hết sức đoán ý nói hùa mình, để cho mình khoái hoạt, đỉnh phong, là thân cùng tâm mật thiết phối hợp

Từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ là Uyển Nhi cho nàng, nguyên không nên áp lực như vậy, trên thân thể mỗi một chổ đều lưu lại dấu vết nàng chơi đùa qua. Tựa hồ cái miệng nhỏ nhắn cong lên của Uyển Nhi còn ở trước mắt nàng, Uyển Nhi a, Uyển Nhi, ta sao lại không biết nàng vất vả vẽ lên chữ viết bằng ô mai,

Ai cũng đánh giá thấp năng lực quan sát của ta, huống chi nàng chậm rì rì như vậy, không phải vì cho nàng "viết" nguyên vẹn chữ ái, có lẽ ta sớm đã đem nàng đá xuống giường rồi.

Càng nhiều khoái hoạt trùng kích thần kinh, chỉ thấy người kia hai mắt lờ đờ mơ màng, không nhận ra hài tử kia đang cho nàng khoái hoạt, rốt cuộc nàng chỉ có thể vô lực trầm luân

Nguyên lai tưởng rằng thân thể cực độ hưng phấn sau đó sẽ có một cái ôm ấp áp. Ôn nhu vây lấy nàng, ở bên tai nàng nói những lời tâm tình như trong thơ ca

Thế nhưng...ai ngờ...

Nếu tái liếc mắt nhìn, có lẽ sẽ thất vọng mất!

Uyển Nhi, hôm nay trẫm mệt mỏi, ngày khác nhất định nàng phải đẹp mắt!

Chui vào dưới hạ thể thần hoàng, Thượng Quan Uyển Nhi vô thức mỹ mỹ ăn lấy tân dịch ngon ngọt, nguyên lai hết thảy đều kɧıêυ ҡɧí©ɧ điên cuồng cũng là vì ăn ! Ăn ! Ăn!

Thượng Quan Uyển Nhi, nàng nguyên lai chính là cốt heo!

Võ Chiếu đã có chút hối hận, vì cái gì vào lúc Thượng Quan Uyển Nhi còn ở trên ngực nàng khắc chữ "Ái" nàng chưa đem nàng đá xuống giường? Hiện tại lòng có dư nhưng lực chưa đủ, muốn đá xuống cũng bị mất hết khí lực

oOo