"Thôi, trẫm giờ là hoàng thượng, tự nhiên sẽ có hậu cung ba nghìn" Võ Chiếu nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển Nhi, vừa lòng nhìn thấy khóe môi nàng có chút run rẩy, ủy khuất vô cùng mà không dám nói gì,đây chính là Uyển Nhi mà trước đây nàng đã tống vào tử lao sao, mình nhất định váng đầu rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi cắn chặt răng, thành bại là vào lúc này: " Một thế hệ nữ hoàng có hậu cung ba nghìn, một mình Uyển Nhi không phải là tốt sao?"
Không yên khó an, là cảm giác hoàng thượng vẫn gây ra cho nàng, nhận lấy hưởng thụ, Thượng Quan Uyển Nhi thích thú. Chính là, hoàng thượng không cần nhìn chằm chằm Uyển Nhi có được không ? Uyển Nhi hôm nay chỉ quét một tầng phấn mỏng, nói đúng ra phấn trang điểm còn không đủ. Nếu bị người khác nhìn lâu như vậy, tuy là Thái Bình công chúa nàng còn muốn nổi giận, nhưng trước mặt là thần hoàng, là người nàng yêu nhất, Uyển Nhi có phải không giống như trước dễ nhìn?
"Nàng cứ nói đi" vươn tay xoa xoa vành tai của nàng, đã sớm hồng thấu lên rồi, nếu bị nàng cắn một hơi, nói không chừng lập tức có thể làm cho thân thể nàng yêu kiều phát run.
"Uyển Nhi không có là tốt rồi?" Không dám tin, thiếu chút nữa hung hăng lấn lên đôi môi trước mắt mới có thể tin tưởng bỏ qua.Thế nên đã nhanh quên thần hoàng có nhiều kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trong nháy mắt thân thể tiếp xúc, các cảm quan khác đều trở nên chậm chạp. nhất định là như vậy, chính như vậy.
"Hoàng thượng, Uyển Nhi..." Uyển Nhi có thể, nhưng Uyển Nhi không nghĩ là quản lý.
"Gọi trẫm thần hoàng" Mà không phải là danh xưng các triều đại thường gọi thiên tử
"Thần hoàng..." Nhìn lên, nếu cũng là một loại tư thái, đây cũng chính là tư thái Thượng Quan Uyển Nhi thường có.
"Thế nào?" cố tình trốn tránh vấn đề, trẫm biết Thượng Quan Uyển Nhi nàng luôn xảo ngôn đối đáp, nghiền ngẫm từng chữ một, am hiểu biến đen thành trắng, trước kia không có dùng đối với trẫm, sau này cũng không được!
"Thần hoàng anh minh, Uyển Nhi quả thật có lòng nhưng không đủ lực" Nói là tâm hoàn toàn có lực mới đúng với tình hình thực tế, Thượng Quan Uyển Nhi tràn đầy tự tin
"Trẫm biết Uyển Nhi không quản lý được" Đượn tiện nghi còn khoe mẽ hay đại loại như thế, tựa hồ dùng ở người Võ Chiếu xét về thân phận thật không hợp. đáng tiếc người nói người nghe vui vẻ chịu đựng. Một người nguyện phá hỏng, một người nguyện chịu đựng, cũng là thường thấy, xem như chuyện vui trong nhân gian.
"Cho nên sao?" yếu điểm là ngon ngọt, thần hoàng nếu cao hứng, chắc sẽ không keo kiệt.
"Không có cho nên, trẫm chính là muốn nàng trở thành chiêu dung, trẫm thích phong hào chiêu dung" chân tình thực lòng, sắp làm ai cảm động ươn ướt đôi mắt.
"Trẫm trước hết phong cho nàng làm chiêu nghi, Uyển Nhi không tài không đức thế nào xứng với trẫm!" Tuy là không nói gì cũng hạnh phúc, Thượng Quan Uyển Nhi như là được mứt hoa quả. Bị người nói không tài không đức mà còn có thể hạnh phúc tràn đầy, không nhiều không ít, chỉ có một mình Thượng Quan Uyển Nhi.
"Tổ tiên Uyển Nhi đúng là tích đức làm việc thiện, hiện giờ đã được đền đáp." Lòng tràn đầy vui sướиɠ, lời ngon tiếng ngọt so không bằng với khoái hoạt, được thừa nhận, được thành toàn, bị lý giải, vẫn là người này.
"Nếu Uyển Nhi nói như thế, trẫm lập tức ban thưởng mẫu thân của nàng Trịnh Thi thành Phái Quốc phu nhân, tổ phụ của nàng ta cũng sẽ có truy phong khác" Sớm đã muốn cho, hôm nay một hơi nói ra hết.
Thượng Quan Uyển Nhi vươn ngón trỏ dán lên môi thần hoàng, khuôn mặt ẩn tình:" Thần hoàng, thỉnh không cho Uyển Nhi quá nhiều kinh hỷ đến thế, sẽ làm Uyển Nhi tin là thật. Nhất định là mộng thôi, hết thảy đều là mộng, mộng tỉnh qua đi, Uyển Nhi còn ở trong tử lao chờ bảy ngày sau hành hình"
Giãy dụa muốn thoát lại không trốn thoát được, là ác mộng vô biên vô hạn.
Võ Chiếu thở dài thật sâu, người này sớm trở thành nhược điểm của nàng, nhược điểm của nàng có rất nhiều, cảm giác Thái Bình không phải là một trong số đó. Chính là nhược điểm này đã trở thành phụ tá đắc lực của nàng, thì như thế nào lại hủy nàng đi, mang đến hạnh phúc tràn đầy cho nàng mới đúng. Từ xưa tự xưng vương, người luôn bị bằng hữu xa lánh không còn một ai, trở thành người cô đơn. Nàng không muốn trở thành như thế, Uyển Nhi, nàng phải giữ ở bên người, Thái Bình, nàng cũng phải giữ ở bên người, còn có con trai của nàng, nàng cũng sẽ đối xử tử tế. Những người này đều là gia tài của nàng, không phải đe dọa
"Muốn hay là không muốn?" Nắm trong lòng bàn tay, tay ôn hương nhuyễn ngọc, tâm cũng vì thế mà nhu hòa.
"Muốn..." Chỉ cần là thần hoàng ban cho, Uyển Nhi tất cả đều vui vẻ chịu đựng.
"Tốt lắm, nhắm mắt lại, ở trong lòng trẫm ngủ một lát, trẫm sẽ không để cho ác mộng lại vây khốn Uyển Nhi" một lời nhẹ nhàng, Võ Chiếu muốn nhìn dung nhan Uyển Nhi khi ngủ, nàng tưởng niệm người kia khi ngủ cong lên khóe môi, hướng vào trong lòng ngực nàng cọ quậy.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe lời nhắm mắt lại, cũng bất tri bất giác thật sự ngủ mất. Võ Chiếu chỉ nhìn Uyển Nhi, tâm tư hàng vạn hàng ngàn, đứa bé này từng bước một đi vào trong lòng nàng.
Nàng nhìn thấy nàng lớn dần, lột xác, bất luận là dung nhan hay là thơ văn là tài năng hay là chữ nghĩa, là thân hay là tâm. nàng không phải tốt nhất sẽ không được để ý đến, chính là có nàng hàng năm làm bạn ở bên cạnh, nói không rời đi, khó là không thể
nàng cũng tùy hứng, nàng cũng sợ hãi, có lẽ lòng nàng vẫn còn quá xấu xa, những thứ này đều thuộc về Uyển Nhi, người khác đều không có, chỉ có Uyển Nhi tài năng này mới có thể đến gần thân thể nàng, đến gần lòng của nàng, không ly khai
Chạm lên môi nàng, lông mày nàng, mắt nàng, mũi nàng, vòng quanh yêu thương, nếu là chôn dưới đáy lòng, chỉ có thể để thối rữa ở trong lòng. Nói ra hai bên đều có lợi.
Thượng Quan Uyển Nhi như thế nào không cảm giác được giữa lông mày của mình bị người khẽ chạm vào vết sẹo. mới đầu nàng còn hoảng sợ, nàng còn tưởng rằng là người khác...là Lý Hiển...
Nhưng tiếp theo lại ngửi được mùi thơm quen thuộc, tay mềm mại đích thị là thần hoàng. Không bỏ được cứ như vậy mà tỉnh, sợ là mất đi mộng đẹp.
"Tỉnh còn ở trong ngực trẫm sao? chiêu dung đúng là tư thái, cánh tay trẫm đều đã bị tê nhức" Võ Chiếu trêu ghẹo nói. ngay khi nàng vừa tỉnh nàng đã biết, lông mày nhíu lại chính là do mình vuốt lên.
"Uyển Nhi biết sai rồi" Thượng Quan Uyển Nhi bối rối ngồi dậy, sửa sang lại quần áo," Uyển Nhi xin cáo lui trước"
Thế nhưng không chủ động lưu lại sao , Uyển Nhi, Võ Chiếu cắn răng. Chẳng lẽ làm khó mình chủ động thật sao, thật sự là đáng ghét. Đem cánh tay mình đè đến mỏi nhừ, trên người cũng khô nóng, cũng đã mấy canh giờ, lại còn muốn chạy trốn, thật sự là không giống với cá tính của Uyển Nhi. Chẳng lẽ mình khi dễ nàng, nàng trở nên không còn can đảm nữa sao? Vẫn là Uyển Nhi to gan lớn mật đáng yêu hơn.
Bất động nhan sắc, cũng chỉ là tư thái phải có. Khả khổ một chút là không tìm ra lời phù hợp.
"Thượng Quan chiêu dung, nếu đã là chiêu dung của trẫm rồi, đêm nay nàng đến thị tẩm đi" Võ Chiếu đứng dậy bất động nhan sắc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi đã muốn bước nửa bước chân.
"Thần hoàng...." Kinh hỉ quá độ, Thượng Quan Uyển Nhi biểu hiện thật đúng mức.
Tuy là tái hết sức câu dẫn, trong lời nói, trên thân thể đều đã hoàn toàn lâm vào, chính là nếu thần hoàng không lưu nàng, nàng cũng không dám chủ trương
Huống hồ, nàng không tin, thần hoàng không nghĩ đến?
Tuy là thần hoàng không lưu nàng, nàng cũng sẽ tìm lý do đến xem thần hoàng. Huống chi nàng hiện tại không muốn đi chổ nào khác, ngoại trừ tẩm cung của thần hoàng, long sập của thần hoàng.
Tình cảnh này, xa cách mấy tháng, tái sờ lên trung y của hoàng thượng, tâm thế của Thượng Quan Uyển Nhi lại đập mạnh thình thịch không ngừng,
"Thượng Quan Uyển Nhi, tay nàng đặt ở chổ không nên đặt quá lâu rồi đó" Nhẹ giọng giận dữ là vì trách móc, cũng có thể cho rằng liếc mắt đưa tình, xấu hổ mang oán
"Uyển Nhi sai rồi" nói là như thế, mặt tiếp tục hồng lên cũng không ngại.
Thích bộ dạng Uyển Nhi vô hại đối với cả người lẫn vật, không thích nàng khoe khoang phong tình, trêu hoa ghẹo nguyệt. Giày vò đồng thời thân thể cùng tâm Uyển Nhi, nàng cũng giống như Uyển Nhi nhận lấy tịch mịch thụ lấy tra tấn thể xác lẫn tinh thần.
Vươn tay nhẹ vuốt vuốt hoa mai trang của Uyển Nhi, nếu ở gần sẽ thấy vết sẹo, đây cũng chính là do nàng gây cho Uyển Nhi đau đớn cả đời.
Thượng Quan Uyển Nhi sâu kín cười nói:" có phải là rất xấu không"
Võ Chiếu tâm bắt đầu đau rồi, nàng chịu không nổi thấy Uyển Nhi đáng thương khổ sở, hai mắt đẫm lệ mờ mịt, lại còn cố gắng mỉm cười. Giống như cả thế gian cô phụ khi phụ nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán, tỏ ra tim đau xót.
"Uyển Nhi vô luận có như thế nào, trong lòng trẫm đều rất xinh đẹp" lời nói tình cảm như thế, đúng là bậc nhất, không thể thay đổi được, Thượng Quan Uyển Nhi khó kiềm lòng, đưa lên môi thơm.
Lưỡi quấn giao lần lượt hoán đổi, nước bọt rơi vào trong miệng đều ngọt lành, ai say trước đều không còn quan trọng nữa rồi. Chờ đợi thân thể tiếp xúc đã lâu lắm rồi, một ngày không thấy như cách ba thu, ở trên người Uyển Nhi một chút cũng không đủ, huống chi hiện tại đã quá ba tháng, thật không hiểu cả ngày lẫn đêm làm sao có thể trải qua được.
Trong miệng thanh âm nức nở rêи ɾỉ hóa thành lời nói nhỏ nhẹ triền miên, người nghe phải say đến vài phần. Chỉ vừa hôn, Thượng Quan Uyển Nhi buông mình mềm nhũn, ôm lấy cánh tay tiện thể đem Võ Chiếu đưa đến Long sập.
Thượng Quan Uyển Nhi đáy mắt hàm xuân, mi như thu thủy, xấu hổ cười, thần thái tiểu nữ nhi hiển lộ không thể nghi ngờ. Nàng biết thần hoàng trong lòng còn vướng mắc, không lớn không nhỏ, cũng sẽ có lúc nhớ lại, chính mình muốn dùng thân thể chứng minh. mở ra cái kết này, tất cả vấn đề đểu giải quyết dễ dàng. Chính mình không nói một lời, không có nghĩa chính mình không thèm để ý.
Người ở trên giường, mọi chuyện đều giải quyết tốt, mọi sự đã được chuẩn bị, ngay tại đêm nay. Huống chi vô luận là tâm hay là thân thể, nàng đã tịch mịch quá lâu. Ngón tay ngọc của thần hoàng, như thế nào động vào nơi đó của nàng, làm cho nàng nếm trải hương vị tuyệt đỉnh. Về phần đau đớn , cũng là chứng minh tình yêu.
Thượng Quan Uyển Nhi ta cho tới bây giờ chỉ có một mình thần hoàng, chưa bao giờ cho người khác, từ nay về sau, cũng chỉ một mình thần hoàng sở hữu
Trâm cài ngọc châu, búi tóc ở thái dương, nhất nhất buông xuống, hai nữ tử tọa ủng long sàng.
"Nơi này còn đau không?" Lời nói muốn hỏi rốt cuộc đã có thể nói ra, nếu biết chọc cho Uyển Nhi rơi lệ, nàng sẽ không nói
"Thần hoàng..." mình từng oán hận cái này, nhiều năm thân phận địa vị như vậy, mới mấy ngày đã được mình yêu thương nhất rồi, toàn bộ là bởi vì người này...
Tinh tế hôn lên hạt minh châu dường như muốn rơi xuống, dừng ở phần môi thật mặn. Uyển Nhi luôn làm cho nàng không thể không đau lòng, ngày sau sẽ không làm nàng rơi lệ nữa. không thể để mình đau lòng nữa.
Môi ôn nhu rơi xuống môi, Võ Chiếu nâng mặt Uyển Nhi lên, ngón tay xuyên qua làn tóc đen của nàng, viền môi lướt quá, lo âu đã lâu sớm chạy lên đại não, mà ngay cả khi cái lưỡi tiến vào trong miệng, chỉ vì chậm một khắc đã để cho nàng giành quyền chủ động, cái lưỡi tiến nhập trong miệng lay động, tình tư, tâm ý dao động, sớm đã chẳng biết lúc nào tâm hòa lẫn vào nhau.
Võ Chiếu chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có người nào khác ở trong lòng nàng, nàng nghĩ đến cả cuộc đời này chỉ có một tình yêu duy nhất chưa kịp đơm hoa kết quả đã héo rũ.
Tiêu Nhi, lúc này ta còn muốn nàng sao, yêu nàng trong lòng, tái sẽ không đem nàng vùi lấp trong bụi thời gian ở đáy lòng, có lẽ ta đã có thể đối mặt với nữ nhi của nàng , cho các nàng một cuộc sống đầy đủ.
Nghĩa Dương, Tuyên Thành, ta sẽ cho các nàng tự do lựa chọn, nếu các nàng muốn tiếp tục lưu lại nơi này, hoặc là ở bên cạnh ta đều có thể. Ta sẽ xem các nàng giống như nữ nhi thân sinh mà đối đãi. Đem nhiều năm không nhìn đến các nàng bù đắp lại. Phong thưởng cho các nàng vinh quang công chúa.