Võ Tắc Thiên

Chương 59: Hoàng Thượng

Trung Tông Lý Hiển càn rỡ, dung túng ngoại thích, lại đem Vi hậu cưng chiều vô pháp vô thiên, mới hơn hai tháng, rầm rộ xây dựng, đình đài lầu các, kể không hết.

Hậu cung Vi thị được sủng ái, hoành hành ngang ngược, không để bất cứ kẻ nào vào mắt. Chỉ có tẩm cung thái hậu cùng Thái Bình xem như không dám giương oai, các cung điện còn lại ra vào như chốn không người.

Đế hậu ngu ngốc, đã đến cục hạn, hậu cung rối loại vô cùng, cũng may việc triều chính chưa có sai lầm lớn, hết thảy đều do Thượng Quan Uyển Nhi soạn thảo chiếu thư, chính trị thanh minh.

Võ Chiếu lúc này vẫn yên lặng rất lâu, đó là tìm ra một sai lầm để phế đế.

Dù sao cũng là con của mình, Võ Chiếu trong lòng có chút do dự, nếu không phải Uyển Nhi từ sau mê hoặc, sợ là triều đình sẽ không bị người chê cười nhanh đến vậy. Việc hậu cung, đích thị là gió thổi không ít bên tai.

Trên đại điện, Trung Tông Lý Hiển lại đưa ra đề nghị cho phụ thân của Vi Hậu là Vi Nguyên Trung đảm nhận chức Thị Trung, Cựu thần trụ cột đều liều chết can gián, quan viên mới đề bạt thì toan tính đón hùa thánh ý, phá hoại thánh thính.Trong khoảng thời gian ngắn, trong triều đình khắc khẩu không ngớt, hai phe bất phân thắng bại.

"Được rồi, không cần tiếp tục bàn luận! Bất quá cũng chỉ là một chức tể tưởng,trẫm muốn đem cả thiên hạ cho Vi Nguyên Trinh còn được!" Trung Tông giận dữ, mình là hoàng thượng, nghĩ muốn cho nhạc phụ chức tể tướng lại không được, vậy làm hoàng thượng làm gì nữa!

Thượng Quan Uyển Nhi lãnh mắt thấy, sớm biết hoàng thượng vào triều sớm thương nghị vụ này, trước đó mật báo Thiên Hậu, nàng không tin Thiên Hậu còn nhịn được nữa. Nếu là như vậy sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt

Vào lúc Thượng Quan Uyển Nhi chờ đợi, ngự lâm quân rốt cuộc cũng xuất hiện, nàng còn có thể nghe thấy trái tim mình đập kịch liệt, người nàng mong nhớ ngày đêm rốt cuộc sau hai tháng rời khỏi sắp trở lại triều chính, nàng có thể nào không kích động!

"Lớn mật! Người nào phái ngự lâm quân bao vây đại điện, muốn tạo phản sao!" Lý Hiển đứng lên, bất chấp sợ hãi, giận dữ nói!

Ngự lâm quân chỉnh tề đến đủ đợi , một nữ tử lộng lẫy, đầu đội mũ phượng cài trâm, mặc phượng bào, khí thế bức người , không phải là Thiên Hậu mà Thượng Quan Uyển Nhi tâm tâm niệm niệm còn là ai nữa? nếu sau lưng Thiên Hậu không có Thái Bình công chúa thì tốt hơn, vị trí của Thái Bình công chúa vốn là của nàng. Thượng Quan Uyển Nhi bắt đầu phiền muộn, bất quá muốn chứng kiến một nữ hoàng thay đổi triều đại, tâm dễ dàng quên đi muộn phiền.

"Hoàng thượng, ngươi đang ở đây nói bổn cung tạo phản sao?" Võ Chiếu từng bước một tiếp cận ngự tòa, dọa Lý Hiền quỳ trước ngự tòa

"Mẫu hậu, nhi thần không dám" Lý Hiển quỳ rạp xuống đất.

"Vừa mới nãy ngươi nói cái gì ?"

"Mẫu hậu, nhi thần bất quá chỉ nói đùa" Lý Hiển cũng ý thức được nguy cơ sự tình.

"Thượng Quan Uyển Nhi?" Võ Chiếu thản nhiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi một cái, nhẹ giọng gọi.

"Khởi bẩm Thiên Hậu, bệ hạ nói đùa "Bất quá cũng chỉ là một chức tể tưởng,trẫm muốn đem cả thiên hạ cho Vi Nguyên Trinh còn được!"" Thượng Quan Uyển Nhi ấm giọng lời nói nhỏ nhẹ, nàng ở nơi này chứng kiến tất cả, chỉ nàng cùng Thiên Hậu có thể ở tại đây ngự tiền làm bạn! những người khác ai đều không được!

"Lời nói đùa? Quân vô hí ngôn, Hiển nhi ngươi biết không?" Võ Chiếu khiêu mi, nhìn đứa con té dưới đất lòng có không đành lòng, nhưng đứa con trai này không thích hợp làm hoàng đế, bằng không cũng sẽ không bị Uyển Nhi đùa bỡn trên tay.

Chỉ mình mới có thể có Uyển Nhi!

"Mẫu hậu, nhi thần biết sai rồi"

"Thiên Hậu, người sai có thể gϊếŧ chết cả nhà, vua sai có thể hủy diệt gian sơn, thiện hạ" Thượng Quan Uyển Nhi lên tiếng

Võ Chiếu nhìn thật sâu Lý Hiển, đứng chắp tay:" Trí tuệ hưng bang, đại ngu ngộ quốc. Tuyên chỉ!

"Phế thiên tử Lý Hiển xuống làm Lư Lăng Vương, trục xuất ra Phòng Châu, ngày mai lập tức khởi hành"

Trong ngự thư phòng, mỹ nhân lưu luyến, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thật sâu người ngồi ngay ngắn trên ngự tòa.

Thiên Hậu, sai rồi, hiện tại phải xưng là hoàng thượng mới đúng, tại sao có thể không nhìn đến nàng.

Hại nước hại dân, Thượng Quan Uyển Nhi nàng mới không dám làm, chẳng qua nàng muốn để cho hoàng thượng thư giãn một chút, uống chén trà nóng.

Kế vị mới hai tháng, hoàng đế Trung Tông bị phế xuống thành Lư Lăng Vương, cách chức rời khỏi Trường An. Chỉ cho Vi thị cùng một đứa con trai đi theo, Uyển Nhi đương nhiên bị để lại. Thiên Hậu đương nhiên để ý nàng, bằng không sao lại đem nàng lưu lại? Thượng Quan Uyển Nhi cũng không nghĩ muốn hoàng thượng để Lưu Lăng Vương có thể nhẹ nhàng ra đi, khổ kỳ tâm chí, cơ thể đói khát, cũng là một việc nên làm

"Hoàng thượng trà nguội lạnh rồi, mời người dùng chén này" Mỹ nhân dâng trà, nhưng lại không làm cho thánh thượng liếc nhìn một cái, tự nhiên thấy xấu hổ mang oán

Chính là trong quá trình , có chút lơ đãng nước nóng rơi vào ngón tay, Thượng Quan Uyển Nhi mặt đỏ bừng, chén trà lung lay, rơi vài giọt trà nóng, vào trên ngực Võ Chiếu.

Thượng Quan Uyển Nhi bối rối lấy ra khăn lụa, cũng đang tiến đến trước ngực hoàng thượng thì dừng lại...

Tiếp theo đó kinh hô một tiếng, người đã bị chặt chẽ ôm lấy.

"Nàng đây là muốn làm gì hả Thượng Quan Chiêu Dung?" Võ Chiếu thản nhiên hỏi, từ lúc thay đổi triều đại. chính thức đăng cơ triều chính, làm sao còn có thể nhàn hạ, hôm nay còn là lần đầu tiên thanh nhàn như vậy. Uyển Nhi quản lý gọn gàng, từ khi đăng cơ triều đình cũng đi vào nề nếp, may là hậu cung đều được Uyển Nhi xử lý ngăn nắp, nàng càng có nhiều thời gian đối mặt với triều đình.

Có người phản đối, có người ủng hộ, các ty các chức, đều là đón hùa thánh ý, Trong khoảng thời gian ngắn, trong triều thay máu. Trải qua khảo nghiệm, cố gắng hội quan phục chức, không được thì giáng chức, nếu mất đi những quan mua chức thì cũng không có gì tiếc.

Uyển Nhi ở phía trước lúc ẩn lúc hiện, tuy là vô tình nàng cũng xem là có thành tâm.

"Hoàng thượng, thϊếp..." Thượng Quan Uyển Nhi mắt say lờ đờ mờ mịt, đã lâu không cùng hoàng thượng tiếp xúc thân mật như vậy rồi, giờ phút này bị hoàng thượng ôm vào trong ngực, cảm giác đúng là rất an tâm

"Như thế nào?" Võ Chiếu nâng chiếc cằm gầy khiến người đau lòng của Uyển Nhi, nguyên lai chổ này vẫn còn mềm mại, hiện tại đều là xương.

"Thϊếp..." Thiên ngôn vạn ngữ, luôn nhanh nhảu đối đáp Thượng Quan Uyển Nhi lại trở nên nhát gan.

"Nàng gầy..." Chỉ một lời, người trong ngực liền hai mắt đẫm lệ mông lung, xem nàng lại đau lòng.

"Thượng Quan Chiêu Dung còn muốn đem long bào của trẫm làm ướt đi sao?" Võ Chiếu vươn tay ôn nhu lau nước mắt cho Uyển Nhi, cũng may nàng chỉ mới đυ.ng một chút đã rơi lệ, chảy xuống phía dưới, chỉ còn lại trên môi lưu lại dấu vết nóng bỏng.

Thượng Quan Uyển Nhi can đảm trước mặt người này kiên định nói:" Thỉnh hoàng thượng phế đi thân phận Chiêu Dung của Uyển Nhi, Uyển Nhi chỉ muốn làm một nữ quan nho nhỏ bên cạnh hoàng thượng"

"Thượng Quan Chiêu Dung không thích bị gọi như thế sao, còn nhiều lần đi đến chổ trẫm diễu võ dương oai, tưởng trẫm không biết sao" Võ Chiếu bộ dạng phục tùng hỏi, chuyện cũ chính là canh cánh trong lòng,, có thể nào liền tiện nghi cho nàng khi nàng làm cho nàng ngày đêm khổ sở. Tra tấn nàng một chút là phải.

"Hoàng thượng, Uyển Nhi sai rồi" Không thể nhìn vào mắt nhu tình như nước của hoàng thượng rồi. làm như mình tội ác tày trời, nên đem cả nhà đi chém, tịch thu toàn bộ tài sản.

"Sai lầm thế nào? Nàng không phải thích trang điểm tươi đẹp sao, như thế nào hiện giờ chỉ có chút đồ trang sức đơn giản thế này thôi?" Quên không được ngày ấy Uyển Nhi phong tình vạn chủng, nằm sấp bên tai nàng hết sức kɧıêυ ҡɧí©ɧ còn có nụ hôn triền miên như nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, thấm vào trái tim khô cạn đã lâu. Giờ phút này đôi môi đã ở trước mắt rồi, nói không muốn hôn là giả, thoáng nhịn được, mới có thể nếm được tối ngọt.

"Hoàng thượng, Uyển Nhi chỉ muốn che dấu sắc mặt tái nhợt, chỉ sợ kinh động thánh giá" Tình hình thực tế thế nào cứ thế nói ra, sao còn dám giấu diếm, hiện giờ hoàng thượng lớn nhất, nàng không còn buồn phiền, tái lo lắng sẽ có hoàng tử nào dám mơ ước nàng.

"Uyển Nhi sai rồi khi tự ý gửi mật thư cho Lư Lăng Vương, cầu hắn cứu Uyển Nhi ra khỏi tử lao,kháng chỉ bất tuân. Uyển Nhi sai nhiều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ hoàng thượng, câu dẫn hoàng thượng, hoàng thượng vẫn như cũ bất vi sở động..Uyển Nhi..." Môi Thượng Quan Uyển Nhi đều nhanh chạm được môi hoàng thượng rồi, nàng cũng không biết nàng đang nói gì, chính là tất cả tâm tư của nàng đều tập trung vào người trước mặt, lại không thể chuyên chú tự hỏi. Thật sự là rất kỳ quái/

"Nàng đây là muốn trách trẫm không hiểu phong tình sao? Bị nàng lựa chọn phải, bị nàng câu dẫn vẫn là bất vi sở động?" Trong hơi thở đều có thể nghe thấy hô hấp của Uyển Nhi cực nóng, tựa như cả người nàng tản ra hương thơm khiến nàng động tâm. Cứ như vậy hôn lên, cũng đâu phải là không thể.

"Uyển Nhi không dám" Môi này đã đến trong hơi thở hoàng thượng rồi, vẫn là bất vi sở động sao, rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm cho hoàng thượng động tâm. Uyển Nhi sẽ không từ bỏ, Uyển Nhi sẽ không khuất phục.

"Thật sự không dám? trẫm coi trọng Thượng Quan Chiêu Dung là người can đảm, mê hoặc thánh ý, ở bên tai hiến lời gièm pha đế hậu., Thượng Quan Chiêu Dung đã quá quen thuộc rồi" Nho nhỏ uy hϊếp một chút, tuy đại ân giúp đỡ nàng là có thật, nhưng con dâu tùy tiện khi dễ con của mình là không đúng.

"Uyển Nhi không dám phỏng đoán thánh ý, hoàng thượng muốn xử trí Uyển Nhi thế nào? Chỉ cầu hoàng thượng để cho Uyển Nhi ở bên cạnh hoàng thượng, bắt Uyển Nhi làm gì cũng được!" Làm chuyện gì cũng có thể sao, trừ bỏ mang tên là thê thϊếp của người khác thì ngàn vạn lần không được! Thượng Quan Uyển Nhi sợ, sợ người kia một lời mang án tử cho nàng, người trước mắt đã thay đởi, thành hoàng thượng, chính là người kia vẫn là người nàng yêu sâu đậm, điểm ấy vĩnh viễn không thay đổi!

"Thật sao?" Khiêu mi, mắt phượng lưu chuyển, lại không biết sớm đem ai mê hoặc đến thất điên bát đảo.

Thượng Quan Uyển Nhi quay mặt sang chổ khác, nhận chân nói" khổ thân, khổ tâm,dù là gì, Uyển Nhi không cầu thân danh, chính là thân này, tâm ý này của Uyển Nhi thầm nghĩ chỉ dành cho hoàng thượng! Cầu hoàng thượng phế đi thân phận chiêu dung của Uyển Nhi đi...Uyển Nhi sai rồi...Sau này, Uyển Nhi sẽ nhất nhất liệt kê ra, dâng lên hoàng thượng..."

"Lời này chính là nàng nói, trẫm nguyên muốn cho nàng làm chiêu dung của trẫm" Ra vẻ tiếc nuối, cũng bất quá chỉ muốn nhìn người ở dưới thân trở nên rối rắm, đùa giỡn một chút, cũng không thể tính là ác thú vị?

Bất đắc dĩ có người rất thích thú. Cho nên cũng không thể làm gì người đó.

"Hoàng thượng thật sao?" Kinh hỉ nảy ra, là biểu tình đầu tiên, ngay sau đó tư tưởng phục hồi lại trở nên phiền muộn. Chính mình sao lại có thể bỏ lỡ cơ hội này, Chiêu dung của hoàng thượng, hoàng thượng thật sự là muốn tước đi của mình, chính mình thế nhưng....không biết phân biệt sao.

Ngốc chết đi được, Thượng Quan Uyển Nhi...

Nếu còn tiếp tục không hiểu phong tình, cũng không phải là Thượng Quan Uyển Nhi nàng

"Quân vô hí ngôn" nghiêm trang là tư thái thường có.

"Uyển Nhi tạ ơn hoàng thượng sắc phong, hoàng thượng vạn tếu vạn tuế, vạn vạn tuế" Mặt mày hớn hở, nguyên lai là dụ địch xâm nhập

Bùi ngùi thở dài, đại ý là đã mất Kinh Châu, nhưng cũng là do mình cố ý.