Võ Tắc Thiên

Chương 62: Mỹ Nhân

Thượng Quan Uyển Nhi mỹ mỹ liếʍ láp nước cam lộ trong miệng, lại liếc mắt nhìn thần hoàng, rõ ràng là mỹ nhân cuộn lại, ngủ rồi sao?

Nha! Đột nhiên ý thức được chuyện nghiêm trọng, chính mình rõ ràng chỉ lo ăn, mà quên mất thần hoàng rồi...

Nhập tâm quá mức rồi...

Xoay người ôm thân thể mềm mại trước mắt, kéo chăn đắp lên, chui vào trong ngực của nàng, thuận tiện đem tay thần hoàng đặt tại ngang hông, hình thành một tư thế ôm. Ngày mai thần hoàng tỉnh dậy, nàng có thể biết ngay

Sớm đã nghĩ đến cái ôm này rồi, nhưng khi chính thức ôm người trước mắt, thì lại không ngủ được, Tim Thượng Quan Uyển Nhi đập thình thịch làm cho nàng không có cách nào đi vào giấc ngủ, chỉ hít lấy hương thơm của thần hoàng, tâm lý cực kỳ an tâm.

Võ Chiếu sáng sớm tỉnh dậy trong ngực mềm mại. hương mền mại, đích thị là Uyển Nhi rồi. Nhẹ nhàng chạm lên trán nàng hôn một cái, ai bảo nàng luôn tra tấn nàng, ngày khác nhất định đem nàng giam lại, hảo hảo dạy dỗ một phen, tránh cho nàng lại không có tiến triển.

Đã biết rõ ràng nàng tỉnh, rõ ràng là giả bộ ngủ. Bất quá có Uyển Nhi trong ngực, vẫn có thể ngủ yên, tâm tình cũng trở nên thư sướиɠ.

"Tiểu...Uyển... Nhi...?" Võ Chiếu nhéo nhéo cái mũi Uyển Nhi một cái, cắn lỗ tai nàng, tay đặt trên lưng nàng vẫn không quên an ủi một chút. tâm thú vị nổi lên, cái này đúng là chuyện hiếm có.

Thượng Quan Uyển Nhi ức chế rất lớn, cái gì tiểu Uyển Nhi, người ta rõ ràng không còn nhỏ như vậy nữa, sớm đã qua tuổi dậy thì, tuổi tác sắp song thập rồi.

"Thần hoàng, Uyển Nhi không còn nhỏ" Môi hơi cong lên, đôi mắt đẹp nhu tình như nước, mà ngay cả tóc đen tán lạc ở một bên tai đều tràn ngập phong tình, giống như muốn dụ hoặc lấy ai

Võ Chiếu xoay người một cái áp Uyển Nhi ở dưới thân thể, nghe được nàng bởi vì không có phòng bị mà kinh hô lên một tiếng. Tiếng kia ít nhiều cũng đã ở trong lòng của nàng rồi, trong lòng nhộn nhạo, toàn tâm đều khoan khoái dễ chịu.

"Uyển Nhi, nếu ngày sau trên đầu trẫm đầy tóc trắng, trẫm gì rồi thì sao bây giờ?" Ai chưa từng tuổi trẻ, ai không thích tóc đen, tóc đen biến thành tóc trắng, nàng so với Uyển Nhi đã sớm bạc hơn hai mươi năm.

"Thần hoàng không già, thần hoàng ở trong nội tâm Uyển Nhi vĩnh viễn vẫn trẻ như vậy. Nếu thần hoàng có tóc trắng, thì Uyển Nhi cũng nhuộm tóc trắng" ngón tay ngăn chặn đôi môi hoàn mỹ, là người ai cũng sẽ sợ lão, cũng biết sợ người lạ tóc trắng

"Uyển Nhi, trên mặt trẫm có chút nếp nhăn rồi, nhưng Uyển Nhi vẫn là như nước trong veo. Vĩnh viễn còn trẻ như vậy luôn luôn đáng yêu như vậy" Lời nói không tự giác hối hận mà phát ra, trong nội tâm có chút cười đắng chát, chính mình sợ hãi rồi đây mình sẽ già, sẽ có tóc bạc. Uyển Nhi, trẫm quá quan tâm nàng rồi

"Thần hoàng, không chê Uyển Nhi là người có tội, khuôn mặt bị phá hủy. Uyển Nhi như thế nào ghét bỏ một chút nếp nhăn của thần hoàng. Huống chi, Uyển Nhi là yêu thích thần hoàng yêu thích nếp nhăn trên mặt khi cười của thần hoàng, đôi môi di động, da thịt như ngọc, không có chút dấu vết lão .

"Đã biết nàng khen trẫm vui vẻ, Uyển Nhi, hầu hạ trẫm thay quần áo tắm rửa vào triều" Tâm tình thật tốt, mỹ nhân trong ngực không thể bỏ qua công lao

Hương thơm ôn nhu vẫn cứ thoang thoảng, có chút lưu luyến, từ lúc nữ hoàng tự đăng cơ đến nay, chính vụ cần cù, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa. Trên triều đình một đám lão thần mặt ngoài đón ý nói hùa, kỳ thực người muốn ngấp nghé khôi phục giang sơn nhà họ Lý vẫn còn nhiều. Nhưng khổ nỗi tôn thất nhà họ Lý không có người để hổ phù thần hoàng, hoàng quyền nắm giữ, lại có nhóm người Địch Nhân Kiệt ủng hộ, hiện nay không có ai dám trực tiếp phản đối lên án công khai, chỉ im lặng xem tình hình. Huống chi thần hoàng gần đây lưu loát, thủ đoạn tàn nhẫn, phân công ác quan, quần thần đều sợ, nào dám khiêu chiến với quyền uy của thần hoàng.

Võ Chiếu đối xử lạnh nhạt, cười nhìn xem hết thảy, nàng tất nhiên là đem những người bề ngoài đón ý nói hùa nhưng bên trong không phục , những ai thật sự thuần phục đều xem rất rõ, nhưng hiện nay vừa đăng cơ, trong triều thay máu không nên quá nhanh. Trước kia đề cử cải cách khoa cử, đề cao tiến sĩ khoa bản, cử hành thi đình, khai sáng võ lực, văn chương, có rất nhiều chế độ thi cử làm quan, có nhiều hàn môn đệ tử đã có cơ hội thể hiện tài hoa, Hiện tại đúng là lúc dùng người, cũng nên đề bạt mấy người. Diêu Sùng cùng Tống Cảnh đặc biệt đề bạt làm Lại Bộ Thị Lang, Sử Bộ Thượng Thư, tân tú phát triển trong triều đình.

Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy có một việc phải làm, nhưng là vẫn không thể lén lút tiến hành. Thái Bình công chúa là một người tuyển chọn tốt, nghe nói nàng gần đây vui quên trời đất, cả ngày lẫn đêm đều ngủ ở bên ngoài. Về phần bên ngoài dĩ nhiên là chổ của Nghĩa Dương.

Cho nên giờ phút này nhìn Thái Bình công chúa cùng thần hoàng nói chuyện chính vụ với nhau, tất nhiên không thể lòng dạ hẹp hòi, trong lòng có chút buông lỏng, tìm đúng cơ hội. Nhưng muốn hỏi Thái Bình công chúa mới được.

"Thái Bình, lý giải của con rất độc đáo, trẫm sẽ tiếp thu" Võ Chiếu uống trà Uyển Nhi đưa tới, thỏa mãn nhìn tấu chương của Thái Bình để trên tay.

"Tạ mẫu hoàng tán dương, cái này nguyên chủ ý là của Nghĩa Dương, nhi thần bất quá chỉ trau chuốt thêm."

"Ân? cái này lại là do Nghĩa Dương nói sao, quả nhiên rất tốt. Việc này cứ giao cho con xử lý" Võ Chiếu nội tâm cực kỳ vui mừng." Thái Bình, nghe nói gần đây con hay đến Thiên điện lắm phải không"

"Mẫu hoàng cũng biết sao?" Thái Bình mất tự nhiên nói, nàng gần đây đúng là thường hay đến một chút ít. Tuy mẫu hoàng đã sớm đồng ý, nhưng bị trực tiếp nói ra trong lòng vẫn có ưu tư, không thoải mái.

"Ân, Nghĩa Dương đối với Thái Bình thế nào, có khi dễ Thái Bình của trẫm không?" Võ Chiếu xem xét sác mặt không tự nhiên mà đỏ ửng... đã biết rõ nhận lấy không ít khi dễ của Nghĩa Dương, trong phút chốc cảm thấy không cam lòng. Thái Bình bất quá tranh trí, dù nói thế nào cũng là nữ nhi duy nhất của một nữ hoàng, sao có thể đơn giản bị Nghĩa Dương khi dễ.

"Mẫu hoàng, không có...Nghĩa Dương không có khi dễ nhi thần..."

Xem Thái Bình bộ dạng lúng túng nói nhanh, đã biết rõ nàng bị phần chèn ép. Đây hết thảy đều không thể gạt được mắt nữ hoàng sáng như tuyết.

"Ân, tốt nhất nàng không dám khi dễ con, trẫm từng nói với nàng, nếu nàng dám khi dễ con, trẫm liền giúp Thái Bình chọn một phò mã tốt. công tử Tiết gia, công tử Võ gia, Thái Bình đều gặp qua" Võ Chiếu thoáng thăm dò nói.

"Mẫu hoàng!" Thái Bình nghe xong lại càng hoảng sợ, nàng không cần phò mã, nàng không muốn thành lập gia thất!

"Thế nào, Thái Bình ngay cả lời mẫu hoàng đã không còn nghe sao?" Sớm biết con gái lớn phải gả chồng, lòng của nàng đã sớm thuộc về người khác

"Nhi thần luôn nghe lời mẫu hoàng, nhưng nhi thần thích Nghĩa Dương, nhi thần không muốn rời xa Nghĩa Dương" Ngoại trừ Nghĩa Dương, nhi thần không muốn ai hết!

"Ha ha, Thái Bình của trẫm qua nhiều năm đã không còn nghe lời mẫu hoàng rồi"

Võ Chiếu vẫy tay gọi Thái Bình đến, vỗ vỗ vai nàng:" Thái Bình, đã thích nàng như thế, phải bảo vệ nàng thật tốt, vĩnh viễn đừng cho bất luận kẻ nào khi phụ nàng, có biết không, còn có thân nhân của nàng, muội muội của nàng, con cũng phải bảo vệ."

Có lẽ thăm dò là giả, phó thác mới là thật.

Thái Bình gật đầu:" Nhi thần muốn đem các nàng vào ở tẩm cung"

"Như vậy cũng tốt, Chổ đó của Thái Bình ít thoải mái một chút, không bằng Thái Bình dọn đến ở đông cung là tốt nhất. cũng gần mẫu hoàng hơn" Nhập chủ đông cung, cũng được xem với tư cách hoàng thái nữ, Võ Chiếu là nữ hoàng, Thái Bình thế nào lại không được làm nữ hoàng.

"Mẫu hoàng!" Thái Bình tự nhiên minh bạch mẫu hoàng là muốn cho nàng làm hoàng thái nữ. Nhưng hiện nay triều đình còn chưa ổn định, có người còn tùy thời giở trò, chi kế hiện tại chính là ổn định triều đình, chứ không phải gia tăng oán khí sinh cơ của đám đại thần

"Nhi thần minh bạch tâm ý của mẫu hoàng, nhi thần thấy làm vậy không tiện cho mẫu hoàng, không bằng lập bát ca làm thái tử, trước tiên cần ổn định tâm của đám đại thần" Thái Bình nói thẳng

"Ai, Thái Bình, con chính là thiếu một chút dũng khí dứt khoát, được rồi, mẫu hoàng đương nhiên hiểu rõ khổ tâm của Thái Bình. truyền triệu xuống dưới, lập Tương Vương Đán làm người thừa kế, nhập chủ đông cung"

"Vâng" Thượng Quan Uyển Nhi phác thảo chiếu thư, hoàng tự Tương Vương Đán nhập chủ đông cung.

oOo

Thái Bình bị Thượng Quan Uyển Nhi khéo qua một bên, cảm thấy tức giận. Không biết mẫu hoàng muốn nàng nhập chủ đông cung có phải là chủ ý của Thượng Quan Uyển Nhi

"Làm gì thế, bổn công chúa đang vội đi" Thái Bình vỗ vỗ ống tay áo, trong nội tâm vẫn là không thật thích Thượng Quan Uyển Nhi. Bất đắc dĩ hai nàng cùng ở trên một con thuyền, ai chạy cũng không thoát.

"Thái Bình, có việc muốn nhờ" Quanh co lòng vòng vốn không phải là tính cách của Thượng Quan Uyển Nhi.

"Chuyện gì?" Không kiên nhẫn vốn là tư thái thường có. Mẫu hoàng hiện tại nhìn Thượng Quan Uyển Nhi ôn nhu đến chảy ra nước, nàng thấy sao lại không tức giận được!

"Sách vỡ lòng là ai nói cho ngài hả? Nghĩa Dương là ai dẫn kiến ngài ? Vì vậy Thái Bình không nên tỏ vẻ, cái gì cũng có qua có lại" Lời nói ra như thế, Thái Bình cùng Nghĩa Dương đúng là một tay nàng tác hợp.

Từng màn hiện lên, kim ốc, Tử Yên Các, Nghĩa Dương, xác thực là Thượng Quan Uyển Nhi từng bước một dẫn nên bước đến.

"Phải hay không ta và ngài đều có đáp án, Uyển Nhi không cầu Thái Bình báo đáp Uyển Nhi gì hết, chỉ hy vọng..." Thượng Quan Uyển Nhi nhăn nhó bắt đầu..hiện tại tuy cách màn che, thần hoàng không thấy nàng rồi, nhưng đột nhiên hỏi...chuyện này, nàng vẫn có chút thẹn thùng.

Thái Bình cắn răng đánh thức Thượng Quan Uyển Nhi vẫn còn xuất thần:" Này, Thượng Quan Uyển Nhi! Ngươi thật có trí nhớ tốt! Ngươi chắc thản nhiên quên là ai khóc lóc van xin ta thay ngươi truyền mật tín, còn không phải nói rằng ngày sau nhất định sẽ báo đáp ta ư! hiện tại ngược lại yêu cầu ta báo đáp ngươi, Thượng Quan Uyển Nhi, trí nhớ của ngươi thật tốt quá!"

"Ai nha, xuỵt, đừng lớn tiếng như vậy nhao nhao thần hoàng nghe thấy sẽ không tốt" Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng lôi kéo Thái Bình lui ra bên ngoài hai bước, nhưng hết thảy đều nằm trong tầm giám sát điều khiển của nữ hoàng.

"Thái Bình, ngươi làm thế nào khiến Nghĩa Dương thoải mái vậy? Mấy ngày nay, đêm nào cũng không có ở tẩm cung, đừng nói với ta là ngươi cùng Nghĩa Dương ôm nhau ngủ thôi nha!" Thượng Quan Uyển Nhi nắm tay, phi thường nói thẳng ra, tốc chiến tốc thắng, sợ phòng có biến!

Thái Bình cứng họng, từ lúc quen biết chưa từng thấy qua Thượng Quan Uyển Nhi thẳng thắn như vậy! thực không biết cái đầu nàng là như thế nào trưởng thành, mẫu hoàng đến cùng nhìn trúng nàng một điểm! Chính mình thế nhưng so với nàng mạnh hơn nhiều! Thái Bình đột nhiên trong lòng cười cười, Thượng Quan Uyển Nhi , chính là ngươi muốn hỏi lắm sao, tuy nhiên ta gần đây đều bị người ta nháo, nhưng truyền một chút kinh nghiệm cũng không sao! Hơn nữa ta là nói thật, nếu ngươi tin toàn bộ mà làm theo, bị mẫu hoàng đá xuống giường, cũng không nên trách ta! Ta chỉ là ăn ngay nói thật!

Ân? muốn cắn, muốn uy hϊếp, muốn hành hạ? Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy Thái Bình công chúa nói mấy câu, chính mình được lợi không nhỏ

Mang theo vui vẻ không rõ, Thượng Quan Uyển Nhi từ màn che đi ra, hơi có chút thay đổi.

Võ Chiếu hắc tuyến liên tục, nguyên chính mình cài cơ quan này để giám thụ Uyển Nhi, lại không biết nàng cả ngày muốn học cái này. Vừa mới còn nghiêm trang nói với mình muốn cùng Thái Bình thương lượng chính sự, nguyên lai bất quá là lời nói dối.

Còn muốn cắn, muốn uy hϊếp, muốn hành hạ? Thượng Quan Uyển Nhi nàng không muốn sống nữa sao? tối hôm qua nàng thoải mái quá phải không?

Võ Chiếu nhớ đến ác quan kia, người chuyên môn vì nàng chế tạo khí cụ, người kia ưu nhã cao quý, giơ tay nhấc chân, đều là bộ dáng thùy mị.Nếu nói nàng là ác quan, thật không ai có thể tin được. Chính mình chấp chính nhiều năm, nếu thiếu đi hình cụ, đối phó với kẻ thù chính trị tự nhiên sẽ thiếu lực rất nhiều. Công lao của mỹ nhân ác quan kia không thể bỏ qua, Chờ cho đến khi cục diện chính trị vững vàng, ban thưởng cho nàng hoàng kim vạn lượng, biệt viện sang trọng, ngược lại thì không có gì để nói.

Võ Chiếu sâu kín cười cười, có lẽ tất cả đều là chủ ý của mỹ nhân về phần chế tác, đều do cái người luôn cùng nàng như hình với bóng chế tạo ra. Người nọ gọi là gì nhỉ, Hắc? Nghe như mỹ nhân ác quan xưng hô nàng như vậy

Uyển Nhi, chính là nàng muốn hành hạ ta trước đấy nha, không nên trách trẫm,