Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 30: Khát Cầu

Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, tuyết đọng lúc trước đã tan, chỉ có bụi hoa dưới góc tường là vẫn còn chồng chất bông tuyết.

Kế bên vườn hoa ở nhà trước, chó mực lớn thu bớt lệ khí đang nằm phơi nắng, lúc này trên gạch ngói bỗng nhiên vang lên tiếng động nho nhỏ, một con mèo nâu uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống dẫm lên nền đất ưu nhã nghênh ngang bước qua chó mực lớn, một chút sợ hãi cũng không có.

Chó mực đen cảm thấy uy nghiêm chính mình bị vật nhỏ này khiêu chiến, nó dựng hai cái tai lên thử nhe răng nanh trắng tuyết ra, trong yết hầu phát ra âm thanh gầm gừ mơ hồ, đôi mắt xanh đen trừng lên như đe dọa mèo nhỏ đang nhàn nhã tới gần.

Tiểu tổ tông Hổ Phách này đã sớm lật trời ở Đông Xưởng, lúc tâm tình tốt nó sẽ hạ mình cho nhóm thái giám vuốt ve mấy cái để đổi lấy mấy miếng cá chiên nhỏ. Ngay cả đám thái giám có ác danh lan xa nó còn không sợ thì sẽ sợ một con chó? Hổ Phách không để ý tới, tiếp tục dẫm lên đất uyển chuyển nhẹ nhàng đi dạo.

Chạy ra xa ba thước nó dường như lại nghĩ tới cái gì, thân hình hơi dừng đứng yên trước mặt chó đen.

Chó đen tiếp tục nhe răng trợn mắt, Hổ Phách hờ hững nhìn rồi sau đó nó lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai bỗng nhiên giơ móng vuốt lên cào mười đường lên mặt chó mực lớn, tốc độ nhanh đến mức miêu trảo cũng hóa thành tàn ảnh, chó mực bị cào đến không thể chống đỡ được.

Đánh nhau với địa đầu xà* của Đông Xưởng xong, Hổ Phách cảm thấy vô cùng mỹ mãn tiếp tục tuần tra 'lãnh địa' của mình, để lại chó mực lớn với vẻ mặt mờ mịt ngồi xổm tại chỗ, phảng phất như linh hồn bị tàn phá quá mức nên không có biện pháp tiếp thu sự thật, thật lâu sau nó mới 'ngao ô' một tiếng trông cực kì ủy khuất.

*Địa đầu xà: Là một cụm trong thành ngữ 'Cường long bất áp địa đầu xà' ý nghĩa rồng cũng khó thắng được rắn địa phương (Phép vua thua lệ làng).

Nhưng vào lúc này cửa nhà trước mở ra, Tiêu Trường Ninh một thân quần áo mùa đông màu trắng có đính thêm trân châu đang đi đến, dáng người thanh nhã cùng với tuyết đọng trên ngói tạo thành hiệu ứng vô cùng dễ nhìn, nhóm thái giám Đông Xưởng nhìn thấy cũng muốn hô lên một tiếng 'xinh đẹp'.

Hổ Phách mới vừa đánh thắng một trận liền kêu meo meo đi về phía trước, nó thân mật cọ lên cẳng chân Tiêu Trường Ninh như muốn đòi thưởng. Tiêu Trường Ninh đầy bụng tâm sự nên không có thời gian đáp lại tiểu tổ tông này, nàng chỉ bế nó lên rồi đưa cho Hạ Lục sau đó nhìn Lâm Hoan đang hành lễ nghênh đón hỏi: "Hoàng thượng đâu rồi?"

"Hoàng thượng cùng Đề đốc đang ở Nghị Sự Đường." Bởi vì phải diện thánh nên Lâm Hoan đã tháo bội đao xuống nhưng trong miệng hắn vẫn nhét kín tô đường, một khắc cũng chưa từng ngừng nghỉ.

Tiêu Trường Ninh gật đầu để Hạ Lục ở ngoài chờ, nàng chậm rãi bước trên bậc thang đi vào Nghị Sự Đường.

Cửa vừa mở ra vô số đôi mắt đã dừng lại trên người Tiêu Trường Ninh. Hôm nay khó có được một ngày Tứ đại Dịch trường đều đến đông đủ, Thẩm Huyền ngồi chính giữa ánh mắt thâm thúy đen như mực nhìn Tiêu Trường Ninh, ánh mắt đó làm mặt nàng nóng lên, nàng lại nghĩ tới tối hôm qua ngủ chung lúc gần lúc xa cực kì ái muội......

Ánh mắt Tiêu Trường Ninh cùng Thẩm Huyền vừa chạm vào liền tách, nàng thản nhiên tiếp nhận lễ của nhóm Dịch trường lúc này mới nhìn tiểu hoàng đế mắt mũi đã phiếm hồng, bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ làm sao vậy?"

"Tỷ tỷ......" Tiêu Hoàn như nhìn thấy cứu tinh vội đứng dậy giữ chặt tay Tiêu Trường Ninh, dẫn nàng tới bên cạnh mình ngồi xuống, đôi mắt hàm chứa nước thút tha thút thít nức nở nói: "Trẫm sắp xong rồi!"

"Đệ nói lời ngu ngốc gì vậy!"

Tiêu Trường Ninh móc khăn ra lau nước mắt cho Tiêu Hoàn lại bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Thẩm Huyền một cái. Thẩm Huyền hiểu ý nâng cằm nhìn nhóm Dịch trường, ý bảo họ lui xuống trước.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn ba người bọn họ Tiêu Trường Ninh mới bảo: "Hiện tại Hoàng thượng có thể nói."

Tiêu Hoàn vẫn băn khoăn nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn Thẩm Huyền một cái không muốn mở miệng.

Tiêu Trường Ninh cũng không giấu giếm hắn, trấn an hắn: "Thẩm Đề đốc là người một nhà, bệ hạ không cần lo lắng."

Tiêu Hoàn nháy mắt, vẻ mặt ngốc xuống tựa hồ không kịp phản ứng, thật lâu sau hắn mới giật mình kinh ngạc: "Tỷ tỷ! Các người ở bên nhau thật sao?!"

Ánh mắt Thẩm Huyền thâm trầm nhẹ nhành nhếch miệng, cười như không cười nói: "Hoàng thượng không phải vẫn luôn mong chờ thần cầm sắt hòa minh cùng trưởng công chúa sao?"

*Cầm sắt hòa minh: Chúc đôi uyên ương hòa hợp trong cuộc sống đôi lứa.

"Được rồi, nói chính sự." Tiêu Trường Ninh có chút ngượng ngùng, giọng nói cũng thấp hơn nàng vội chuyển qua đề tài khác: "Đến tột cùng Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì? Thái hậu lại làm khó dễ đệ?"

Nhắc tới việc này vành mắt Tiêu Hoàn càng đỏ, đầu cuối thấp, hắn ấp úng.

Thẩm Huyền thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên bỗng nhiên mở miệng: "Chắc là Thái hậu nương nương ép Hoàng thượng cưới vợ."

Tiêu Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu, một bộ dạng bị chọc thủng tâm sự, hắn kinh hoàng hỏi: "Sao Thẩm Đề đốc lại biết được?!"

"Thần phụng mệnh chăm sóc thiên tử, nên động tĩnh trong kinh thành tự nhiên không thể gạt được đôi mắt Đông Xưởng." Thẩm Huyền hôm nay mặc một thân mãng bào bạch ngân, đầu đội mũ ô sa, trên thái dương có dải lụa kim châu màu đen rũ xuống, càng làm nổi bật khuôn mặt sắc bén anh tuấn. Hắn cười nhạo một tiếng, đáy mắt là sự trầm ổn cùng bày mưu tính kế, thấp giọng nói: "Thần đoán, Hoàng hậu tương lai được chọn hẳn là cháu gái của Lương Thái hậu."

Tiêu Trường Ninh nhíu mày hiểu rõ: "Con gái của Nam Dương tri phủ, Lương Ấu Dung." Lương Thái hậu trời sinh tính cách hiếu thắng, lấy tính tình của bà Hoàng hậu tương lai cũng chỉ có khả năng mang họ Lương, có như vậy thì mới dễ dàng cho bà ta khống chế triều đình cùng hậu cung.

Càng đáng sợ hơn là, nhiều thế hệ Lương gia đều tôn sùng vũ lực, Lương Ấu Dung này tuy rằng chỉ mới mười sáu tuổi nhưng võ nghệ vô cùng trác tuyệt, khí thế một chút cũng không thua Lương Thái hậu năm đó. Như thế cũng khó trách Tiêu Hoàn sợ hãi việc hôn nhân này.

Tiêu Hoàn lau nước mắt nói: "Cô nương Lương gia đã mười sáu tuổi còn trẫm lại chưa kịp mười lăm, như thế làm sao có thể cưới nàng làm Hoàng hậu được?"

Thẩm Huyền không chút lưu tình nói lại: "Tiên đế năm mười ba tuổi đã thành hôn, cưới Lương thị cũng lớn hơn ông ấy một tuổi. Bệ hạ nhân lúc để tang tiên đế liền trì hoãn hôn nhân đã một năm, bây giờ thành hôn cũng không tính là sớm."

Tiêu Trường Ninh thật sự lo lắng cho đệ đệ ruột, tám tuổi hắn đã bị nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Lương Thái hậu, ngày ngày bị khống chế chèn ép nên mới dưỡng thành cái tính tình yếu đuối như vậy, bản thân chỉ là một đứa nhỏ sao có thể đón dâu được?

Nghĩ đến cái này nàng hỏi Thẩm Huyền: "Vậy theo Thẩm Đề đốc, việc hôn nhân này của Hoàng thượng có thể từ chối được không?"

Thẩm Huyền có tiết tấu gõ trên tay vịn ghế gỗ, ánh mắt sắc bén nói: "Có. Chỉ cần gϊếŧ cô nương Lương gia."

Tiêu Hoàn bị ngữ khí âm trầm của hắn dọa sợ, vệt nước mắt còn chưa khô lo sợ nói: "Gϊếŧ, gϊếŧ...."

Tiêu Trường Ninh cẩn thận quan sát sắc mặt Thẩm Huyền nhìn ra một tia hài hước trong mắt hắn, nàng lập tức thở dài bất đắc dĩ: "Hoàng thượng nhát gan, Thẩm Đề đốc đừng dọa hắn. Gϊếŧ Lương Ấu Dung chỉ là hạ sách, nếu gϊếŧ nàng Thái hậu cũng có thể tìm được một tâm phúc khác thay thế vị trí Hoàng hậu của nàng ấy."

Đáng tiếc Đông Xưởng chỉ có thái giám, mà nàng cũng không hiểu rõ tận gốc nhóm nữ quyến nếu không nàng sẽ có thể chọn một nữ tử thông minh đáng tin cậy đưa vào cung làm bạn với Hoàng thượng......

Tựa như có một đạo linh quang xẹt qua trong óc, hai mắt Tiêu Trường Ninh sáng ngời mong đợi nhìn về phía Tiêu Hoàn: "Nếu không trước khi thái hậu tứ hôn cho đệ, đệ cưới Bắc Trấn phủ tư Sử phủ Việt Dao làm Hoàng hậu trước?"

Vẻ mặt Tiêu Hoàn dại ra.

Thẩm Huyền cười nói: "Hoàng thượng vô tội như vậy sao điện hạ lại muốn hố hắn?"

Tiêu Trường Ninh không cam lòng: "Tuy rằng Việt Dao hơi lớn tuổi, tính cách cũng quá mức thẳng thắn hào sảng nhưng tốt xấu gì nàng cũng là người nhà tướng, trong tay lại nắm Cẩm Y Vệ Bắc Trấn phủ tư, sao có thể không bảo vệ Hoàng thượng được?"

"Nhưng, nhưng tỷ tỷ." Tiêu Hoàn nắm tay áo khó xử: "Trẫm luôn xem Việt sử phủ như một nửa mẫu thân, nếu muốn nạp nàng làm Hoàng hậu thì thật sự là......"

Tiêu Trường Ninh nhịn không được búng trán hắn một cái lo lắng nói: "Đệ không cưới một cô nương hiểu rõ tận gốc rễ hay là đệ thật sự muốn cưới cháu gái của Lương Thái hậu?"

"Chưa chắc không thể." Thẩm Huyền nói: "Lương Ấu Dung là cháu gái duy nhất của Lương Thái hậu, quan hệ không tầm thường, nếu Hoàng thượng cưới nàng ít nhất có thể giữ được tính mạng. Rốt cuộc Thái hậu cũng sẽ không để cháu gái của mình trở thành quả phụ."

Mà lúc này trước cửa Từ Ninh Cung, một chiếc kiệu nhỏ có kim tua chậm rãi dừng lại. Không tới một lát màn kiệu bị một bàn tay trắng xốc lên, sau đó một thiếu nữ khoác áo choàng đỏ có thêu hoa mai trắng từ trên xe bước xuống.

Đại cung nữ Ngọc Khấu bên người Lương Thái hậu đã sớm chờ trước cửa, nàng nhìn thiếu nữ hành đại lễ ôn nhu nói: "Nô tỳ Ngọc Khấu gặp qua Lương cô nương."

"Không cần đa lễ, mau mang ta đi gặp nương nương." Giọng nói thiếu nữ thanh thúy sạch sẽ , bước chân nhẹ nhàng, khi nói chuyện nàng đã bước qua cửa, áo choàng đỏ bừng bị gió lạnh vén lên một góc mơ hồ lộ ra một thanh trường kiếm sắc bén bên hông.

Vào tới Từ Ninh Cung, nàng nhìn nữ nhân cao cao tại thượng đang ngồi bên bàn cờ dập đầu quỳ lạy, bình tĩnh nói: "Thần nữ Lương Ấu Dung khấu kiến Thái hậu nương nương."

"Ấu Dung, con đến rồi." Thái hậu đặt một quân cờ đen trên tay xuống, vẫy tay nhìn thiếu nữ quỳ trên mặt đất: "Lại đây, bồi ai gia đánh xong bàn cờ này."

Thiếu nữ chậm rãi đứng đậy, nàng ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt đoan chính thanh lệ, giọng nói thanh thúy: "Được ạ."

Tiêu Trường Ninh cởϊ áσ ngoài ra bên trong chỉ mặc áσ ɭóŧ màu trắng, nàng ngồi xếp bằng trên giường tóc dài như mực rối tung, trong ánh đèn càng làm nổi bật ngũ quan tinh xảo của nàng.

"Nghe nói Thái hậu mời Lương Ấu Dung vào cung để chỉ dạy, bổn cung cũng tính toán ngày mai tiến cung một chuyến." Tiêu Trường Ninh nhìn Thẩm Huyền đẩy cửa đi vào, nghiêm túc nói: "Thứ nhất là vì hiến tế sắp tới, bổn cung muốn thử tiếng gió của thái hậu; thứ hai bổn cung muốn xem thử Lương Ấu Dung đến tột cùng là nhân vật như thế nào."

Thẩm Huyền cởi bội đao treo ngoài giường, hắn nhìn xuống Tiêu Trường Ninh cười: "Điện hạ đối với Hoàng thượng thật sự để bụng."

"Đối với chàng cũng rất để bụng." Tiêu Trường Ninh cười tủm tỉm cãi lại: "Cái này không phải là do trong buổi hiến tế sợ chàng xảy ra vấn đề nên ta mới đi thăm dò hướng gió của Thái hậu sao."

Sắc mặt Thẩm Huyền lúc này mới hơi đẹp hơn, hắn đứng cạnh giường mở hai tay nhướng mày nhìn nàng.

Tiêu Trường Ninh đã có kinh nghiệm, lần này nàng không hề lung tung tiến lên ôm hắn mà chỉ thành thật cởϊ áσ cùng thắt lưng.

Ánh nến lách tách, Thẩm Huyền nhìn chằm chằm lông mi khẽ run của Tiêu Trường Ninh, ánh mắt u ám, hắn bỗng nhiên kéo nàng vào trong ngực, khó chịu nói: "Tối nay sao nàng không ôm?"

Tiêu Trường Ninh ngẩn ra, mặt nàng đỏ lên ném đai lưng đã cởi xuống qua một bên, vừa xấu hổ vừa buồn bực trả lời: "Thẩm Đề đốc đừng chê cười ta."

Tâm tình Thẩm Huyền sung sướиɠ, hắn quỳ một gối trên giường thân thể chặt chẽ dán vào Tiêu Trường Ninh, giọng nói trầm thấp giống như từ trong ngực phát ra: "Đều không phải chê cười. Điện hạ khi nào mới nguyện ý cùng ta trở thành phu thê chân chính?"

Tiêu Trường Ninh buồn cười nói: "Sao có thể làm chuyện vợ chồng với thái giám? Trừ khi Thẩm Đề đốc đúng như suy nghĩ của bổn cung, chàng không phải là thái giám thật...... Nhưng nếu thật sự như thế, chàng sẽ phạm vào tội khi quân sợ là sẽ có đại họa xuống đầu."

"Điện hạ nên biết ta vốn là một người cuồng vọng. Ta không để bụng người khác như thế nào, ta chỉ hỏi điện hạ có nguyện ý không." Thẩm Huyền vẫn nhìn chằm chằm nàng như cũ, sóng mắt sâu không thấy đáy. Tiêu Trường Ninh thậm chí có thể cảm giác được hắn đang vận sức, sức lực hoàn toàn khác với một thái giám âm nhu.

Đêm nay khát cầu của Thẩm Huyền tới vô cùng kín đáo làm Tiêu Trường Ninh trở tay không kịp.

Sau một lúc lâu giãy giụa nàng hít sâu hạ quyết tâm đầy Thẩm Huyền ra, lùi về trong chăn trốn: "Chờ một ngày chàng nghĩ thông suốt thì hỏi lại ta."

Thẩm Huyền nhìn vòng tay rỗng tuếch, lông mi nhẹ nhàng hạ: Hắn muốn chạm vào nàng, muốn không màng tất cả giao hoan cùng nàng, muốn cướp lấy nàng chiếm hữu nàng...... Du͙© vọиɠ rõ ràng như thế, hắn đã rõ đến không thể rõ hơn được, nàng còn muốn hắn nghĩ thông suốt như thế nào?

Tiêu Trường Ninh rốt cuộc đang mong chờ cái gì?

Không..... Hoặc là nói, nàng đang sợ hãi cái gì?

Đêm dài tịch mịch, chỉ có tiếng kêu của đồng hồ nước.

Buổi tối Tiêu Trường Ninh uống hơi nhiều cháo nóng, đến nửa đêm nàng bị nghẹn tỉnh, mơ hồ xốc chăn lên bò dậy lại phát hiện vị trí Thẩm Huyền bên cạnh không có ai.

Nàng ngây người trong chốc lát, xoa mắt theo bản năng sờ vị trí người bên cạnh, có chút hơi ấm hiển nhiên Thẩm Huyền vừa rời đi không lâu.

Kỳ quái, hiện tại trời còn chưa sáng hắn đi đâu vậy?

Tiêu Trường Ninh nghi hoặc trong lòng, tùy ý phủ thêm cái áo choàng mang giày thêu bước xuống giường, phảng phất như bóng ma bước ra phòng ngủ đi đến gian đặt bồn cầu bên cạnh.

Gian được cách ra là dùng bình phong ngăn cách, bên trong có bồn cầu sạch sẽ chuyên dùng để hầu hạ chủ nhân đi tiểu đêm. Lúc này sắc trời không rõ, ánh sáng u ám, Tiêu Trường Ninh ngáp một cái đôi mắt buồn ngủ mông lung đi giải quyết nên hoàn toàn không thấy được thân ảnh cao lớn quen thuộc đứng sau bình phong, cùng với đó là âm thanh nước chảy mơ hồ truyền đến....