Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 29: Ngủ Chung

Tiêu Trường Ninh búi cái búi tóc đơn giản rồi cài thêm một cây trâm xanh ngọc ở trên, tóc dài sau đầu như thác nước rũ xuống càng làm nổi bật dáng người mềm mại nhỏ nhắn. Lúc này mặt nàng đã bị hơi nước ấm ấp trong bể tắm hun hơi đỏ lên, dưới ánh đèn càng làm nổi lên một tầng xấu hổ buồn bực thoạt nhìn vô cùng mê người.

Tiêu Trường Ninh đi đến trước mặt thẩm Huyền, nàng liếc mắt nhìn cái giường: Giường này rộng thật hai người nằm cũng còn dư.

Nhưng mà trên giường sao chỉ có một cái chăn bông.

Tiêu Trường Ninh chần chừ, sau một lúc cố gắng kiềm chế nội tâm quẫn bách nàng mới giả bộ tự nhiên hỏi: "Đêm dài tuyết lạnh lại chỉ có một cái chăn, sợ rằng chúng ta sẽ bị cảm lạnh."

Thẩm Huyền: "Thân mình của thần rất ấm điện hạ sẽ không cảm lạnh."

Sắc mặt hắn vẫn như thường không thể nhìn ra lời nói là hài hước hay vẫn là nghiêm túc, mà mặt Tiêu Trường Ninh lúc này đã nóng lên, nàng xua tay nói: "Không cần, vẫn nên lấy thêm một cái chăn nữa cho tốt." Nói xong nàng xoay người đi đến tủ quần áo ở vách tường kiếm được một cái chăn mới sạch sẽ mềm mại.

Tiêu Trường Ninh thích Thẩm Huyền cho nên sẽ phá lệ để ý cái nhìn của hắn đối với nàng, cũng vì nguyên nhân quá mức để ý nên khi tới gần hắn nàng sẽ có vẻ vô cùng cẩn thận, sinh ra cảm giác thấp thỏm 'càng gần hương tình càng khϊếp'.

*Càng gần hương tình càng khϊếp: Càng đến gần người mình thích sẽ càng cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Nàng thích hắn, cũng không cùng quan hệ với địa vị trưởng công chúa của nàng, càng không phải vì hắn là thái giám.

Tiêu Trường Ninh ôm chăn mềm mại đi đến, chỉ có khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp là lộ ra ngoài, nàng nhìn Thẩm Huyền đang ngồi bất động trên giường nói: "Làm phiền Đề đốc nhường chỗ một chút."

Thẩm Huyền hơi ngửa đầu nhìn, trường mi anh khí che lại một đôi mắt sâu thẳm như mực đang yên lặng nhìn nàng, dù vậy thân thể hắn vẫn không nhúc nhích tí nào.

Được rồi, dù sao cũng do mình làm mất 'bảo bối' của hắn, nếu thất lễ trước thì không nên giận dữ so đo với hắn.

Tiêu Trường Ninh nghĩ như thế liền ngoan ngoãn vòng qua Thẩm Huyền ném chăn lên phía trong giường, sau đó nàng cởi giày thêu bò từ chân giường lên trên chậm rãi hoạt động trong phạm vi cho phép.

Nàng dựa vào giường sắp xếp chăn lại, thường thường lại vuốt mấy cái, tóc đen rũ xuống sau cổ rồi tụ thành mấy gợn sóng uốn lượn màu đen càng làm nổi bật gò má trắng như tuyết của nàng. Ước chừng là sợ lạnh nên cả người nàng lúc này được bọc trong một cái áo choàng lụa hồ ly màu hồng phấn, tuy rằng cổ áo đã che hết lại nhưng tư thế dựa vào giường lại làm cho vòng eo nàng càng thêm mềm mại.....

Màu mắt Thẩm Huyền lại tối đi vài phần.

Hắn duỗi tay nắm chặt tay Tiêu Trường Ninh, hơi dùng sức kéo nàng vào ngực mình, sau đó giọng nói trầm thấp ẩn ẩn có tiếng cười vang lên: "Điện hạ còn chưa cởϊ áσ cho thần."

Tiêu Trường Ninh bị hành động đột ngột của hắn làm cho kinh ngạc, tầm mắt đảo qua cổ họng của hắn cuối cùng dừng lại trên chỗ vạt áo hơi mở, nàng nuốt một ngụm nói: "Áo của chàng cởi hay không cởi cũng không khác gì nhau." Cái tên 'thái giám' này vậy mà lại muốn so với nam nhân.

Thẩm Huyền không nói gì.

Tiêu Trường Ninh bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm đến mức hốt hoảng, nàng sợ hắn không vui sẽ làm khó mình nên vội buông chăn ra ngồi nghiêm chỉnh, duỗi tay túm đai lưng Thẩm Huyền lẩm bẩm: "Được được được, đều cởi cho chàng."

Nàng ngồi ngay ngắn cộng thêm áo choàng lụa cũng bao bọc kín mít nên không thể nhìn thấy chỗ eo nhỏ được, Thẩm Huyền thu hồi tầm mắt, đôi tay tùy ý chống trên giường nhìn Tiêu Trường Ninh bối rối túm đai lưng hắn.

Tiêu Trường Ninh chưa bao giờ chăm sóc người khác nên nàng phải thử vài lần mới mở được đai lưng ra, lúc này ngón tay lại lơ đãng đυ.ng trúng eo bụng của Thẩm Huyền, nàng sửng sốt theo bản năng nói: "Chàng cứng quá."

Ý của nàng là khối cơ bắp rõ ràng bên hông Thẩm Huyền vô cùng rắn chắc nhưng lời này rơi vào tai Thẩm Huyền lại như mang một tầng ý nghĩa khác, làm sóng mắt hắn dần thầm trầm như lốc xoáy.

Đai lưng đã cởi xong càng làm cho vạt áo Thẩm Huyền mở rộng, hắn nhịn không được nghiêng người ôm lấy vòng eo Tiêu Trường Ninh..... Vòng eo đó mềm mại hơn so với tưởng tượng của hắn, chỉ một vòng tay là có thể ôm hết.

Thẩm Huyền chậm rãi thò đầu qua đối diện chóp mũi nàng: "Điện hạ đang trêu chọc bản đốc."

Trong tay Tiêu Trường Ninh còn cầm đai lưng Thẩm Huyền, nàng phủ nhận: "Không có." Tính xâm lược của Thẩm Huyền quá mạnh làm nàng không chịu được phải ngửa ra sau một chút, nàng thầm nghĩ cái này có lẽ là có đi.

Bộ dạng Tiêu Trường Ninh hoảng loạn lại cố gắng trấn tĩnh thật sự quá mực chọc người, trong tâm Thẩm Huyền cũng thoáng mềm xuống ngay cả độ cong khóe miệng cũng trở nên nhu hòa hơn. Không kịp tự hỏi ham muốn tìиɧ ɖu͙© xa lạ đang dâng lên trong lòng là như thế nào, hắn chỉ biết bây giờ chính mình muốn tới gần nữ nhân này, tới gần thê tử của hắn.

Thẩm Huyền sẽ không kiềm chế khát vọng của chính mình, hắn ngã về phía trước vươn một tay nâng cái gáy của Tiêu Trường Ninh lên ngăn cản nàng tiếp tục lùi về phía sau, rồi sau đó hắn điều chỉnh góc độ chậm rãi tới gần dung mạo làm hắn nhớ thương đã lâu.

Thân thể Tiêu Trường Ninh cứng đờ, mắt trợn to, lông mi run rẩy, ngay cả hô hấp cũng run nhè nhẹ.

Chóp mũi Thẩm Huyền đã đυ.ng tới gương mặt nàng, khoảng cách giữa môi cùng môi chỉ còn một chút, nàng thậm chí có thể ngửi được hơi thở thanh đạm khô mát trên người Thẩm Huyền. Chỉ cần nàng nhắm mắt lại, nụ hôn như lửa nóng đó liền đi qua thổi bay lý trí của nàng.....

Nhưng mà nàng không có.

Tiêu Trường Ninh vươn một tay để trên môi chính mình ngăn chặn nụ hôn của Thẩm Huyền.

Thẩm Huyền đột nhiên không kịp phòng ngừa lại hôn lên đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng nên mày có hơi nhăn lại mở mắt ra nhìn, đáy mắt hắn chính là tìиɧ ɖu͙© mà nàng chưa bao giờ gặp qua.

Đúng lúc này ánh nến không tiếng động phụt tắt, trong phòng chìm vào màn đêm u ám yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở phập phồng lẫn nhau.

"Nàng không muốn?" Trong bóng đêm tăm tối, Thẩm Huyền vẫn chưa lùi lại cứ như vậy dán sát người nàng nói chuyện, hơi thở sạch sẽ nóng rực trêu chọc da thịt mẫn cảm của nàng.

Tiêu Trường Ninh nhịn xuống đống cảm xúc đang thay nhau nổi lên, nàng cũng không nhút nhát mà nhìn lại Thẩm Huyền nghiêm túc hỏi: "Nếu nói lần đầu tiên chàng hôn ta là vì dẫn thích khách ra vậy lúc này là vì cái gì?"

Thẩm Huyền cảm thấy kinh ngạc. Hoặc là nói hắn căn bản không nghĩ tới Tiêu Trường Ninh sẽ cự tuyệt chính mình, hơn nữa lại làm cái tư thế kì quái kia.

Trong một khắc đó, đáy lòng hắn có khát vọng muốn hôn môi thê tử của mình cho nên liền nghe theo trái tim làm như vậy, việc như thế còn cần lý do sao?

Chẳng lẽ trong lòng nàng đã phân chia rõ ràng giữa bạn bè cùng thê tử nên mới không muốn bị đυ.ng vào?

Nghĩ đến cái này, thần sắc Thẩm Huyền vẫn như thường chỉ là ánh mắt càng thêm sâu thẳm, hắn khó chịu nói: "Từ lúc điện hạ gả cho thần cũng nên làm tốt chuẩn bị trước."

Đáp án này hiển nhiên không phải đáp án Tiêu Trường Ninh mong muốn, nàng rũ mắt, trong giọng nói khó nén được mất mát: "Đúng vậy. Nhưng dưa hái xanh không ngọt, loại chuyện như này phải lưỡng tình tương duyệt. Bổn cung hai bàn tay trắng chỉ có một trái tim này, ta muốn giao nó cho người ta yêu."

*Lưỡng tình tương duyệt: Cả hai đều có tình cảm với nhau.

Nàng dừng một chút, ngước mắt lên rồi nhẹ nhàng nói tiếp: "Cá nước thân mật cũng cần cá và nước ái mộ lẫn nhau, sống nhờ vào nhau."

Cho nên, nàng đây là đang uyển chuyển cự tuyệt?

Thẩm Huyền híp mắt thoáng rút chân lại, hắn yên lặng nhìn nàng như đang suy tư cái gì.

Tiêu Trường Ninh đợi hồi lâu cũng không chờ được câu trả lời của Thẩm Huyền, tâm nàng lạnh đi một nửa.

Ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ, dù vậy nàng vẫn không thấy rõ biểu tình Thẩm Huyền mà chỉ nhìn ra đôi mắt hắn vẫn sắc bén như thường làm người sợ hãi. Tiêu Trường Ninh thở dài, như có điều mong đợi hỏi: "Thẩm Huyền, chàng có gì muốn nói với ta không?"

Trong khung cảnh tối tăm, thân hình cao lớn của Thẩm Huyền giật giật rồi sau đó lại vang lên hai tiếng động nho nhỏ, giống như hắn đang cởi giày trèo lên giường.

Ngay sau đó Tiêu Trường Ninh cảm giác được đầu mình bị một bàn tay to xoa nắn nhẹ nhàng hai lần như đang âu yếm.

Trong lúc đang mờ mịt, giọng nói trầm ổn của Thẩm Huyền truyền đến: "Điện hạ không cần lo lắng, thần không có đam mê cưỡng bách nữ tử."

"......" Tiêu Trường Ninh cầm đai lưng ngơ ngác trong chốc lát, sau đó nàng mới phản ứng lại: Câu bổn cung muốn nghe không phải là cái này!

Nhưng mà Thẩm Huyền đã nằm xuống, đắp chăn ngay chỗ ngực bụng rồi đặt một cái gối sau đầu, ngay cả một tư thế ngủ của hắn cũng lộ ra vài phần cuồng vọng.

Tiêu Trường Ninh há miệng thở dốc muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng cởϊ áσ choàng lụa ra hậm hực đắp chăn bọc chính mình thành một đòn bánh ưng.

Lần đầu tiên ngủ chung giường với một nam tử, dù cho khoảnh cách của hai người là nửa cánh tay nhưng Tiêu Trường Ninh vẫn có chút không ngủ được. Trong bóng đêm, nàng trằn trọc mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm nói thử: "Thẩm Huyền?"

Sau một lúc lâu không có phản ứng.

Khi nàng thất vọng nhắm mặt lại thì bên cạnh lại vang lên tiếng 'Hả' nặng nề coi như đáp lại.

Tiêu Trường Ninh vội mở mắt, đôi mắt lấp lánh nhìn góc nghiêng của Thẩm Huyền hỏi: "Mười ba tuổi chàng nhập cung đúng không?"

Thẩm Huyền cũng mở mắt hỏi lại nàng: "Điện hạ hỏi cái này làm gì?"

Tiêu Trường Ninh ngửa đầu nhìn trướng đỉnh màu xanh lá trong bóng đêm mông lung, lời nói đã ra đến miệng nhưng chỉ xoay vài vòng, cuối cùng nàng quyết định hỏi qua cái khác: "Thiếu niên mười ba tuổi sẽ có yết hầu rõ ràng sao?"

Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát."

Tiêu Trường Ninh nói tiếp: "Bổn cung không có ý khác, chỉ là ta kết minh cùng chàng mà lại có chút nghi hoặc, bổn cung không gạt chàng, chàng cũng..... Không nên gạt ta."

Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ, giọng nói Thẩm Huyền trầm thấp lại mê người: "Con cháu quan lại trong kinh thành mười ba tuổi đã có thể đến thanh lâu mở mang, điện hạ muốn hiểu biết một chút không?"

"Cũng không cần thiết đâu, cảm ơn." Tiêu Trường Ninh vội vàng cự tuyệt không ngừng.

"Điện hạ đến phòng thiến trộm....."

"Đó không phải là trộm, bổn cung đường đường là công chúa là tỷ tỷ ruột thịt của thiên tử, nếu đi đến phòng thiến cũng chỉ là quan sát một chút...... Như vậy sao có thể tính là trộm được?" Tiêu Trường Ninh không muốn nói lại đoạn chuyện xưa nhục nhã kia nên chỉ có thể giấu đầu lòi đuôi giải thích cho chính mình.

Thẩm Huyền nói: "Được rồi. Điện hạ cùng Việt sử phủ đi phòng thiến chắc hẳn không phải muốn kiếm cái này để áp chế thần mà là do hoài nghi thân phận thái giám của thần phải không?"

Một chữ sai sót cũng không có.

Tiêu Trường Ninh bị bắt tại trận chỉ đành trầm mặc kéo chăn lên, che mặt buồn bực nói: "Được rồi, bổn cung không nghi ngờ chàng nữa chàng cũng đừng nhắc lại việc này."

Đều do chủ ý Việt Dao bày ra, cái này chắc chắn sẽ trở thành trò cười cả đời nàng!

Thẩm Huyền chỉ cười nhẹ không đáp lại.

Đêm đầu tiên ngủ chung lặng yên rồi biến mất trong tiếng kêu của đồng hồ nước.

Sáng sớm ngày thứ hai thức dậy, đệm chăn kế bên đã được xếp lại ngay ngắn ngay cả Thẩm Huyền cũng không thấy đâu.

Tiêu Trường Ninh đứng dậy, nàng vừa ngáp vừa nghĩ thầm: Bản thân rõ ràng bị phạt tới đây chăm sóc người khác kết quả lại thành người được chăm sóc, cũng không biết Thẩm Huyền đến tột cùng đang có suy nghĩ gì......

Nàng theo bản năng duỗi tay rung chuông, tay sờ soạng đầu giường nửa ngày mới chợt phản ứng lại: Đây là phòng ngủ của Thẩm Huyền, nhóm cung tỳ của nàng còn ở Nam Các.

Tiêu Trường Ninh đành phải tự khoác áo xuống giường, mới vừa mặc xong quần áo nàng liền nghe thấy cánh cửa bị người khác gõ lên, tiếp theo giọng nói hơi nôn nóng của Hạ Lục truyền đến: "Điện hạ, Hoàng thượng đang khóc lóc ở nhà trước Đông Xưởng."

"Cái gì? Hoàng thượng sao lại tới đây?" Tiêu Trường Ninh phủ thêm áo choàng lụa rồi kéo cửa phòng ra, mặc kệ ánh mắt phức tạp của Hạ Lục hỏi: "Ai chọc Hoàng thượng?"

"Nô tỳ không biết." Hạ Lục rũ mắt khom người nói tiếp: "Lâm công công đến thông báo nói Thẩm Đề đốc đã tiếp kiến bệ hạ trước rồi."

Vậy chắc là sắp có việc lớn.

Tiêu Trường Ninh vội nói: "Mau lấy quần áo sạch tới đây, hầu hạ bổn cung rửa mặt chải đầu."

~~~~~~~

Bắt đầu từ tuần này thì lịch ra chương sẽ là 4 chương một tuần nha. Để cho các bạn không phải chờ lâu với lại vô năm là năm cuối rồi mình sẽ hơi bận nên muốn xong sớm một chút ;;-;;