Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 31: Chỗ khả Nghi

Chợt thấy sau bình phong có bóng người mờ ảo, Tiêu Trường Ninh thực sự hoảng sợ, nàng 'a' một tiếng nhỏ rồi liên tục lui về sau mấy bước lưng dựa trên cánh cửa phát ra âm thanh loảng xoảng nhỏ.

Tiêu Trường Ninh rất nhanh liền phản ứng lại người đứng sau bình phong là ai, xuất hiện ở chỗ này vào buổi tối cũng chỉ có thể là Thẩm Huyền.

Mặt nàng tỉnh lại, cơn buồn ngủ bị dọa bay đi phân nửa, nàng theo bản năng giơ tay che kín đôi mắt một lát sau lại nhịn không được khẽ nhìn lén qua khe hở trên năm ngón tay, buồn bực nghĩ thầm: Thẩm Huyền đây là...... Đứng tiểu?

Thẩm Huyền đứng sau bình phong đã phát hiện ra Tiêu Trường Ninh từ lúc nàng bước vào cửa, lúc này lại bị bắt gặp đang đi tiểu hắn cũng không kinh hoảng ngoài ý muốn mà vẫn bình tĩnh như cũ, góc nghiêng lạnh lùng hoàn mỹ cách một lớp bình phong mông lung nhìn nàng, giọng nói hơi khàn: "Trưởng công chúa điện hạ cũng đi tiểu đêm sao?"

Không khí trở nên quỷ quyệt nói không nên lời.

Tiêu Trường Ninh bỗng dưng rơi vào trạng thái quẫn bách, trong đầu tràn ngập nghi hoặc 'thái giám đi tiểu là đứng hay ngồi xổm', nháy mắt đầu óc nàng trở nên choáng váng, nàng trở tay kéo cửa ra lắp bắp nói: "Bổn cung đi Nam Các giải quyết, không..... không quấy rầy chàng!"

Thẩm Huyền sửa sang lại vạt áo khoác áo ngoài lỏng lẻo bước ra từ sau bình phong vừa vặn thấy bóng dáng Tiêu Trường Ninh bước tới cửa, cả người đều thất thần, nàng suýt chút nữa bị vướng ngạch cửa ngã.

Ban đêm lạnh như vậy ngay cả một cái áo choàng lụa nàng cũng không mặc.

Thẩm Huyền nhéo mũi, đáy mắt có chút thâm trầm xẹt qua nhưng chỉ trong một cái chớp mắt rất nhanh đã bình tĩnh lại. Hắn rửa tay trong chậu đồng, biểu tình bình tĩnh lau tay rồi sau đó mới kéo cửa bước ra ngoài.

Tiêu Trường Ninh vội vàng chạy tới Nam Các làm Đông Tuệ đang trực đêm tỉnh giấc.

Đông Tuệ xoa mắt cầm giá nên trong tay mở cửa, lúc nhìn thấy Tiêu Trường Ninh nàng kinh ngạc hỏi: "Điện hạ sao giờ này người như thế nào lại về đây?"

"Bổn cung bận việc chút ngươi cứ ngủ đi." Tiêu Trường Ninh hàm hồ đáp rồi chạy vội tới bồn cầu sạch sẽ trong phòng.

Trong đầu nàng không thể khống chế được lại nhớ tới hình ảnh vừa rồi, thắc mắc như thủy triều quét đến kéo nàng chạm đến một cái chân tướng nào đó không muốn người biết: Yết hầu mơ hồ, hành động cạo râu hư hư thực thực, tư thế đi tiểu đứng...... Nếu nói một lần chỉ là trùng hợp vậy ba điểm đáng ngờ trước sau đều nổi lên thì sao, bí mật của Thẩm Huyền đã rõ như ban ngày.

Hắn rất có khả năng..... Không phải là thái giám!

Không không không, cái kết luận này thật sự quá hoang đường! Chế độ trong cung nghiêm mật như thế lúc trước hắn lừa dối người phụ trách như thế nào? Nếu hắn thật sự không phải thái giám vậy ghi chép của phòng thiến cùng cái 'bảo bối' bị chó nuốt kia lại là như thế nào?

Nói đến cái 'bảo bối' này Tiêu Trường Ninh chợt nhớ lại một chi tiết: Lúc trước nàng thẳng thắn thành khẩn nói cho Thẩm Huyền đã đánh mất 'bảo bối' biểu hiện của hắn tựa hồ là kinh ngạc hơn là phẫn nộ..... Đều nói tóc da thân thể đến từ cha mẹ, đối với mỗi thái giám mà nói đồ vật đó còn quan trọng hơn cả tính mạng Thẩm Huyền sao có thể thờ ơ như vậy?

Tiêu Trường Ninh càng nghĩ càng cảm thấy sợ, cả người nàng đều nổi da gà: "Trời xanh! Rốt cuộc hắn muốn làm gì?"

Đang nghĩ ngợi một thân ảnh đột nhiên hiện lên trước mặt, Tiêu Trường Ninh không kịp đề phòng bị hoảng sợ kêu lên: "Ai?!"

"Điện hạ đừng sợ là nô tỳ." Đông Tuệ đang bưng thau đồng bên trong đựng nước sạch cũng bị nàng dọa sợ, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Nô tỳ thấy người lâu rồi vẫn không ra nên lo lắng thân thể ngài không khỏe!"

Nói xong Đông Tuệ đặt thau đồng xuống, quỳ trên đất sửa sang lại quần áo cho Tiêu Trường Ninh. Trong lúc lơ đãng nàng đυ.ng đến tay Tiêu Trường Ninh nên không khỏi cả kinh nói: "Điện hạ tay người sao lại lạnh như vậy? Người bị cảm lạnh sao?"

Tiêu Trường Ninh lúc này mới phát giác đầu ngón tay của mình đã đông lạnh đến tê rần. Nàng chà xát hai tay hà hơi vào rồi khoác áo đứng lên, lắc đầu: "Không có việc gì, có lẽ là do gió có chút lớn."

Đông Tuệ không có gì nghi ngờ vội nói: "Nô tỳ mang cái áo lông chồn màu vàng cam thêu chỉ vàng tới cho ngài."

Tiêu Trường Ninh thất thần gật đầu, nàng đỡ bàn tròn chậm rãi ngồi xuống, đặt mấy đầu ngón tay lạnh băng trong chậu nước ấm ấp, sau một lúc lâu ngây người ngay cả cổ tay áo suýt nữa bị ướt nàng cũng không phát hiện.

Đông Tuệ rất nhanh đã phủ thêm áo choàng cho Tiêu Trường Ninh, lại châm thêm một ngòn đèn lưu ly, nàng cầm cây đèn rồi dẫn Tiêu Trường Ninh đi đến phòng ngủ đối diện.

Ai ngờ mới vừa mở cửa, liền thấy cuối hành lang có một thân ảnh cao lớn đang đứng.

Tiêu Trường Ninh sợ hãi đến khi tập trung nhìn kĩ lại mới nhận ra Thẩm Huyền.

Hắn đứng chỗ đó, ánh nến chiếu vào góc nghiêng trên khuôn mặt hắn làm cho khuôn mặt quá mức lạnh lùng cũng mạ lên một tầng ấm áp, chỉ có đôi mắt hẹp dài sắc bén như vực sâu không thể chạm tới, dường như có vẻ đen tối khó lường. Hắn mặc áo trong đơn giản khoác thêm một cái áo choàng màu đen, tóc dài chỉ buộc một nửa như một vị thần bước ra từ bóng tối, cao lớn lại uy nghiêm.

Trong ánh mắt phức tạp của Tiêu Trường Ninh, Thẩm Huyền chậm rãi đi tới nhìn Đông Tuệ khom người đứng một bên nói: "Ngươi lui xuống đi."

Đông Tuệ dùng ánh mắt dò hỏi Tiêu Trường Ninh.

Tiêu Trường Ninh lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: "Ngươi cứ lui xuống trước đi, bổn cung đã có Thẩm Đề đốc chiếu cố."

Chủ tử đã lên tiếng, Đông Tuệ lúc này mới nói 'Vâng' một tiếng đưa đèn lưu ly cho Tiêu Trường Ninh còn mình hành lễ lui ra.

Thẩm Huyền đứng yên trước mặt Tiêu Trường Ninh, ánh mắt sâu thẳm thân ảnh cao dài giống như một mảnh mây đen đùng đùng kéo tới, hoàn toàn bao phủ cả người nàng.

Tiêu Trường Ninh yên lặng nhìn hắn, sợi tóc rũ xuống bên thái dương khẽ bay trong gió rồi lại tơi xuống, nàng chỉ kêu mộ tiếng: "Thẩm Huyền....." Ngữ khí muốn nói lại thôi, bộ dạng nàng như nghi hoặc lại như thấp thỏm, lại càng nhiều lời hỗn loạn không thể nói rõ.

Thẩm Huyền 'ừ' một tiếng, bộ dạng tự nhiên cầm lấy cây đèn trong tay Tiêu Trường Ninh trầm giọng nói: "Trở về phòng đi." Nói xong hắn xoay người đi phía trước dẫn đường cho Tiêu Trường Ninh.

Ánh đèn kéo thân ảnh hắn ra thật dài, thấy Tiêu Trường Ninh vẫn đứng yên như cũ Thẩm Huyền quay đầu nói: "Thân thể điện hạ yếu đuối, nếu đứng trong gió đêm như thế sẽ dễ cảm lạnh."

Hai người ai cũng không nói toạc bí mật ra, phảng phất như một màn mới gặp vừa rồi chỉ là cảnh trong mơ.

Tiêu Trường Ninh dẫm lên cái bóng của Thẩm Huyền đang đi trước ngơ ngẩn nhìn bờ lưng rộng lớn của hắn, thân thể cũng bớt lạnh hơn không ít, phảng phất như nơi nào có hắn gió lạnh đều bị ngăn cản.

Tới cửa phòng ngủ Tiêu Trường Ninh bỗng nhiên dừng lại, nàng lại kêu một tiếng: "Thẩm Huyền!"

Thẩm Huyền vẫn duy trì tư thế một tay cầm đèn một tay đẩy cửa, hắn nghiêng người quay đầu lại, ánh đèn chiếu trên khuôn mặt anh tuấn của hắn một nửa sáng ngời một nửa đen tối.

Tiêu Trường Ninh bọc trong áo choàng hồ ly màu vàng cam, cằm nhỏ bị giấu trong lông tơ mềm mại, tóc đen rối tung rũ xuống vòng eo, làn da trắng giao hòa cùng bóng tối chiếu sáng lẫn nhau vô cùng mỹ lệ. Nàng nhìn hắn, trong ánh mắt phảng phất như có thần thái của sáu năm trước, nghiêm túc hỏi: "Thẩm Huyền minh ước của chúng ta còn hiệu lực không?"

Gió không tiếng động thổi qua mang theo hương thơm của hoa mai, ánh đèn lấp lóe phát ra ánh sáng màu cam đầy đất.

Thẩm Huyền biết nàng đang lo lắng cái gì, hắn chợt cười nhẹ nói: "Nếu điện hạ không bội ước trước thì vĩnh viễn vẫn còn hiệu lực."

Tâm tình Tiêu Trường Ninh từ trong vũng lầy bay lên tận trời, nàng thở dài nhẹ nhõm khom lưng chống đầu gối như một lữ khách đã lặn lội đường xa, nàng mệt mỏi nói: "Thật tốt quá!"

Sau một lúc lâu chờ đợi, Thẩm Huyền chỉ chờ được một câu 'thật tốt quá' như vậy nên không khỏi giương mắt nhìn nàng như có điều muốn hỏi: "Điện hạ không có điều gì khác muốn hỏi thần sao?"

"Hết rồi." Biểu tình Tiêu Trường Ninh trở nên nhẹ nhàng chậm rãi đi phía trước, nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt Thẩm Huyền cười nói: "Bởi vì bổn cung đã nghe được đáp án chính mình muốn nhất."

Chỉ cần minh ước cùng Thẩm Huyền vẫn còn, chỉ cần có thể tiếp tục sóng vai đứng bên cạnh hắn như vậy hắn là thái giám hay không phải thì có gì khác nhau đâu? Lúc Tiêu Trường Ninh ý thức được tâm ý của mình đối với Thẩm Huyền nàng cũng đã tính toán tốt, kết quả hiện tại xem như nửa buồn nửa vui, sẽ không ảnh hưởng nhiều.

Nếu Thẩm Huyền không nói nàng cũng sẽ không nói. Nhiều năm như vậy, Thẩm Huyền đều có thể giấu diếm được chỉ cần nàng không nói, bí mật này sẽ vĩnh viễn chìm vào sông dài năm tháng.

"Bổn cung sẽ không bội ước." Tiêu Trường Ninh tươi cười sáng lạn: "Vĩnh viễn sẽ không."

Lúc nàng cười lên ngay cả ánh sáng của ngọn đèn dầu cũng ảm đạm đi không ít. Thẩm Huyền cảm thấy có cái đồ vật cứng rắn trong lòng mình đang chậm rãi tan rã, chỉ có nụ cười của nàng đang cắm rễ đâm chồi bên trong chậm rãi nở đầy hoa.

Hắn thấp giọng cười nhạo một tiếng duỗi tay xoa gương mặt non mịn của nàng, hắn không nói gì cũng không tỏ thái độ, mà chỉ xoay người, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên một độ cung.

Mây đen tan đi ánh trăng chiếu xuống, đêm yên tĩnh, chậm rãi phát ra âm thanh nho nhỏ trong ánh trăng rồi yên lặng biến mất.

Ngày thứ hai, Tiêu Trường Ninh quyết định đi Từ Ninh Cung, một là để thỉnh an như thường lệ hai là thay Tiêu Hoàn gặp thử Hoàng hậu tương lai của hắn.

Hôm nay thời tiết rất tốt, Lương Thái hậu đang ở trong Mai Viên ngắm mai.

Tiên đế rất thích mai hồng nên trong Mai Viên này đều gieo trồng trăm cây mai hồng đỏ thắm như máu, xa xa nhìn lại, ánh nắng chiều rải rác cùng tuyết đọng càng làm nổi bật chúng, mỹ lệ đến mức động lòng người.

Tiêu Trường Ninh liếc mắt một cái liền thấy được thiếu nữ đứng bên cạnh Lương Thái hậu — trên người khoác cái áo choàng nhung màu đỏ tươi, màu đỏ ấy so với mai hồng trong tuyết càng nổi bật hơn. Tóc đen của thiếu nữ được tết thành hai bím tóc trước ngực, khuôn mặt hiền lành nhưng ánh mắt quá mức lạnh lẽo trấn định, nàng ít khi cười nói, cả người toát lên sự trầm ổn không phù hợp với độ tuổi.... Đó nhất định là Lương cô nương.

Lúc trước Tiêu Trường Ninh còn nghĩ rằng cô nương Lương gia là một cái mẫu dạ xoa hung thần ác sát như thế nào, ai ngờ hôm nay nàng nhìn thấy lại chính là một mỹ nhân.

Nhìn thấy Tiêu Trường Ninh đến, Lương Thái hậu lộ ra nửa điểm tươi cười có chút thật, bà ngồi trên ghế đá có lót đệm mềm nói: "Hôm nay Trường Ninh khó có tâm được một lần còn nhớ rõ trở về thăm ai gia."

Tiêu Trường Ninh hành lễ, nàng lựa lời nhỏ nhẹ nhỏ giọng nói: "Chịu ơn nuôi dưỡng của Thái hậu nương nương Trường Ninh suốt đời khó quên được, tới thăm ngài là việc phải làm."

"Ban ghế." Lương thái hậu bất động thanh sắc nhìn lướt qua Tiêu Trường Ninh, đôi mắt thon dài hơi nheo lại: "Trường Ninh gần đây khí sắc không tồi, chắc là ở Đông Xưởng quá an ổn? Nghe nói gần đây Thẩm Huyền càng thêm ân ái đối với ngươi, nói vậy nghiệp lớn của Tiêu gia sắp thành rồi."

Nghe vậy, trái tim Tiêu Trường Ninh trầm xuống nghĩ thầm: Cáo già! Quả nhiên động tĩnh gì cũng không thể gạt được bà ta!

Trong lúc nàng chửi thầm trong lòng, giọng nói thái hậu chợt lạnh: "Chỉ là không biết ngươi có còn nhớ rõ ước định cùng ai gia không?"

Tiêu Trường Ninh lộ ra thần sắc lo sợ không yên, nàng ủy khuất nói: "Nhi thần vĩnh viễn nhớ rõ, nhi thần là huyết mạch Tiêu gia, trong lòng vĩnh viễn hướng về Tiêu gia."

"Vậy thì tốt." Lương Thái hậu duỗi tay bưng chén trà lên tinh tế nhấp một ngụm, lúc này bà mới vẫy tay nhìn thiếu nữ áo đỏ bên cạnh ý bảo: "Đúng rồi, giới thiệu cho ngươi biết một người."

Lương Ấu Dung hiểu ý, bước về phía trước một bước ôm quyền nói: "Thần nữ Lương thị, tự Ấu Dung gặp qua Trường Ninh trưởng công chúa điện hạ."

Một cô nương gia nho nhỏ bái kiến trưởng công chúa lại không dùng lễ nghĩa nữ nhi mà lại ôm quyền chắp tay giống một nam tử, quả nhiên là người Lương gia, trong xương cốt đều chảy dòng máu vô tình giống nhau.

Tiêu Trường Ninh thản nhiên nhận lễ, nàng làm bộ tò mò hỏi: "Vị muội muội này dung mạo thanh lệ không biết ngày thường yêu thích làm gì? Thêu thùa hay vẫn là thi họa?"

Lương Thái hậu cười nhẹ, chậm rãi nói: "Hậu nhân Lương gia thuộc nhà tướng, không cần tụ tập thêu thùa mà là học sát phạt chi thuật."

"Hay cho một cái sát phạt chi thuật."

Tiêu Trường Ninh còn chưa kịp trả lời, ở phía xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa Thẩm Huyền một thân mãng bào màu bạch ngân, đầu đội mũ ô sa, hắn cười như không cười đứng dưới cửa Mai Viên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao bay tới ghim trên người Lương Ấu Dung, lạnh lùng nói: "Từ lâu đã nghe con gái Nam Dương tri phủ am hiểu múa kiếm, cũng tốt thủ hạ bản đốc cũng có một Dịch Trường tinh thông đao kiếm vô cùng nổi tiếng, không biết Lương cô nương có chịu bàn luận cùng Huyền Vũ của bản đốc một phen không?"

Nhìn thấy Thẩm Huyền, sắc mặt Thái hậu nháy mắt trở nên âm trầm vạn phần năm ngón tay không tự chủ gắt gao nắm chặt.

Thẩm Huyền đối với địch ý của Thái hậu coi như không thấy, hắn chỉ hơi giơ tay ra lệnh: "Lâm Hoan, lại đây."