Y Mạn thở hồng hộc. Y có thể cảm nhận được độ ấm trên môi của Arx, cái ôm của hắn, mùi hương trên người hắn, mỗi lời nỉ non mà hắn nói, đều khiến Y Mạn mê loạn. Y Mạn cố gắng nhắc nhở mình không được để bị mê hoặc, nhắc nhở mình phải phản kháng, nhưng y thật sự không thể thoát ra khỏi cái ôm đầy tính chiếm dục của Arx.
"Y Mạn, vẻ mặt của em thật mê người. Khiến ta thật muốn "làm" em ngay tại đây luôn." Arx ôm chặt thân hình Y Mạn, lại hôn xuống hai má đã hơi phiếm hồng của y, nhẹ giọng cười, "Tiếc là trời sắp sáng mất rồi. Đêm nay tha cho em vậy! Đến hôm nào đó, em sẽ trở thành người của ta. Ta sẽ khiến thân thể em dính đầy mùi của ta, da thịt hiện lên ấn ký riêng của ta..."
"Tôi...muốn quay về phòng..." Y Mạn không muốn nghe thêm nữa, y bối rối đẩy Arx ra, vội vàng chạy về phòng.
Arx nhìn bóng dáng của Y Mạn biến mất trong hành lang đen tối, trong lòng không rõ là cảm xúc gì. Hình như có chút mất mát, trống trải. Hắn kéo khóe môi lên, "Y Mạn. Xem ra em vẫn không hiểu. Vẫn không hiểu được..."
Y Mạn không dám quay đầu lại, chỉ sợ mình mà quay đầu lại thì sẽ lại tiếp tục bị trầm luân trong đôi con ngươi màu tím sâu thẳm kia của Arx. Tới tận lúc này, y vẫn còn bị sợ hãi bởi những lời vừa rồi của Arx.
Y đã mất đi mọi thứ rồi. Không thể để tâm của mình cũng bị rơi vào tay giặc nữa. Y phải nhớ kỹ những chuyện Arx đã làm với mình, phải ghi tạc trong lòng, nhớ lấy sự phẫn hận và sợ hãi của mình đối với hắn. Không được để ý tới lời dịu dàng của hắn, không được nhớ tới cái ôm ấm áp của hắn, và cả nụ hôn nóng bỏng của hắn nữa...
Chỉ là Y Mạn càng cố ra sức nhắc nhở mình thì gương mặt như thiên sứ của Arx lại xuất hiện càng thêm rõ ràng ở trong đầu y.
Kích động chạy vào trong phòng, Y Mạn vội trèo lên giường, phủ chăn bông trùm kín người mình, ép chính mình phải đi ngủ, không được nghĩ nữa.
Y Mạn vừa mới hoảng loạn nhắm mắt thì sự lạnh lẽo quen thuộc lại vương vấn ở trên má y. Bàn tay kia nhẹ lướt qua khắp ngũ quan của y, mơn trớn tóc y...cuối cùng là vây trụ cơ thể đang ở trong chăn của y.
"Y Mạn, em không nóng sao? Cả người em ra đầy mồ hôi rồi này..." Arx cúi đầu hôn xuống môi Y Mạn, vừa nói vừa lần mò cởϊ qυầи áo Y Mạn ra.
Y Mạn xoay người đi, không để ý đến Arx, tùy ý để hắn cởϊ qυầи áo mình, vuốt ve thân thể trần trụi của mình.
Arx hơi động thân, ném quần áo của Y Mạn xuống dưới đất, dựa sát vào cơ thể đang hơi run của Y Mạn.
"Y Mạn...Il mio amore..." (Y Mạn...Tình yêu của đời ta...)
"Ta vẫn luốn muốn ôm em như vậy. Cơ thể không mặc gì, giống như đám nhân loại, dùng tư thế nguyên thủy nhất để ôm em..."
Hắn vừa nói vừa vuốt ve đầu vai Y Mạn, "Ta vẫn không quên được cái đêm ta sáng lập ra em, không quên được cảm giác khi ôm cả người em vào lòng...Thật nhớ quá..."
"Đừng nói nữa!" Y Mạn lắc đầu nguầy nguậy, ngay cả giọng nói cũng đã trở nên vô lực.
"Y Mạn, đừng phản kháng nữa. Ta biết em yêu ta. Ta cũng yêu em rất nhiều. Chỉ là lòng tự trọng của em không cho phép em yêu một ác ma, một ác ma đã biến đổi em." Arx mê luyến nỉ non, đôi môi phấn nộn nhẹ lướt trên gương mặt của Y Mạn, lộ ra vẻ thỏa mãn, tựa như chỉ cần có thể ôm Y Mạn như thế, thì thầm bên tai Y Mạn như thế cũng đủ để khiến hắn cảm thấy thật mỹ mãn.
"Không! Tôi hận anh, cũng sợ anh. Anh đã gϊếŧ mẹ tôi, gϊếŧ người nhà của tôi. Anh khiến tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Sao tôi lại có thể đi yêu một tên ác ma máu lạnh như anh chứ?!" Y Mạn kích động phản bác, không chịu thừa nhận tình cảm trong lòng mình.
"Y Mạn đáng thương. Đây chỉ là cái cớ của em thôi. Em hận ta, sợ ta, nhưng là...em yêu ta càng nhiều thì hận ta lại càng sâu. Em không thể kiềm chế bản thân mình trước mặt ta. Ta thừa nhận ta máu lạnh, nhưng ta cũng là một kẻ có tính chiếm dục cực lớn. Ta không muốn trong lòng em nghĩ về bất kì một ai khác ngoài ta. Em chỉ có thể nghĩ về ta mà thôi."
"Mặc kệ anh nói thế nào, tôi cũng sẽ không yêu anh! Sẽ không yêu anh đâu!" Y Mạn hét lên, giống như phản bác lời của Arx, cũng giống như đang tự nhắc nhở bản thân. Y sao có thể đi yêu một tên ác ma đã hủy diệt mình cơ chứ!? Tuyệt đối không!
Arx không giận, nhẹ đưa tay lên xoa môi mỏng của Y Mạn, vươn đầu lưỡi ra vẽ lên môi của Y Mạn. Tận đến khi người trong lòng phát ra tiếng rên nhỏ mê người, hắn mởi chiếm lấy thế thượng phong, mở hai cánh môi kia ra, đưa đầu lưỡi bá đạo mυ'ŧ lấy bên trong.
"Ưʍ..." Y Mạn xụi lơ trên giường. Vô lực để mặc Arx hôn mình. Y chỉ có thể không ngừng phát ra những tiếng thở dốc nhẹ...
"Ngủ đi, Y Mạn thân yêu của ta..." Arx chậm rãi rời khỏi môi Y Mạn, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với Y Mạn.
Y Mạn miễn cưỡng mở to hai mắt để nhìn Arx, nhưng lại chỉ nhìn thấy được hình bóng mơ hồ của hắn, cảm giác mềm mại đang dán trên môi mình vẫn còn, tiếc là y không kịp cảm nhận kỹ càng hơn nữa thì bình minh đã lên, kéo y vào giấc ngủ nặng nề...
—
Khi Y Mạn tỉnh lại một lần nữa thì trời đã về đêm. Ý thức của Y Mạn vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, y quay đầu nhìn thì thấy Arx đang nằm bên cạnh ôm lấy mình.
Y Mạn lặng yên nhìn Arx đang ngủ. Y nghĩ, nếu bây giờ gϊếŧ hắn, như vậy mình sẽ được tự do đúng không?
Y Mạn không nhịn được đưa tay ra vuốt ve gương mặt thiên sứ của Arx, nhẹ nhàng vuốt ve theo ngũ của của hắn, làm giống như những gì hắn đã làm với mình tối qua.
Cuối cùng, tay Y Mạn dừng lại trên cái cổ trắng nõn của Arx, ngón tay cảm nhận được dòng máu đang lưu động dưới làn da hắn. Y Mạn hơi dao động, có phải y mà hút hết máu của Arx thì hắn sẽ chết?
"Em không động thủ à?"
Arx đột nhiên lên tiếng khiến sát ý vừa nổi lên của Y Mạn hoàn toàn bị dập tắt. Y kinh hoảng rút tay lại.
"Anh..." Y Mạn thở hổn hển, bối rối muốn giấu suy nghĩ vừa rồi của mình. Đáng tiếc là Arx không để cho y có cơ hội làm thế. Hắn đè lên người Y Mạn, đôi mắt màu tím như muốn xoáy sâu vào trong mắt Y Mạn.
"Tiếc quá Y Mạn. Lẽ ra em nên động thủ mới đúng. Cơ hội tốt như thế không có lần thứ hai đâu." Arx tăng thêm lực túm lấy đầu vai của Y Mạn, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.
Y Mạn bị đau, mày nhíu chặt lại, nhưng không kêu rên lấy một tiếng. Y biết Arx tức giận, nhưng thế thì sao chứ? Dù sao y cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi.
Arx cười một tiếng, đọc được ý nghĩ của Y Mạn, hắn cảm thấy Y Mạn thật đúng là quá ngây thơ.
"Y Mạn, em vẫn thật là khờ khạo. Có lẽ ta nên làm gì đó để giúp em hiểu được rằng, em không phải chỉ có hai bàn tay trắng. Ta vẫn có thể thương tổn em..."
Y Mạn còn chưa hiểu được Arx đang muốn nói gì thì đã bị động tác kế tiếp của hắn dọa sợ.
"Anh làm cái gì đấy?"
Arx cười, ôm chặt lấy Y Mạn. Cúi đầu dúi mặt lên trước ngực Y Mạn, khẽ cắn liếʍ hai hạt nổi lên trước ngực y.
"Mau dừng tay!" Y Mạn khẽ kêu lên. Vết thương trong lòng vẫn chưa lành lại, y còn nhớt rất rõ chuyện mình suýt bị xâm phạm trước kia. Hiện giờ chuyện đó lại lặp lại lần thứ hai, Y Mạn không khỏi cảm thấy sợ hãi, càng chống cự kịch liệt hơn nữa.
"Đừng sợ Y Mạn, lần này ta sẽ cực kỳ dịu dàng. Tuyệt đối sẽ không dọa em như lần trước nữa đâu." Nói xong, Arx ngẩng đầu hôn lên cằm Y Mạn, rồi lại di chuyển lên đôi môi mỏng của y.
"Không..." Y Mạn tuyệt vọng hô lên. Y muốn kháng cự, muốn chạy đi, nhưng lại bị Arx đè chặt. Đôi môi của hắn không để cho y có cơ hội để thở, lôi kéo y vào trong kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©.
Arx thở hồng hộc một hơi, rời khỏi môi Y Mạn. Đem mặt dúi vào cổ Y Mạn, nhẹ dùng môi hôn xuống da thịt mẫn cảm của y. Bàn tay lạnh lẽo xoa lên bụng của Y Mạn, rồi dần dần rời xuống dưới, cầm phân thân yếu ớt của Y Mạn, nhẹ nhàng di chuyển lên xuống.
Y Mạn thẹn quá, y vô lực lấy tay che mặt mình lại, thân thể run rẩy, thấp giọng mà khóc. Y ghét bản thân mình lại trầm mê dưới thân hắn như thế này.
Arx dừng động tác lại, ánh mắt phức tạp nhìn Y Mạn thoạt nhìn yếu ớt không chịu nổi đang ở dưới thân mình. Hắn ngồi dậy, giống như một đứa trẻ bất lực. Hắn biết hành động của mình sẽ làm thương tổn đến lòng tự trọng của Y Mạn, nhưng hắn vẫn làm. Là bởi vì y muốn gϊếŧ hắn, cho nên hắn phải khiến y hiểu được là hắn rất giận. Nhưng lửa giận này lại bị dụi tắt ngay khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Y Mạn. Giờ phút này hắn chỉ muốn ôm y vào trong lòng, hôn đi hết những giọt nước mắt của y, muốn y đừng khóc nữa, nói cho y biết rằng hắn sẽ không làm tổn thương y nữa. (#VL: Ohhhh, r-e-a-l-l-y =.=)
Có điều Arx không làm như thế. Hắn chỉ hốt hoảng mặc xong quần áo rồi bỏ ra ngoài, để Y Mạn ở trong phòng khóc một mình. Hắn không đi tới đại sảnh mà đi tới hoa viên, lại giống như Y Mạn ngày hôm qua, hắn ngước đầu lên nhìn trăng sáng trên bầu trời.
"Y Mạn. Ta phải làm gì với em bây giờ?" Arx nhìn ánh trăng rồi tự hỏi mình. Tay hắn đưa lên để lên ngực, trái tim bên trong bỗng nhói đau, hô hấp cũng trở nên khó khắn.
Hắn yêu Y Mạn, hắn cũng không ngờ là mình yêu Y Mạn sâu đậm đến thế, yêu đến mức nhìn thấy Y Mạn khóc thôi cũng khiến hắn đau lòng. Rõ ràng hắn có thể bỏ qua cảm xúc của Y Mạn, trực tiếp "muốn" y, hắn rất muốn làm thế, nhưng cuối cùng hắn vẫn buông y ra. Tại sao chứ? Đã yêu đến mức không nỡ làm tổn thương đến y rồi sao?
Hắn không biết. Chưa từng có ai dạy hắn. Chỉ có người sáng lập của hắn đã từng nói với hắn rằng, yêu một người, chính là phải làm tổn thương người đó. Khi yêu đến mức quá sâu đậm sẽ không thể chấp nhận xung quanh người đó xuất hiện thêm bất kì kẻ nào khác. Cuối cùng, người được yêu tuy phải chịu những tổn thương nhưng sẽ nhớ mãi không quên hắn, trong lòng sẽ chỉ có một mình hắn. Arx tin vào những điều đó.
Nhưng hiện giờ cảm giác của hắn đối với Y Mạn lại không giống như thế. Hắn yêu Y Mạn, yêu y hơn những người khác rất nhiều lần, yêu đến đậm sau, nhưng hắn lại không muốn tiếp tục làm tổn thương y nữa. Không muốn nhìn biểu cảm bi thương của y, thấy y khóc sẽ đau lòng. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Yêu một người...đáng lý ra là phải muốn gây tổn thương cho người đó chứ?
Arx mờ mịt, hắn lặng đứng dưới bầu trời đêm. Y Mạn, khi y đứng một mình nhìn ánh trăng, rốt cuộc y đã nghĩ cái gì? Vẻ mặt của y lúc đó giống hệt như vẻ mặt khi lần đầu tiên hai người gặp mặt, đều hờ hững u buồn, đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Hắn biết y sợ hãi, biết y tuyệt vọng, nhưng hắn không nhịn được mà yêu thương một Y Mạn như vậy, một Y Mạn tràn đầy nhân tính...
Cho tới giờ, Y Mạn của hắn vẫn luôn như thế. Cho dù y đã biến thành quái vật giống hắn, y vẫn có "nhân tính" – thứ mà bọn họ không có được. Khiến hắn không nhịn được muốn trêu đùa y, muốn xem khả năng tiếp nhận của y lớn tới cỡ nào.
"Y Mạn thân yêu của ta. Sự kiên cường của em khiến ta vừa yêu lại vừa hận. Ta thật mong em có thể chia sẻ hết suy nghĩ bất an trong lòng em cho ta biết, coi ta là người duy nhất để em dựa dẫm vào..." Arx khẽ thở dài. Hắn ngước lên nhìn ánh trăng lần cuối rồi xoay người quay vào trong tòa thành, trở lại đại sảnh.
—
Y Mạn nằm bất động trên giường, cơ thể trần trụi đã được mặc quần áo. Y nắm chặt vạt áo của mình. Đôi mắt ngập nước, dáng vẻ tựa hồ vẫn chưa quên được đả kích vừa rồi.
Y cảm thấy bối rối, sợ hãi, không dám tin chính mình lại có thể chìm đắm trong những cái vuốt ve của Arx, thậm chí còn phát ra tiếng rêи ɾỉ chẳng khác nào đàn bà.
Y Mạn không thể tha thứ cho chính mình. Rõ ràng ghét hắn như thế, vì sao cơ thể y vẫn nổi lên phản ứng? Biết là hắn đang cố ý muốn khiến cho mình khó chịu, phải chấp nhận chịu thua, nhưng rồi y vẫn làm theo đúng ý của hắn, để cho lòng tự trọng của mình bị hung hăng dẫm đạp.
Y thà chết đi còn hơn! Chết đi thôi! Chết đi thôi! Y Mạn lắc đầu đứng lên, từng bước từng bước rời khỏi phòng, đi ra ngoài tòa thành. Y không biết rốt cuộc mình phải làm thế nào mới có thể chết, nhưng y biết mình sợ cái gì. Chính là sáng bình minh vào ban ngày mà y đã từng yêu thích. Có lẽ, đây chính là bí mật Amelia không chịu nói cho y biết. Bí mật đã gϊếŧ chết chủng tộc bất tử. Y...sẽ mang theo bí mật này chết đi...
Y Mạn ra khỏi tòa thành. Không ai phát hiện ra y. Y Mạn lẳng lặng ngồi trên mặt đất, chờ đợi ánh bình minh hiện ra, giúp hắn thỏa mãn nguyện vọng được chết đi.
Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng động truyền ra từ trong đại sảnh, tiếng kêu gào của nhân loại. Nhưng chuyện này cũng chẳng còn liên quan đến y nữa rồi. Y phải chấm dứt cái sinh mạng này, chấm dứt vận mệnh đáng buồn của mình, cũng giúp thế gian này diệt trừ một con quái vật làm hại người.
Chờ một hồi lâu, rốt cuộc Y Mạn đã có thể nhìn thấy được tia sáng mỏng manh. Âm nhạc trong đại sảnh đã không còn. Y biết đã đến lúc đám ác ma kia phải trở lại trong quan tài của mình. Ý thức của y yếu dần. Đợi đến lúc Arx phát hiện ra y không ở trong phòng, có lẽ khi đó y đã biến mất rồi...
Ánh mắt trời từ từ xuyên qua khu rừng âm u, chiếu vào tòa thành. Y Mạn nhìn ánh sáng đang tới gần mình, y cười vui vẻ. Nhưng chưa kịp nghênh đón tia sáng kia thì cả người đã bị Arx ôm kéo vào trong tòa thành.
"Bỏ ra!" Y Mạn liều mạng giãy dụa. Mắt thấy ánh mặt trời cách mình càng lúc càng xa, y càng cố giãy dụa hơn nữa.
Arx giận điên lên, mạnh mẽ lôi Y Mạn quay vào phòng, mở quan tài ra nhét Y Mạn vào trong, sau đó đóng nắp quan tài lại. Sợ Y Mạn sẽ tìm cách trốn ra được, Arx càng ấn chặt nắp quan tài xuống, hắn còn lôi một cái dây xích sắt ra buộc vòng quanh quan tài, sau đó dùng khóa khóa vào.
"Thả ra! Thả tôi ra!" Y Mạn sợ hãi lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Y không ngừng đập nắp quan tài, giọng run rẩy. Y biết mình đã bị khóa lại rồi.
Arx hung hăng đá vào quan tài, rống lên, "Không phải em muốn chết sao? Không phải em muốn chết đấy sao? Được lắm, chết đi! Nhưng phải chết ở trong quan tài của ta!"
"Không! Không! Thả tôi ra!" Y Mạn hoảng sợ, càng lớn tiếng gào khóc. Y sợ bóng tối trong quan tài, y ghét chỗ này!!!
"Ta sẽ không để em chạy đi! Ta sẽ từ từ để em chết đói trong quan tài!" Arx cười tàn nhẫn, cúi người xuống gằn từng từ từng từ một.
Y Mạn khóc liên tục, khóc mãi cho đến khi bị bóng tối cướp đi ý thức, y mới chìm vào trong giấc ngủ.
Bốn ngày sau, Y Mạn nằm trong quan tài suy yếu mở mắt ra. Đã mấy ngày nay y không uống máu, mấy đêm trước y còn có thể giãy dụa muốn phá quan tài, nhưng quan tài đã bị dây xích trói quá chặt, y căn bản không thể giãy dụa được.
Mấy hôm nay, Arx luôn xuất hiện ở ngoài quan tài, cười nhạo y. Còn mang cả máu vào, để mùi máu ngọt tỏa ra, khiến y chỉ được ngửi mà không được uống. Hắn cười to, nhìn y vì đói khát mà điên cuồng giãy dụa. Ngay cả khi y đã mất hết sức lực, hắn vẫn tiếp tục làm chuyện tương tự. Hắn muốn nghe thấy tiếng kêu khóc sợ hãi của y, chỉ là y đã quá mệt mỏi, quá khát, nước mắt cũng đã khô héo rồi. Y nghĩ, có lẽ mình thật sự sắp chết....
Y thừa nhận, lúc bị tống vào trong quan tài, y đột nhiên cảm thấy rất sợ chết. Cảm giác cái chết gần kề khắc sâu trong đầu y.
Bỗng nhiên Y Mạn nghe được tiếng động từ bên ngoài, tiếng cởi xích sắt kinh động đến y. Y không biết Arx lại muốn trừng trị mình như thế nào nữa. Y sợ hãi, thật sự sợ hãi.
Nắp quan tài bị đẩy sang một bên. Ánh lửa nhỏ nhoi khiến y theo bản năng đưa tay lên che mắt lại. Thật vất vả mới thích ứng dần với ánh sáng trong phòng. Y thấy Arx đang ngồi bên quan tài nhìn mình. Sau đó hắn vươn tay ra, dịu dàng vuốt ve mặt y.
—-
Nhá chương 10
"A...A..." Y Mạn không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, miệng bắt đầu phát ra những tiếng ngâm nga, muốn cầu xin Arx đừng như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ, mặc cho Arx xâm chiếm cơ thể mình.
#VL: Lạy giời, cuối cùng cũng có cảnh H =]]]